Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 2
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 2 - Anh Dư, lại thu tiền bảo kê hả?
Khóe miệng Lâm Kỳ giật giật. Đứa học trò làm cho người khác nhức đầu này rõ ràng không hề nhìn cô, nhưng cô lại cứ cảm thấy toàn thân cậu ta viết đầy chữ “Cô không có mắt hả?”
Lâm Kỳ hít một hơi thật sâu, vừa nén xuống cơn giận muốn mắng cậu ta một trận xối xả, thì đúng lúc tiếng chuông ra chơi vang lên trên đỉnh đầu.
Reng reng reng …
Ôn Ly nắm chặt quai đeo cặp trên vai, ngửi thấy mùi thuốc súng sắp bốc cháy, liền nhanh trí nói: “Cô Lâm, em ngồi ở đó cũng được ạ, không cần phải kê thêm cái bàn nữa đâu ạ.”
Lâm Kỳ trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
“Em Ôn, em yên tâm.”
“Bây giờ chỉ là tạm thời để em ngồi ở đó, đợi đến khi kết thúc kỳ thi tháng, cô sẽ xếp lại chỗ ngồi.”
Ôn Ly hơi cúi đầu, nhìn đôi tay bị Lâm Kỳ nắm chặt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tại sao chỗ ngồi đó lại cứ như bị nguyền rủa vậy? Hổng lẽ ngồi cùng bàn với Thảm Hách Dư sẽ bị bạo lực học đường sao?
Ôn Ly không kịp nghĩ nhiều, Lâm Kỳ đã thả lỏng hai tay, nhẹ nhàng vui vẻ vỗ vỗ tay cô: “Đi đi.”
Ôn Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Kỳ nhìn bóng lưng chậm rãi bước về phía cuối lớp, khẽ thở dài một hơi, nếu không phải tổ trưởng nhiều lần nhắc nhở không được để bàn trống trong lớp ảnh hưởng việc học, thì cô cũng sẽ không để một học sinh chuyển trường ngoan ngoãn như vậy ngồi ở chỗ đó.
Giữa giờ, hành lang ồn ào náo nhiệt, nhưng cửa sổ lớp 10A2 lại như bức tường cách âm, ngăn chặn mọi âm thanh ngoài hành lang, khiến trong lớp chỉ còn lại sự im lặng… yên lặng đến mức lạ thường.
Mọi người đều dừng tay, tất cả đều nhìn bóng dáng đi về phía bàn trống duy nhất trong lớp, người thì quang minh chính đại, người thì cẩn thận dè dặt, người thì nhìn thoáng qua.
Những ánh mắt tò mò quá rõ ràng, Ôn Ly chỉ có thể cố gắng ngó lơ những ánh mắt dò xét kia, bước đến bên cạnh Thẩm Hách Dư. Người con trai trước mặt một tay chống cằm, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của Ôn Ly.
Ôn Ly nhìn theo hướng mắt của cậu, chỉ thấy một vài bạn học sinh đang vui đùa ngoài hành lang.
Tình cờ có hai nữ sinh đi cùng nhau từ nhà vệ sinh bước ra, lén liếc nhìn một cái, vừa chạm mắt với Thẩm Hách Dư đã vội thu ánh mắt lại, nhanh chóng chạy đi xa.
Ôn Ly cảm thấy khó hiểu thu lại ánh nhìn, đưa tay về phía Thẩm Hách Dư.
“Bạn học Thẩm, mình tên là Ôn Ly.”
Ôn Ly ngừng lại một lúc, – “là bạn cùng bàn mới của cậu.”
Từ những lời nói của các thầy cô, có thể thấy rằng Thẩm Hách Dư không phải là người hòa đồng, nhưng dù sao cũng là bạn học, thậm chí bây giờ còn là bàn cùng bàn, Ôn Ly nghĩ vẫn nên chào hỏi một tiếng sẽ tốt hơn.
Ôn Ly nghĩ Thẩm Hách Dư sẽ không đến nỗi không nể mặt cô.
