Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 7
“Ah cái gì mà ah?”
Cậu ta gác tay lên vai Thẩm Hách Dư, “Cơm căn tin ngon lắm đấy, đi ăn chung đi?”
Thấy Ôn Ly vẫn chưa đáp lại, ánh mắt cậu ta lướt xuống ly trà sữa đã uống hết trước mặt cô, hai mắt sáng bừng lên.
“Anh Dư chắc chắn sẽ rất vui nếu cậu đi ăn cùng tụi này.” Vừa nói, cậu ta vừa bóp vai Thẩm Hách Dư như thể thân thiết lắm:
“Anh thấy đúng không, anh Dư?”
Thẩm Hách Dư không thèm đáp, chỉ lạnh lùng hất tay cậu ta ra rồi quay người bỏ đi thẳng qua cửa sau lớp.
“Ê!”
Ninh Tử Thuyên hét với theo: “Không ăn chung thì thôi!”
Rồi cậu ta ba chân bốn cẳng chạy theo: “Đợi tớ với đã!”
Ninh Tử Thuyên sợ không đuổi kịp Thẩm Hách Dư, cũng không tiếp tục nói chuyện với Ôn Ly nữa, chỉ giơ tay vẫy chào tạm biệt rồi quay người chạy theo Thẩm Hách Dư.
Mới chạy được vài bước, người con trai phía trước – gương mặt lạnh lùng, dáng cao ráo, chân dài bước dài – đột nhiên dừng lại.
Ninh Tử Thuyên hoảng hồn, thắng gấp, suýt nữa đâm vào lưng đối phương.
Thẩm Hách Dư đưa tay vuốt tóc, ngửa đầu thở dài.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua cánh cửa lớp học, dừng lại nơi Ôn Ly đang ngồi.
Không gấp gáp, không dịu dàng, chỉ là một câu nhẹ tênh nhưng khiến cả không gian như khựng lại: “Đi ăn chung không?”
Ôn Ly ngây người ra, chưa kịp trả lời thì người sở hữu khuôn mặt lạnh lùng kia lại lên tiếng.
“Thỏa mãn mong muốn của Ninh Tử Thuyên.”
Ninh Tử Thuyên: ?
Ninh Tử Thuyên hít một hơi thật sâu, không nhịn nổi nữa.
Cậu ta nhảy cẫng lên, quàng tay qua cổ Thẩm Hách Dư.
“Anh Dư, rõ ràng là anh….”
Nói chưa xong câu, cậu ta đã bị Thẩm Hách Dư ném cho một ánh mắt sắc lẹm, “Bỏ tay ra.”
Ninh Tử Thuyên nuốt khan.
Thẩm Hách Dư lạnh lùng nói: “Đừng để tao nói lần thứ hai.”
Ninh Tử Thuyên hậm hực thu tay lại, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, huýt sáo.
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn ăn cơm với em gái xinh đẹp thôi mà.”
“Cho chút thể diện đi.”
Thẩm Hách Dư bóp sống mũi một cách lười biếng, vẻ mặt như đang rất phiền: “Đừng cố ép giọng nữa.”
“Khó chiều ghê.” – Ninh Tử Thuyên nhún vai, cuối cùng cũng chịu trả lời bằng chất giọng bình thường:
“Đi thôi. Hôm nay cậu mới chuyển trường, để tớ dẫn cậu làm quen với căn tin.”
Lời mời kiểu này… khó mà từ chối.
Ôn Ly khẽ gật đầu, cất cuốn sách trong tay vào ngăn bàn.
Vừa đứng dậy thì—
“Ôn Ly!”
Lương Thất Hứa từ đầu lớp chạy tới, khoác lấy tay cô, cười tươi rói: “Đi ăn chung nhé!”
Ôn Ly hơi do dự. Cô vừa mới gật đầu đồng ý với bọn Ninh Tử Thuyên, nhưng bây giờ tay lại đang bị Lương Thất Hứa nắm chặt không buông.
Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Thuyên, như chờ một lời xác nhận. Nhưng người lên tiếng lại là người mà cô ít mong đợi nhất.
Thiếu niên đứng đầu hàng — Thẩm Hách Dư — chậm rãi mở miệng: “Cùng nhau đi.”
Chỉ ba chữ, đơn giản, dứt khoát.
Không quay đầu lại, Thẩm Hách Dư sải bước đi thẳng, như thể quyết định đó vốn dĩ không cần thảo luận.
