Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 14
Sáng hôm sau.
Khi trời vừa hửng sáng, bài hát ‘Đoàn kết là sức mạnh’ bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong khuôn viên trường.
Ôn Ly giật mình tỉnh giấc, bật dậy: “Chuyện gì thế?”
Tần Minh Hy lúc này vừa rửa mặt xong, tiện tay treo khăn lên giá phơi đồ, quay lại nói: “Cậu dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt đi, sáu giờ hai mươi phải có mặt ở sân để chạy thể dục buổi sáng.”
“Chạy thể dục buổi sáng á?”
Ôn Ly thật không ngờ ở trường tư cũng có quy định này. Điều khiến cô bận tâm hơn cả là bộ đồng phục nữ sinh lại là váy ngắn – rõ ràng chẳng hề thích hợp để chạy thể dục chút nào.
Ôn Ly vén chăn ngồi dậy, ngập ngừng hỏi: “Cứ mặc váy mà chạy sao?”
Nghe vậy, Tần Minh Hy bật cười: “Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Cô bước đến cạnh giường, thản nhiên cởi bỏ bộ đồ ngủ ngay trước mắt Ôn Ly, để lộ lớp áo nịt ngực bên trong, rồi vừa thay vừa nói: “Mặc đồ đồng phục thể dục mà trường phát chứ.”
Vừa nói, Tần Minh Hy vừa lấy chiếc áo khoác đồng phục thể dục màu xanh da trời vẫy vẫy trước mặt Ôn Ly: “Cậu chưa nhận sao?”
Ôn Ly ngẩn ra một lúc, rồi mới vội mở vali, lôi ra bộ đồng phục giống hệt. Cô ngại ngùng cười: “À… quên mất.”
Tần Minh Hy khoác áo vào, nhắc nhở: “Nhanh lên, cậu chỉ còn mười phút để đánh răng rửa mặt thôi.”
“Ồ ồ!”
Ôn Ly lập tức chạy ù vào nhà vệ sinh, vừa bóp kem vừa nhanh chóng đánh răng.
“À đúng rồi—”
Cô nhổ bọt trong miệng, ló đầu ra hỏi: “Đồng phục thể dục của trường mình đều màu xanh da trời hả? Cũng khá đẹp đấy.”
“Cái này sao…. cũng không tính là đồng bộ đâu.”
Tần Minh Hy mang giày, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Cô quay sang nháy mắt với Ôn Ly, khóe môi cong cong: “Đợi lát nữa ra sân tập cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Trong lòng Ôn Ly đầy thắc mắc, nhưng cô không hỏi thêm, chỉ lo đánh răng rửa mặt thật nhanh, thay đồng phục rồi theo Tần Minh Hy ra sân.
Chỉ đến khi đặt chân đến sân tập, Ôn Ly mới sững người. Trước mắt cô là một biển người với hai màu xanh – hồng xen kẽ. Lúc này, cô mới hiểu ý cười bí ẩn trên môi Tần Minh Hy.
Hóa ra, các bạn nam cũng không mặc màu xanh như mình tưởng, mà khoác trên người bộ đồng phục… hồng nhạt, trông đầy thơ mộng, bùng nổ tâm hồn thiếu nữ.
Ôn Ly vô thức nuốt khan khi ánh mắt dừng lại trên một nam sinh vừa đi ngang.
Cậu ta mặc đồng phục thể dục màu hồng nhạt, nhưng thân hình quá mập khiến chiếc áo khoác căng phồng, trông như sắp bung chỉ. Bụng phệ, râu ria xồm xoàm phối hợp với màu hồng mơ mộng kia – thực sự là một sự kết hợp… khó mà tiêu hóa nổi.
Tần Minh Hy khoác vai Ôn Ly, khẽ nhướn mày trêu: “Thị giác đủ kích thích chưa?”
Ôn Ly mím môi, thầm nghĩ: Đồng phục thể dục đâu phải chuyện có thể tự quyết định. Chỉ vì một cảnh tượng lạc quẻ mà tùy tiện đánh giá người khác… cũng chẳng hay ho gì.
Nghĩ vậy, cô điều chỉnh lại cảm xúc, gắng nở nụ cười: “Cũng… khá độc đáo.”
