Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 16
<Đánh thẳng chứ không yêu thầm>
Trans: Monalisa
Beta: Meow
Chương 16
“Bài tập”
Tả hữu hộ pháp* nghe vậy, trầm lặng một lúc.
*Tả hữu hộ pháp (左右护法): hai cận vệ, hai người thân tín, cánh tay phải cánh tay trái.
Sở Mông khẽ run rẩy, ấp úng: “Cô ấy… cô ấy chỉ là em gái của tôi thôi sao?”
Ninh Tử Thuyên dè dặt chen vào: “Em gái nói màu tím rất duyên dáng?”
Ôn Ly bị hai người này làm cho bật cười, vừa cười vừa giải thích: “Thật ra, mình và Thẩm Hách Dư đã từng gặp nhau ở Tấn Thành.”
Sở Mông tò mò hỏi ngay: “Rồi sau đó thì sao?”
Thẩm Hách Dư thản nhiên nhét chiếc bánh bao chiên cuối cùng vào miệng cậu ta, đáp gọn: “Sau đó, cô ấy nhận tôi làm đại ca.”
Ôn Ly sững người, cố lục tìm ký ức về lần gặp năm ngoái. Nhưng rõ ràng, hoàn toàn không hề có chuyện cô nhận cậu làm đại ca.
Cô chau mày khó hiểu, khẽ hỏi: “Lúc nào mình nhận cậu làm đại ca chứ?”
Thẩm Hách Dư nhướng mày, chậm rãi nhắc nhở: “Phí bảo kê.”
Ôn Ly lặng đi một thoáng. Ký ức ngày hôm qua lập tức ùa về, khiến cô chỉ biết thầm hối hận vì hành động lúc ban đầu của mình.
Cắn răng chịu thua, cô thở dài: “Anh Dư nói đúng.”
Lời vừa dứt, cô đã nghe thấy một tràng cười khẽ vang lên từ người đối diện.
Ôn Ly chau mày, ngẩng đầu, ánh mắt tức giận muốn trừng sang. Nhưng vừa chạm phải biểu cảm kia, tất cả oán trách trong lòng lại đột nhiên tan biến.
Trên gương mặt Thẩm Hách Dư là một nụ cười. Không còn là dáng vẻ hờ hững, xa cách hay ánh nhìn khinh miệt khó đoán như trước, mà là nụ cười rạng rỡ, sáng bừng như sóng mây dâng tràn, lan tỏa khắp khuôn mặt.
Cả con người cậu bỗng chốc như hóa thành mặt trời chói lòa. Ôn Ly chưa bao giờ nghĩ, hóa ra khi cậu cười lại đẹp đến vậy.
Cậu như một vầng sáng, khiến người ta chẳng thể nào rời mắt.
Cổ họng cô khẽ run lên, ánh nhìn bất giác dõi theo vầng sáng ấy.
Ngay lúc đó, Thẩm Hách Dư chống một tay lên bàn, đứng dậy. Cậu khẽ nhắm mắt, thu lại nụ cười, bình thản nói: “Phải đến lớp rồi.”
Ôn Ly giật mình hoàn hồn, vội vàng thu lại tâm tư, hấp tấp kéo Tần Minh Hy đứng dậy theo sau.
Lúc này mới hơn bảy giờ, trong căn-tin chỉ còn lác đác vài người.
Quay về phòng học vừa khéo kịp tiết tự học buổi sáng.
Đám người bọn họ cũng không nán lại nữa, chẳng nói thêm câu nào, vội vã đi thẳng về phía lớp.
Lương Thất Hứa ôm chặt lấy cánh tay Ôn Ly, tò mò hỏi: “Này, Ôn Ly, cậu bôi gì lên mặt vậy? Sao nhìn vừa trắng vừa mịn thế?”
“Là kem dưỡng trắng da sao?” – Lương Thất Hứa nói rất khẽ, nhưng vì họ đi ngay sau ba nam sinh, nên trừ phi giao tiếp bằng ý nghĩ, nếu không thì đám Thẩm Hách Dư chắc chắn nghe rõ mồn một.
