Đêm Nay Trộm Hôn Em - Chương 10
Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp của cậu nhẹ nhàng lướt qua gò má, tim Thư Miên không thể tranh cãi mà đập dồn dập. Sao Đàm Tự Trạch lại… lại đột nhiên thích trêu chọc cô như thế, mà đặc biệt là câu bạn gái tin đồn với âm cuối được kéo dài, mang một ý vị chọc ghẹo khó tả.
Thư Miên hoàn toàn có thể tưởng tượng được khuôn mặt mình bây giờ đỏ đến mức nào, cô không dám đối diện với cậu, giọng nói thấp và mềm mại: “Tớ vào nhà vệ sinh đây.”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng quay người, trốn như chạy vào nhà vệ sinh. Thực ra không phải muốn đi vệ sinh, cô chỉ ngồi ngẩn ngơ trên bồn cầu một lúc.
Ai.
Chạy trốn cái gì chứ, cậu ấy chỉ trêu chọc gọi cô là bạn gái tin đồn thôi, sao lại hoảng loạn đến mất hết hồn vía như vậy?
Lẽ ra nên đẩy cậu ấy vào tường, nắm lấy cằm cậu, cười ma mị rồi bá đạo nói: “Sao hả, đàn ông, muốn xác nhận tin đồn này sao?”
Wow, sến quá.
Thư Miên bị chính những tình tiết sến sẩm vừa nảy ra trong đầu mình chọc cười, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại, cô bước ra ngoài.
Không ngờ Đàm Tự Trạch vẫn chưa trở lại phòng bao, lười biếng dựa vào tường. Thấy cô đi ra, cậu ngước mắt nhìn sang.
Thần sắc của Thư Miên xem như đã trấn tĩnh: “Đàm Tự Trạch, sao cậu vẫn còn ở đây?”
“Đương nhiên là…” Đàm Tự Trạch nhướng mày, dùng giọng điệu lười biếng quen thuộc, thong thả nói: “Xem xem bạn gái tin đồn ra ngoài xong có gửi bạn gái cho tôi không.”
Cái danh bạn gái tin đồn này không thể nào bỏ qua được sao… với cả, cái gì mà gửi bạn gái cho cậu ấy chứ, cô biết tìm đâu ra mà gửi.
Cô không biết phải đáp lời thế nào, đành đỏ mặt nói: “Tớ vào trước đây.”
Đàm Tự Trạch đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng đi theo phía sau cô.
Đến cửa phòng bao, Thư Miên không hiểu sao lại nảy ra suy nghĩ, nghiêng đầu nói với cậu: “Hay là cậu vào trước đi, tớ đợi một lát rồi vào?”
Nghe vậy, đôi mắt đào hoa quyến rũ của Đàm Tự Trạch cười như không cười nhìn cô, giọng điệu có chút trêu chọc: “Bạn học Thư Miên, chúng ta có quan hệ gì mờ ám sao?”
…
Quả nhiên, cô không nên đột nhiên nói thừa ra câu vừa rồi.
Có thể rút lại được không?
Cứu với, câu này cô phải đáp lại thế nào đây, tuyệt đối không thể bị cậu ấy trêu chọc một chút là lại nhát gan chạy trốn.
“Không có.” Thư Miên chớp chớp mắt, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ… cậu hy vọng chúng ta có?”
Có lẽ không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại, Đàm Tự Trạch sững người một chút, sau đó nhướng mày, đuôi mắt cong cong ý cười, giọng điệu có chút tinh nghịch: “Nếu tôi nói… có thì sao?”
…
Thư Miên nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của cậu. Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí vươn móng vuốt cào cậu một cái, nhưng lại dễ dàng bị cậu giữ chặt, thậm chí cậu còn muốn nắn thêm bàn chân mềm mại của cô nữa.
Cậu ấy cũng đối xử với các cô gái khác như thế này sao?
Rõ ràng là bông hoa trên đỉnh núi cao sẽ thẳng thừng từ chối lời tỏ tình, ngay cả WeChat cũng khó mà thêm được. Đúng là đứng đầu trong danh sách phải-cưa-đổ của trường đại học Bắc Kinh, nhưng cũng là người đứng đầu trong danh sách khó-theo-đuổi.
