Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 12
Ôn Ly không hạ giọng.
Theo lý thuyết, trong một phòng học huyên náo như thế này, giọng nói của cô lẽ ra không thể tạo ra tiếng động quá lớn.
Vậy mà vừa dứt lời, cả lớp bỗng im lặng. Những bạn đang đùa giỡn đều đứng hình, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về hai người ngồi bàn cuối tổ một.
Ôn Ly vội xua tay:
“Anh Dư, ý mình không phải nói cậu là đầu heo đâu.”
“Ý mình là… gương mặt năm đó của cậu… hơi giống chút thôi.”
Ôn Ly chần chừ, mặt lộ vẻ bối rối.
Hình như cô càng giải thích, càng… sai bét.
Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ bàn phía trước.
Ôn Ly đang cố gắng nghĩ cách cứu vãn tình hình, thì lại nghe thấy tiếng cười khẽ từ người bên cạnh.
Thẩm Hách Dư đặt một tay lên thái dương, đôi mắt nhìn cô không hề giận dữ: “Nhận một cái ‘đầu heo’ làm đại ca à?”
Ôn Ly ngẩn người, cảm giác căng thẳng và lo lắng trong cô bỗng tan biến.
Thực ra, lúc đầu khi giúp Thẩm Hách Dư bôi thuốc, chỉ vì vết thương của cậu quá nghiêm trọng, cô chưa bao giờ nghĩ cậu là người mà ở trường ai ai cũng sợ.
Lần gặp lại này, nghe rất nhiều lời bàn tán về Thẩm Hách Dư, nói một chút không sợ là…. giả.
Cô sợ cậu chỉ cần không vui là đuổi mình đi.
Sợ nếu không cẩn thận chạm vào giới hạn của cậu, sẽ bị kéo ra phía sau núi… đánh cho một trận.
Cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra: mọi sự lo lắng của mình đều thừa thãi.
Thẩm Hách Dư không thất thường như lời đồn, chí ít thì… bị gọi là ‘đầu heo’ cũng không hề nổi giận.
Thấy Ôn Ly vẫn đứng im, cậu khẽ thở dài.
Chỉ một giây sau, một viên kẹo xuất hiện trước mặt cô.
Đó chính là viên kẹo sáng nay cô dùng để bày tỏ ‘sự trung thành’ với cậu.
Thẩm Hách Dư nhướng mày, khẽ cười: “Đã nói rồi, anh Dư sẽ chiếu cố cậu.”
Ôn Ly ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy sự chân thành hiện rõ trong đôi mắt ấy.
Bàn tay dưới bàn nắm chặt gấu váy.
“Được.”
Vừa dứt lời, Thẩm Hách Dư bất ngờ chống tay lên bàn, đứng dậy.
Trái tim chưa kịp bình ổn của cô lập tức đập mạnh trở lại.
Không lẽ…. bây giờ tên tiểu tử này mới “tính khí thất thường” đó chứ?
Ôn Ly ngẩng đầu, nhìn chàng trai trước mặt cô với ánh mắt khó hiểu.
Thẩm Hách Dư chống một tay lên bàn. Ý cười trong mắt cậu vừa biến mất, cậu lơ đãng liếc quanh cả lớp, rồi không nhẫn nại thốt lên: “Chậc.”
Cậu cúi đầu một lúc, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Ly, sự lạnh lùng trong mắt nhanh chóng tan biến: “Đổi chỗ đi.”
Ôn Ly còn chưa kịp phản ứng, bật ra một tiếng: “Hửm?”
Thẩm Hách Dư đưa tay lấy cuốn sách bài tập mà Ôn Ly để trên bàn mình, rồi đẩy ghế ra sau và tiến về phía cô.
Cậu cúi người, hai tay nắm chặt hai bên ghế, nhẹ nhàng nhấc cả người và ghế lên, rồi đặt xuống vị trí mới một cách vững vàng – trông như đang bế một chú mèo con vừa mới sinh.
Một tiếng ‘bùm’ vang lên trong đầu, khiến Ôn Ly cảm thấy mọi suy nghĩ trở nên mơ hồ.
Dù sao thì… cô cũng nặng gần 50kg cơ mà!
Dù thế nào thì… cũng không thể giống như bế mèo như vậy chứ…
Thẩm Hách Dư như chẳng bận tâm, lấy ghế của mình, nhẹ nhàng quay một vòng rồi ngồi xuống một cách lười nhác.
Cậu thản nhiên gác một tay lên lưng ghế, ngước nhìn những ánh mắt kinh ngạc và tò mò, nhướng mày: “Thích xem à?”
Cậu không nói gì thêm, nhưng trong lời nói đã ẩn ý rõ ràng: thích xem, thì cứ thoải mái mà xem.
Mọi người không còn hứng thú hóng hớt nữa, lập tức quay lại tập trung vào bài tập của mình.
Cũng may, chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên, phá vỡ bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng. Giáo viên bước vào lớp, mọi người lập tức thu hồi sự chú ý, dần chuyên tâm vào bài vở.
Cả ba tiết học, Thẩm Hách Dư ngồi phía ngoài, cánh tay gác trên bàn, đầu dựa lên tay, trở thành một ‘bức tường’ che chắn quanh Ôn Ly.
Những bạn bàn trước, vừa nhìn thấy cậu, vội quay mặt đi.
Ánh mắt tò mò xung quanh cũng giảm hẳn.
Suốt ba tiết học, ngoại trừ Lương Thất Hứa đến hỏi Ôn Ly có muốn đi nhà vệ sinh không, cô đều rất yên tĩnh.
Kết thúc buổi tự học buổi tối, Ninh Tử Thuyên đúng giờ xuất hiện ở cửa sau lớp 10A2.
“Anh Dư, gà rán, ăn không?”
