Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 18
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 18
“Hình như tôi hơi say”
Rõ ràng đã hẹn là thứ hai mới gặp lại…
Ôn Ly cắn chặt môi dưới, thật sự rất khó để làm ngơ trước cái bóng cứ lẽo đẽo theo sau mình.
Tại sao Thẩm Hách Dư lúc nào cũng giữ khoảng cách ba bước mà bám sát cô như thế chứ?
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát quay người lại.
Thẩm Hách Dư cũng dừng bước, vẫn duy trì khoảng cách ba bước như cũ.
Ôn Ly nhướng mày nhìn cậu, im lặng không nói.
Hai người cứ thế đối diện, ai cũng chờ đối phương mở lời trước.
Thẩm Hách Dư nhét một tay vào túi quần, tay kia khẽ xoa mái tóc, thản nhiên nói: “Tiện đường thôi.”
Ôn Ly: “…”
Cô thật sự không muốn vạch trần cậu.
Thẩm Hách Dư thậm chí còn chẳng biết nhà cô ở đâu, thì tiện đường cái gì chứ?
Nhưng thôi, nhà cô cũng gần trường tư thục Duệ Đức, đi bộ chưa đầy hai mươi phút là về đến nơi.
Ôn Ly liếc nhìn chàng thiếu niên kiên quyết theo sát phía sau, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay người rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Đây là đường tắt, ít người qua lại.
Nếu đi lối này, so với đường lớn sẽ rút ngắn được khoảng năm phút.
Con hẻm này không phải hoàn toàn vắng người, nhưng thỉnh thoảng chỉ lác đác một hai bóng dáng đi ngang, ai nấy đều cúi đầu vội vã.
‘Lách cách—’
Âm thanh bật lửa vang lên từ một góc tối.
Ôn Ly vô thức quay đầu nhìn theo, mới nhận ra nơi góc hẻm có năm, sáu người đứng đó: bốn nam, hai nữ, đều mặc đồng phục Duệ Đức, điếu thuốc lập lòe giữa những ngón tay.
Trong số đó, có kẻ dường như cảm nhận được ánh mắt xa lạ, lười biếng ngẩng lên. Ánh mắt hắn chạm thẳng vào ánh nhìn chưa kịp thu lại của Ôn Ly.
Vai cô khẽ run.
Chỉ một thoáng sau, trước mắt Ôn Ly đã phủ một bóng đen.
Thẩm Hách Dư vươn tay, nắm lấy gáy cô, động tác vừa kiềm chế vừa kiên quyết, kéo cô ra khỏi tầm nhìn đó.
“Đừng nhìn.”
Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tai, mang theo sự áp chế lạnh lùng, kéo cô trở lại thực tại.
Bàn tay cậu khẽ xoa nơi gáy cô, mang theo ý trấn an.
Hương gỗ tùng quen thuộc – mùi hương chỉ thuộc về Thẩm Hách Dư – xông thẳng vào mũi, lập tức cuốn đi cảm giác căng thẳng trong lòng Ôn Ly.
Chiếc cổ vốn đang cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng.
Hai người men theo lối khác đi ra khỏi con hẻm.
Ôn Ly hít sâu một hơi, như thể lần đầu tiên được hít thở bầu không khí trong lành, cảm giác giống như vừa được sống lại.
Cô khẽ nắm lấy tay áo Thẩm Hách Dư: “Mấy người vừa rồi…”
“Học sinh khối mười hai.” – Giọng cậu nhàn nhạt vang lên.
Ôn Ly nuốt nước bọt, khẽ gật đầu: “Ra vậy.”
Ánh mắt của họ… thật khác.
Học sinh khối 10 thì e ngại Thẩm Hách Dư, nhưng ánh mắt cậu dành cho người khác chỉ có lạnh nhạt, dửng dưng – chưa từng mang ý ác.
Còn mấy người trong con hẻm kia, ánh nhìn tràn ngập sự khinh miệt.
Đó là kiểu ánh mắt chỉ xem trọng bản thân, coi những người khác như cỏ rác. Loại người này một khi đã trở nên tàn nhẫn, thì có xảy ra chuyện gì cũng chẳng hề kiêng sợ.
Ôn Ly mới chuyển đến chưa bao lâu, đây là lần đầu cô đi con đường nhỏ này. Không ngờ lại chạm mặt những kẻ đáng sợ như thế.
Như nhận ra sự sợ hãi của cô, Thẩm Hách Dư lại khẽ xoa gáy, giọng dịu dàng an ủi: “Đừng sợ.”
“Có tôi ở đây.”
Chỉ mấy từ đơn giản, ngữ điệu không hề lên xuống, vậy mà sự căng thẳng trong lòng Ôn Ly bỗng chốc tan biến.
Cô khẽ đáp, giọng mềm đi: “Không sợ.”
Ra khỏi con hẻm, nhà Ôn Ly cũng chẳng còn xa.
Hai người đi bộ chừng mười phút thì dừng lại trước cổng khu dân cư ngay sau lưng trường Duệ Đức.
Ôn Ly vẫy tay chào, mỉm cười: “Mình đến rồi.”
Thẩm Hách Dư chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Vào đi. Cậu vào rồi tôi mới đi.”
Hai người đứng đối diện nhau ngay cổng, không khí có chút ngượng ngập, xen lẫn vài phần lưu luyến.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của chú bảo vệ, Ôn Ly đỏ mặt, vội gật đầu rồi ôm cặp chạy vào trong.