Tần Minh Hy bật cười, không trêu thêm nữa, chỉ thoải mái khoác cổ Ôn Ly kéo cô đi về phía chỗ tập hợp.
Trước khi chạy, tất cả học sinh đều phải tập trung trước khán đài để điểm danh. Lớp 10A2 gần như đã có mặt đông đủ, nhưng Ôn Ly đảo mắt nhìn quanh vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia.
“Đang tìm Thẩm Hách Dư à?” – Tần Minh Hy bất ngờ ghé sát tai hỏi nhỏ.
Ôn Ly giật mình bởi hơi thở ấm nóng phả bên tai, vội vàng lắc đầu: “Không… chỉ là hình như cậu ấy vẫn chưa đến thôi.”
Cô vừa chuyển đến Duệ Đức, trong lớp ngoài Tần Minh Hy và Lương Thất Hứa chủ động bắt chuyện, thì cũng chỉ có Thẩm Hách Dư – vì từng gặp qua một lần trước đó, mà lại còn đối xử với cô khá tốt.
Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ hai mươi, Ôn Ly bắt đầu lo lắng. Cô kéo nhẹ vạt áo của Tần Minh Hy, khẽ hỏi: “Lỡ không được điểm danh thì sao?”
“Thì bị thông báo phê bình thôi.” – Tần Minh Hy thản nhiên đáp, rồi đưa tay xoay khuôn mặt đang bồn chồn nhìn quanh của Ôn Ly lại, trêu chọc:
“Cậu đừng chờ nữa. Mấy chuyện như chạy thể dục buổi sáng này, Thẩm Hách Dư chưa từng tham gia đâu. Với cả, có bị thông báo phê bình thì cậu ấy cũng chẳng để tâm, mà thật ra… mấy kiểu vi phạm này, cậu ấy còn chẳng bị ghi tên.”
Ôn Ly bị nói trúng tim đen, mặt nóng bừng, vội phản bác: “Mình đâu có đợi cậu ấy… chỉ là quan tâm bạn cùng bàn thôi mà.”
Tần Minh Hy cười đầy bất lực. Nếu có bạn học nào không biết chuyện đi ngang qua, e là còn tưởng Ôn Ly là ‘cô vợ trẻ’ đang thấp thỏm ngóng chồng quay về.
Cô cười khẩy, trêu: “Cậu còn bày cái dáng vẻ mong chờ da diết nữa kìa.”
“Cậu đừng nói linh tinh.” – Ôn Ly vội nhéo cô một cái, nhỏ giọng phản bác: “Người không biết còn tưởng mình thích anh Dư mất.”
Vừa dứt lời, Tần Minh Hy như vừa nghe được chuyện nực cười nhất đời, cười mãi không ngừng.
“Chuyện này thì cậu yên tâm, không ai nghĩ theo hướng đó đâu.”
Cô nghiêng đầu, cố ý hạ giọng: “Ai mà ngốc đến mức đi thích một Diêm Vương mặt lạnh chứ.”
Ôn Ly: “……”
Tần Minh Hy: “Nghĩ cậu nắm được nhược điểm nào đó của cậu ấy thì còn hợp lý hơn.”
Ôn Ly: “……”
Không đến mức đó chứ?
Học sinh nhanh chóng tập hợp, trước sáu giờ hai mươi toàn bộ các lớp đã tự giác xếp thành hai hàng dọc – nam bên trái, nữ bên phải.
Để tránh chuyện bao che, lớp phó thể dục của mỗi lớp sẽ lần lượt đứng ra, theo thứ tự từ trái sang phải, kiểm tra lẫn nhau.
Phụ trách kiểm tra lớp 10A2 là lớp phó thể dục lớp 10A3 – một chàng trai cao ráo, làn da ngăm khỏe khoắn.
Ôn Ly và Tần Minh Hy đứng cuối hàng, sau lưng hai người đã không còn ai khác.
Cậu ta dừng lại ngay trước mặt Ôn Ly, tò mò quan sát cô từ đầu đến chân một lúc rồi hỏi: “Bạn học mới à?”
Người này Ôn Ly chắc chắn chưa gặp bao giờ, nhưng vẫn thân thiện gật đầu.
