Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 3
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 3 - Tôi chỉ tiện tay giặt cái khăn thôi
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong lớp đều chết lặng, mỗi người một biểu cảm, không khí trở nên khó xử đến lạ.
Thẩm Hách Dư hơi nghiêng đầu, vẻ lạnh lùng của anh cuối cùng cũng thay đổi sắc thái. Ôn Ly dường như hiểu được biểu cảm trên mặt anh: Thằng nhãi này nói cái quái gì vậy —
Mấy chữ này.
Rất nhanh Thẩm Hách Dư đã chứng minh những điều cô nghĩ là đúng, anh lạnh lùng thu lại tầm mắt, mắt hơi cụp xuống, “cút”.
Lời nói lạnh như băng, lạnh đến mức chỉ cần lại gần thêm một chút cũng có thể bị đông thành bã đậu.
Học sinh nam này như không biết sợ chết là gì, huýt sáo, “Chương Thuấn, đối mặt với thế lực tà ác này, chúng ta không được khuất phục.”
Chương Thuấn nghe vậy, vai khẽ run lên.
Mười ngón tay nhẹ nhàng siết chặt hộp giữ nhiệt, các đầu ngón tay của Chương Thuấn đột nhiên trắng bạch, anh nói nhỏ đến mức ngay cả Ôn Ly ở gần anh ta nhất cũng có chút không nghe rõ.
Chương Thuấn nói: “Anh Dư rất tốt, anh ấy không hề bắt nạt tôi.”
Chỉ là cái bộ dạng sợ sệt bảo sao nghe vậy này của anh, cho dù là thật lòng thật dạ nói những lời từ tận đáy lòng cũng không đáng tin chút nào.
Trong đầu Ôn Ly đột nhiên hiện lên mấy câu chẳng mấy ấn tượng —
“Thẩm Hách Dư lại đánh nhau rồi?”
“Đánh nhau ở ngoài trường cũng bị bắt?”
“Cho dù lớp 10A2 có hàng nghìn hàng vạn Trì Doãn cũng không gánh nổi một mình Thẩm Hách Dư.”
A.
Chẳng trách lúc ở văn phòng cứ có cảm giác cái tên này nghe quen quen, thì ra những lời bàn tán ngoài hành lang đã vô tình lọt vào tai cô lúc nào không hay.
Vậy nhưng vẫn có người không hề sợ chút nào?
Nghĩ đến đây, Ôn Ly không nhịn được mà nhìn về phía cửa sau. Cô muốn nhìn thử xem người con trai không biết sợ là gì ấy rốt cuộc trông như thế nào, biết đâu sau này sẽ không còn thấy cậu ta nữa.
Không ngờ học sinh nam này lại đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cô – trong mắt cậu ta đầy ý trêu chọc.
“Bạn cùng bàn mới?”
“Anh Dư vậy mà có bạn cùng bàn mới sao?”
Vẻ trêu chọc và đùa cợt của cậu ta chỉ trong một giây đã chuyển thành kinh ngạc, học sinh nam này như phát hiện được tin tức chấn động nào vậy, Ôn Ly chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã quay người vụt chạy ra ngoài.
Tiếng hét đầy kinh ngạc vang dội cả hành lang khối 10.
“Trời đất quỷ thần ơi! Anh Dư có bạn cùng bàn mới rồi!”
Lời vừa dứt, các lớp đã lò dò thò đầu ra, chẳng mấy chốc, hành lang trở nên náo nhiệt, tốp người dần dần kéo nhau đến lớp 10A2.
Một phút sau.
Ôn Ly cầm tờ giấy bám đầy bụi trên tay, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Cửa sau lớp học chen chúc đầy người, từng cặp mắt quan sát Ôn Ly, như là đang thể nhìn thấy một loài vật quý hiếm nào đó.
“Ninh Tử Thuyên, đây là bạn cùng bàn mới của anh Dư sao?”
“Vậy mà lại là một cô gái đáng yêu?”
“Đáng ghét! Tại sao bạn cùng bàn của tao là thằng mập xấu xí Đại Hổ kia chứ?”
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào đầu, vang lên một tiếng giòn tan.