Ninh Tử Thuyên nhún vai rồi chạy theo, quay đầu lại vẫy tay: “Đi nhanh lên! Đến muộn là hết món ngon đấy!”
Ôn Ly khẽ thở ra một hơi, ánh mắt vẫn còn chút ngạc nhiên.
Lương Thất Hứa vẫn khoác tay cô, nghiêng đầu cười: “Đi thôi~”
Lúc này, hai cô gái cũng bước nhanh về phía căn tin, lặng lẽ theo sau hai bóng lưng đang dần khuất xa phía trước.
Để rút ngắn thời gian di chuyển của học sinh, căn tin trường Duệ Đức được đặt ngay giữa khu giảng đường và ký túc xá.
Dù vậy, từ giảng đường đến căn tin vẫn phải đi bộ mất hơn sáu, bảy phút.
Lúc cả bọn đến nơi, kim đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ.
Căn tin đông nghẹt người.
Học sinh chen chúc như mắc cửi, hàng lấy đồ ăn nối dài từ quầy phục vụ ra tận sát cửa sau.
Ninh Tử Thuyên đứng khựng lại trước cửa, nhìn dòng người uốn lượn trước mặt mà chỉ biết thở dài một hơi bất lực.
“Xếp hàng…”
Nói rồi, cậu ta ngoan ngoãn lùi bước, chậm rãi đi xuống cuối hàng.
Trường Duệ Đức cũng được coi là trường bán trú. Ngoài việc bắt buộc học sinh ở lại ký túc xá, thì mỗi ngày, sau khi tan học buổi chiều, học sinh được phép tự do ra vào khuôn viên trường trong vòng một tiếng đồng hồ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến căn tin luôn đông nghịt người vào buổi trưa.
Cũng may, đồ ăn ở đây không khiến ai thất vọng — món ăn phong phú, thay đổi liên tục, mùi vị lại hợp khẩu vị với phần lớn học sinh.
Chỉ có hai điều khiến người ta phải nhăn mặt:
Xếp hàng quá lâu. Chỗ ngồi thì lại ít.
Nhưng ngoài hai chuyện ấy ra… thì gần như chẳng ai phàn nàn điều gì nữa.
Bọn họ đến muộn, đành phải xếp cuối hàng.
Ninh Tử Thuyên nhịn không được oán trách, “Đều tại anh Dư chậm chạp quá.”
“Đám Đại Hổ chắc sắp ăn xong luôn rồi.”
Giọng Ninh Tử Thuyên vang lớn, cả nửa căn tin đều nghe rõ mồn một.
Ngay lập tức có không ít người ngoái đầu nhìn về phía bọn họ.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hách Dư, mấy bạn học gần đó đã lập tức quay mặt đi, nhanh đến mức Ôn Ly còn tưởng mình hoa mắt.
Cô nhịn không được khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên bóng lưng cao gầy phía trước.
Cái đầu tròn tròn kia đứng thẳng, hoàn toàn bất động.
Mắt nhìn thẳng, không nói một lời, như thể phía sau có hay không có người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Ôn Ly khẽ cau mày.
Tại sao những người xung quanh lại có vẻ… sợ cậu ấy đến vậy?
Tiếp xúc với cậu một buổi sáng, Thẩm Hách Dư cũng không làm khó cô điều gì.
Thậm chí còn mời cô một ly trà sữa.
…Chỉ là vừa nghĩ đến ly trà sữa kia, Ôn Ly chợt giật mình, cô sao lại dễ dàng bị thu phục chỉ bởi một ly trà sữa như vậy chứ?
Phải nhớ kỹ, trong giờ học không được vượt qua ranh giới ba tám kia.
Ôn Ly chấn chỉnh lại tinh thần, tập trung xếp hàng.
Kiên nhẫn xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ lấy đồ ăn.
Cách một Thẩm Hách Dư, Ôn Ly vẫn nghe được giọng nói phấn khích của Ninh Tử Thuyên, “Cô ơi, cho cháu một phần sườn xào chua ngọt!”
“Ấy ấy ấy, phần còn lại là cho bạn phía sau cháu nhé.”
Lương Thất Hứa đứng phía sau sốt ruột đến mức giậm chân, nói nhỏ: “Thật sự hết sườn xào chua ngọt rồi sao?”
Ôn Ly không hiểu, hơi ngả người về phía sau, “Sườn xào chua ngọt ngon lắm hả?”
“Tất nhiên rồi! Món ngon nhất căn tin đó.” Lương Thất Hứa giải thích, “Nhiều thịt, độ chua ngọt vừa miệng, siêu ngon luôn.”
