Đánh Thẳng Chứ Không Yêu Thầm - Chương 1
“Thẩm Hách Dư lại đánh nhau à?”
“Gì cơ? Đánh nhau ngoài trường mà cũng bị bắt được? Vậy thì cậu ta xui xẻo quá rồi còn gì?”
“Anh Thẩm lần này lại đánh nhau vì cái gì thế?”
“Nghe nói là Chương Thuấn cùng lớp cậu ta lại bị chặn ở con hẻm để tống tiền, đúng lúc bị Thẩm Hách Dư bắt gặp.”
“Cái ông chủ nhiệm khối này mắt mù hay sao mà chỉ bắt mỗi Anh Thẩm đến văn phòng?”
“Ai mà biết được chứ.”
_____
Tiếng bàn tán dần nhỏ lại khi họ rẽ qua góc hành lang và bước lên cầu thang rồi cuối cùng, những âm thanh ấy tan biến trong không khí. Cô giáo đi phía trước bước vội, giọng nói mang theo vẻ thúc giục:
“Ôn Ly, em đến văn phòng cô đợi trước nhé, cô có chút việc gấp, lát nữa tiết tự học buổi sáng xong cô sẽ đưa em đến lớp.”
Trên mặt cô bé thoáng hiện vẻ khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dạ được ạ.”
Ôn Ly đi đều bước theo sau người phụ nữ, cô chỉ nhìn thấy lưng và mái tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng của đối phương. Hai người im lặng suốt quãng đường không ai nói gì. Mãi cho đến khi lên đến tầng ba, đi đến cuối hành lang mới thấy văn phòng giáo viên của các khối.
Ôn Ly theo người phụ nữ đến bàn làm việc trong cùng, có vẻ hơi áy náy, người phụ nữ kéo một chiếc ghế từ bên cạnh đến, giọng điệu dịu dàng: “Em cứ ngồi đợi cô một lát nhé, mười phút nữa cô sẽ quay lại.”
Ôn Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Đôi mắt cô chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm khuất dạng ở góc cửa, cô mới thu lại tầm mắt.
Lúc này, chuông vào lớp vẫn chưa reo, trong văn phòng có ba hai giáo viên đang ngồi, thấy người đã ra ngoài, họ cũng không để ý đến Ôn Ly mà tự nói chuyện với nhau.
“Cô Lâm đúng là xui xẻo thật, nhận lớp nào không nhận, lại cứ nhận lớp hai.”
“Lớp hai thì sao?” – Một người khác cười hỏi: “Tôi thấy lớp hai rất tốt mà, tuy không phải lớp chọn nhưng cũng là lớp thường có điểm trung bình cao nhất, dù sao cũng là xếp thứ hai toàn khối.”
Thầy giáo ngồi đối diện cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa lớp hai chẳng phải còn có Trì Duẫn sao? Kỳ thi cuối kỳ học trước, bạn Trì đó còn đứng top ba toàn khối, không hề thua kém lớp chọn một chút xíu nào cả.”
“Mấy người thì hiểu cái gì chứ?” – Cô giáo mở lời trước không phục: “Cho dù lớp hai có ngàn vạn Trì Duẫn đi nữa, cũng không thể nào chọi lại một Thẩm Hách Dư.”
Trong chốc lát, cả văn phòng đều im lặng.
Ôn Ly cúi đầu, giả vờ không quan tâm mà nhẹ nhàng nhón mũi chân, thực ra cô bé cũng không khỏi dựng tai lên nghe, đột nhiên không còn tiếng động, có chút nghi hoặc, cô bé khẽ ngẩng đầu, mượn ánh mắt liếc nhìn, thấy ba vị giáo viên đều mặt ủ mày ê, cứ như thể gặp phải quái vật khó nhằn nào đó.
Thẩm Hách Dư.
Ôn Ly lặp lại cái tên này trong đầu một lượt, nói không nên lời là quen thuộc, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Đing… leng leng…
Chưa kịp hồi tưởng sâu hơn, tiếng chuông vào lớp tự học buổi sáng đã vang vọng khắp mọi ngóc ngách của trường học, các giáo viên vừa rồi còn lo lắng giờ đã im bặt, lần lượt đứng dậy đi về phía các lớp học mình phụ trách. Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Ôn Ly… à cô Lâm cũng không đến đón cô bé như lời đã nói, mười phút sau.
Cho đến khi tiết tự học buổi sáng sắp kết thúc, Ôn Ly đợi đến mức có chút buồn ngủ, và rồi một bóng người mới vội vã bước vào cửa.