“Mọe, mày vừa nói ai là thằng mập xấu xí vậy hã?”
Chỉ trong chốc lát, cửa sau lớp học đã náo loạn cả lên.
Không ít bạn học tò mò ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy người đứng ở cửa sau lại lặng lẽ quay lên.
Ôn Ly lần đầu gặp phải tình huống này, các ngón tay gần như đều cứng đờ. Ngay lúc cô không biết nên làm thế nào, thì một bóng đen lướt qua mắt cô.
Sắc mặt của Thẩm Hách Dư lạnh lùng đến đáng sợ. – Anh hơi mím chặt đôi môi mỏng, mí mắt hơi nâng lên, đám người ồn nào náo nhiệt chợt im như thóc.
Thẩm Hách Dư nheo mắt nhìn phía sau đám người: “Ninh Tử Thuyên, câu rảnh quá hã?”
Anh kéo ghế ra, đi đến góc vệ sinh của lớp học lấy một cái khăn, đi về phía cửa sau lớp học đã bị một đám người chắn ở phía trước.
Trong chốc lát, đám đông tự giác tách ra hai bên, nhường .
Thẩm Hách Dư với vẻ mặt thản nhiên bước ra ngoài.
Một lúc sau, đám người này mới kịp hoàn hồn.
“Anh Dư” Ninh Tử Thuyên hỏi: “Anh đi đâu vậy!”
Từ xa truyền lại giọng điệu mệt mỏi lười nhác của Thẩm Hách Dư, nghe loáng thoáng, “Nhà vệ sinh”.
Thẩm Hách Dư vừa dứt lời, đám con trai như bừng tỉnh, khoác vai nhau chạy theo sau Thẩm Hách Dư.
“Đi đi đi, tao cũng đang muốn xả.”
“ê? Ông đây không đem thuốc theo!”
“Đệt! Ông đây cầm rồi! Đừng la lớn thế chứ!” Ninh Tử Thuyên bịt miệng bạn nam lại, “còn la nữa là giám thị nghe thấy chạy lại bây giờ!”
“ưm ưm ưm —”
Cửa sau vốn ồn ào náo nhiệt thoáng chốc tan rã như chim vỡ tổ.
Góc tường nhỏ ấy một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Chương Thuấn vẫn cầm hộp giữ nhiệt trên tay, Thẩm Hách Dư đột nhiên đi mất, đứng cùng hai bạn nữ không hề quen biết khiến Chương Thuấn trở nên căng thẳng.
Lương Thất Hứa nhìn thấy dáng vẻ lúng túng nhút nhát này của cậu bực đến phát cáu, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không, không còn chuyện gì nữa.”
Chương Thuấn nhìn Lương Thất Hứa, rồi lại nhìn Ôn Ly, trong anh mắt lóe lên vẻ kiên định như vừa hạ quyết tâm làm gì đó, đưa hộp giữ nhiệt đến trước mặt Ôn Ly.
Ôn Ly: ?
Chương Thuấn cúi gập người một góc 90 độ: “Phiền câu, đưa buổi sáng cho anh Dư giúp mình.”
“Việc này có chút không ổn cho lắm.” Ôn Ly nhẹ nhàng nói: “ Mình không thân với anh Dư của các cậu.”
Cậu Chương Thuấn này trông có vẻ có chút hướng nội, chắc là gấp quá nên mới nhờ đại một người, nhưng kiểu việc như này vốn không nên nhờ người khác làm thay.
Huống hồ Thẩm Hách Dư còn thu phí bảo kê.
Ôn Ly không hề có ý định lấy trứng chọi đá.
Ngược lại, Lương Thất Hứa lại chìa tay ra, ngón tay thon dài khẽ phẩy một cái, “Đưa mình đi, đợi Thẩm Hách Dư quay lại, mình giúp cậu đưa cho cậu ấy.”
Đôi mắt Chương Thuấn sáng bừng lên như tìm thấy cứu tinhanh chóng quay người qua đưa hộp giữ nhiệt cho Lương Thất Hứa.
“Cảm ơn.”
