Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 17
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 17
“Thứ hai gặp”
Ninh Tử Thuyên đang phơi nắng ở cửa sau, thấy cảnh tượng trước mắt thì gấp đến mức nhảy dựng lên.
“Trì Doãn, cậu điên rồi à?”
Trì Doãn nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Ninh Tử Thuyên: “Lớp cậu chứa không nổi cậu nữa sao? Ngày nào cũng chạy qua canh cửa lớp tôi.”
“Đứng canh hay không liên quan gì đến cậu.” – Ninh Tử Thuyên tức giận quát lại, “Ngược lại là cậu đó, không có mắt à? Không thấy người ta đang ngủ sao?”
Vừa dứt lời, cậu ta đã lao thẳng lên trước, khí thế hừng hực như thể muốn quyết đấu một trận sống chết với Trì Doãn.
Thấy Ninh Tử Thuyên sắp tung nắm đấm, Thẩm Hách Dư lập tức cử động.
Cậu khẽ ngẩng đầu, ngón tay miết sống mũi, vẻ ngái ngủ vẫn chưa kịp tan đi.
“Tử Thuyên.” – Giọng Thẩm Hách Dư khàn khàn vang lên.
Chỉ hai chữ thôi đã đủ khiến Ninh Tử Thuyên khựng lại, cơn phẫn nộ trên gương mặt lập tức tan biến.
Cậu ta giống như những bạn học khác, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía cửa sau.
Thẩm Hách Dư khẽ ngáp một cái, ngước mắt lên chạm ánh nhìn Trì Doãn.
“Bài tập tiếng Anh.” – Trì Doãn lạnh nhạt đưa tay ra phía cậu.
“Lớp trưởng đại nhân Trì Doãn từ khi nào lại quản luôn việc của lớp phó phụ trách môn tiếng Anh thế?” – Thẩm Hách Dư lười biếng đáp, giọng điệu lạnh nhạt: “Chưa làm.”
Trì Doãn chẳng buồn để tâm đến nửa câu đầu, chỉ bắt ngay vào nửa câu sau: “Chưa làm thì bây giờ làm.”
Thẩm Hách Dư: “……”
Cậu căn bản còn chẳng biết bài tập tiếng Anh là gì.
Trì Doãn dường như đọc được hết suy nghĩ trong đầu cậu, thấy nét mặt vừa biến đổi liền thản nhiên mở miệng: “Chép hai mươi lần từ mới, lesson 3 – unit 1.”
Thẩm Hách Dư trầm mặc.
Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt Trì Doãn một lúc, rồi đột ngột cúi người xuống, như thể đang tìm thứ gì đó trong ngăn bàn.
Trì Doãn như đã chuẩn bị từ trước, rút một cây bút từ túi áo trường, đặt xuống bàn cậu.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên.
Bàn tay cầm bút của Thẩm Hách Dư thoáng khựng lại, sau đó cậu đặt bút xuống: “Vào học rồi.”
Ẩn ý rất rõ ràng – không còn thời gian để làm thêm bài tập nữa.
“Không có thời gian bổ sung bài tập,” Trì Doãn hờ hững liếc sang chiếc bình nước con vịt màu hồng đặt trên bàn Ôn Ly, giọng nhạt như gió thoảng, “nhưng lại có thời gian xếp hàng lấy nước cho người khác.”
Cậu xoay người, ánh mắt dừng thẳng trên gương mặt Ôn Ly: “Trong giờ học làm. Tan học tôi đến lấy.”
Dứt lời, Trì Doãn mới ung dung bước về chỗ ngồi.
Ánh nhìn của cậu ấy lại quá trực diện, khiến Ôn Ly sững người tại chỗ.
Ôn Ly: “……”
Hóng chuyện nãy giờ, cuối cùng lại hóng trúng chính mình.
Cô cúi xuống cầm bình nước con vịt. Trọng lượng rõ ràng đã được rót đầy, khiến cô thoáng ngờ vực, khẽ quay đầu sang.