Tay cô lơ lửng giữa không trung một lúc, ngay lúc Ôn Ly định rút tay về, chàng trai nãy giờ nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên cử động.
Cậu ấy đưa tay còn lại ra, tìm đến tay Ôn Ly, Ôn Ly cứ thế nhìn hai ngón tay thon dài của cậu ấy kẹp lấy ngón trỏ của mình, lắc lư vài cái.
Sau đó nhanh chóng rút tay lại.
“Thẩm Hách Dư.”
Cô nghe thấy cậu ấy nói, ánh mắt cô dời đi chỗ khác, đột nhiên dừng lại trên đôi tai của cậu.
Tháng ba Miền Nam vẫn còn ẩm lạnh, nhưng Thẩm Hách Dư như bị nóng, vành tai đột nhiên bắt đầu đỏ, hơn nữa đang đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. – Giống như một chàng trai ngây thơ chưa từng chạm tay con gái bao giờ.
Rõ ràng là sở hữu bộ mặt giận hờn cả thế giới.
Ôn Ly cố nhịn cười, giả vờ như không thấy treo cặp lên mép bàn, rồi nhanh chóng ngồi lại vào chỗ.
Vừa định ngồi xuống, Thẩm Hách Dư lại đột nhiên cất tiếng: “Này.”
Ngay sau đó, một bịch giấy được đẩy qua từ bên kia bàn.
“Bẩn lắm.” Thẩm Hách Dư nói rất nhỏ, – “lau một chút đi.”
Ôn Ly nghe vậy, lúc này mới nhìn xuống ghế, chỗ ngồi này dường như đã lâu rồi không có ai ngồi, trên ghế phủ một lớp bụi dày, nhìn kỹ mới thấy thật kinh khủng. Nếu không phải Thẩm Hách Dư nhắc nhở, ngồi xuống một cái thì chắc đồng phục cũng tiêu luôn.
Ôn Ly vội nói cảm ơn, cô rút một tờ khăn giấy ra, cúi người lau ghế một lượt, lớp bụi xám trên mặt ghế lập tức dính đầy cả tờ giấy. Nhưng ghế lại chẳng thấy rõ ràng là sạch hơn bao nhiêu.
Ôn Ly khẽ thở dài, có lẽ phải làm ướt tờ giấy mới được.
Cô lại tiếp tục rút một tờ khăn giấy mới, vừa định đi nhà vệ sinh lấy ít nước, thì một giọng nữ nhẹ nhàng bất ngờ vang lên bên cạnh.
“Cậu ổn chứ, Ôn Ly.”
“Mình là Lương Thất Hứa, là lớp phó lớp 10A2, nếu cậu cần giúp đỡ thì có thể tìm mình.”
Ôn Ly nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc suôn dài được xõa sau lưng, trên đỉnh đầu kẹp tóc màu hồng ngăn không cho tóc xõa xuống.
Trường tư thục Duệ Đức là một trường tư thục trọng điểm nổi tiếng ở thành phố Hoài, lại hoàn toàn không có yêu cầu nghiêm khắc gì về ngoại hình hay tác phong ăn mặc của học sinh.
Học sinh nữ không cần phải cắt tóc ngắn, tóc dài nếu không thích cũng không cần phải buộc tóc lên, chỉ cần không quá lố, trang điểm nhẹ nhàng một chút giáo viên cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Thậm chí chiếc quần thể dục rộng thùng thình làm xấu hình tượng cũng bị biến tấu thành váy ngắn kiểu Anh.
Lương Thất Hứa đưa cho cô một bình nước, cười ngọt ngào nói: “Chào mừng cậu gia nhập lớp 10A2.”
Ôn Ly ngẩn người.
Cô phải thừa nhận rằng trước khi chuyển trường, cô rất lo lắng.
