Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 13
Tần Minh Hy nói chuyện quá khó hiểu, đến mức Ôn Ly lần đầu tiên có ảo giác… mình không hiểu tiếng Trung.
“Đó đều là chuyện của học kỳ trước rồi.”
“Chuyện này hầu như cả Duệ Đức ai cũng biết.”
Dứt lời, Tần Minh Hy lập tức ngồi bật dậy trên giường, dứt khoát bỏ luôn trò chơi đang chơi dở.
Cô chống một chân lên, cằm khẽ tì vào đầu gối, chậm rãi kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong học kỳ trước.
……
Ngay sau lễ khai giảng, vì đều là học sinh từ nhiều nơi đến, ai cũng xa lạ với nhau, nên mọi người vẫn còn trong giai đoạn dò xét, tìm hiểu.
Khi ấy, Thẩm Hách Dư cũng không nổi tiếng như bây giờ.
Mà dù có nổi, nguyên nhân cũng chẳng phải vì đánh nhau, mà là nhờ gương mặt u ám kia… vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp của cậu.
Vậy nên, ban đầu vẫn có không ít người chủ động bắt chuyện với Thẩm Hách Dư.
Dù cậu luôn giữ gương mặt lạnh lùng và hiếm khi đáp lời, nhưng cũng không đến mức khiến người khác phải dè chừng.
Thế nhưng, sau khi hội thao học kỳ trước kết thúc, mọi chuyện đã thay đổi.
Lớp 10A2 giành được số huy chương vượt xa lớp 10A6, đứng hạng nhất toàn hội thao. Kết quả ấy khiến mấy nam sinh ưa sĩ diện của lớp 10A6 tìm đến gây sự.
Dẫn đầu là một nam sinh tên Chu Phong.
Tính khí nóng nảy, lại thích thể hiện, dựa vào gia đình có chút tiền bạc, cậu ta thường kéo theo vài thằng đàn em đi khắp nơi bắt nạt những bạn học nhút nhát.
Trong ngày diễn ra hội thao của trường, Chu Phong và Trì Doãn đều đăng ký thi chạy 100m nam.
Để khỏi mất mặt, Chu Phong tìm đến Trì Doãn, yêu cầu Trì Doãn nhường cậu ta ở vòng loại, để ít nhất còn lọt vào chung kết.
Trì Doãn không đồng ý.
Kết quả, vì Trì Doãn chạy trước cậu ta, nên đương nhiên Chu Phong không vào được vòng trong.
Chuyện này khiến Chu Phong ghi hận, rồi kéo đàn em tìm đến lớp gây chuyện.
Chiều hôm đó, vừa tan học, cả lớp vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, chưa ai rời đi.
Giáo viên vừa bước khỏi cửa, Chu Phong đã dẫn theo một nhóm đàn em xồng xộc vào.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì, cậu ta đã tung một cú đá mạnh vào bàn của Trì Doãn.
“Này, thằng kia!” – Chu Phong thậm chí còn chẳng biết tên Trì Doãn, cứ thế quát lớn – “Mẹ nó, tao cho mày mặt mũi quá rồi phải không?”
“Tao bảo mày lúc thi đấu nhường tao một chút, mày điếc à?”
Trì Doãn nhìn xuống quyển vở bị rạch một đường mực đen, đặt bút xuống: “Không.”
Cậu hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Chu Phong.
Chỉ một ánh nhìn ấy, không hiểu sao lại chạm đúng vào lòng tự tôn của Chu Phong, khiến cơn giận trong cậu ta bùng lên.
Chu Phong cúi người, giơ tay tát Trì Doãn mấy cái: “Mẹ mày, làm cao cái gì?”
Động tác ấy lại rất nhẹ.
Đến mức… chẳng thể gọi là bạt tai.
Nhưng cảnh tượng bất ngờ xảy ra trong chớp mắt.
Thẩm Hách Dư – người lúc nào cũng toát ra vẻ lười biếng, vốn ngồi cuối lớp – bỗng như con mèo bị dẫm trúng đuôi.
Ghế bị cậu đá văng ra sau, va mạnh vào cửa phát ra tiếng ‘rầm’ chói tai.
Không ai kịp nhìn rõ cậu lao đến chỗ Chu Phong bằng cách nào.
Khi mọi người hoàn hồn, Thẩm Hách Dư đã túm cổ áo cậu ta… và cho cậu ta ăn một đấm.
Không hề nương tay, đó là một cú đấm dồn toàn bộ sức lực của cậu.
Chu Phong bị đánh bất ngờ, không kịp phòng bị, loạng choạng lùi mấy bước rồi đập mạnh vào bục giảng.
Khi ngẩng đầu lên, vệt máu ở khóe miệng cậu ta đỏ đến chói mắt.
“Xin lỗi.”
Thẩm Hách Dư cau mày, nắm tóc cậu ta, gằn giọng: “Mày đang ‘mẹ nó’ với ai đấy?”
Chu Phong chống tay lên bục giảng đứng dậy, ngón tay cái quệt qua khóe miệng lau vệt máu.
Mặt cậu ta sầm lại: “Mẹ mày—”
Chưa kịp dứt câu, một cú đấm móc ngược đã giáng thẳng vào mặt. Ngay sau đó, cằm truyền đến cơn đau âm ỉ. Chu Phong ôm lấy cằm, cảm giác như toàn bộ răng hàm sau đều gãy nát.
Thẩm Hách Dư hơi nheo mắt, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chút sát khí, giọng khàn khàn mà uể oải: “Hỏi mày đấy.”
“Mày đang ‘mẹ mày’—” Cậu túm cổ áo Chu Phong, kéo cậu ta sát lại gần hơn – “với ai hả?”