Thẩm Hách Dư điềm nhiên nói: “Uống đi. Nước ấm đó.”
Chưa cần uống, trong lòng Ôn Ly đã thấy ấm áp.
“Cậu… cố ý giúp mình lấy nước à?”
Thẩm Hách Dư đưa tay véo nhẹ vành tai, mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ xa xăm: “Chỉ là đi ngang qua, tiện tay lấy thôi.”
Ninh Tử Thuyên học lớp bên cạnh, thầy cô chưa vào nên vẫn còn nán lại. Nghe câu trả lời ấy, cậu ta lập tức bật cười như vừa nghe chuyện hoang đường.
“Ôn Tiểu Ly, đừng có tin cậu ta.” – Ninh Tử Thuyên khoanh tay trước ngực, cằm hất hất về phía chiếc bình, “Anh Dư nhà chúng ta xếp hàng dài dằng dặc mới lấy được đó.”
Thẩm Hách Dư nhíu mày, khẽ “chậc” một tiếng: “Nhiều chuyện.”
“Ninh Tử Thuyên!”
Tiếng quát vang dội khắp hành lang. Thầy chủ nhiệm khối sải bước về phía lớp 10A2: “Đã vào học rồi mà em còn lảng vảng ở ngoài này làm gì hả?!”
Ninh Tử Thuyên giật thót, vội vã nói nhanh: “Không nói nữa, tôi đi trước đây.”
Chớp mắt, ở cửa sau chỉ còn lại Ôn Ly và Thẩm Hách Dư.
Ôn Ly mở nắp bình, nhấp một ngụm nhỏ. Dòng nước ấm lan từ cổ họng ra khắp cơ thể, khiến cô cũng dần dần thấy ấm áp.
“Cảm ơn.” – Cô cong mắt cười với cậu.
Chỉ là… ngay khoảnh khắc ấy, cô lại phát hiện vành tai Thẩm Hách Dư thoáng chớp mắt đã đỏ rực.
Ôn Ly: “……”
Không phải chứ?
Trùm trường… vậy mà lại là một nam sinh thanh thuần sao?
Ôn Ly nghiêng đầu sang hướng khác, vô tình bắt gặp Thẩm Hách Dư nhặt cây bút trên bàn lên.
Ngay lúc ấy, giọng nói trầm thấp từ bên cạnh vang lên: “Không có gì.”
Ôn Ly khẽ nuốt nước bọt. Âm thanh ấy… sao lại dễ nghe đến thế.
Cô không kiềm được mà quay đầu nhìn cậu. Ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng xuống, hắt lên sống mũi cao thẳng, phủ một tầng vàng nhạt trên gương mặt góc nghiêng của chàng trai.
Hơi thở bỗng chốc rối loạn, nhịp tim cũng lỡ mất vài nhịp.
Thật kỳ lạ.
Ôn Ly nghiêng đầu, bàn tay khẽ đặt lên lồng ngực.
Đúng lúc ấy, Lâm Kỳ bước vào lớp từ cửa trước, đi thẳng lên bục giảng: “Cả lớp, mở sách trang…”
Ôn Ly lập tức thu lại tâm tư, dồn sự tập trung lên bảng.
_____________
Tan học.
Trì Doãn quả nhiên đến tìm Thẩm Hách Dư lấy bài tập tiếng Anh như đã nói.
Từ cửa sau, Ninh Tử Thuyên thò đầu vào, lớn giọng: “Cậu đừng mơ! Anh Dư của chúng tôi không bao giờ làm bài tập đâu.”
Trì Doãn điềm nhiên đáp: “Vậy thì bây giờ làm.”
Ninh Tử Thuyên tức đến dựng tóc gáy, bộ dạng cứ như chính mình mới là người bị ép làm bài: “Trì Doãn, cậu có thôi đi không?!”
Thẩm Hách Dư khẽ “chậc” một tiếng, nghiêng đầu liếc ra sau.
Ngay sau đó, cậu lôi từ ngăn bàn ra một quyển vở, ném thẳng vào người Trì Doãn.
