Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 6
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 6 - Bạn mới, có muốn cùng ăn cơm không?
Các bạn đến lớp ngày một đông, sự yên tĩnh ban đầu dần được thay thế bằng những tiếng ồn.
Tiếng ồn dường như đánh thức người đang nằm ngủ trên bàn, nam sinh đang nằm gục duỗi tay ra và để lộ nửa khuôn mặt.
Tóc tai có chút rối loạn, vài sợi tóc rủ trên mũi của cậu. Đôi mắt lim dim chuyển động rồi đột nhiên mở mắt
Ôn Ly bị doạ sau đó lập tức rời đi
Lương Thất Hứa kéo áo Ôn Ly nói : “Tớ đi tìm 1 chỗ ngồi trước.”
Ôn Ly gật đầu nói: “bai nha”
Sau khi Lương Thất Hứa rời đi, Ôn Ly mới thở nhẹ một hơi, sau đó về chỗ của mình
“Cậu làm gì như trộm thế?”
Ôn Ly chưa kịp ngồi xuống liền cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Hách Dư nhỏ giọng, có chút khàn giọng, giống như đang vang bên tai vậy.
Ôn Ly nghe xong nuốt nước bọt một cách lo lắng.
Cô vừa cười vừa giải thích : “tớ sợ phiền cậu, nên hành động nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Cậu gọi tôi là gì cơ? Đại cả á?”
Thẩm Hách Dư vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng không lạnh lùng như mọi khi nữa.
Ôn Ly thì táo bạo hơn một chút, che miệng mà nói nhỏ : “Cậu là đang muốn phí bảo kê đúng không?”
Thẩm Hách Dư cụp mắt xuống, sau đó cười nhẹ.
Cậu chống tay lên bàn, có chút mệt mỏi ngồi xuống, dùng ánh mắt dò xét quét quanh lớp học một vòng, đến nỗi dọa một vài người đang nhìn cậu phải rời mắt.
Sau đó, cậu lắc đầu, nhìn về người bên trái hút sáo.
“Trà sữa.”
Ôn Ly chợp mắt : “hả?”
Thẩm Hách Dư nói nhẹ : “đại ca tặng cậu một món quà.”
Nói xong, không đợi Ôn Ly trả lời liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Ôn Ly không hành động gì.
Không phải là cô giả vờ, nhưng cốc trà sữa trên bàn Thẩm Hách Dư, có thể nói nó là “lãnh thổ” của cậu ta, cô không dám tùy tiện lấy.
Cô nhớ lại lúc cùng Lương Thất Hứa đi vệ sinh, dù có sợ hãi đến đâu, cô cũng không dám thách thức giới hạn của Thẩm Hi Vũ.
Cô không dám thở mạnh.
Thôi bỏ đi chỉ là một cốc trà sữa, không uống cũng chả sao.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách chuẩn bị ôn bài một chút.
Chuông reo leng keng leng keng_________
Tiếng chuông vào học vang lên rồi, lớp học từ từ yên lặng.
Bây giờ là lớp tiếng Hán, có vẻ là cô Lâm vẫn chưa đến, các bạn học bắt đầu nói chuyện nhỏ, âm lượng càng ngày càng lớn, cuối cùng có chút lao nhao.
Thẩm Hách Dư mở mắt, nhìn thấy cốc trà sữa trên bàn, liền hơi cau mày.
Cậu quay lại nhìn thấy Ôn Ly đang chăm chú đọc sách, liền gõ lên bàn
Cộc cộc
Ôn ly nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Hách Dư.
Ánh mắt của cậu vẫn còn vương chút mệt mỏi vì buồn ngủ, nhưng lại nhẹ giọng hỏi : “trà sữa sao lại chưa uống hả?”
Ôn Ly có chút ngơ ngác, cô không phải không muốn uống, là không dám uống.
Căn bản Lương Thất Hứa từng nói, tùy tiện lấy đồ của Thẩm Hách Dư là chuyện lớn.
Trà sữa không uống được vẫn tốt, bị đánh mới thảm.
“Tớ không phải là không muốn uống.”
Ôn Ly nói nhỏ, sau đó chỉ tay vào cốc trà sữa,
“Cậu có thể đẩy cốc trà sữa sang bên này được không?”
“Hả?” Thẩm Hách Dư nhướn mày.
Ôn Ly chớp mắt.
Một lát sau, Thẩm Hách Dư quay lại mỉm cười nhẹ sau đó xé ống hút giúp Ôn Ly chọc thủng bao bì trà sữa
Bộp~ (Tiếng bao bì trà sữa)
Tiếng “bộp” vâng lên, vừa lúc bị mọi người nghe được.
Ôn Ly ngẩng đầu lên, liền phát hiện mọi người đều nhìn cô.