Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 5
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 5 - Kẹo tôi nhận rồi, người tôi sẽ chiếu cố
Trên gương mặt Thẩm Hách Dư thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cậu khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Ly đã nhanh tay kéo ghế lùi ra xa.
Thẩm Hách Dư càng nhíu mày chặt hơn:
“Tôi đáng sợ đến vậy sao?”
Ôn Ly đưa tay gãi má, khóe môi cong lên trong một nụ cười gượng gạo:
“Không… không đáng sợ.”
“Không đáng sợ chút nào.”
Chỉ là một “trùm trường” hay đánh nhau, thỉnh thoảng bị gọi lên bục kiểm điểm… có gì đáng sợ đâu cơ chứ.
Ôn Ly cúi người, vỗ nhẹ lên đôi chân đang vô thức run rẩy của mình, cố gượng cười:
“Không phải tôi sợ cậu.”
“Chỉ là tôi… thích rung đùi thôi.”
Chỉ là đôi chân này không nghe lời cho lắm. Bảo nó dừng thì nó lại cứ run bần bật.
Thẩm Hách Dư khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy:
“Ồ.”
Thế nhưng trong ánh mắt lại không giấu được ý cười:
“Tôi không thu phí bảo kê.”
Ôn Ly thoáng sững người: “Vậy à…”
Vậy là… hối lộ kẹo chẳng có tác dụng gì rồi.
“Vậy tôi…”
Ôn Ly đưa tay phải ra, lần nhẹ theo mép bàn. Những ngón tay khẽ khàng di chuyển về phía hai viên kẹo đặt trên mặt bàn. Nhưng khi sắp chạm đến chúng, một bàn tay khác – với các đốt ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ – đã nhanh hơn một bước, chụp lấy hai viên kẹo.
Tiếng giấy gói kẹo bị xé vang lên khe khẽ. Viên kẹo nhỏ bị ném vào miệng một cách gọn gàng.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay bên cạnh:
“Kẹo tôi nhận rồi.”
“Người, tôi sẽ chiếu cố.”
Ôn Ly chớp mắt liên tục, không khỏi ngẩn người.
Cô không ngờ lại có thể thấy một thoáng vui vẻ lướt qua gương mặt u ám thường ngày của Thẩm Hách Dư.
Ôn Ly khẽ cong khóe môi.
Quả nhiên, kẹo ngon… đúng là có thể làm con người ta thấy vui vẻ hơn thật.
Cô đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của Thẩm Hách Dư, “Thế nào? Ngon không?”
Thẩm Hách Dư còn chưa kịp trả lời, trên bục giảng đã truyền đến một tiếng quát lớn: “Thẩm Hách Dư!”
“Em bây giờ đúng là không sợ trời, không sợ đất rồi đấy!”
“Còn dám ngang nhiên ăn quà vặt trong tiết học của tôi nữa à?”
“Nếu không muốn học tiết của tôi, bây giờ bước ra khỏi lớp ngay cho tôi!”
Ôn Ly giật thót vì tiếng quát vang trời, toàn thân run lên cầm cập, suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế.
Cô ngẩng đầu, nhìn kỹ người đang đứng trên bục giảng, mới nhận ra…. chính là một trong ba giáo viên vừa tám chuyện trong phòng giáo viên ban nãy.
Giáo viên dạy tiếng Anh, lúc này, trông có vẻ vô cùng tức giận. Ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề, viên phấn còn chưa kịp dùng đã bị cô bẻ đôi một cách đầy giận dữ.
“Chậc.”
Thẩm Hách Dư khẽ tặc lưỡi, bàn tay trái siết chặt rồi nhét vào túi quần.
Viên kẹo còn lại chưa bóc vỏ cũng theo đầu ngón tay, lăn vào túi áo khoác.
Cậu chẳng buồn phản bác, càng không tỏ vẻ gì là lưu luyến với tiết học, lặng lẽ xoay người bước thẳng ra khỏi lớp.
Sắc mặt cô giáo dạy tiếng Anh dịu đi đôi chút. Cô thu ánh nhìn lại, mở sách ra và bắt đầu giảng bài.
Nhưng tâm trí của Ôn Ly thì lại… như treo ngược trên cành cây. Nó len lỏi qua khung cửa sổ mở hờ, lặng lẽ bay theo người con trai đang đứng ngoài hành lang chịu phạt.