Hai chân Chu Phong run lẩy bẩy, nhưng vẫn cứng miệng không chịu nhận:
“Chúng mày đang làm gì vậy hả?!”
“Không thấy ông đây bị đánh à?!”
Đám đàn em đang đứng chặn ở cửa mới giật mình phản ứng. Chúng liếc nhau một cái, rồi đồng loạt lao về phía Thẩm Hách Dư.
“Aaaaaa—!”
Không rõ tiếng hét của ai vang lên, như thể ấn nút khởi động cho phòng học vốn đang im phăng phắc. Chỉ trong chớp mắt, cả phòng bùng lên hỗn loạn. Lúc này, mọi người mới hoàn hồn nhận ra – có người đang đánh nhau ngay trong lớp.
Chỉ vài giây sau, lớp 10A2 biến thành một bãi chiến trường.
“Thầy giáo!”
“Lớp trưởng, mau đi tìm thầy giáo!”
“Khoan đã!” – ai đó chợt nhớ ra, trung tâm của vụ việc là lớp trưởng Trì Doãn – “Lớp phó! Lớp phó mau gọi giáo viên chủ nhiệm đến đây!”
Lương Thất Hứa vẫn chưa hoàn hồn, vô thức đá đổ ghế rồi luống cuống chạy ra ngoài.
Khi Lương Thất Hứa gọi được thầy giáo vụ đến, Thẩm Hách Dư đã đánh cho cả đám lớp 10A6 nằm rạp dưới đất.
“Các em đang làm gì vậy?!” – tiếng quát của thầy vang dội cả hành lang.
Thẩm Hách Dư thu chân đang đạp lên người Chu Phong, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống: “Người không nên động thì đừng có động.”
Dừng một nhịp, giọng cậu vẫn đều đều: “Dù là tát nhẹ… thì cũng là tát.”
Nghe vậy, mọi ánh mắt trong lớp đồng loạt hướng sang Trì Doãn – người đứng bên cạnh từ nãy giờ.
Đánh nhau không ít thì nhiều cũng bị thương, chỉ có Trì Doãn – trung tâm của sự việc lại không hề bị gì.
Thầy giáo vụ quát lớn, giọng đầy tức giận: “Mấy cậu kia! Tất cả lên phòng giáo vụ cho tôi!”
Cuộc ẩu đả do Chu Phong khơi mào, kết thúc bằng việc Thẩm Hách Dư tung một cú đấm hạ gục cả đám, và rồi… cả hai người – Thẩm Hách Dư và Chu Phong – mỗi người bị ghi một lần kỷ luật nặng, những người khác bị cảnh báo một lần.
Tin đồn ‘Thẩm Hách Dư không dễ chọc’ ngay lập tức lan khắp trường, không thể cứu vãn.
……
Tần Minh Hy đứng dậy, rửa hai quả táo rồi ném một quả cho Ôn Ly.
Cô cắn một miếng lớn, nuốt xuống rồi tiếp tục kể: “À đúng rồi, nghe nói sau đó Chu Phong vẫn không phục, tìm một đàn anh lớp 11, rồi hẹn Thẩm Hách Dư ra sau núi đánh nhau.”
Ôn Ly khẽ thót tim, móng tay vô thức cắm vào quả táo, tạo thành một cái lõm.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì… lại bị đánh cho nằm bẹp chứ sao.” – Tần Minh Hy nhún vai – “Cậu nghĩ chỉ một chuyện này mà có thể khiến tiếng xấu của Thẩm Hách Dư lan xa à?”
Cô giơ ngón trỏ, lắc qua lắc lại, tặc lưỡi hai cái: “Vậy thì cậu quá xem thường Thẩm Hách Dư rồi.”
“Cậu có biết vì sao cậu ấy không có bạn cùng bàn không?”
Ôn Ly lắc đầu, hai mắt sáng bừng – đây cũng chính là điều cô muốn biết.
Tần Minh Hy lúc này như biến thành cái loa phát thanh: “Bạn cùng bàn trước đây của Thẩm Hách Dư vì quá tò mò, lén mở ngăn bàn của cậu ấy… và bị bắt gặp.”
“Sau đó thì sao?” – Ôn Ly sốt ruột hỏi.
Tần Minh Hy nhướn mày: “Sau đó thì bị dọa sợ đến phát khóc, ngay trong ngày hôm đó đã tìm giáo viên chủ nhiệm xin đổi chỗ ngồi.”
“À đúng rồi.” – Cô nghiêng đầu, giọng như nhắc nhở thật lòng – “Nghe nói Thẩm Hách Dư cực ghét người khác động vào đồ của mình. Bình thường cậu nên cẩn thận, đặc biệt là đừng bao giờ chạm vào thứ trong ngăn bàn.”
Ôn Ly phì cười: “Mình đâu phải kẻ ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi còn đi lục ngăn bàn người khác.”
Tần Minh Hy nghĩ một lát rồi gật gù tán thành: “Cũng đúng.”
Cô vứt lõi táo vào thùng rác, lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo rồi bước vào phòng tắm.
“Mình đi tắm trước, không lát nữa thì tắt đèn mất.”
Ôn Ly khẽ “ừm” một tiếng.
Cô dựa lưng vào đầu giường, xoay xoay quả táo trong tay, nhưng tâm trí đã bay xa.
Rõ ràng lúc ở lớp, Thẩm Hách Dư trông như rất ghét Trì Doãn. Nhưng theo lời Tần Minh Hy kể, thì chính vì Trì Doãn mà Thẩm Hách Dư mới ra tay với Chu Phong.
Thẩm Hách Dư…
Cậu ấy, rốt cuộc là người thế nào chứ?