Để hòa nhập vào một lớp mà họ đã quen nhau được nửa năm rồi thực sự rất khó, khoảnh khắc Ôn Ly bước chân vào Trường tư thục Duệ Đức cô đã chuẩn bị xong tinh thần một mình trải qua ba năm cấp 3. Nhưng cô gái xinh đẹp tinh tế trước mặt cô lúc này toàn thân đều hiện lên hai chữ “thân thiện”, làm cho Ôn Ly nhận ra bản thân đã làm chuyện bé xé to, chắc chắn là tại xem quá nhiều mấy phim cổ quái kia rồi. – Ôn Ly nghĩ.
Cô cầm lấy chai nước, khẽ cong môi: “Cảm ơn.”
Lương Thất Hứa liên tục lắc đầu. – “ Cậu vừa chuyển đến chắc chắn còn rất nhiều điều cậu không rõ, cậu không cần khách sáo với mình đâu.”
Bạn ngồi bàn trước Ôn Ly vừa ra chơi đã chạy ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa quay lại, Lương Thất Hứa thuận thế ngồi xuống ghế trống, rồi hỏi : “Ôn Ly, sao cậu lại đột nhiên chuyển từ Trường cấp 3 số 5 Tấn Thành sang đây vậy?”
Tấn Thành ở ngay bên cạnh thành phố Hoài, Trường cấp 3 số 5 được xem là trường trọng điểm trong các trường trọng điểm ở Tấn Thành, tỷ lệ đậu đại học mỗi năm lên tới 98.8%, muốn thi vào các trường Đại học học nhất kép (thuộc Dự án 211 và Dự án 985) thì học ở trường cấp 3 số 5 Tấn Thành sẽ chắc đậu hơn rất nhiều so với trường tư thục Duệ Đức.
Thường chỉ có người tìm mối quan hệ để vào trường cấp 3 số 5 Tấn Thành, chứ chưa nghe nói có người từ đó chuyển ra.
Ôn Ly cười rồi nói: “Vì công việc của mẹ.”
Mẹ của Ôn Ly hai tháng trước đột nhiên được thăng chức, bị điều từ Tấn Thành sang thành phố Hoài, bà lo Ôn Ly ở Tấn Thành không có ai chăm sóc, nên Ôn Ly chỉ đành cùng mẹ chuyển sang thành phố Hoài.
Lương Thất Hứa gật gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi, nhưng cũng không có ý định rời đi.
Cô đổi chủ đề. – “Đúng rồi, cậu chuẩn bị đầy đủ sách vở chưa?”
Ôn Ly mỉm cười gật đầu, “chuẩn bị đủ cả rồi, chỉ là chưa kịp mua vở bài tập.”
Ôn Ly định hỏi Lương Thất Hứa ở đâu có tiệm sách trước, rồi đến lúc tan học đến tiệm sách mua vở bài tập, vừa chuẩn bị hỏi thì đột nhiên có một người chạy về đến trước mặt hai người.
Ôn Ly quay đầu lại nhìn.
Là một học sinh nam đeo một cặp kính dày cộp.
Cậu ấy cầm một hộp giữ nhiệt mộc mạc trên tay, trông có vẻ căng thẳng hồi hộp, ánh mắt lướt qua hai người rồi nhìn về phía Thẩm Hách Dư ngồi ở cuối lớp.
“Anh Dư.” Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Thẩm Hách Dư liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt lười nhác.
Ôn Ly nhìn thấy vai cậu bạn đó khẽ run lên, nhưng vẫn đưa hộp giữ nhiệt trong tay đến trước mặt Thẩm Hách Dư.
Giọng của cậu ấy không kìm được sự run rẩy: “Anh Dư vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
“Đây là của mẹ chuẩn bị cho em.”
“Nếu anh không chê, có thể nếm thử tài nghệ của mẹ em.”
Ôn Ly không nhịn được khẽ nhíu lông mày, cảm giác vừa sợ vừa tôn kính này thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.
“yô.”
Một giọng lạ vang lên từ cửa sau, mang theo vài phần trêu chọc.
Một giây sau, một bàn tay đặt lên vai của Thẩm Hách Dư.
“Anh Dư lại thu phí bảo kê đó hả?”