Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 8
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 8 - Trí nhớ của cậu là bao nhiêu giây vậy?
Cái này… là cho cô sao?
Là sườn heo chua ngọt à?
Ôn Ly không thể tin nổi. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy mọi người xung quanh cũng mang vẻ mặt chẳng khá hơn gì – ngạc nhiên đến mức không thể tin được.
Đám con trai trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa sườn chua ngọt trước mặt Ôn Ly, vẻ mặt như thể trước mặt họ không phải là món ăn, mà là thuốc độc chết người.
Ôn Ly căng thẳng đến mức bàn tay cầm đũa cũng bắt đầu run lên.
Trên đầu Thẩm Hách Dư như thể mọc thêm một con mắt – ánh nhìn sắc lạnh quét qua đám đông. Cậu buông đũa, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi:
“Nhìn cái gì?”
Đám con trai lập tức cụp mắt xuống, vội vã cúi đầu ăn cơm, không ai dám hó hé thêm lời nào.
Thẩm Hách Dư thấy đám người cuối cùng cũng yên phận mới thu ánh mắt về, quay sang nhìn Ôn Ly.
Ánh mắt cậu dần dịu lại. Giọng nói cũng mềm hơn hẳn:
“Ăn đi.”
“Không có độc.”
“Tôi đảm bảo.”
Vấn đề không nằm ở chuyện có độc hay không.
Ôn Ly đẩy phần chân giò hầm của mình đến trước mặt Thẩm Hách Dư:
“Tôi đổi với cậu nhé.”
Như vậy, sẽ không thể xem là nhận không đồ của người khác.
Thẩm Hách Dư không thay đổi sắc mặt. Cậu cầm lấy chân giò, thản nhiên cho vào miệng.
Sau khi nhai xong, nhả xương ra, cậu mới lạnh nhạt nói:
“Tôi ăn rồi.”
Nói xong, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người Ôn Ly.
Không cần nói thêm lời nào, ánh nhìn ấy như ngầm hỏi: Còn cậu?
Ôn Ly không còn cách nào khác, đành gắp một miếng sườn heo chua ngọt, ngoan ngoãn đưa vào miệng.
Thẩm Hách Dư thu ánh mắt về, chẳng buồn để ý đến những chuyện xung quanh, tiếp tục ăn như chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ là…
Ôn Ly ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, dè dặt lên tiếng: “Anh Dư…”
Thẩm Hách Dư khựng lại khi đang gắp đồ ăn, nghiêng đầu đáp: “Ừm?…”
“Anh có phải là…” Ôn Ly ngập ngừng, “…tôi hình như đã gặp anh ở đâu đó rồi?”
Không khí bỗng chững lại vài giây.
Ninh Tử Thuyên bật cười khẽ, xen vào:
“Ôn Tiểu Ly à, cách bắt chuyện đó cổ lỗ sĩ quá rồi đấy.”
“Trời ơi, kiểu bắt chuyện đó lỗi thời từ năm 1990 rồi đó!”
Ôn Ly: ….
“Đừng trách anh trai yêu dấu này không nói cho em biết.” – Ninh Tử Thuyên giơ ngón trỏ, lắc lư qua lại đầy vẻ cảnh cáo:
“Người cuối cùng nói câu đó với anh Dư… đã bị cho ngay vào danh sách đen rồi đấy.”
Ôn Ly hoảng hốt xua tay liên tục:
“Không phải! Ý tôi không phải như thế!”
Cô nói thật lòng. Nguyên nhân chính khiến cô mở lời là vì…. Thẩm Hách Dư đối xử với cô quá tốt.
Nhưng nghĩ kỹ lại… Cậu ấy trông thật sự rất quen.
Nếu như họ chưa từng quen biết, thì sự thân thiện và cảm giác quen thuộc này thật khó giải thích.
Cô biết rõ mình từng thấy cậu ấy ở đâu đó. Nhưng kỳ lạ là, trong đầu lại chẳng thể nhớ nổi một chút ấn tượng cụ thể nào.
Ôn Ly khẽ hạ tay xuống, im lặng nhìn Thẩm Hách Dư, chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Thẩm Hách Dư đặt đũa xuống, đưa tay chống nhẹ bên thái dương.
Ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong đó lại thấp thoáng một tia thích thú khó nhận ra.
“Ôn Ly.” – Cậu khẽ gọi tên cô, giọng chậm rãi.
“Người ta nói trí nhớ của cá chỉ kéo dài 7 giây.”
