Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 19
- Home
- Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm
- Chương 19 - Không được chấp nhặt với người say
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 19
“Không được chấp nhặt với người say”
Đầu óc Ôn Ly bỗng chốc trở nên trống rỗng. Khi kịp hoàn hồn, cô đã lao xuống cầu thang, chạy vội trên con đường lớn.
Thẩm Hách Dư… chắc chắn đã uống rượu, hơn nữa là uống không ít.
Ôn Ly thở hổn hển, lồng ngực nghẹn lại.
Rốt cuộc Thẩm Hách Dư đã gặp chuyện gì?
Tờ giấy Trì Doãn đưa cho cậu ấy vào buổi chiều rốt cuộc ghi những gì?
Tại sao… tại sao giọng nói của cậu trong điện thoại lại đau khổ đến thế?
Nghe như… chỉ một chút nữa thôi là bật khóc.
Ôn Ly hận không thể mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức bay đến trước mặt Thẩm Hách Dư.
Đáng tiếc, cô chỉ có đôi chân này – mà lại là đôi chân chẳng có chút tố chất thể thao nào.
Khi cuối cùng cũng chạy được đến trước mặt Thẩm Hách Dư, đôi chân cô đã rã rời, mềm nhũn đến mức không còn chống đỡ nổi.
Cô ngã khuỵu xuống đất với một tiếng ‘phịch’ nặng nề.
Thẩm Hách Dư nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu lại. Ngón tay vô tình hất trúng lon bia còn dang dở, khiến bọt bia văng tung tóe loang lổ trên mặt đất.
Thẩm Hách Dư lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫy tay gọi: “Ôn Ly.”
Ánh mắt cậu mông lung, xen chút lười nhác: “Tôi vẫn chưa chết.”
Lúc này Ôn Ly mới nhận ra, bên phải cậu là cả một hàng dài mười mấy lon bia rỗng. Ngoại trừ lon vừa bị hất đổ, tất cả đều đã cạn sạch. Bên trái cậu, vẫn còn hai lon nguyên vẹn.
Thẩm Hách Dư đưa tay cầm lấy một lon, ‘pặc’ một tiếng, nắp bật mở nhẹ nhàng.
Ôn Ly mệt đến thở không ra hơi, vậy mà chẳng biết sức lực từ đâu, chống tay đứng dậy, giật phăng lon bia khỏi tay cậu.
“Đừng uống nữa.”
Thẩm Hách Dư nhìn lon bia bị cướp đi, không hề nổi giận. Cậu cúi đầu, khóe môi khẽ cong, bật cười khe khẽ.
Rồi lại thản nhiên với lấy lon còn lại, ‘pặc’ – thêm một lon nữa bị bật nắp.
Ôn Ly: “…”
“Hôm nay là sinh nhật của bà Tần, tôi rất vui.”
Ôn Ly đang định giật lấy lon bia còn lại, nghe vậy chợt khựng lại.
Lại là… bà Tần.
Thấy cô im lặng, Thẩm Hách Dư ngẩng đầu nhìn ra phía sau.
Ôn Ly giật mình, vội lao đến đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của cậu.
Cậu đang ngồi trên một cây cầu đá bắc qua sông, cây cầu đã xây từ lâu, không hề có lan can hay bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Mà Thẩm Hách Dư lại ngồi ngay mép cầu – chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, sẽ rơi xuống dòng nước xiết, thoáng chốc là biến mất không tung tích.
Thẩm Hách Dư khẽ ho, giọng khàn khàn: “Tôi không muốn chết.”
Ôn Ly siết chặt cánh tay cậu, đôi mày nhíu lại: “Cậu ngồi yên đi.”
Có muốn chết hay không là một chuyện, nhưng có rơi xuống sông hay không lại là chuyện khác. Ôn Ly chỉ có thể căng người đề phòng bất trắc.
May mà Thẩm Hách Dư, dù đã say khướt, vẫn ngoan ngoãn lạ thường.
Cậu cúi đầu nhìn xuống dòng nước chảy xiết, ánh mắt mông lung, không ai đoán được cậu đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của cậu mới tan theo cơn gió: “Ôn Ly… thật ra bà Tần không cần tôi đón sinh nhật cùng bà.”
“Thiếu tôi… cũng chẳng sao.”
Cậu khựng lại, khóe môi run run: “Có lúc tôi nghĩ, cậu nói xem, con sông này sâu như thế… nếu tôi nhảy xuống, bà Tần có đau lòng không?”
“Chắc sẽ có nhỉ?”
Một tiếng nấc nghẹn vang lên, Thẩm Hách Dư cười khẽ: “Cho nên… tôi không thể rơi xuống đó được.”
“Tôi không thể khiến bà Tần đau lòng.”
Ôn Ly lặng người. Cô không biết phải an ủi một thiếu niên say rượu thế nào, không biết bà Tần là ai, cũng chẳng hiểu Thẩm Hách Dư đã trải qua chuyện gì.
Cô chỉ có thể khẽ vỗ nhẹ lưng cậu, im lặng mà an ủi.
