Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 11
Ôn Ly mím môi.
Từ nơi sâu thẳm nhất của miền ký ức, một mảnh hình ảnh mơ hồ khẽ hiện ra.
Loại băng cá nhân này là do chính Ôn Ly đặc biệt đặt mua trên mạng.
Cô vốn mua để dùng riêng, và ngoài bản thân mình, cô chỉ từng đưa cho một người duy nhất.
….
Đó là vào mùa hè năm ngoái, đúng dịp kỳ nghỉ hè.
Người mẹ bận rộn quanh năm của cô, sau khi cô tốt nghiệp trung học, cuối cùng cũng xin được kỳ nghỉ phép để ở bên con gái.
Hôm đó, trong nhà vừa hết xì dầu.
Mẹ của Ôn Ly đang nấu ăn giữa chừng, không thể rời bếp, đành giục cô ra ngoài mua một chai về.
Ôn Ly gật đầu, tắt tivi, thay giày rồi xuống lầu.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng hắt thẳng xuống mặt đất, khiến từng làn hơi nóng bốc lên hầm hập.
Đi vội nên cô quên mang ô.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời mỗi lúc một gắt, Ôn Ly chỉ biết thở dài bất lực.
Cô giơ tay ra, cảm giác nóng rát từ cánh tay lập tức lan khắp cơ thể.
Chỉ cần phơi thêm chút nữa, e rằng trên trán cũng sẽ lấm tấm mồ hôi.
May mà tiệm tạp hóa nằm ngay cuối khu nhà.
Ôn Ly cúi đầu chạy nhanh đến đó, chẳng mấy chốc đã cầm chai xì dầu trở về tòa nhà.
Nhưng chính lúc này, cô bắt gặp một thiếu niên toàn thân đầy vết thương đang bước xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt cậu thiếu niên ấy, bước chân Ôn Ly vô thức lùi lại một bước.
Không phải Ôn Ly chưa từng thấy đánh nhau.
Nhưng đây là lần đầu cô nhìn thấy một người bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Khuôn mặt cậu thiếu niên trước mắt gần như không còn chỗ nào lành lặn: nửa bên phải bầm tím, sưng tấy; vệt máu ở khóe miệng đã gần khô, đỏ tươi.
Da đầu bị rách một mảng, máu vẫn đang chảy xuống.
Nhưng thứ khiến Ôn Ly sợ nhất là vết máu kéo dài từ khóe mắt trái lên đến thái dương – không sâu lắm, trông như bị mảnh thủy tinh vỡ vô tình cứa trúng.
Vết thương nhỏ thôi, nhưng cũng đủ khiến cô rùng mình.
Chỉ cần mảnh thủy tinh ấy lệch đi một chút, nó có thể đâm thẳng vào mắt.
Trong trường, chuyện học sinh đánh nhau vốn chẳng hiếm, nhất là con trai.
Chỉ cần một chút xích mích, bọn họ đã hẹn nhau ra sau núi giải quyết.
Trên mặt có vài vết thương nhỏ cũng chẳng phải chuyện lạ.
Chính vì thế, để tránh bị nhà trường bắt gặp, họ thường chọn những nơi khó bị phát hiện.
Thế nhưng, những vết thương nghiêm trọng đến mức một tháng cũng chưa chắc lành như thế này, Ôn Ly chưa từng thấy bao giờ.
Cậu thiếu niên ấy chẳng buồn quan tâm đến những vết máu còn đang chảy trên mặt, chỉ hơi nhướng mày, giọng lạnh nhạt: “Cho qua.”
Ôn Ly nhìn gương mặt sưng vù như ‘đầu heo’ của cậu, không hiểu lấy đâu ra dũng khí mà vẫn đứng yên, không nhường đường: “Cậu đang chảy máu.”
Nghe vậy, thiếu niên khựng lại.
Cậu đưa tay sờ lên mặt – cả bàn tay lập tức nhuốm đỏ.
Khẽ rít một tiếng, như thể đến lúc này mới cảm thấy đau, mới ý thức được mình đang bị thương.
Ánh mắt thoáng hiện vẻ sửng sốt, giọng nói cũng nhẹ bẫng đi: “A… hình như đúng là thế thật.”
Nói xong, cậu nghiêng người, định lách qua khe hở giữa Ôn Ly và tay vịn cầu thang để rời đi.
Thấy dáng vẻ loạng choạng ấy, Ôn Ly đưa tay giữ lấy cổ tay cậu.
Ngay lập tức, cô nghe cậu khẽ rên vì đau.
Cúi nhìn, cô mới thấy cổ tay cậu hơi sưng, trông như bị trật khớp.
Ôn Ly vội buông ra: “Xin lỗi.”
Một lúc sau, vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Cô ngẩng đầu – cậu thiếu niên hơi cúi mặt, khóe mắt đỏ hoe, giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt ấy.
Ôn Ly không biết cậu thiếu niên này đã trải qua chuyện gì, nhưng những vết thương kia chắc chắn rất đau.
Cô liếc nhìn cánh cửa nhà ngay trước mặt, rồi quay lại, khẽ nắm lấy tay áo cậu: “Vết thương trên mặt cậu cứ để vậy không ổn đâu. Cậu đứng đây đợi mình một chút. Mình giúp cậu băng bó.”
Cô buông tay áo cậu xuống.
Đợi đến khi cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bậc cầu thang, Ôn Ly mới chạy nhanh về phía cửa nhà.
Cô đưa chai xì dầu vừa mua cho mẹ, rồi vội vàng mở tủ lấy hộp thuốc.
