Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 4
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 4 - Phí bảo kê la hai viên kẹo
Bỗng nhiên, Ôn Ly nhận ra – người tên Thẩm Hách Dư ấy… hình như cũng không quá đáng sợ.
Cô nhận chiếc khăn ướt cậu đưa, nhẹ giọng cảm ơn, rồi cúi người lau sạch bụi bẩn bám trên ghế. Lau xong, cô tiện tay lau luôn mặt bàn trước mặt.
Xong xuôi, cô quay người rời khỏi lớp, bước nhanh về phía nhà vệ sinh để giặt sạch chiếc khăn.
Lúc quay lại lớp, bước chân Ôn Ly khựng lại.
Lương Thất Hứa vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, một tay chống cằm, tay kia đặt lên hộp giữ nhiệt của Chương Thuấn, hơi cúi đầu chăm chú nhìn Thẩm Hách Dư đang ngủ bù.
Những ngón tay cô khẽ gõ nhịp lên nắp hộp, mãi đến khi Ôn Ly bước vào lớp, cô mới giật mình hoàn hồn.
“Cậu quay lại rồi à?” – Lương Thất Hứa ngẩng lên, nhoẻn miệng cười hỏi.
Ôn Ly không đáp, chỉ lặng lẽ mang chiếc khăn lau đã giặt sạch để lại vào góc vệ sinh. Sau đó, cuối cùng cô cũng được ngồi xuống ghế.
Cô lấy sách của tiết học đầu tiên ra, chớp chớp mắt nhìn Lương Thất Hứa: “Còn có chuyện gì sao?”
Lương Thất Hứa thật sự rất nhiệt tình. Cô chủ động giúp đỡ Ôn Ly mọi việc.
Nhưng ngọn lửa nhiệt tình ấy lại quá mãnh liệt, khiến Ôn Ly đôi lúc bối rối, không biết nên phản ứng thế nào, càng không biết phải đáp lại sự nhiệt tình ấy ra sao.
Ôn Ly vốn không phải kiểu người ngại giao tiếp.
Chỉ là khi ở lâu với người mới quen, cô thường lúng túng, không biết nên mở lời như thế nào.
Thế nhưng Lương Thất Hứa chẳng hề để tâm đến thái độ có phần lạnh nhạt đó. Trái lại, cô còn bày ra vẻ mặt như thể chính mình mới là người đang khó xử.
“Thẩm Hách Dư một khi đã ngủ thì ngủ say như chết.” – Lương Thất Hứa than thở.
“Phần bữa sáng này của Chương Thuấn, mình thật sự không biết phải đưa cho cậu ấy thế nào nữa.”
Ôn Ly nghe vậy thì hơi ngẩn ra, “Hử?”
Cô cúi nhìn chiếc hộp giữ nhiệt màu tím sẫm, rồi lại nghiêng đầu quan sát bạn cùng bàn đang úp mặt ngủ, trông như thể đã hoàn toàn cách ly với thế giới.
Lương Thất Hứa nói tiếp, vẻ mặt đầy khó xử: “Cậu ấy mà bị gọi dậy giữa chừng thì khó ở lắm. Vừa mở mắt ra là cáu ngay.”
Ôn Ly gãi đầu, nhỏ giọng: “Vậy à…”
Lương Thất Hứa làm điệu bộ như rất hiểu con người Thẩm Hách Dư, khuôn mặt đầy kiên định.
Nếu Thẩm Hách Dư đã không thích bị người khác gọi dậy, vậy thì cứ để cậu ta ngủ là được rồi.
Ôn Ly chân thành đề nghị: “Hay là chúng ta trả hộp giữ nhiệt lại cho Chương Thuấn.”
Đây là cách tốt nhất.
Lương Thất Hứa vậy mà lại lắc đầu, “Mình đã đồng ý với Chương Thuấn rồi, mình không thể nói lời không giữ lời được.”
Cô nắm tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi giơ ngón tay trỏ ra, chậm rãi đưa tay lại gần cánh tay đang đặt trên bàn.
Lúc sắp chạm vào cánh tay ấy, Lương Thất Hứa đột nhiên dừng lại.
Cô giật mạnh tay về, nhìn Ôn Ly với ánh mắt đáng thương.
“Mình không dám ~”
Lương Thất Hứa bĩu môi, rồi bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay Ôn Ly.
Ngón tay cô không siết chặt, nhưng lại khiến người ta không dễ gì rút ra.
“Ôn Ly, cậu giúp mình gọi cậu ấy dậy được không?” – cô nói, giọng vừa năn nỉ vừa tinh quái.