“Vậy trí nhớ của cậu là bao nhiêu giây đây?”
Ôn Ly ngẩn người.
…Ý gì chứ?
Cô chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn cậu, chờ đợi Thẩm Hách Dư sẽ nói tiếp điều gì đó.
Thẩm Hách Dư không nhìn cô nữa. Cảm xúc trong mắt cậu nhanh chóng bị che giấu sau lớp vỏ lạnh lùng.
“Cậu tự nghĩ đi.”
Ôn Ly khựng lại.
Nếu Thẩm Hách Dư đã nói vậy… chẳng lẽ họ thật sự từng gặp nhau?
Suốt bữa ăn, không ai nói thêm lời nào. Ngoại trừ giọng líu lo ồn ào của Ninh Tử Thuyên, không khí xung quanh vẫn tĩnh lặng đến lạ thường.
Ăn xong, học sinh bắt đầu tản ra.
Vì Dục Đức là trường nội trú nên buổi trưa học sinh không cần ở lại lớp, có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Đến 2 giờ chiều mới quay lại học tiếp.
Nhưng Ôn Ly là học sinh mới chuyển đến, hành lý vẫn còn gửi tạm ở phòng bảo vệ.
Vì vậy, trưa nay cô đành ngồi tạm lại trong lớp, nghỉ ngơi một chút.
Cô rời khỏi nhà ăn, vẫy tay chào tạm biệt nhóm bạn vẫn đang đùa giỡn rôm rả, rồi một mình đi về phía khu giảng dạy.
Lớp học vắng lặng. Chỉ có hai, ba người ngồi rải rác, mắt dán vào màn hình điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mặc Khế ngẩng đầu lên. Nhận ra là Ôn Ly, cậu khẽ cụp mắt, tiếp tục nhìn xuống điện thoại như chưa từng ngẩng lên.
Ôn Ly tìm một chỗ ngồi, gục đầu xuống bàn. Nhưng dù nhắm mắt lại, cô vẫn không tài nào ngủ được.
Từng mảnh ký ức từ nhỏ đến lớn chậm rãi lướt qua trong tâm trí cô.
Nhưng lạ thay, không có chút hình ảnh nào của Thẩm Hách Dư.
Nếu từng gặp rồi, với gương mặt ấy…. nổi bật đến mức giữa đám đông cũng dễ dàng nhận ra, thì sao cô lại không nhớ nổi?
Hay là… cô từng quên mất điều gì đó?
Chẳng lẽ thật sự bị mất trí nhớ rồi sao?
A.
Phiền chết đi được.
Cảm giác đau khổ là khi ký ức lại mắc kẹt giữa chừng khi cố gắng tìm kiếm nó.
Ôn Ly đập trán xuống bàn hai lần rồi bỏ cuộc.
Không nghĩ đến nữa.
Không bằng nhân lúc còn thời gian thì tranh thủ ngủ một giấc trưa.
Ôn Ly nhắm mắt lại, định tranh thủ chợp mắt một chút.
Chỉ một giây sau, cô cảm nhận có một bóng người lướt ngang qua bàn.
“Này học sinh chuyển trường.”
Lông mi của Ôn Ly giật giật. Giọng người con gái này thật quá xa lạ. Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định giả vờ mình không nghe thấy.
Nhưng đối phương vốn chẳng có ý định cho cô ngủ một giấc ngon.
Tiếng ghế cọ xát với mặt đất tạo thành một âm thanh chói tai, khiến cho Ôn Ly không khỏi nhíu mày.
Giọng nói xa lạ lại vang lên: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu vẫn chưa ngủ.”
Ôn Ly: ?
“Này!”
Một cơn gió lướt qua, mang theo hơi nóng phả sát bên tai Ôn Ly.
Một giọng nói trầm thấp nhưng lười biếng vang lên:
“Cậu có biết Thẩm Hách Dư không?”
Dù chẳng muốn, Ôn Ly vẫn buộc phải tỉnh dậy.
Cô ngả người ra sau, xoa nhẹ vành tai, ánh mắt hướng về phía đối diện – nơi một cô gái đang nhìn cô bằng vẻ mặt nửa trêu chọc, nửa thăm dò.
Ôn Ly khẽ nhíu mày: “Không quen.”
Giọng cô rõ ràng không vui.
“Làm gì có chuyện đó?” – cô gái kia bật thốt, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Nếu không quen, sao cậu lại có thể ngồi cùng bàn với Thẩm Hách Dư chứ?”