Như sợ cậu thiếu niên lén bỏ đi, cô lập tức chạy xuống lầu.
Thấy cậu thiếu niên vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, Ôn Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
Từ trong hộp thuốc, cô lấy tăm bông và lọ thuốc đỏ, thấm đẫm đầu tăm bông.
“Có thể sẽ hơi đau một chút.” – cô khẽ cảnh báo.
Nghe cậu “ừm” một tiếng, Ôn Ly mới nhẹ nhàng chấm thuốc lên vết thương.
Vậy mà vẫn nghe cậu khẽ rên lên vì nhức.
Tay cô khựng lại.
“Không sao.” – giọng cậu khàn khàn vang lên.
Không giống lúc ban đầu, giọng cậu thiếu niên giờ đã dịu dàng hơn nhiều, như thể gỡ bỏ hết những chiếc gai phòng bị, không còn khước từ ý tốt của người khác.
Ôn Ly lấy hết can đảm, tiếp tục bôi thuốc cho cậu.
Đến gần mới thấy, vết thương trên trán còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Lớp da mỏng bị trầy rách, để lộ phần thịt bên trong, mờ mịt khó nhìn rõ.
Cô không nỡ mạnh tay, chỉ có thể nhẹ nhàng dùng thuốc sát trùng chấm từng chút một lên miệng vết thương.
“Đánh nhau à?” – Ôn Ly khẽ hỏi.
Cậu thiếu niên hơi cụp mắt: “Ừm.”
Ôn Ly khẽ thở dài.
Cô đặt tăm bông xuống, lấy từ hộp thuốc ra một cuộn băng gạc nhỏ, tỉ mỉ băng lại vết thương lớn trên trán cho cậu.
Sau khi cố định xong, cô lại cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc lên những vết thương khác.
Vết thương nhiều đến mức khiến Ôn Ly chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nét mặt không giấu nổi vẻ xót xa.
“Sao cậu lại xử lý vết thương giúp tôi?” – giọng cậu thiếu niên vang lên.
“Tại tình cờ nhìn thấy thôi.” – Ôn Ly mỉm cười, đáp: “Vết thương của cậu sâu lắm. Không xử lý kịp thời sẽ dễ bị nhiễm trùng.”
Dù khuôn mặt cậu đã bị đánh sưng vù như ‘đầu heo’, Ôn Ly vẫn cảm thấy dung mạo cậu hẳn là rất đẹp.
Nếu vì chậm chữa trị mà để lại sẹo thì thật đáng tiếc.
Huống chi, cô thấy vết thương của cậu còn chưa được xử lý đã chạy ra ngoài, lại còn bị cô tình cờ bắt gặp.
Nếu có thể giúp được, cô chỉ muốn giúp một chút thôi.
Chỉ là…
Ôn Ly thở dài: “Đã không có ai giúp cậu xử lý vết thương, thì sau này cậu bớt đánh nhau một chút nhé.”
Cô và cậu chỉ vô tình gặp nhau. Lần này may mắn cô bắt gặp, nhưng sau này sẽ không còn ai giúp cậu nữa.
Dù vậy, cô vẫn có thể giúp thêm một chút.
“Cậu đợi mình một lát.”
Ôn Ly đứng dậy, chạy lên nhà.
Một lát sau, cô quay trở lại chỗ cầu thang, tay cầm thêm hai hộp giấy màu hồng.
Cô đặt vào tay cậu thiếu niên: “Hai hộp băng cá nhân này tặng cậu.”
“Vết thương lớn có thể không giúp được gì,” – cô nghiêng đầu, khuôn mặt kê lên đầu gối, nhìn những vết thương đã được xử lý tỉ mỉ trên mặt cậu, thở dài:
“Nhưng vẫn có thể cầm máu những vết thương nhỏ. Phải biết bảo vệ tốt khuôn mặt của mình chứ.”
Cậu thiếu niên cúi mặt, nhìn hai hộp băng cá nhân một lúc, rồi mở miệng: “Cảm ơn.”
Ôn Ly thẳng lưng, nhấn giọng: “Nhưng mà tốt nhất là đừng đánh nhau nữa.”
Cậu thiếu niên ngập ngừng nói: “Thực ra tôi…”
“Ôn Ly! Con còn chưa về ăn cơm sao, làm cái gì ngoài đó vậy?”
Tiếng quát vang từ căn phòng cắt ngang lời cậu, nghe đầy giận dữ.
Ôn Ly đứng dậy, vội vàng dọn hộp thuốc, như một cơn gió, chớp mắt đã biến mất khỏi hành lang.
‘Rầm’ một tiếng.
Chỉ còn hộp băng cá nhân trên tay chứng minh Ôn Ly từng đến đây.
“Ôn Ly…”
Cậu thiếu niên siết chặt hộp băng cá nhân, khẽ lẩm nhẩm.
_____________________________________
Bóng mờ màu hồng trước mắt lướt qua nhanh.
Hai miếng băng cá nhân lại được Thẩm Hách Dư cất vào ví.
Ôn Ly hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn.
Thật khó hình dung rằng chàng thiếu niên với ánh mắt trầm lắng, mày kiếm, môi mỏng trước mặt cô giờ đây chính là cậu thiếu niên ‘đầu heo’ ngồi ở cầu thang lần đó.
Cô nuốt nước miếng, nở một nụ cười gượng gạo: “Thì ra cậu là anh chàng ‘đầu heo’ năm ngoái.”
Thẩm Hách Dư: ?