Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 20
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 20
“Cùng nhau đi khu vui chơi nào!”
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Ly đã thức dậy từ rất sớm.
Có lẽ vì lo lắng cho ai kia đang ở phòng khách mà suốt cả đêm, cô chẳng thể nào ngủ ngon.
Sau khi rời giường, đánh răng rửa mặt xong, cô bước đến trước cửa phòng khách. Bàn tay khẽ nắm lấy tay nắm cửa, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Cánh cửa mở hé, người bên trong vẫn say ngủ, trông vô cùng yên ổn.
Ôn Ly khẽ thở phào, cuối cùng cũng yên lòng.
Cô quay người đi vào bếp, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lấy nồi đất ra ninh một ít cháo kê.
Cháo chín, cô lại nướng thêm hai lát bánh mì gối, phết một ít mứt dâu, xem như bữa sáng của mình.
Giải quyết xong cái bụng đói, thấy phòng khách vẫn im lìm, Ôn Ly bèn lấy bài tập ra bàn ngồi làm.
Bên ngoài, mặt trời đang từ từ lên cao.
Phòng khách vốn yên ắng, bỗng vang lên một tiếng động khe khẽ, kèm theo giọng nói khàn khàn, trầm thấp vọng ra qua khe cửa, lọt thẳng vào tai Ôn Ly.
“Mẹ nó!”
Ôn Ly sững người.
Cô nghe nhầm sao?
Hay là có chuyện gì xảy ra?
Ngã xuống giường rồi?
Cô vội đặt bút xuống, nhanh chóng chạy về phía phòng khách.
Cửa phòng đóng không chặt, vừa mới chạm nhẹ một cái, còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã ‘kẽo kẹt’ mở ra.
Bên trong, người ngồi dựa vào đầu giường.
Bên ngoài, người đứng ở cửa.
Bốn mắt giao nhau.
Một lúc lâu sau, Ôn Ly mới hoàn hồn, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô luống cuống đóng cửa lại, lí nhí nói: “Xin lỗi… mình vốn định gõ cửa, không ngờ vừa đẩy thì cửa đã mở.”
Khoảnh khắc vừa rồi, cô đã thấy gì thế này?
Tại sao áo sơ mi của Thẩm Hách Dư lại vứt dưới sàn?
Tại sao cậu lại cởi trần?
Rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng sao lại không mặc áo?
Trong đầu Ôn Ly rối loạn, cứ như hóa thân thành cuốn sách <Mười vạn câu hỏi vì sao>.
Hình ảnh Thẩm Hách Dư vẫn lởn vởn trong đầu Ôn Ly, không sao xua đi được.
Bộ dạng kia của cậu có vẻ đã tỉnh rượu, nét mặt còn đôi chút ngơ ngác, nhưng ánh mắt thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
Còn nữa…
Ôn Ly đưa tay che mặt.
Bụng Thẩm Hách Dư không hề có mỡ, mà là cơ bụng.
Trắng nõn, sáu múi rõ ràng đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng.
Cô cố gắng ép hình ảnh trần trụi ấy ra khỏi đầu, định quay lại gõ cửa thì bên trong, Thẩm Hách Dư đã chủ động mở cửa bước ra.
Một làn mùi rượu nồng nặc lập tức ập đến.
Ôn Ly hoảng hốt lùi mấy bước.
Lúc này cậu đã mặc lại áo chỉnh tề, còn Ôn Ly thì siết chặt tay, mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Cô vội vàng thanh minh: “Áo của cậu… không phải mình cởi đâu.”
Thẩm Hách Dư khựng lại, rồi bật cười khẽ.
Cậu đưa tay miết sống mũi, giọng nhẹ nhàng: “Tôi biết.”
“Xin lỗi.” – Cậu cong khóe môi, ánh mắt có chút ngại ngùng, giọng cũng nhỏ đi vài phần: “Là lỗi của tôi. Tôi… không quen mặc áo khi ngủ.”
Ôn Ly: “…”
Chuyện này… thật sự cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy.
“Đói rồi phải không?” – Ôn Ly xua xua tay, cười nói: “Mình nấu cháo cho cậu, ăn cháo sẽ tốt cho dạ dày hơn.”
Nói xong, cô quay vào bếp, cố gắng phớt lờ nhịp tim đang đập loạn.
Cháo trong nồi vẫn còn nóng, Ôn Ly múc một bát đặt lên bàn.
Thấy Thẩm Hách Dư vẫn đứng im, cô mới sực nhớ ra: “À đúng rồi, bàn chải và cốc mới mình để sẵn trong phòng tắm.”
Nhìn bóng cậu quay vào trong, Ôn Ly mới thở phào.
May mà trong nhà lúc nào cũng dự trữ bàn chải, bằng không chắc cậu phải quệt kem đánh răng lên ngón tay mất.
Tiếng nước róc rách vang lên khá lâu.
Đến khi đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, Thẩm Hách Dư cuối cùng cũng ngồi xuống bàn.
Ôn Ly đưa thìa cho cậu: “Mình không giỏi nấu ăn, chỉ có thể chiên hai quả trứng thôi.”