Ôn Ly khựng lại, ngây người ra trong giây lát.
Lương Thất Hứa cũng biết yêu cầu này hơi vô lý, nên giọng cô nhỏ hẳn đi: “Cậu ấy để cậu ngồi cùng bàn, chắc là sẽ không nổi giận với cậu đâu mà…”
Vô lý hết sức! – Ôn Ly thầm hét lên trong đầu.
Cô ngồi đây là vì trong lớp chỉ còn đúng một chỗ trống, chứ không phải được Thẩm Hách Dư mời mọc gì hết!
Cô cũng đâu có ngốc.
Ôn Ly cô… chỉ có mỗi một mạng này thôi!
Cô bắt đầu điên cuồng lắc đầu, vừa định mở miệng từ chối thì người bên cạnh, nãy giờ vẫn im lìm như xác ướp, đột nhiên… động đậy.
Mấy ngón tay khẽ động. Khuôn mặt nãy giờ vùi trong cánh tay hơi nghiêng sang một bên, để lộ góc nghiêng gần như hoàn hảo.
Hàng mi dài khẽ run, rồi đôi mắt đang nhắm chặt chầm chậm mở ra.
Thẩm Hách Dư ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường trắng phía sau, động tác lười nhác, ánh mắt vẫn còn vương chút mơ màng ngái ngủ.
Cậu toát ra dáng vẻ uể oải, lười biếng nhưng lại mang một loại khí chất kiêu ngạo bất cần – như một con mèo kiêu kỳ vừa bị quấy rầy giấc ngủ trưa.
Cậu nhướng mày, liếc mắt nhìn Lương Thất Hứa – lúc này mặt mày đã cứng đờ như bị đông cứng tại chỗ: “Chuyện gì?”
Lương Thất Hứa không ngờ người thường ngày ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không tỉnh, vậy mà chỉ nói vài câu đã khiến cậu mở mắt. Cô thoáng ngạc nhiên.
Cô đẩy hộp giữ nhiệt về phía trước, cố giữ giọng bình thường: “Chương Thuấn nhờ mình cầm hộp cơm này đưa cho cậu.”
Thẩm Hách Dư liếc qua, vẻ mặt vẫn dửng dưng, giọng nhàn nhạt: “Rồi sao nữa?”
Thẩm Hách Dư vốn ít nói, hay nói đúng hơn là – ngoài mấy người thân quen như Ninh Tử Thuyên, cậu gần như chẳng buồn trò chuyện với ai.
Chuyện này, cả trường đều biết.
Nói chuyện với con gái lại càng hiếm.
Không “ồ” thì cũng “ừm”, một câu quá ba chữ là đã thuộc dạng hiếm có khó tìm.
Lương Thất Hứa cố giấu đi vẻ ngạc nhiên trên mặt, khẽ hắng giọng, rồi nhỏ nhẹ nói: “Cậu ấy thật lòng nhờ mình đưa cho cậu. Cậu nhận lấy đi.”
“Ồ.” – Thẩm Hách Dư thu ánh nhìn lại, hờ hững đáp: “Không thích.”
Cậu cúi người lấy sách tiếng Anh từ trong ngăn bàn ra, liếc thấy Lương Thất Hứa vẫn đang nhìn mình chằm chằm như còn điều gì muốn nói, liền khẽ nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Lương Thất Hứa vẫn cầm hộp giữ nhiệt trong tay, không những không đưa, ngược lại còn nắm chặt hơn. “Nếu cậu không nhận, Chương Thuấn sẽ càng sợ cậu hơn đấy.”
Thấy cậu vẫn không có phản ứng, cô thở dài, mặt đầy vẻ lo lắng: “Cứ như vậy, mấy bạn trong lớp sẽ nghĩ cậu… khó gần lắm.”
Giọng điệu cô thật sự nghiêm túc, đầy quan tâm, không có chút giả tạo nào.
Ôn Ly đứng bên nhìn đến ngẩn cả người.
Lương Thất Hứa này… hình như rất thân với Thẩm Hách Dư thì phải.
Không những hiểu rõ tính cách cậu ta, mà còn dám nói chuyện với vẻ tự nhiên đến vậy.
Dù gì thì… Thẩm Hách Dư trông cũng khá hung dữ.
Lỡ đâu vô tình chọc giận cậu ta, biết đâu lại ăn ngay một cú đấm.
Ôn Ly thầm giơ một like trong lòng cho Lương Thất Hứa – Dũng sĩ.
Nhưng đáng tiếc, Thẩm Hách Dư hiển nhiên không hề đón nhận lòng tốt từ vị dũng sĩ ấy.