Nói xong, Chương Thuấn liền vội vàng chạy về chỗ ngồi.
Lương Thất Hứa tiện tay đặt hộp giữ nhiệt xuống bàn của Ôn Ly, rồi lại nhìn Ôn Ly – cô thấy Ôn Ly nhíu chặt lông mày, không nhịn được che miệng lại cười.
“Thẩm Hách Dư trông có vẻ hung dữ, nhưng thật ra không hổ báo như bọn họ nói.”
Nghe Lương Thất Hứa nói như vậy, nỗi lo trong lòng Ôn Ly đã vơi bớt đi một chút.
Cô vứt tờ giấy bám đầy bụi bặm kia vào thùng rác, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy thì hổ báo đến mức nào?”
Lời vừa dứt, Ôn Ly liền thấy nụ cười trên môi của Lương Thất Hứa chợt khựng lại.
Trên mặt Lương Thất Hứa thoáng hiện lên vẻ khó xử: “ Để mà nói hổ báo đến mức nào thì …”
Lương Thất Hứa ngưng một lúc rồi nói, “thì cũng chỉ là lên lớp chỉ biết ngủ.”
“Trèo tường trốn học như cơm bữa.”
“Số lần bị mời phát biểu dưới cờ còn nhiều hơn cả học sinh đứng nhất khối.”
“Một tuần bị thầy giám thị mời lên văn phòng nghe giảng đạo ít nhất ba lần.”
“Mới vừa nãy.” Lương Thất Hứa nói: “Cô Lâm vừa mới dẫn cậu ấy từ phòng giám thị về đấy.”
Cuối cùng cô nhún vai một cái, “Tóm lại, đa số học sinh ở Duệ Đức đều sợ cậu ấy.”
Cô vô thức nuốt nước bọt.
Mỗi một câu mà Lương Thất Hứa nói, tim cô lại đập nhanh thêm một nhịp.
“Nhưng mà những điều này đều không quan trọng.”
Lương Thất Hứa thản nhiên nói: “Thẩm Hách Dư không thích ngồi cùng bàn với người khác.”
Câu nói này tim của Ôn Ly lập tức nhảy vọt ra ngoài.”
Một Thẩm Hách Dư vừa không dễ chọc hơn nữa không thích ngồi cùng bàn với người khác, bây giờ lại trở thành bạn cùng bàn của cô.
Nghĩ thế nào thì đây đúng thật là tận cùng của sự tuyệt vọng, bảo sao cả lớp chỉ có chỗ này trống, bảo sao lúc bảo cô ngồi ở đây cô Lâm cứ do dự mãi.
Bây giờ xin đổi chỗ ngồi còn kịp không?
Ôn Ly thở dài đầy chán nán.
Ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, khiến cô giật mình, sau khi mắt định hình lại, đồ vật mờ ảo trước mặt dần dần hiện rõ.
Là một chiếc khăn lau đã được thấm ướt.
Bàn tay cầm chiếc khăn lau trắng trẻo, thon dài, những đường gân xanh trên mu bàn tay hôi nổi lên, Ôn Ly đưa mắt nhìn lên theo cánh tay ấy, đập vào mắt cô là một đường xương quai hàm sắc sảo quyến rũ.
Lại ngước lên cao hơn nữa, là một khuôn mặt giận hờn cả thế giới không bộc lộ một chút cảm xúc nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Hách Dư ngây ra một lúc, sau đó lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.
Anh lắc nhẹ cánh tay, “ Lau ghế.”
Ôn Ly lúc này mới kịp hoàn hồn, lúng túng nhận lấy chiếc khăn từ tay đối phương.
Đầu ngón tay cô vừa chạm vào chiếc khăn còn hơi ướt, anh đã vội rụt tay lại.
Thẩm Hách Dư quay về chỗ ngồi, điệu bộ trông có vẻ như rất buồn ngủ, cúi người gục đầu vào cánh tay.
Chỉ để lộ ra ngoài đôi tai dần dần ửng hồng đang bán đứng anh.
“Tôi chỉ tiện tay giặt cái khăn thôi.”
“Dù sao tôi cũng không dùng tới.”
“Cho cậu dùng vậy.”