Có lẽ, Thẩm Hách Dư chỉ cần một người lặng lẽ ngồi bên cạnh – Ôn Ly nghĩ.
Gió đầu xuân thổi qua mang theo cái lạnh cắt da. Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay cô, loang ra.
Ôn Ly ngẩng đầu, trăng sáng vằng vặc, trời đâu có mưa.
Tim chợt thắt lại. Đó là… nước mắt của Thẩm Hách Dư.
Cậu đang khóc.
Trùm trường cũng khóc sao?
Ôn Ly bối rối, vội đặt tay lên má cậu, khẽ nghiêng đầu Thẩm Hách Dư tựa vào vai mình.
“Không sao.” – Cô thì thầm: “Có mình ở đây.”
Cô không biết vì sao cậu khóc, cũng không biết cậu đã trải qua những gì. Nhưng có những chuyện không cần hỏi đến cùng, có những lúc, điều quan trọng nhất chỉ là có một người ở bên.
…Chỉ nửa tiếng sau, suy nghĩ ấy tan thành mây khói.
Thẩm Hách Dư đã dựa vai cô ngủ say như chết. Ôn Ly tê cứng cả vai, cố giữ nguyên tư thế, tay còn lại lén lấy điện thoại.
【Giang hồ cứu nguy! Anh em mau đến giúp mình với.】
Nửa tiếng sau.
Tần Minh Hy chống nạnh nhìn hai người ngồi bên mép cầu, bất lực thở dài: “Ôn Tiểu Ly, cậu có thể nói cho mình biết, nửa đêm nửa hôm hai người chui ra chỗ hoang vu này làm gì không?”
Ôn Ly nghiến răng, mặt mũi khổ sở: “Hy Hy, mau giúp mình lôi Thẩm Hách Dư ra trước đi. Vai mình sắp gãy rồi.”
Tần Minh Hy: “…”
“Thật là…”
Cô đành “ài” một tiếng, giải cứu đôi vai bé nhỏ của Ôn Ly khỏi gánh nặng.
Nhìn mấy lon bia vương vãi dưới đất, Tần Minh Hy tròn mắt: “Đống này… một mình Thẩm Hách Dư uống hết hả?”
“Ừm.” – Ôn Ly đáp, vừa cúi đầu lướt điện thoại, lại phát hiện ngoài Tần Minh Hy thì chẳng còn ai có thể nhờ cậy.
Ngẩng đầu, Ôn Ly nhìn bạn mình.
Tần Minh Hy rùng mình: “Nhìn gì ghê vậy?”
“Cậu có kết bạn với Ninh Tử Thuyên không?”
“Hả??” – Tần Minh Hy như nghe truyện cười: “Mình kết bạn với cậu ta làm gì?”
Cô ấy bật cười ngượng: “Thực ra cậu là người bạn đầu tiên của mình ở Duệ Đức đó.”
Ôn Ly: “…”
“Vậy giờ Thẩm Hách Dư tính sao?”
Bỏ mặc thì không nỡ, nhưng bê một con sâu rượu thế này cũng khổ.
Tần Minh Hy chần chừ, rồi buột miệng: “Thuê khách sạn?”
Mắt Ôn Ly sáng rực: “Cũng được.”
Nhưng kiểm tra lại, Thẩm Hách Dư chẳng mang gì ngoài điện thoại. Đồng hồ chỉ hơn mười rưỡi, gió đêm thổi lạnh buốt. Cuối cùng Ôn Ly dứt khoát: “Thôi, đưa về nhà mình.”
Tần Minh Hy: “???”
Ôn Ly bật cười trước vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy: “Mẹ mình đi công tác rồi, phòng khách vẫn sạch sẽ, cho cậu ấy nghỉ một đêm.”
Tần Minh Hy chỉ “ồ” một tiếng. Hai người cùng đợi xe, cuối cùng cũng đưa được Thẩm Hách Dư về.
Khi dìu cậu lên giường phòng khách xong, cả hai ngồi bệt xuống sofa, mệt đến rã rời.
“Trời ạ, con sâu rượu này nặng khủng khiếp.” – Tần Minh Hy thở hổn hển.
Ôn Ly lấy coca đưa cho cô ấy, cười khẽ: “Hay tối nay ngủ lại đi, mai cùng đi dạo phố.”
“Không được.” – Tần Minh Hy lắc đầu: “Ngày mai mình phải đi cắm trại với gia đình. Giờ cũng muộn rồi, mình về đây.”
Nói xong cô ấy nhìn đồng hồ, bật dậy, chạy ra cửa: “Chăm sóc cho tên say này nha!”
‘Rầm’ – cửa đóng sầm lại.
Ôn Ly khẽ thở dài. Cô bước đến phòng khách, kéo chăn đắp cho Thẩm Hách Dư.
Gương mặt cậu lúc ngủ dịu dàng đi đôi chút, cơn giận trong lòng cô cũng vơi đi.
“Không được chấp nhặt với người say.” – Cô lẩm bẩm, tắt đèn.