Quả nhiên, ngay sau đó Ninh Tử Thuyên đã quay lại nhìn Ôn Ly.
Ôn Ly khựng lại, vô thức đưa tay chạm lên mặt.
“Không có bôi gì cả,” – cô vội giải thích: “Ngủ dậy muộn, rửa mặt xong liền xuống luôn.”
Tần Minh Hy đặt tay lên đầu cô, năm ngón tay khẽ xoa nhẹ: “Đương nhiên rồi, bạn cùng phòng của mình vốn dĩ đã xinh đẹp.”
“Giống như người rừng ấy, chỉ rửa mặt với nước xong liền chạy xuống luôn.” – Tần Minh Hy tiếp lời.
Thực ra, ở Duệ Đức, giáo viên cũng không quá khắt khe chuyện học sinh trang điểm. Chỉ cần không quá lòe loẹt – chẳng hạn như ra đường mà bôi cả cân phấn lên mặt – thì bình thường kẻ chút chân mày, tô ít son cũng chẳng ai nói gì.
Trước đây, khi còn học ở trường cấp ba số 5 Tấn Thành, quy định lại vô cùng nghiêm ngặt: tóc phải buộc gọn gàng, một sợi cũng không được xõa, chứ đừng nói đến chuyện trang điểm.
Vì vậy, Ôn Ly vẫn luôn hình thành thói quen không trang điểm.
Nhưng gọi cô là “người rừng” thì cũng quá khoa trương rồi chứ?
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo Tần Minh Hy, khẽ phản bác: “Cậu mới là người rừng ấy.”
Tần Minh Hy bật cười sảng khoái, không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó, nhóm người liền nhanh chóng tách nhau ra.
Ôn Ly vừa bước vào lớp thì chuông báo vào học cũng vang lên.
Cô bình thản ngồi xuống, mặc cho những ánh mắt trong lớp nhất loạt dõi theo.
Sau một ngày quan sát, Ôn Ly đã nhận ra: chỉ cần phía Thẩm Hách Dư có chút động tĩnh, mấy bạn học liền giống như những chú thỏ bị giật mình, lập tức quay đầu nhìn sang. Thói quen ấy đã trở thành phản xạ có điều kiện từ lúc nào không hay.
Hiểu rõ mình không phải tâm điểm, Ôn Ly cũng chẳng bận tâm nữa.
Giờ tự học buổi sáng hôm nay không có giáo viên giám sát. Lâm Kỳ chỉ đi kiểm tra vài vòng, thấy học sinh đều tự giác học tập mới yên tâm rời đi để họp.
Hai tiết đầu buổi sáng đều là môn chính, không khí trong lớp trôi qua chậm chạp, xen lẫn cơn ngái ngủ nặng nề.
Đến giờ thể dục giữa buổi, sau khi tập xong, học sinh được phép quay về ký túc xá để thay đồng phục.
Khoảng gần mười giờ, mặt trời đã từ từ lên cao, ánh nắng trải vàng khắp sân trường.
Không khí lạnh buốt ban sáng lúc này cũng đã dần ấm lên. Trên đường về ký túc xá cùng Tần Minh Hy, Ôn Ly bắt đầu cảm thấy hơi nóng nực.
Bất chợt, cô dừng bước.
Tần Minh Hy bị kéo lại, loạng choạng suýt ngã, vội hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Ôn Ly cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới sực nhớ ra – trên người mình vẫn còn khoác chiếc áo của Thẩm Hách Dư.
Chẳng trách dọc đường đi, bao ánh mắt xung quanh cứ liếc nhìn cô mãi không thôi.
Cô khẽ than thở, giọng đầy tuyệt vọng: “Quên trả áo khoác cho Thẩm Hách Dư mất rồi…”
Tần Minh Hy bật cười, thản nhiên đáp: “Thì có sao đâu? Cậu mặc cái áo này cũng đẹp lắm mà.”
Cô vỗ vai Ôn Ly, cười khúc khích: “Nếu chiếc áo này không dài đến tận đầu gối thì chắc còn đẹp hơn nữa.”
Áo khoác rộng thùng thình, vừa nhìn liền biết là đồ của học sinh nam nào đó.
