Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 21
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 21
“Cài tóc con heo màu hồng”
Hôm nay là cuối tuần.
Khu vui chơi đông nghịt người, phần lớn là học sinh trung học và cấp ba rủ hội bạn đi chơi.
Ôn Ly và Thẩm Hách Dư vừa đặt chân đến cổng thì đã thấy nhóm Ninh Tử Thuyên đứng đợi. Vừa nhìn, họ đã nhận ra hai người.
Ninh Tử Thuyên vứt điếu thuốc đang cầm, dập tắt xong mới tiến lại gần.
“Anh Dư.”
Thẩm Hách Dư khẽ đứng chắn trước mặt Ôn Ly: “Tản bớt mùi đi.”
Ninh Tử Thuyên phanh gấp, suýt chút nữa va vào cậu. Nghe vậy, cậu ta liền vội che miệng, nghiêng đầu hà hơi mấy lần rồi lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách.
Mùi thuốc quả thật rất nồng.
Cậu ta đứng yên, ngượng ngùng vò tóc: “Lần sau tớ sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, chúng ta mau vào thôi.” – Ninh Tử Thuyên lấy từ túi áo ra mấy tấm vé, nháy mắt với Thẩm Hách Dư: “Vé này chơi được hết mọi trò đấy nhé!”
Thẩm Hách Dư cúi đầu bóp thái dương, cảm giác hơi nhức đầu.
Từ sau bờ vai rộng của cậu, Ôn Ly ló đầu nhìn theo, chỉ kịp thấy bóng lưng Ninh Tử Thuyên đã xoay người bước đi.
Cậu ta vui đến nỗi như muốn nhảy cẫng, vừa thúc giục đám bạn ngồi chờ ở cổng vừa la to: “Nhanh lên, nhanh lên! Tớ muốn đi tàu lượn siêu tốc, rồi tháp rơi tự do nữa!”
Chưa đi được nửa đường, Thẩm Hách Dư đã lạnh lùng gọi: “Tử Thuyên.”
Cậu chìa tay về phía cậu ta.
“Hả?” – Ninh Tử Thuyên ngơ ngác.
Thẩm Hách Dư chậc nhẹ, ngón tay ngoắc: “Lại đây.”
Mắt Ninh Tử Thuyên lập tức sáng rỡ. Cậu ta ngoái đầu hét với đám bạn: “Đại Hổ!”
Trong đám đông, một người to con nặng chừng chín chục ký đứng dậy. Trên tay cậu ta là chiếc túi da bò, từng bước đi về phía Thẩm Hách Dư.
Ôn Ly giật mình, suýt nữa lại trốn sau lưng cậu.
Đại Hổ dừng trước mặt Thẩm Hách Dư, đưa túi da bò ra.
Ôn Ly cúi xuống nhìn, bên trong là một bộ quần áo sạch sẽ.
Chưa kịp rời mắt, cô đã nghe Ninh Tử Thuyên hỏi với vẻ mờ ám: “Đêm qua cậu uống say thế, rốt cuộc ngủ ở đâu vậy?… Không phải cùng cô em nào đó trải qua một đêm nồng cháy chứ?”
Ôn Ly có chút chột dạ, khuôn mặt thoáng chốc nóng bừng cả lên.
Ninh Tử Thuyên nổi tiếng nhiều chuyện, nếu biết tối qua Thẩm Hách Dư ngủ ở nhà cô, không biết chuyện này sẽ loạn đến mức nào.
Chỉ vừa nghĩ đến, Ôn Ly đã thấy cả người căng cứng.
Thẩm Hách Dư liếc cậu ta một cái: “Ngủ trên cầu.”
Cũng may Ninh Tử Thuyên nghe xong liền im lặng, không hỏi thêm.
Con tim đang đập liên hồi vì lo lắng của Ôn Ly cuối cùng cũng chậm lại vài nhịp.
Thẩm Hách Dư cũng chẳng đôi co nữa, chỉ cầm lấy cái túi rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó.