Nếu không phải cô đưa kẹo cho Thẩm Hách Dư, có lẽ cậu cũng chẳng đến mức bị đuổi ra khỏi lớp.
Càng không ngờ, cậu ta lại chẳng chút kiêng nể nào, cứ thế ăn kẹo trước mặt giáo viên như chẳng có gì to tát.
Dù nhìn theo hướng nào… thì lỗi cũng là do cô.
Cô nên xin lỗi cậu ta mới phải.
Tiết học đầu tiên sau khi chuyển trường, vậy mà lại khiến Ôn Ly đứng ngồi không yên.
Mãi đến khi chuông ra chơi vang lên, cô còn chưa kịp thấy Thẩm Hách Dư quay lại thì một cái bóng bất ngờ đổ xuống ngay trước mặt cô.
Lương Thất Hứa nghiêng người hỏi nhỏ: “Ôn Ly, cậu có muốn đi vệ sinh chung không?”
Rủ nhau đi vệ sinh dường như là một “văn hóa chung” bất thành văn của mọi nữ sinh trên toàn quốc.
Ôn Ly vốn cũng định ra ngoài để xem Thẩm Hách Dư thế nào, nên khẽ gật đầu đồng ý.
Lương Thất Hứa lập tức mừng rỡ ra mặt, khoác lấy tay cô, kéo thẳng về phía cửa sau.
Nhưng vừa bước đến cửa, bước chân của Lương Thất Hứa bỗng nhiên khựng lại.
Ôn Ly không kịp phản ứng, đầu mũi đâm thẳng vào sau gáy Lương Thất Hứa, đau đến mức nước mắt suýt trào ra.
Cô cố gắng kìm nén để không bật khóc, ngẩng đầu lên chỉ thấy Lương Thất Hứa đang nghiêng đầu nhìn về phía bên trái.
Ôn Ly nhìn theo ánh mắt của Lương Thất Hứa, thiếu niên ấy đang dựa vào bức tường trắng cạnh cửa sau.
Thẩm Hách Dư cúi mắt, chăm chú nhìn mảnh giấy gói kẹo được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Cảm nhận được ánh mắt từ người khác, cậu khẽ nắm tay lại, siết chặt vỏ kẹo trong lòng bàn tay, để nó biến mất khỏi tầm mắt.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Lương Thất Hứa rồi dừng lại nơi Ôn Ly.
Ánh nhìn ấy khiến Ôn Ly nhất thời sững người.
Cô đưa tay lên gãi gãi má, vừa định mở miệng hỏi cậu thế nào rồi thì từ hành lang phía xa vang lên một giọng nói:
“Anh Dư, đi thôi!”
“Quán tạp hóa.”
“Lão Lôi đãi gà rán!”
Trường cấp 3 Duệ Đức là một ngôi trường tư thục nổi tiếng của thành phố Hoài.
Không chỉ có diện tích rộng đến mức choáng ngợp, khuôn viên trường ngoài căn tin chính còn có vô số cửa hàng nhỏ.
Trong số đó, món gà rán của quán trà sữa luôn rất được yêu thích.
Học sinh học ở trường cấp 3 tư thục đều là con nhà có điều kiện.
Tình cảm huynh đệ ở đây không chỉ dừng lại ở việc “chống lưng” cho nhau, mà còn thường xuyên… đãi nhau ăn.
Thẩm Hách Dư thu lại ánh mắt, cuộn quyển sách tiếng Anh mà lúc nãy tiện tay mang ra, ném thẳng qua cửa sổ vào chỗ ngồi bên trong.
Sắc mặt cậu khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường thấy, rồi xoay người bước về phía Ninh Tử Thuyên.
Lương Thất Hứa kéo tay Ôn Ly, bước lên một bước nhỏ, nhẹ giọng gọi:
“Thẩm Hách Dư.”
“Sắp vào học rồi đấy.”
Cô nghiêng đầu, giọng lo lắng như đang nhắc nhở:
“Giờ ra chơi chỉ có mười phút thôi. Đi tới quán gà rán mất năm phút, cơ bản là vừa tới nơi thì chuông đã reo, không thể quay lại lớp kịp đâu.”