Ôn Ly thở dài một hơi. Giờ cũng chỉ có thể thay xong đồng phục, rồi đem trả lại áo khoác cho Thẩm Hách Dư thôi.
Hai người tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Tần Minh Hy kê hai tay ra sau gáy, lững thững theo sau, vừa đi vừa lải nhải: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đang mặc áo khoác của Thẩm Hách Dư đấy.”
“Người sợ cậu ta còn nhiều hơn số người thích cậu ta cơ.”
“Thế nên cậu cũng chẳng cần lo lắng sẽ bị fan của cậu ta cấu xé đâu.”
Hai người vừa đi vừa nghe Tần Minh Hy thao thao bất tuyệt, chẳng mấy chốc đã đến ký túc xá.
Vài phút sau, thay đồng phục xong, Ôn Ly cầm theo chiếc áo khoác, cùng Tần Minh Hy quay trở lại lớp học.
Nhớ lại những lời Tần Minh Hy nói khi đi lên lầu, trong đầu Ôn Ly bỗng chốc hiện ra nụ cười rạng rỡ của Thẩm Hách Dư ở căn-tin sáng nay.
Không kìm được, cô khẽ hỏi: “Vậy… không có ai thích Thẩm Hách Dư sao?”
“Hửm?” – Tần Minh Hy hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Cũng không phải là không có. Nhưng với tính cách của cậu ta, người ta có thích cũng chỉ dám giấu trong lòng thôi.”
Cô nhún vai, nói tiếp: “Tóm lại, mình chưa từng thấy ai tỏ tình với cậu ta cả.”
Rồi như sợ chưa đủ, Tần Minh Hy còn cố ý bồi thêm một câu: “Đến cả Ninh Tử Thuyên còn từng nhận được thư tình nữa là.”
Ôn Ly cũng không hỏi thêm nữa.
Thực lòng mà nói, cô không tin sẽ không có ai thích Thẩm Hách Dư.
Cậu đẹp trai đến mức chói mắt. Chưa kể gương mặt lạnh lùng kia vốn dĩ đã đủ để khiến người ta phải ngoái nhìn, huống chi chỉ một nụ cười rạng rỡ buổi sáng nay thôi cũng đủ làm cô nín thở.
Con người vốn là động vật sống bằng thị giác – luôn dễ dàng khuất phục trước cái đẹp.
Ôn Ly thừa nhận, bản thân cô chính là một kẻ ‘mê cái đẹp’ điển hình.
Ngay từ đầu, dũng khí để cô giúp cậu bôi thuốc cũng chỉ xuất phát từ khuôn mặt kia – cho dù bị đánh đến sưng vù, vẫn không thể che lấp đi nét đẹp trai của cậu.
Bất tri bất giác, cả hai đã đi đến cửa lớp.
Một nhóm học sinh đang đứng ở cửa sau lớp 10A2, vừa thấy Ôn Ly liền vui vẻ vẫy tay gọi.
Đôi mắt Ninh Tử Thuyên sáng rực, hớn hở kêu to: “Ôn Tiểu Ly!”
Ôn Ly vẫy tay chào, chen qua đám bạn để đi vào trong, liền bắt gặp một bóng dáng đang nằm dài trên bàn ngủ bù.
Bộ đồng phục thể thao màu hồng vẫn còn nguyên, chưa kịp thay.
Ninh Tử Thuyên đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu: “Suỵt… Anh Dư đang ngủ.”
Trong lớp, tiếng ồn ào của giờ ra chơi vang khắp nơi, vậy mà Ôn Ly vẫn vô thức nhẹ nhàng cử động, gật đầu lia lịa như cái máy.
Cô cúi giọng, thì thào: “Đã rõ.”
Sau đó, cô cẩn thận nhấc chân, len lỏi qua khoảng hẹp giữa bàn và ghế, cố gắng lắm mới tìm được chỗ ngồi. Vừa định an ổn hạ người xuống, một bóng dáng đột ngột che phủ trước mặt.
“Thẩm Hách Dư.”
“Cậu vẫn chưa nộp bài tập tiếng Anh.”
Ôn Ly: !