Trì Doãn lật ra xem, xác nhận đúng là bài tập tiếng Anh, mới thong thả rời đi.
“Đúng rồi.”
Trì Doãn vừa quay người rời đi, chợt nhớ ra điều gì, bước chân khựng lại: “Cuối tuần là sinh nhật của bà Tần. Đừng ở lại trường nữa.”
Thẩm Hách Dư gác tay lên lưng ghế, giọng lười nhác vang lên: “Biết rồi.”
Thấy cậu đã chịu đáp lời, Trì Doãn cũng không nói thêm, xoay người rời khỏi lớp.
Ninh Tử Thuyên vẫn tựa vào khung cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng kia một lúc lâu.
Rồi bất chợt, cậu ta cúi đầu, khẽ bật ra một tiếng chửi thề.
Cậu ta đưa tay lên sờ mặt, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, sao cứ tìm cách gây chuyện với cậu mãi thế? Bị điên à?”
Thẩm Hách Dư không đáp.
Cậu đứng dậy, lướt qua vai Ninh Tử Thuyên đi thẳng ra ngoài.
“Này! Anh Dư!” – Ninh Tử Thuyên gọi với theo: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đưa cậu đi ăn gà rán.” – Giọng nói của Thẩm Hách Dư lười biếng, theo gió truyền lại: “Đi không?”
“Đương nhiên là đi rồi!”
Bóng hai người dần xa, góc nhỏ nơi cửa sau lại chìm vào tĩnh lặng.
Ôn Ly nhìn khoảng trống ấy, thoáng ngẩn ngơ.
Quan hệ giữa Thẩm Hách Dư và Trì Doãn… hình như không chỉ đơn thuần là đối nghịch. Dường như đằng sau còn có điều gì phức tạp hơn.
Bà Tần kia là ai?
Vì sao Thẩm Hách Dư vẫn luôn ở lại trường, ngay cả cuối tuần cũng vậy?
Những thắc mắc như những mỏm đá ngầm dưới biển, thoáng nhô lên khi thủy triều rút, rồi rất nhanh lại chìm vào mặt nước.
Mọi thứ dần trở về bình thường.
______________________
Ba ngày sau.
Chiều thứ sáu.
Chuông tan học vang lên đúng giờ.
Chương trình học của học sinh lớp 10 ở Duệ Đức không quá nặng, cuối tuần vẫn được nghỉ trọn hai ngày.
Chuông vừa dứt, Tần Minh Hy đã thu dọn gọn gàng, đeo cặp phóng ra khỏi lớp, tiếng gọi còn vọng lại từ hành lang: “Bạn cùng phòng thân yêu, thứ hai gặp nha!”
Ôn Ly chỉ biết lắc đầu cười, cúi xuống sắp xếp lại tập vở bỏ vào cặp.
Một lúc sau, có người bước đến trước bàn.
Trì Doãn ném tờ giấy xuống bàn Thẩm Hách Dư: “Đây là địa chỉ.”
Nhưng cậu chỉ thấy Thẩm Hách Dư gục đầu ngủ say, hoàn toàn không động tĩnh.
Trì Doãn chẳng buồn quan tâm, quay người về chỗ, đeo cặp rồi rời đi.
Ôn Ly ôm chiếc cặp đã sắp xong trong lòng, do dự giây lát, cuối cùng vẫn đưa ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay cậu: “Thẩm Hách Dư, tan học rồi.”
Đôi mắt vốn nhắm lập tức mở ra. Cậu ngồi thẳng dậy, xoa xoa mặt.
Thấy Ôn Ly còn đang nhìn mình, Thẩm Hách Dư khàn giọng giải thích: “Tỉnh rồi.”
Ôn Ly khẽ gật đầu, khoác cặp lên vai: “Vậy… thứ hai gặp lại?”
Thẩm Hách Dư nghiêng đầu, giọng lười biếng: “Ừm.”
“Thứ hai gặp lại.”