Nhưng Thẩm Hách Dư chẳng buồn trả lời.
“Đúng rồi.”
Cậu bỗng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt rơi lên người Ôn Ly:
“Cũng khá ngon đấy.”
Nói xong, Thẩm Hách Dư liền xoay người bước tiếp về phía Ninh Tử Thuyên.
Lương Thất Hứa ngẩn người, chớp mắt liên tục:
“Cậu ta nói cái gì ngon cơ?”
“Gà rán à?”
Ôn Ly không định kể ra chuyện “phí bảo kê” vừa nãy.
Cô khẽ kéo tay áo Lương Thất Hứa, thì thầm hỏi: “Chúng ta còn đi nhà vệ sinh không?”
Lương Thất Hứa như chợt hoàn hồn: “Đi!”
Đợi đến lúc đám người Thẩm Hách Dư khuất bóng sau cầu thang, Lương Thất Hứa mới kéo Ôn Ly bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nữ nằm cuối hành lang bên trái, cách lớp 10A2 không xa.
Hai người giải quyết xong thì trong nhà vệ sinh đã không còn ai nữa.
“Ôn Ly.”
Đôi tay đang rửa dưới vòi nước của Ôn Ly chợt khựng lại.
Người bên cạnh tắt vòi nước, chống một tay lên bồn rửa, nhìn cô cười tươi rói: “Phỏng vấn một chút, ngồi cùng bàn với Thẩm Hách Dư có cảm giác gì?”
Ôn Ly bật cười: “Mới có tiết đầu tiên thôi mà.”
“Hơn nữa cậu ấy bị cô giáo đuổi ra ngoài hành lang rồi.”
Nếu nói có cảm giác gì, Ôn Ly thật sự không cảm nhận được gì.
Tất cả tiếp xúc giữa hai người chỉ xoay quanh chuyện thu phí bảo kê.
Lương Thất Hứa đứng thẳng người dậy, rút ra hai tờ giấy lau khô những giọt nước đọng trên tay: “Cũng đúng.”
Lương Thất Hứa khoác tay Ôn Ly, vừa đi vừa thì thầm: “Thẩm Hách Dư là kiểu người như vậy đó, chẳng bao giờ buồn nói chuyện với ai. Bạn cùng bàn trước kia của cậu ta… thảm lắm.”
“Nếu cậu ta không trả lời cậu thì cũng đừng để bụng.”
Cô hạ giọng như đang dặn dò điều tối quan trọng: “Còn nữa… cậu nhớ đừng đặt tay lên chỗ ngồi của cậu ta. Cậu ấy cực kỳ ghét ai đụng vào ‘địa bàn’ riêng.”
Tim Ôn Ly như nguội đi vài phần.
Cô định mở miệng hỏi thêm: “Bạn cùng bàn trước thảm là sao cơ?” thì… chuông vào lớp vang lên đúng lúc.
Lương Thất Hứa giật mình kéo tay cô:
“Nhanh lên, vào học rồi!”
“Là tiết của thầy Hứa đấy, vào muộn là bị đuổi ra đứng góc lớp nghe giảng đó!”
Lời vừa đến miệng lại phải nuốt ngược vào lại, Ôn Ly để mặc cho Lương Thất Hứa kéo mình, nhanh chóng chạy về phía lớp 10A2.
Thẩm Hách Dư quả nhiên không quay lại học tiết Toán.
Chỗ ngồi bên cạnh Ôn Ly trống suốt cả tiết học.
Gần hết giờ, giáo viên dạy Toán cũng chỉ liếc nhìn cái ghế trống một cái, cũng không nói gì.
Mãi đến khi giờ tập thể dục giữa giờ kết thúc, Ôn Ly cùng Lương Thất Hứa đi vào từ cửa sau, mới thấy có người ngồi ở vị trí cạnh tường trắng.
Thẩm Hách Dư khom lưng, vùi mặt vào cánh tay, trông như đang ngủ rất say.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, đổ bóng lên sống lưng lặng im ấy.
Ôn Ly khẽ liếc nhìn sang phía bên cạnh – ở góc bàn, có một ly trà sữa.
Chưa mở.
Không ai động đến.
Chỉ lặng lẽ đứng đó, một mình trong góc, như đang chờ ai đó phát hiện ra sự tồn tại của nó.