Nói xong, cậu ta ngẩn người ra.
Nhìn Ôn Ly ngồi ở cuối lớp, rồi lại nhìn Thẩm Hách Dư vừa tỉnh ngủ, Ninh Tử Thuyên thắc mắc: “Hai người… đổi chỗ sao?”
“Lắm lời.”
Thẩm Hách Dư vuốt mái tóc rối ra sau tai, đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Cậu định một ngày ăn mấy bữa gà rán?”
Ninh Tử Thuyên cười: “Một ngày ba bữa mình đều muốn ăn.”
Cậu ta cực kỳ thích gà: gà muối tiêu, gà tiêu Tứ Xuyên, gà rán, gà nướng… cậu có thể luân phiên ăn mà vẫn không thấy ngán.
Quan trọng nhất, phải kèm theo một ly trà sữa.
Vậy nhưng cậu ta lại chẳng bao giờ mập, khiến vô số cô gái ghen tị.
Thấy Thẩm Hách Dư không trả lời thẳng, Ninh Tử Thuyên đẩy cửa ra: “Rốt cuộc là đi hay không đi?”
“……” – Thẩm Hách Dư: “Đừng ép giọng nói chuyện.”
Cậu khoác áo, bước ra cửa sau, đôi chân dài sải đều.
“Thẩm Hách Dư…”
Một giọng nam trầm vang lên từ phía đầu lớp.
Một nam sinh ngồi bàn đầu tổ 2 đứng dậy, xoay người, đẩy kính lên, cả người toát ra luồng khí lạnh.
“Mười rưỡi đóng cửa ký túc xá.”
Thẩm Hách Dư cười khẩy: “Rồi sao?”
Nói xong, cậu không thèm quan tâm nữa, bước nhanh vượt qua Ninh Tử Thuyên và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Tiếng Ninh Tử Thuyên vang vọng khắp hành lang: “Anh Dư, đợi tớ với!”
Cả lớp chìm trong một mảng im lặng.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua hành lang, tiếng kêu kẽo kẹt của cửa và tiếng va vào tường khiến không khí lớp 10A2 càng thêm quỷ dị.
“Trì Doãn, mình nói mà, cậu không cần quan tâm cậu ta đâu.”
Một giọng nói đầy oán trách phá vỡ sự tĩnh lặng: “Con người cậu ấy ngoài đánh nhau và trốn học, còn có gì nữa chứ?”
“Người như Thẩm Hách Dư giống như một con chó vô lương tâm. Dù có cho nó ăn bao nhiêu lần cũng chẳng thể tiến gần được, cậu còn mong nó nghe lời sao?”
Trì Doãn mặt biến sắc: “Cậu không nói không ai nói cậu bị câm.”
“Mình…”
Trì Doãn không để cậu bạn nói tiếp, cầm bài kiểm tra và nhanh chóng bước ra khỏi lớp.
“Cậu bạn vội vàng chạy theo: “Trì Doãn, ý mình không phải vậy…”
Những lời ấm ức tan biến theo gió, không ai đáp lại.
Ôn Ly thu hồi ánh mắt, nhìn ra hành lang, và nhận ra có người đang đứng cạnh mình.
Tần Minh Hy dựa vào mép bàn, hai chân bắt chéo, tay phải chống lên góc bàn: “Này, bạn cùng phòng, về ký túc xá không?”
Ôn Ly hoàn hồn, nhìn quanh một lượt. Cả lớp đã về hết, chỉ còn cô và Tần Minh Hy.
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở, cầm bình nước con vịt của mình rồi đứng dậy.
Tần Minh Hy giơ ngón trỏ chỉ vào bình nước: “Cậu đem nó về ký túc xá sao?”
Ôn Ly gật đầu: “Đúng vậy.”
Không thì… ở ký túc xá uống nước kiểu gì chứ?
“Vậy cậu ở lớp uống nước thế nào?” – Tần Minh Hy nói với giọng dày dạn kinh nghiệm – “Chi bằng cậu đi siêu thị mua một cái xấu một chút cũng được, dù sao ở ký túc xá cũng chẳng ai nhìn thấy.”
Ôn Ly dứt khoát đặt bình nước xuống: “Cậu nói có lý.”
Chỉ đến khi hai người đến siêu thị, cô mới hiểu lời nói của Tần Minh Hy ẩn chứa ý gì.
Siêu thị trong trường chỉ đáp ứng nhu cầu ăn mặc và đồ dùng hằng ngày của sinh viên. Bình nước cũng là loại trong suốt, na ná nhau, chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Ôn Ly cũng lười chọn, lấy đại một cái, rồi cùng Tần Minh Hy quay về ký túc xá.
Cô đặt bình nước trên bàn, cởi áo khoác ngoài, bỗng nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi…” – Ôn Ly ngồi trên giường, hơi hiếu kỳ hỏi – “Thẩm Hách Dư với Trì Doãn có xích mích gì sao?”
Tần Minh Hy vừa mở trò chơi, nghe cô hỏi, liền khựng lại.
Rồi cô ấy cười rộ lên, như vừa nghe một câu chuyện cực kỳ buồn cười.
“Một núi sao lại có thể có hai vua được?”
“Một người ngày nào cũng bị gọi lên phòng giáo vụ, một người lại là học sinh ưu tú kiểu mẫu… làm sao có thể vừa mắt nhau được?”
Ôn Ly gật gật đầu, hình như Tần Minh Hy nói cũng có lý.
Nhưng Tần Minh Hy đổi giọng: “Nhưng quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản chỉ là ‘không vừa mắt’ đâu.”
“Bây giờ mọi người đều không dám chọc Thẩm Hách Dư cũng nhờ Trì Doãn hết đấy.”
Ôn Ly: ?