Thẩm Hách Dư húp một thìa cháo, ánh mắt kín đáo liếc sang đĩa trứng chiên có hơi cháy, rồi gắp thử một miếng.
Không nỡ phụ ánh mắt mong chờ của Ôn Ly, cậu cố gắng nuốt xuống, còn khen: “Ngon lắm.”
Ôn Ly chống cằm, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt: “Ngon thì ăn nhiều một chút nhé.”
Ánh mắt Thẩm Hách Dư khẽ dao động, nhưng vẫn thản nhiên gắp thêm miếng trứng, húp thêm ngụm cháo, mùi vị dường như cũng bớt mặn hơn.
“Đúng rồi…” – Cậu đặt bát xuống, trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Hôm qua tôi không nói linh tinh gì chứ?”
Ôn Ly khựng lại, rồi khẽ lắc đầu.
Cô rất muốn biết bà Tần kia là ai, nhưng cô hiểu, có những chuyện người trong cuộc không muốn nhắc đến. Người ngoài tốt nhất nên giả vờ như chẳng biết gì.
Thẩm Hách Dư nghe vậy mới hơi thả lỏng, cậu cầm bát định đi về phía bếp. Ôn Ly vội vàng đứng dậy, giành lấy bát trong tay cậu.
Không ngờ Thẩm Hách Dư lại giữ chặt, thấp giọng: “Để tôi.”
Lòng bàn tay cậu thiếu niên mát lạnh, nhưng đầu ngón tay lại như mang theo ngọn lửa vô hình, khiến nơi chạm vào bỏng rát.
Ôn Ly vội buông ra, cổ họng khô khát, rót liền mấy ngụm nước mới dịu lại.
Cô trở lại sofa, định tiếp tục làm bài tập.
Thế nhưng những tiếng loảng xoảng mơ hồ từ bếp truyền ra khiến cô chẳng tài nào tập trung được.
Hôm nay, tâm trạng Thẩm Hách Dư xem ra khá tốt.
Có lẽ sẽ không còn nửa đêm lặng lẽ chạy ra hồ uống rượu nữa chăng?
Ôn Ly nghiêng mặt nhìn về phía cửa bếp, bất giác ngẩn người.
Đến khi Thẩm Hách Dư đi ra, cô còn chưa kịp nhận ra.
“Khụ khụ.” – Tiếng ho khẽ kéo cô về hiện tại.
Ngẩng đầu, Ôn Ly thấy cậu đang nghiêng mặt, dùng nắm tay che miệng ho vài tiếng.
Trong đôi mắt kia, tâm tư vẫn mơ hồ khó đoán.
“Ôn Ly.” – Cậu khẽ gọi, giọng điệu lãnh đạm.
Ngón tay đang cầm bút của cô khẽ siết chặt: “Hả?”
“Buổi chiều, có muốn…”
‘Ting ——’
Tiếng thông báo điện thoại vang lên, chen ngang câu nói.
Thẩm Hách Dư phớt lờ, gãi nhẹ bên má: “Tôi muốn nói…”
Chưa kịp dứt lời, chuông điện thoại lại reo.
Cậu nhắm mắt giây lát, khi mở ra, trong ánh mắt đã lạnh đi vài phần.
Cậu bắt máy: “Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
Giọng Ninh Tử Thuyên oang oang, đầy vẻ trêu chọc: “Hề hề, anh Dư có muốn ra ngoài chơi không?”
“Cút.”
“Khoan đã!” – Ninh Tử Thuyên vội la lên.
“Chị mình cho vài vé khu vui chơi, không đi thì phí lắm.”
“Không có thời gian.”
“Đừng mà… không chơi thì lãng phí lắm.”
“Cậu đưa Ôn Tiểu Ly đi cùng đi.” – Giọng cậu ta đầy hứng khởi: “Coi như làm lễ chào mừng cậu ấy.”
Thẩm Hách Dư khẽ ngước mắt nhìn về phía Ôn Ly, người vẫn ngồi trên sofa, lặng lẽ chờ cậu nghe điện thoại.
Ánh mắt cậu thoáng dịu lại.
“Để tôi hỏi thử.” – Cậu dứt lời, cúp máy.
Rồi cậu bước đến trước mặt Ôn Ly.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn cậu đầy khó hiểu.
Hai người chạm mắt một lúc, Thẩm Hách Dư lại ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ thở dài: “Đám Ninh Tử Thuyên muốn tổ chức lễ chào mừng cho cậu… hỏi cậu có muốn đi khu vui chơi không.”
Ôn Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn chồng bài tập: “Bây giờ sao?”
“Nếu cậu muốn, buổi chiều cũng được.”
Ôn Ly mỉm cười, lắc đầu.
Nếu buổi chiều mới đi, chắc chẳng chơi được bao nhiêu.
Bài tập tối về vẫn có thể làm tiếp, cô đã làm được một ít rồi.
Cô đứng dậy, vội vàng xách túi, bỏ vài thứ cần thiết vào, rồi chạy ra cửa xỏ giày.
Bàn tay trắng ngần đặt lên tay nắm cửa, gương mặt lộ rõ vẻ háo hức.
“Chúng ta đi thôi.”
“Cùng nhau đến khu vui chơi nào.”