“Ôn Ly, đúng không?” – Lớp phó 10A3 vừa hỏi vừa tích tên cô vào sổ điểm danh, sau đó cười tươi: “Mình là Sở Mông, là…”
Ngay lúc Sở Mông còn đang định nói tiếp, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng cắt ngang: “Cho qua.”
Ôn Ly khẽ ngẩn người.
Giọng nói này quá quen thuộc – lạnh lùng, dứt khoát đến mức không cần nghĩ cũng biết là ai.
Theo phản xạ, cả ba người đứng cuối hàng đồng loạt quay đầu lại…
Không biết từ lúc nào, Thẩm Hách Dư đã đứng phía sau Sở Mông.
Trên người là bộ đồng phục thể dục màu hồng nhạt – nghe qua có vẻ chẳng hợp với khí chất lạnh lùng cau có thường trực trên gương mặt cậu, vậy mà khi mặc lên lại chẳng hề lạc quẻ.
Trái lại, so với bộ đồng phục thường ngày, trông cậu càng nổi bật hơn.
Tần Minh Hy tặc lưỡi hai tiếng, cảm thán: “Đúng là người đẹp thì dù suốt ngày bày ra bộ mặt khó ở, mặc gì cũng vẫn đẹp.”
Ôn Ly chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Có lẽ là nhờ làn da trắng, nên màu hồng vốn dễ ‘dìm’ người khác chẳng những không khiến Thẩm Hách Dư kém đi, mà ngược lại còn làm cậu nổi bật hơn.
Thêm vào dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp – ngay cả chiếc quần thể dục vốn được coi là khắc tinh của chân ngắn, khi mặc trên người cậu cũng trở nên sang hẳn lên.
Sở Mông vội đứng sang một bên nhường đường, mặt đầy khó hiểu: “Sao hôm nay cậu lại qua đây? Bọn tôi vốn không cần điểm danh tên cậu, đã tích sẵn cho cậu rồi.”
Vừa nói, cậu vừa định đưa sổ điểm danh cho Thẩm Hách Dư xem.
Thẩm Hách Dư chỉ nghiêng đầu né đi, lười biếng hất quyển sổ sang một bên, khẽ tặc lưỡi: “Dậy sớm thôi.”
Nói xong, không giải thích thêm, anh bước thẳng về phía hàng nam: “Xuống chạy một lúc.”
“Ồ.” – Sở Mông khựng lại một thoáng rồi gật gù: “Cũng được, vậy thì tôi khỏi phải bao che cho cậu nữa.”
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt cậu ta lóe sáng như vừa phát hiện chuyện thú vị. Sở Mông cúi xuống, bất ngờ nắm lấy một bên tay áo của Thẩm Hách Dư.
Thẩm Hách Dư lập tức dừng bước, ánh mắt tối sầm: “Buông ra.”
Sở Mông cười hề hề: “Biết tôi bao che cho cậu cực khổ, sợ tôi lạnh nên còn đặc biệt mang áo khoác cho tôi mặc à?”
Cậu ta nhéo nhéo vải áo, rồi nhướng mày trêu: “Nhưng mà này, anh Dư… có phải cậu lấy nhầm áo khoác rồi không? Phải màu ‘hồng nhạt’ mới đúng chứ?”
Thẩm Hách Dư ngước mắt, ánh nhìn lạnh lùng. Cậu chỉ xoay nhẹ cổ tay, liền dễ dàng giật lại ống tay áo khỏi tay Sở Mông, không để lại cho đối phương cơ hội tiếp tục làm trò.
“Ai nói là đưa cho cậu?”
Sở Mông sững lại, ngơ ngác hỏi: “Vậy… không thì đưa cho ai chứ?”
Thẩm Hách Dư không trả lời, chỉ siết chặt cổ áo trong tay, sau đó vung áo khoác lên không trung.
Khoảnh khắc tiếp theo, tầm mắt Ôn Ly chợt tối sầm.
Mùi hương nước giặt nhè nhẹ lập tức bao phủ quanh mũi, quanh người cô.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu, vỗ vỗ nhẹ.
“Còn chưa sang xuân. Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”