Câu hỏi vô lý khiến Ôn Ly càng cau mày sâu hơn.
“Vì đó là chỗ trống duy nhất.” – cô đáp, giọng đều đều.
“Tôi ngồi vào thì có gì kỳ lạ lắm sao?”
“Kỳ lạ chứ còn gì nữa.” – cô gái vừa nói, vừa gỡ lớp sơn trên ngón tay, ánh mắt đăm chiêu.
“Thẩm Hách Dư xưa giờ không để ai ngồi bên cạnh. Sao cậu lại là ngoại lệ được?”
Vốn dĩ Ôn Ly là kiểu người bướng bỉnh, đã tò mò thì phải hỏi thẳng người trong cuộc, hỏi cô thì ích gì?
Cô bình thản đáp, giọng đều đều:
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Không ngờ, cô gái kia lại bất ngờ nắm lấy tay cô, vẻ mặt đầy tò mò:
“Ai da~ cậu chia sẻ chút đi mà.”
“Với lại… Thẩm Hách Dư còn mời cậu uống trà sữa nữa đấy.”
Ôn Ly: “?”
Cô chậc lưỡi một tiếng, cố gắng rút tay lại, nhưng tay lại càng bị giữ chặt hơn.
Ngay lúc ấy, một giọng ngái ngủ vang lên từ hàng ghế gần đó:
“Này, Liêu Khả.”
Người vừa lên tiếng là nữ sinh ngồi bên cạnh, không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang chống cằm nhìn hai người bằng ánh mắt lười biếng, buồn ngủ.
“Cậu thích Thẩm Hách Dư thì liên quan gì đến Ôn Ly?” – giọng người kia lười nhác nhưng đầy sát thương.
Liêu Khả đỏ bừng mặt, vội vàng phản bác:
“Tôi thích cậu ta hồi nào chứ? Đừng có nói bậy!”
“Ồ~” – người kia nhếch môi, đáp như trêu chọc.
“Chắc là không thích thật rồi.”
Cô gái kia trầm ngâm trong giây lát, rồi bất ngờ vươn tay vén một lọn tóc ra sau tai. Cô chống cằm, nở một nụ cười nửa giễu cợt, nửa tinh nghịch:
“Vậy thì đừng làm phiền đến giờ nghỉ trưa của bọn tôi, được chứ?”
Liêu Khả cắn lấy môi dưới, không thốt ra được câu nào nữa.
“Không nói nữa sao?”
Một lúc sau, Liêu Khả siết chặt nắm tay, tức đến mức cả người hơi run lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.
Cô trừng mắt nhìn hai người, rồi hậm hực quay người bỏ đi.
Chỉ đến khi Liêu Khả thật sự rời khỏi lớp, cô gái kia mới thở ra một hơi dài như vừa trút được gánh nặng. Sau đó, cô lại gục đầu xuống bàn, không động đậy nữa – như thể vừa dùng hết toàn bộ sức lực để “đuổi muỗi”.
Ôn Ly há hốc miệng, biểu cảm cứng đờ.
Hai chữ “cảm ơn” mắc kẹt nơi cổ họng, nuốt lên không xong, nuốt xuống cũng chẳng được.
Cô lặng lẽ ngậm miệng lại, mở ngăn bàn, lấy ra một cuốn sổ tay còn mới.
Xé một tờ giấy màu hồng nhạt, Ôn Ly cúi đầu viết lên đó hai chữ: Cảm ơn.
Cô dừng bút một lát, rồi khẽ mỉm cười, vẽ thêm ký hiệu chữ Q quen thuộc của mình ở góc dưới bên phải.
Sau đó, cô nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, cẩn thận đặt lên bàn của người kia – người hiện giờ đã yên tĩnh nằm ngủ.
Dù sao bạn ấy cũng đang ngủ rồi, tốt nhất vẫn không nên đánh thức.
Xong xuôi, Ôn Ly lại nằm gục xuống bàn lần nữa, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Lương Thất Hứa – ấm áp và thân thiện.
Thẩm Hách Dư – lạnh lùng, khó đoán.
Và giờ… lại có thêm một bạn cùng lớp, không nói nhiều, nhưng lên tiếng bênh vực cô khi cần thiết.
Tất cả đều là những mảnh ghép xa lạ trong một môi trường mới.
Nhưng lạ thay… từng chút một, cô lại thấy dễ chịu vô cùng.
Ôn Ly khẽ cong môi, hài lòng nhắm mắt lại.