Ôn Ly vừa nghe vừa gật gật đầu.
“Bạn nhỏ! Cháu ăn gì?”
Giọng của cô phục vụ vang lên từ quầy.
Lương Thất Hứa vươn tay ra chọc vào lưng cô, “Đến lượt cậu rồi kìa.”
Ôn Ly giật mình, vội vàng chạy đến quầy, nhìn kĩ một lượt, trong số chỗ đồ ăn còn lại không thấy bóng dáng sườn xào chua ngọt ở đâu.
Ý định lấy một phần sườn xào chua ngọt ăn thử đành phải tạm gác lại, Ôn Ly chuyển sang gọi món giò heo kho tàu.
Cô vừa lấy đồ ăn xong, đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện mọi chỗ ngồi trong căn tin đều đã kín người.
Không còn cách nào khác, Ôn Ly đành cầm khay thức ăn đứng sang một bên, chờ Lương Thất Hứa lấy đồ xong rồi tính tiếp.
Đang đứng ngẩn người thì—
“Ôn Tiểu Ly!”
Tiếng gọi vang lên từ phía bên kia căn tin khiến cô giật mình.
Cái tên này có chút giống tên của cô.
“Ôn Tiểu Ly!”
Giọng gọi lần hai còn to hơn. Mà hình như… nghe cũng quen quen.
Ngay lúc cô còn đang nghi hoặc thì—
“ÔN LY!!!”
Lần này gọi đúng tên thật.
Ninh Tử Thuyên đứng bật dậy, hét to như thể sợ cô không nghe thấy, khiến Ôn Ly suýt đánh rơi cả khay cơm.
Cô nhìn về phía đó, chỉ thấy một kẻ ngốc nghếch dáng người cao lớn đang ra sức vẫy tay với cô.
Xung quanh cậu ta đã chật kín người, chẳng còn một chỗ trống nào, nhưng điều đó không cản nổi sự nhiệt tình của cậu ta.
Ôn Ly khẽ thở ra một hơi bất đắc dĩ, cô cúi đầu bưng khay đồ ăn, lặng lẽ đi về phía bàn bọn Ninh Tử Thuyên.
Ninh Tử Thuyên dùng khuỷu tay huých người bên cạnh, “Đại Hổ, nhường chỗ chút đi.”
Đại Hổ càm ràm vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ.
Ôn Ly đặt khay đồ ăn xuống bàn, vừa cúi người chuẩn bị ngồi xuống thì Ninh Tử Thuyên đột nhiên “ồ” lên một tiếng.
“Cậu không gọi món sườn xào chua ngọt sao?”
Ôn Ly ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của cậu ta, khẽ gật đầu: “Ừm. Hết rồi.”
Vừa nói, cô vừa kéo ghế ngồi xuống.
Phần cuối cùng đã bị Thẩm Hách Dư lấy rồi, cô cũng không dám tranh món sườn xào chua ngọt với đại ca học đường.
Giành đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ.
Bị đại ca của trường đánh là chuyện lớn.
“Lần sau có cơ hội rồi nếm thử sau vậy.” – Cô nói.
“Ờm … cho mình xin một chỗ trống được không?”
Lương Thất Hứa bước đến bên bàn, tay vẫn bưng khay cơm, cười có phần ngại ngùng.
Ôn Ly nhìn quanh một vòng — đúng là mọi chỗ xung quanh đều kín người.
Không muốn để Lương Thất Hứa ăn một mình, cô vội bưng khay đồ ăn lên:
“Chúng ta… đổi chỗ khác đi.”
Vừa định đứng dậy, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía đối diện.
“Nhích qua một chút, nhường chỗ ngồi.”
Là Thẩm Hách Dư.
Lời vừa nói xong, chàng trai ngồi cạnh anh lập tức nhích qua một bên nhường chỗ ngồi.
Lương Thất Hứa nở nụ cười, “Cảm ơn nhé!”
Thẩm Hách Dư không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt bưng đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt lên, thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn.”
Vừa nói xong, cậu đặt đĩa sườn xào chua ngọt xuống trước mặt Ôn Ly.
Ôn Ly ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Hách Dư không thèm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vẫn dán vào khay cơm của mình, cứ như đĩa sườn xào chua ngọt vừa được đẩy về phía trước… chẳng liên quan gì đến cậu vậy.
Giọng nói khàn đặc quen thuộc vang lên: “Ăn đi.”
“Tôi chưa đụng vào đâu.”