ĐỂ CẬU THAM GIA SHOW HẸN HÒ, CHỨ KHÔNG BẢO CẬU TIỄN NAM NỮ CHÍNH VỀ NƠI AN NGHỈ CUỐI CÙNG - Chương 1
- Home
- ĐỂ CẬU THAM GIA SHOW HẸN HÒ, CHỨ KHÔNG BẢO CẬU TIỄN NAM NỮ CHÍNH VỀ NƠI AN NGHỈ CUỐI CÙNG
- Chương 1 - Làm Thế Nào Để Một Người Đàn Ông Khắc Cốt Ghi Tâm Về Bạn?
“Sơ Tuyết chỉ đẩy cô một cái thôi, đừng có mà giả chết nữa.”
Một giọng nam khinh miệt từ trên cao vọng xuống: “Vân Hạ, tôi hết kiên nhẫn được rồi.”
Vân Hạ: “?”
Cái giọng vớ vẩn gì thế này? Người đã chết rồi còn không muốn cho ngủ yên giấc hả?
Ngay lập tức, cô nhận ra, hình như cô lại sống rồi, đây là kiếp đầu tiên của cô, trong một cuốn tiểu thuyết tên là “Thiên Kim Giả Là Cô Gái Được Cưng Chiều Thật Sự”.
Trong thế giới tiểu thuyết, thiên kim giả Vân Sơ Tuyết là nữ chính, còn cô, thiên kim thật là nữ phụ độc ác.
Cô là vật đối chiếu của nữ chính, là con chuột nhỏ âm u, là kẻ thánh mẫu đổ vỏ trong thể loại “thiên kim thật – thiên kim giả”, là một điện trở đã lão hóa.
Cuối cùng, cô bị nữ chính lấy danh nghĩa “trừ hại cho dân” đẩy xuống thung lũng rồi bỏ mạng.
Nhưng Vân Hạ chưa chết hẳn, cô được trùng sinh ở Tu Chân giới.
Tu luyện ba nghìn năm, mỗi ngày vung kiếm ba vạn lần, kết quả là vào thời khắc mấu chốt của độ kiếp, bị một đạo sét đánh trở lại cuốn tiểu thuyết này.
Đồng thời, một giọng nói tự xưng là Hệ Thống 66 bảo cô rằng, chỉ cần cô duy trì cốt truyện tiểu thuyết diễn ra thuận lợi, cô sẽ có thể trở về Tu Chân giới và bắt đầu lại!
Vân Hạ: “…”
Vân Hạ im lặng.
Ba nghìn năm trước đó, cô là một kiếm tu nghèo túng, ngủ động phủ lộ thiên, uống gió lạnh tây bắc.
Thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, đúng kiểu “vua nội cuốn” 007, sống được ba nghìn năm hoàn toàn hết là nhờ vào sự chính khí mà cô học được dưới xã hội chủ nghĩa.
Vân Hạ: “…” Mệt rồi, hủy diệt đi, cô không nội cuốn nổi nữa.
Làm lại cái gì mà làm chứ, cùng lắm thì tự sát thôi.
66 đọc được thông tin trong não của cô, thấy cô kiên quyết như vậy, hệ thống tiếc nuối thở dài: [Được rồi, ký chủ không muốn làm nhiệm vụ, vậy kiếp này cứ tiếp tục làm kẻ nghèo kiết xác vậy đi ha.]
Vân Hạ: ?Nghèo kiết xác?
66: [Đúng vậy, ký chủ mang theo buff nghèo túng của kiếm tu, cả đời dù cho có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể kiếm được tiền, nhưng làm nhiệm vụ có thể loại bỏ buff. Tuy nhiên, chúng ta là một hệ thống rất nhân văn, ký chủ thích làm kẻ nghèo nàn cũng được, chúng tôi tôn trọng sở thích cá nhân của ký chủ.]
Vân Hạ:…………
Vân Hạ đang bệnh nặng thì bỗng giật mình ngồi dậy, một cú “cá chép hóa rồng” bật dậy khỏi mặt đất. – “Tiền nong gì chứ, ta là người nông cạn như vậy sao? Ta đơn thuần là vì hòa bình của thế giới! Là người kế nhiệm xã hội chủ nghĩa, làm sao ta có thể từ chối nhiệm vụ vinh quang và vĩ đại này chứ hả, vậy tiền lương của ta tính sao nhờ? WeChat hay Alipay?”
66 khẽ mỉm cười, kaka nắm thóp được rồi.
Hành động như “xác sống đội mồ” của Vân Hạ khiến mọi người giật mình, người đàn ông nói chuyện lạnh lùng chế giễu:
“Không giả vờ nữa à? Cô có biết cô đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho mọi người không! Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Nếu không phải cô nhắm vào Sơ Tuyết, Sơ Tuyết cũng sẽ không lỡ tay đẩy cô ngã, trách được ai, chẳng phải vẫn là tự cô gây ra sao?! Mau mau xin lỗi Sơ Tuyết đi!”
Cái kiểu “thao túng tâm lý” quen thuộc này.