Khi thân hình cao lớn của cậu khuất sau cánh cửa, lúc này mọi người mới nhìn thấy Ôn Ly. Đám bạn đang ngồi chờ cạnh cổng lập tức mắt sáng rực, ùa nhanh tới.
Trong chớp mắt, cô đã bị vây kín.
“Đây là bạn cùng bàn của anh Dư sao?”
“Đã bảo đừng suốt ngày vùi đầu vào đề toán nâng cao rồi. Chuyện này cả tuần nay rồi mà giờ cậu mới biết!”
“Bây giờ thì biết rồi nhé. Đẹp thế này, bảo sao anh Dư cưng như bảo bối.”
Ôn Ly không phải kiểu đẹp lộng lẫy cũng chẳng quá cao – cô chỉ khoảng 1m66 – nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, đôi mắt hạnh nhân trong veo, mỗi lần chớp lại như phủ một tầng nước, long lanh tựa ngấn lệ. Ánh nhìn ấy đủ khiến tim ai cũng mềm nhũn.
Một người trong đám bước lên, trêu chọc: “Ôn Tiểu Ly, cậu có bạn trai chưa? Cân nhắc tôi được không?”
Ninh Tử Thuyên lùi vài bước, nhếch mép: “Đợi lát nữa bị Thẩm Hách Dư đấm thì nhớ đứng xa tớ ra.”
“Cậu nói gì thế.” – Người kia bật cười: “Anh Dư mà thích con gái á?”
Vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh bật mở.
Thẩm Hách Dư bước ra trong chiếc sơ mi đen, thần sắc lạnh lùng: “Tô Hằng, nhà vệ sinh không cách âm đâu.”
Tô Hằng gượng cười mấy tiếng: “Tớ đùa chút thôi mà.”
Đôi mắt Thẩm Hách Dư lộ vẻ mệt mỏi, trông tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.
Đại Hổ nhanh tay nhận lấy chiếc túi từ cậu, vừa cười vừa trêu: “Cậu thôi làm ‘lợn rừng đòi húc bắp cải non’* đi nhé.”
*(Lợn rừng → chàng trai vụng về; cải non → cô gái trong sáng. Ý là: đừng có cố tình theo đuổi hay làm phiền cô gái hiền lành.)
“Đi thôi!” – cậu ta nhìn đồng hồ: “Sắp trưa rồi.”
Không ai chần chừ thêm. Ninh Tử Thuyên phát cho mỗi người một tấm vé, cả nhóm nối đuôi xếp hàng vào cổng.
Dù đã gần trưa, người vào khu vui chơi vẫn đông nghịt.
Cổng soát vé chỉ có hai lối, chật chội, lại có kẻ không chịu xếp hàng, chen ngang khiến hàng người thêm rối loạn.
Ôn Ly vừa né những kẻ chen lấn vừa ngoan ngoãn xếp hàng.
Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt cổ tay cô.
Thẩm Hách Dư đứng phía trước, không ngoái đầu: “Đừng để lạc.”
Đầu ngón tay cậu lạnh ngắt.
Ôn Ly khẽ nắm vạt áo cậu, đáp nhỏ: “Ừm.”
Qua cửa soát vé, cả nhóm tiến vào bên trong.
Ngay lối vào là dãy cửa hàng bày bán quà lưu niệm tinh xảo, khách có thể ghé vào chọn mua.
Ninh Tử Thuyên khoác vai Thẩm Hách Dư: “Anh Dư, vào trong xem thử có áo khoác không?”
Đại Hổ cũng gật đầu phụ họa: “Hồi nãy vội quá, quên mang áo khoác cho cậu.”
Lúc này Thẩm Hách Dư chỉ mặc độc một chiếc sơ mi đen mỏng. Gió lùa qua, tà áo khẽ bay, hơi lạnh len sâu vào từng đường vải, trông cậu lạnh đến mức khiến người khác cũng rùng mình.
Thấy Thẩm Hách Dư hồi lâu không trả lời, Ninh Tử Thuyên đứng sau lưng Ôn Ly, dùng ngón trỏ khẽ chọc vào lưng cô.