Cậu cười khẩy một tiếng: “Tôi quan tâm bọn họ nghĩ thế nào về tôi chắc?”
Thẩm Hách Dư nói xong, lại gục xuống khuỷu tay, như thể hai câu vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ sự kiên nhẫn của cậu vậy.
Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh như gió quét qua hành lang trống: “Tôi nói lần cuối. Không nhận.”
“Hộp giữ nhiệt đó từ đâu đến thì mang về chỗ đó.”
Giọng điệu không chút cảm xúc. Lạnh, dứt khoát, không cho thương lượng.
Ôn Ly không kìm được ngẩng đầu nhìn.
Nụ cười tươi lúc nãy trên mặt Lương Thất Hứa đã biến mất, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, môi hơi mím lại.
Cô ấy không nói gì nữa, im lặng đứng dậy, cầm hộp giữ nhiệt trên tay, chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa, như một cú xoáy nhẹ vào không khí đang căng cứng.
“À đúng rồi…”
Thẩm Hách Dư uể oải ngồi thẳng lên, ngẩng đầu một cách mệt mỏi, tay luồn vào tóc, vuốt lại mái tóc rối bời.
Đôi mắt cậu hơi híp lại, nhìn một lúc lâu rồi vẫn không nhớ ra, cuối cùng đành quay sang người trước mặt: “Cậu là…?”
Góc lớp học rơi vào một khoảng im lặng ngượng ngùng đến mức cả tiếng quạt trần cũng nghe rõ mồn một.
Lương Thất Hứa không tin nổi vào tai mình, giọng khẽ run: “Cậu… không biết mình sao?”
Thẩm Hách Dư chẳng buồn thay đổi sắc mặt: “Tôi phải biết cậu à?”
Câu trả lời thẳng thừng, lạnh đến mức không cần thêm bất kỳ biểu cảm nào.
Ngay cả Ôn Ly, người chỉ đang ngồi bên… hóng hớt, cũng cảm nhận rõ làn khí lạnh phả thẳng ra từ người đang đứng trước mặt.
Reng—reng—reng!
Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc, phá tan bầu không khí nặng nề đang kéo căng như dây đàn.
Lương Thất Hứa hít sâu một hơi, dường như đang cố nuốt lại cảm xúc.
Ánh mắt cô dần lấy lại sự bình tĩnh, thậm chí còn kiên nhẫn tự giới thiệu lại: “Lương Thất Hứa.”
“Lớp phó của lớp.”
Nói xong, Lương Thất Hứa quay phắt người, sải bước về phía bàn của Chương Thuấn.
Bộp!
Chiếc hộp giữ nhiệt bị ném mạnh xuống bàn, mang theo cả cơn giận dữ của cô.
Chương Thuấn sững người mất vài giây, ánh mắt hoang mang khi phát hiện cả lớp đang đổ dồn về phía mình.
Cậu luống cuống nhét hộp cơm vào ngăn bàn, vờ như không có gì xảy ra.
Đúng lúc đó, giáo viên bước vào lớp.
Sân khấu vừa ồn ào một phút trước lập tức hạ màn.
Lớp học lại chìm vào không khí yên tĩnh thường ngày, cứ như thể tất cả chưa từng diễn ra.
Ôn Ly không kìm được liếc sang bên cạnh.
Từ góc của cô, chỉ nhìn thấy đường nét nghiêng lạnh lùng của Thẩm Hách Dư.
Cánh tay cậu gác lên lưng ghế, mắt khẽ nhắm, nửa người ngả ra sau, dáng ngồi uể oải và bất cần.
Chiếc ghế nghiêng hẳn, hai chân trước lơ lửng giữa không trung — chỉ cần mất thăng bằng là có thể ngã nhào ra sau bất cứ lúc nào.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ người bên cạnh, Thẩm Hách Dư hé mở mắt.
Đôi mắt sâu và lạnh lẽo lướt nhẹ sang phía cô, ánh nhìn chạm thẳng vào mắt Ôn Ly trong tích tắc khiến cô giật mình quay ngoắt đi.
Ôn Ly nuốt khan.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ váng vất:
Người này… chắc chắn thu phí bảo kê.
Không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, cô lén lút thò tay vào túi áo, móc ra hai viên kẹo vẫn còn nguyên vỏ.
Rón rén, cô đặt chúng lên bàn của Thẩm Hách Dư, động tác nhẹ đến mức sợ gió thổi cũng bay mất.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phí bảo kê.”
“Chỉ có hai viên kẹo thôi….”
“Được không?”