Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 22
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 22 - Một tuần không gặp, vết thương đã lành chưa?
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 22
“Một tuần không gặp, vết thương đã lành chưa?”
Khu vui chơi nhộn nhịp với đủ loại trò chơi.
Vé mà Ninh Tử Thuyên đưa là loại ‘all-in’, có thể chơi tất cả. Thế nhưng, mấy trò nhẹ nhàng dành cho trẻ con thì cả nhóm chẳng ai buồn liếc mắt.
“Xe điện đụng? Thôi, bỏ qua.”
“Vòng quay ngựa gỗ? Không hứng thú.”
“Vũ điệu cốc xoay? Nghe tên thôi đã chẳng hiểu là cái gì.”
…
“Tàu lượn siêu tốc? Được, chơi cái này!”
Sau một hồi lượn khắp nơi, cuối cùng cả bọn cũng chốt được trò chơi.
Ninh Tử Thuyên mắt sáng rỡ, dẫn đầu xếp hàng ở cuối đuôi.
Thẩm Hách Dư đứng ngay sau lưng Ôn Ly, khẽ hỏi: “Sợ không?”
Ôn Ly lắc đầu.
Thực ra, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào khu vui chơi.
Ngày trước mẹ bận rộn, chẳng mấy khi có thời gian đưa cô đi. Bạn bè ở Tấn Thành thì thích đi dạo phố, hát hò hơn là mấy trò cảm giác mạnh.
Dù nhìn có phần đáng sợ, cảm giác mong chờ trong cô lại nhiều hơn lo lắng.
Rất nhanh, đã đến lượt.
Chiếc tàu trông như đoàn xe lửa chậm rãi dừng trước mặt, nhân viên mở rào chắn. Ninh Tử Thuyên và Đại Hổ không chần chừ, vội vàng chiếm ngay hàng ghế đầu.
Ôn Ly theo sau, ngồi ở hàng ghế thứ hai. Thẩm Hách Dư cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Khi khách đã yên vị, nhân viên cẩn thận kiểm tra chốt an toàn lần cuối, rồi lùi về khu vực chờ.
Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.
Chậm rãi… rồi từ từ leo lên điểm cao nhất.
Ôn Ly nghe tim mình đập thình thịch, căng thẳng đến mức bàn tay khẽ run.
Bỗng có người vỗ nhẹ mu bàn tay cô, giọng trầm ổn vang lên bên cạnh: “Nếu sợ quá, có thể nhéo tay tôi.”
Ống tay áo đen rộng thùng thình của Thẩm Hách Dư bị gió thổi bay lơ lửng trước mắt cô.
Ôn Ly khẽ quay đầu.
Cậu thiếu niên nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt nghiêng bình thản, chỉ đôi vành tai ửng đỏ vì lạnh.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ trong cô như tan biến.
Ôn Ly đưa tay khẽ nắm lấy ống tay áo đen, định trấn tĩnh bản thân: “Mình…”
“A a a a ——!!!”
Tiếng hét bật ra cùng lúc đoàn tàu bất ngờ lao xuống.
Cảm giác mất trọng lực dữ dội, gió gào rít bên tai, khiến đầu óc cô quay cuồng. Những gì định nói đành nuốt ngược trở lại, chỉ còn tiếng hét xé toạc không gian.
Cho đến khi đoàn tàu chậm rãi về lại ga, dừng hẳn, Ôn Ly vẫn chưa buông ống tay áo đen ấy.
Ninh Tử Thuyên nhảy phốc xuống đất, tinh thần phơi phới: “Bị gió quét một cái, tỉnh táo hẳn ra!”
Cậu ta vừa cười vừa ngoái lại, thấy cô gái đang nhắm chặt mắt liền khựng lại: “Ôn Tiểu Ly, cậu ổn chứ?”
Đại Hổ bịt miệng, mặt tái xanh: “Không bằng cậu hỏi tớ có ổn không trước đi này!”
Vừa dứt lời, cậu ta vội vàng ôm bụng chạy biến.
“Chậc, không phải chứ!” – Ninh Tử Thuyên chạy theo sau, trêu chọc: “Yếu vậy sao?”
“Không sao rồi.”
Có người khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay cô. Ôn Ly rụt rè mở mắt, lúc này mới nhận ra… đoàn tàu đã dừng lại từ lúc nào.
Thẩm Hách Dư thấy cô mở mắt, mới đứng dậy, nhẹ nhàng dẫn cô bước ra ngoài.
Bên cạnh, Đại Hổ đang ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Ninh Tử Thuyên vặn nắp chai nước, đưa cho cậu ta: “Cậu thế này cũng gà quá rồi đấy.”
“Cút!” – Đại Hổ súc miệng, ấm ức cãi: “Chỉ là sơ suất thôi!”
“Đi thôi!”
“Trò tiếp theo là Tháp rơi tự do!”
“Chơi luôn! Sợ gì chứ!”
Ninh Tử Thuyên giúp cậu ta vặn chặt nắp bình, bất lực nhìn kẻ cứng miệng: “Được thôi. Nhưng đến lúc đó đừng có mà nôn cả… mật ra đấy!”
Cậu ta vừa quay người lại, suýt nữa đụng phải người đứng ngay sau.
Ninh Tử Thuyên vỗ ngực thở phào: “Anh Dư, hai người bước đi có thể… phát ra chút tiếng động được không?”
“Ừm.” – Thẩm Hách Dư đáp nhàn nhạt: “Lần sau tôi vừa đi vừa gõ chiêng vậy.”
“…” – Ninh Tử Thuyên trợn mắt: “Ý tớ không phải thế!”