Ôn Ly: “…”
Mấy người này ác thật.
Khuyên không được thì lôi mình ra chịu trận hộ.
Nhưng nhìn Thẩm Hách Dư chỉ khoác mỗi chiếc sơ mi mỏng manh như vậy, Ôn Ly cuối cùng vẫn mở miệng khuyên: “Hay là chúng ta vào trong xem thử đi?”
Lần này, Thẩm Hách Dư không từ chối.
Cả nhóm bước vào cửa hàng lưu niệm, đi một vòng mà vẫn không thấy quầy bán áo khoác.
“Thôi chịu lạnh vậy.” – Ninh Tử Thuyên thở dài.
Thẩm Hách Dư cầm lên một chiếc cài tóc hình con heo màu hồng, nhẹ nhàng cài lên đầu Ôn Ly: “Ừm.”
Ôn Ly: “?”
Trên đầu bỗng có thứ gì đó lạ lạ, cô đưa tay định tháo xuống.
Giọng Thẩm Hách Dư vang lên chậm rãi: “Đẹp lắm.”
Tay Ôn Ly khựng lại. Chưa kịp phản ứng, cô đã ngoan ngoãn hạ tay xuống.
Không hiểu sao, rõ ràng cậu chỉ đang nghịch mấy món phụ kiện, nhưng Ôn Ly lại như bắt gặp nụ cười thoáng qua nơi khóe môi cậu.
“Trong này có trang phục Harry Potter này.” – Giọng Đại Hổ vang ra từ phía sau bức tường.
“Anh Dư, cậu muốn Gryffindor hay Slytherin?”
Thẩm Hách Dư vẫn chăm chú lướt qua từng dãy cài tóc: “Lấy đại một cái đi.”
Nói rồi, cậu rút ra một chiếc cài tóc thiên thần màu hồng, đưa lên so trước mặt Ôn Ly: “Cái này cũng được.”
Đại Hổ bưng một chiếc áo len đi ra, mặt ngẩn ngơ: “Cái gì cũng được thật à?”
“Không có gì.”
Ninh Tử Thuyên cầm lấy chiếc áo len, đưa cho Thẩm Hách Dư: “Mau mặc vào đi. Nhìn thôi tớ cũng thấy lạnh giùm.”
Thẩm Hách Dư đưa cài tóc đến trước mặt Ôn Ly. Chỉ khi cô nhận lấy, cậu mới chậm rãi khoác chiếc áo len vào, rồi cùng mọi người tiến ra quầy tính tiền.
“Chiếc áo len này…” – Thẩm Hách Dư hơi ngập ngừng, một tay chống lên quầy, khẽ quay đầu nhìn Ôn Ly: “Còn cả hai chiếc cài tóc kia, tổng cộng bao nhiêu?”
Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu, gương mặt ban đầu còn chút khó chịu, nhưng khi trông thấy gương mặt của Thẩm Hách Dư, vẻ cau có lập tức tan biến, giọng nói cũng mềm đi thấy rõ.
Cô báo giá, Thẩm Hách Dư thanh toán bằng điện thoại rồi cùng nhóm bạn rời cửa hàng.
Ôn Ly đi sau cùng, lặng lẽ quay đầu nhìn về quầy thu ngân.
Chỉ thấy nữ nhân viên kia đang kích động khoác tay đồng nghiệp, nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, cô không nghe rõ.
“Ôn Ly.”
Cô giật mình.
Thẩm Hách Dư đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, ánh mắt hướng về phía cô.
Chiếc áo len mới mua, bên ngực phải thêu phù hiệu Slytherin, khoác ngoài sơ mi đen, vừa làm dịu đi nét lạnh lùng, lại toát lên vẻ nho nhã, quý phái.
Ôn Ly ngẩn ngơ mất một lúc.
Đẹp đến mức khó rời mắt.
Cô vội vỗ nhẹ hai má, cố kìm lại biểu cảm mê trai đang lộ rõ, rồi nhanh chân chạy về phía mọi người.
“Đến đây!”