Vân Hạ nheo mắt nhìn qua.
[Ding dong! Hệ thống phát nhiệm vụ, hãy khiến nam chính nguyên tác Bùi Cảnh Ngôn cảm thấy hối hận, đạt mục tiêu “mắt đỏ hoe” là hoàn thành nhiệm vụ!]
Vân Hạ nhìn người đàn ông một lúc lâu, kéo cái tên Bùi Cảnh Ngôn từ một xó xỉnh trong đầu mình, suy nghĩ hai phút, rồi cô bỗng nhận ra.
[Cái tên khốn này… hình như là hôn phu của ta thì phải.]
Xung quanh lập tức im bặc, mấy người nhìn nhau.
Khoan đã… họ có phải nghe nhầm không?
Rõ ràng Vân Hạ không mở miệng nói câu nào cả, nhưng họ lại nghe thấy giọng của cô ấy.
Bùi Cảnh Ngôn cũng nhíu mày, không phải đã dặn dò rằng Vân Hạ không được tiết lộ quan hệ của họ hay sao, sao cô ta lại không hiểu chuyện đến như vậy!
Không đợi Bùi Cảnh Ngôn mở miệng ngăn cản, giọng nữ kia lại vang lên trong đầu mọi người.
:Ở đây, tôi muốn thông báo một tin tức: đúng vậy, chúng tôi sắp hủy hôn.
Vân Hạ giọng điệu trịnh trọng, đầy cảm xúc tại chỗ “đặt cược”: “Hắn ta nóng tính mà chỗ đó nhỏ, đồ có trĩ nhưng không có não, dáng không cao mà trông già chết đi được, nấm kim châm còn chê nhỏ ấy chứ, người khác bó chân còn hắn ta thìc hỉ có bó não, yoyo~ trước khi cởi quần là thần thái kiêu ngạo ngút trời, sau khi cởi quần lại là biến thành trò cười cho thiên hạ.”
:”Còn tôi yêu nghề yêu nước, giữ lấy lời hứa, chăm chỉ học hành, một đường đi lên thạc sĩ tiến sĩ. Buổi sáng đỡ bà cụ qua đường, buổi tối trên mạng giải đáp thắc mắc cho người khác, cả đời làm việc thiện tích đức, mỗi ngày thắp hương bái Phật.”
Vân Hạ tự tin: “Tóm lại, hắn ta không xứng với tôi chút nào cả, cũng chẳng phải gu tôi!”
“…?” Mọi người im lặng, thậm chí còn cảm thấy Vân Hạ nói không sai.
66 cảm thấy có gì đó không đúng, nó cảm giác hình như mình bị lỗi rồi, lỗi này có 50% khả năng sẽ khiến cuộc trò chuyện của nó với ký chủ bị lộ… Thôi kệ đi, ký chủ của nó tuyệt đối không thể xui xẻo đến như vậy!
Bùi Cảnh Ngôn sắc mặt âm trầm, gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”
Vân Hạ bị ngắt lời, không vui nữa: “Lớn mật! Dám bảo ta câm miệng! Đàn ông, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta!”
Bùi Cảnh Ngôn: “…”
Đầu bắt đầu đau rồi.
Bùi Cảnh Ngôn giận đến tột cùng, nghiến răng đe dọa: “Tôi không quan tâm cô đang nói linh tinh cái giống gì, Sơ Tuyết sức khỏe không được tốt, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì…”
Vân Hạ//Ngắt lời//: “Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì ta muốn tất cả các ngươi phải được chôn cùng cô ta!”
Quần chúng hóng hớt: À? Cả tôi nữa sao?
Tất cả mọi người nhìn Vân Hạ, cô mặt mày thanh lãnh, môi khẽ mím, nhìn từ xa cứ như tiên tử thăng hoa mà đứng.
Nhưng cái giọng nói cực kỳ không hợp với khuôn mặt cô vẫn đang tiếp tục “phun ra”. – “Hắn ta! Là ảnh đế kiêu ngạo cô độc thật sự, cô ta! Là thiên kim giả mạo dịu dàng xinh đẹp. Thế tục ngăn cản tình yêu của bọn họ, thế là cô ta chạy trốn, hắn ta đuổi theo, họ chắp cánh khó thoát! Trong một đêm mưa, hắn ta mắt đỏ ngầu nói: Để tôi hôn một cái, mạng cũng giao cho em…]
Mọi người: “…”
Nhìn xem dưới chân là gì, ồ~~ thì ra là lâu đài tôi tự đào ra.
Bùi Cảnh Ngôn nghẹn họng, giận đến đỏ cả mắt: “Cô, cô…”
[Ding dong! Nhiệm vụ mục tiêu đã hoàn thành thành tựu ‘mắt đỏ hoe’!]
Vân Hạ vẫn đang xem phần giới thiệu tiểu thuyết “Thiên Kim Giả Là Cô Gái Được Cưng Chiều Thật Sự”, đột nhiên nhận được âm báo khiến cô khó hiểu: [Thế là xong nhiệm vụ rồi sao?]