Cậu ta chần chừ một lúc, rồi bất chợt cúi đầu. Ánh mắt bỗng sáng bừng như vừa phát hiện lục địa mới.
Ninh Tử Thuyên: “Gì đây?”
Cậu ta lập tức vươn tay chụp gáy Đại Hổ, lắc qua lắc lại: “Hai người nắm tay nhau, không tính giải thích chút sao?”
Ôn Ly sững sờ.
Theo lời Ninh Tử Thuyên, bàn tay vừa rồi còn tự do thoải mái, bỗng như bị gông chặt, chẳng thể rút về.
Cô cúi đầu nhìn xuống—
Hai bàn tay đang lồng chặt vào nhau.
Ôn Ly: “…”
Giờ mà bảo là vì quá sợ nên vô thức nắm tay người bên cạnh… còn kịp không nhỉ?
Ôn Ly liếc gương mặt hóng hớt của Ninh Tử Thuyên, hiển nhiên không tin một chữ.
Ngón tay cô khẽ động, còn chưa kịp rụt về thì Thẩm Hách Dư đã đi trước một bước, chủ động buông tay.
“Tôi sợ.”
Lời vừa thốt ra, cả bốn người cùng khựng lại.
Ninh Tử Thuyên như gặp ma, hết chỉ người này lại chỉ người kia. Một lúc sau mới xụ mặt, rụt tay về.
Biểu cảm Thẩm Hách Dư bình thản đến mức lạnh lùng, như thể đang nói: Tôi đã giải thích, tin hay không tuỳ cậu.
Cảm giác ấy khiến người ta lờ mờ nghĩ: nếu dám lắc đầu, có khi sẽ bị đấm thẳng mặt mất.
Ninh Tử Thuyên nhanh chóng đổi đề tài: “Vậy tụi mình đi Tháp rơi tự do, cậu có đi không?”
Thẩm Hách Dư cho hai tay vào túi quần, “Ừm.”
Ninh Tử Thuyên ra chiều ngộ ra: “Ồ, hóa ra ngồi xong thấy cũng chẳng đáng sợ lắm ha?”
Thẩm Hách Dư khẽ hừ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Ninh Tử Thuyên cười gian, khoác vai bá cổ Đại Hổ kéo đi về phía trò chơi tiếp theo.
“A, đúng rồi—”
Cậu ta đột ngột dừng bước, ngoái đầu hỏi: “Ôn Tiểu Ly, cậu có chơi Tháp rơi tự do không?”
Ôn Ly vội xua tay: “Mình… nhìn các cậu chơi cũng được.”
Vốn dĩ cô dễ say xe, vừa trải qua chuyến tàu lượn siêu tốc, đầu đã hơi choáng. Chơi liên tục hai trò cảm giác mạnh? Cô không dám.
Không đáng sợ ư? Quá đáng sợ thì có!
Cô tuyệt đối không muốn lại một lần nữa ‘nhắm mắt bước lên, nhắm mắt bước xuống’.
Ninh Tử Thuyên “ồ” một tiếng, ra vẻ hiểu rõ: “Vậy anh Dư cũng không chơi nữa chứ gì?”
Thẩm Hách Dư liếc cậu ta: “Nói nhảm nhiều quá rồi đấy.”
Ninh Tử Thuyên cười hì hì, vừa định nhấc chân đi tiếp thì từ xa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giữa âm thanh ồn ã của đám đông, giọng nói ấy lẫn trong tuyệt vọng khiến ai nghe cũng phải giật mình:
“Cầu xin cậu đó… Mình… thực sự hết tiền rồi.”
Những âm sắc van nài, ấm ức, lẫn cả tuyệt vọng, nghe mà xót xa.
Dù chỉ mới chuyển trường không lâu, Ôn Ly lập tức nhận ra—
Đó là giọng Chương Thuấn.
Giọng cậu ấy vốn dễ nhận, luôn mang theo chút nhút nhát, non nớt của một thiếu niên chưa vỡ giọng.
“Bố mẹ mày cho mày được chừng này thôi sao? Chỉ đủ mua một tấm vé? Lừa ai đấy hả?”
Ôn Ly không biết người tiếp lời là ai.
Giọng nói đầy khinh miệt: “Chẳng lẽ mày mời tụi tao ra đây, rồi để tụi tao chịu đói à?”
“Mình… mình không có mời cậu.”
Chương Thuấn gần như khóc: “Là cậu cứ bắt mình mua vé…”
Ôn Ly chợt căng thẳng: “Chúng ta…”
Lời còn dang dở, đã nghe Ninh Tử Thuyên ngoái đầu chửi thề: “Mẹ nó!”
Thẩm Hách Dư còn phản ứng nhanh hơn.
Ninh Tử Thuyên chưa kịp dứt câu, Thẩm Hách Dư đã lao đi.
Mọi người đứng hình một giây.
Ôn Ly vội gọi hai người còn đang sững sờ, nhanh chóng chạy theo.
Chương Thuấn chỉ cách họ một ngã rẽ.
Ôn Ly vừa tới khúc cua đã thấy—
Thẩm Hách Dư nắm chặt cổ tay kẻ đang đặt tay lên vai Chương Thuấn, hất mạnh sang một bên.
“Mẹ nó!” – Nam sinh bị đau ôm lấy tay, gắt: “Ai vậy?”
Hắn quay phắt đầu, ánh mắt hằm hằm.
Hôm nay hắn phải xem thử, rốt cuộc thằng chó mắt mù nào dám kiếm chuyện với mình.
Thẩm Hách Dư hất vai, gạt phăng bàn tay kia, đứng chắn trước Chương Thuấn.
“Chu Phong, một tuần không gặp,” – Cậu cất giọng lạnh lùng: “Vết thương đã lành chưa?”