Gió khẽ tung vạt váy, mơ hồ cô nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ như có như không.
Ôn Ly dừng lại, quay người, giơ tay vẫy: “Thứ hai gặp lại!”
Thẩm Hách Dư vừa xoay người rời đi, nghe thấy giọng cô liền khựng bước.
Cậu ngẩng lên, ánh mắt sáng rực, đôi mày sắc khẽ cong. Giọng nói vốn trầm thấp bỗng dịu hẳn: “Thứ hai gặp.”
Ôn Ly mỉm cười, quay người chạy về nhà.
Đi ngang cửa sổ sát đất, cô tò mò cúi đầu nhìn xuống đường cái.
Vừa vặn thấy Thẩm Hách Dư đang băng qua đường, ung dung đi về hướng ngược lại khu dân cư.
Ôn Ly khẽ kéo màn rèm, bật cười khẽ: “Còn nói là tiện đường.”
“Con đứng một mình bên cửa sổ lẩm bẩm cái gì thế?” – Mẹ Ôn Ly từ bếp bước ra, tay bưng bát canh, gọi: “Đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”
Ôn Ly “vâng” một tiếng, cất cặp vào phòng, sau đó đi rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ đưa bát cho cô, vừa gắp cho con gái một miếng thịt kho tàu vừa bắt đầu dò hỏi thường lệ: “Trường mới thế nào? Học có theo kịp không?”
“Cũng được ạ.” – Ôn Ly ăn vài muỗng cơm, đáp: “Tiến độ cũng gần giống trường cấp ba số 5 Tấn Thành.”
“Ừm… Vậy ở cùng bạn học thế nào?”
“Cũng ổn ạ.” – Ôn Ly cười, “Ký túc xá Duệ Đức là phòng hai người, rất thoải mái. Bạn cùng phòng của con cũng dễ thương, con ở nội trú không có vấn đề gì, mẹ đừng lo.”
Cô hiểu rất rõ mẹ lo lắng điều gì.
Trước kia ở Tấn Thành, trường số 5 không có chế độ nội trú, nên cô chỉ học bán trú, ngày nào cũng đi đi về về.
Giờ đột nhiên phải ở lại trường, làm mẹ sao không bận tâm con gái có bị ấm ức gì hay không.
Nghe con nói vậy, mẹ Ôn Ly cuối cùng cũng yên tâm, mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Cô lại ăn thêm vài muỗng cơm, rồi mẹ cô bất chợt hỏi: “À, bạn cùng bàn thì sao?”
Ôn Ly hơi khựng lại. Trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng, hờ hững kia.
Cô mỉm cười, bình thản đáp: “Rất tốt ạ.”
“Đây là người bạn cùng bàn tốt nhất mà con từng gặp.”
Nói xong, Ôn Ly ghé sát vào mặt mẹ, nghiêng đầu cười: “Bây giờ yên tâm chưa ạ?”
Mẹ Ôn Ly bật cười, đưa tay gõ nhẹ vào trán con gái: “Yên tâm rồi.”
Ăn cơm xong, vì có chuyến công tác đột xuất, mẹ Ôn Ly vội thu dọn ít đồ, kéo vali ra cửa.
Đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt bà vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng: “Con ở nhà một mình được không?”
“Mẹ yên tâm đi ạ.” – Ôn Ly hôn lên má mẹ, dịu giọng trấn an: “Mẹ cứ đi công tác cho yên tâm.”
“Trong tủ lạnh có trái cây, sữa. Ngăn đông còn sủi cảo, đói thì tự đi mua thêm nhé.”
“Đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, tuyệt đối đừng mở cho người lạ.”
“Tiền tiêu còn đủ không?”
Những lời dặn dò liên tiếp khiến Ôn Ly vừa buồn cười vừa bất lực, phải liên tục cam đoan rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân, mẹ mới chịu yên lòng rời đi.
Cánh cửa khép lại, Ôn Ly thở phào một hơi.
Cô trở về phòng, định tắm rửa rồi làm bài tập.
Cửa phòng tắm khép lại rồi mở ra, Ôn Ly bước ra giữa làn hơi nước.
‘Ting ting—’
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên.
Cô vừa lau khô tóc vừa với lấy.
Trên màn hình là một lời mời kết bạn, ghi chú vỏn vẹn ba chữ: Thẩm Hách Dư.
Được gửi đến từ… hai mươi ba phút trước.
Ôn Ly vội nhấn chấp nhận, đang định ghi chú thích, chưa đến hai giây sau, chuông gọi điện WeChat vang lên.
Là Thẩm Hách Dư.
Ôn Ly khựng người, hắng giọng khẽ rồi mới nhấn nghe: “Alo.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Ôn Ly cau mày, đưa điện thoại ra nhìn, tín hiệu ổn định, màn hình không báo lỗi kết nối.
Cô dè dặt gọi thêm một tiếng: “Alo?”
Lần này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Ôn Ly.”
Chỉ hai chữ, nhưng khàn khàn, nặng nề, khiến Ôn Ly bất giác nhíu mày: “Cậu uống rượu à?”
Đầu bên kia truyền đến vài tiếng thở dồn dập, rất khẽ.
Một lúc sau, giọng Thẩm Hách Dư lại vang lên, khàn hơn trước: “Ôn Ly…”
“Hình như tôi hơi say rồi.”