Đàm Tự Trạch thấy cô gái nhỏ có vẻ hơi xấu hổ, gò má ửng hồng, lại còn có vẻ bận tâm, cậu nghĩ rằng mình đã trêu chọc cô ấy hơi quá.
Cậu khẽ cười một tiếng: “Đùa cậu thôi.”
“Hả?”
Thư Miên lơ đãng phát ra một âm tiết. Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Tống Y Y thò đầu ra, ánh mắt lướt qua hai người mấy lượt, không biết là điểm nào chọc trúng ý cười của cô ấy, nụ cười trên môi cứ thế lan rộng, không thể kìm nén được.
Cô ấy nháy mắt, giọng điệu mờ ám: “Hai cậu ở ngoài một mình với nhau…”
Thật sự sợ cái miệng lúc nào cũng thích nói những chuyện mờ ám của Tống Y Y sẽ nói ra những lời khiến người ta giật mình, Thư Miên theo bản năng bịt miệng cô ấy lại.
Nhận ra hành động này của mình có chút ngốc nghếch, cô vội vàng buông tay ra, giải thích: “Chỉ là… tình cờ gặp nhau thôi.”
“Thật sao?” Tống Y Y nhướng mày, cười hì hì: “Vậy thì hai cậu có duyên thật đấy, một người đi trước một người đi sau đến những nhà vệ sinh khác nhau mà cũng có thể tình cờ gặp nhau.”
Thư Miên nhất thời không biết phải nói gì, lại nghe thấy người bên cạnh nói với giọng điệu lười biếng: “Đúng là rất có duyên.”
Cô theo bản năng nhìn Đàm Tự Trạch, vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm của đối phương. Khóe môi chàng trai khẽ cong, hơi nhấc cằm về phía cô: “Cậu nghĩ sao?”
“…Ùm, có lẽ thế.” Cô mơ hồ nói, bị đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đó nhìn chằm chằm, nhịp tim cũng bị cậu ấy kiểm soát.
Tống Y Y không trêu chọc nữa: “Mau vào đi, lát nữa cắt bánh kem.”
Ngày mai là thứ Hai, mọi người đều có lớp, với lại đây là lần đầu tiên hai ký túc xá đi ăn cùng nhau, còn chưa thân thiết nên cũng không uống rượu. Tan tiệc khá sớm, bên nhóm con trai có hai chiếc xe, một của Đàm Tự Trạch, một của Diệp Phong.
Phương Dao đi xe máy điện đến nên phải đi xe máy điện về, còn lại bảy người.
Diệp Phong chủ động đưa chìa khóa xe cho Phó Tinh Phàm: “Có bằng lái chứ? Cậu và bạn gái tương lai đi xe của tớ, còn những người còn lại chúng ta đi xe của anh Trạch.”
“Cảm ơn anh em.” Phó Tinh Phàm cười hì hì nhận lấy chìa khóa.
Tống Y Y cũng không ngại ngùng: “Được, vậy Miên Miên và Tang Tang nhà tớ giao lại cho các cậu đấy.”
Xe của Đàm Tự Trạch là một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen, vừa hay là bản năm chỗ ngồi.
Cậu lái xe từ bãi đỗ ra.
“Vậy anh Trạch lái xe, anh Kỷ ngồi ghế phụ đi.” Diệp Phong ngừng một lát: “Thư Miên… và Hướng Tang, tớ ngồi ghế sau với các cậu.”
Lúc này, Đàm Tự Trạch bước xuống khỏi ghế lái, vẻ mặt hờ hững xoay chìa khóa trên đầu ngón tay, lười biếng nói: “Diệp Phong, A Kỷ, hai cậu xem ai lái xe đi, tôi ngồi ghế sau.”
“Hả?” Diệp Phong ngẩn ra.
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Trình Kỷ hiểu rõ cậu bạn mình, đây là đang rung động rồi~
Cậu ta mở cửa ghế phụ, khoác vai Diệp Phong: “Tớ lái, Phong à, cậu ngồi ghế phụ đi.”