“Đợi lâu rồi phải không?” – Lâm Kỳ cười gượng gạo. – “Cô đột nhiên có chút việc gấp cần xử lý, cô xin lnhé.” Ôn Ly thuận thế đứng dậy, chỉ lắc đầu, không nói gì.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là tiết tự học buổi sáng sẽ kết thúc. Lâm Kỳ cũng không nán lại lâu hơn, cô cầm lấy giáo án trên bàn rồi quay người đi ra ngoài: “Thế này nhé, cô đưa em đến lớp trước, lát nữa em nhớ tự giới thiệu về bản thân một xíu nha.”
Ôn Ly đi theo phía sau, nắm chặt quai cặp sách trên vai: “Dạ được ạ.”
Các phòng học của trường tư thục Dục Đức được bố trí thống nhất, thông thường các lớp có số nhỏ hơn sẽ được sắp xếp lần lượt từ bên trái đến tận cùng bên phải, còn văn phòng giáo viên ở cuối hành lang bên phải, nghĩa là bây giờ Ôn Ly sẽ phải đi bộ trên hành lang không một bóng người, từ bên phải hành lang trở lại bên trái.
“Ê kìa, Học sinh mới à?”
“Để tôi xem, để tôi xem, lớp mấy thế?”
“Hai nam sinh bàn cuối kia, lụm lại mấy cái con mắt rớt ra khỏi lớp giùm tôi, không muốn học thì đi ra ngoài!”
“Cậu ấy chắc sẽ được xếp vào lớp một hoặc lớp hai nhỉ?”
“Lớp một toàn học sinh chọn từ cấp hai lên thẳng, ai cũng học giỏi, tôi thấy lớp hai hợp hơn.”
“Không thấy cô Lâm đi phía trước cậu ấy à? Còn hỏi.”
Giờ tự học buổi sáng vốn nên nghiêm túc, nhưng sự xuất hiện của cô bạn mới lại khiến bao ánh mắt tò mò đổ dồn về phía ấy – điều mà Ôn Ly đã lường trước. Nhưng dù vậy, bị nhìn như con khỉ trong lồng thế này vẫn khiến toàn thân cô như mọc đầy gai, khó chịu vô cùng.
Ôn Ly cố gắng kìm nén ham muốn quay đầu lại nhìn, im lặng đi theo sau Lâm Kỳ qua hành lang dài rồi dừng lại trước bục giảng lớp hai.
Cô Lâm vỗ tay: “Cả lớp dừng lại chút nào, chào đón bạn mới nhé!”
Chỉ trong chưa đến một giây, cả lớp đã nhận ra người đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm, những lời bàn tán bắt đầu nổi lên, mỗi lúc một lớn hơn.
Cô Lâm phải gõ mạnh lên bục giảng: “Học kỳ này lớp ta có học sinh chuyển trường, mời bạn giới thiệu bản thân.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hơn bốn mươi ánh mắt đổ dồn lên bục giảng. Ôn Ly nuốt nước bọt, căng thẳng như thể bị đẩy lên sân khấu. Cô hít một hơi thật sâu, cầm viên phấn mà Lâm Kỳ đưa, quay lại viết tên mình lên bảng đen, sau đó cô tự giới thiệu: “Mình tên là Ôn Ly, chuyển đến từ Trường Trung học số 5 Tấn Thành, sau này mong được mọi người giúp đỡ.”
RẦM!
Ôn Ly chưa kịp đặt viên phấn xuống thì cuối lớp vang lên tiếng động lớn. Đó chính là từ cái cặp treo ở ghế cuối cùng rơi phịch xuống đất. Cái đầu vốn đang úp xuống bàn ngủ bỗng ngẩng lên. Cậu con trai dựa lười vào ghế, hai mắt nheo lại nhìn về phía bục giảng.
“Thẩm Hách Dư, gần hết giờ tự học rồi mà em còn ngủ ngon quá nhỉ.” – giọng Lâm Kỳ lạnh tanh.
Ôn Ly nhìn về cuối lớp – cậu bạn tóc rối còn ngái ngủ, ánh mắt mơ màng. Cậu ta mang khí chất lạnh lùng khó gần, đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch, môi mỏng, cụp xuống – không cười mà trông như cả thế giới đang thiếu nợ cậu ta mấy trăm vạn.
Thẩm Hách Dư chẳng buồn để tâm lời mỉa mai của cô Lâm. Cậu ta ngáp một cái, vô tình chạm phải ánh mắt của Ôn Ly – hai người đối mắt trong chốc lát… rồi cậu khẽ gãi mũi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Lúc đó Ôn Ly mới nhận ra, sống mũi cậu ấy cao gần như hoàn hảo. Thì ra đây là Thẩm Hách Dư – học sinh khiến ba thầy cô đau đầu nhất.
Lâm Kỳ cũng đã quá quen với thái độ bất cần này, cô chẳng buồn tốn thời gian, thu lại ánh nhìn, chuyển sang nhìn Ôn Ly. Học sinh mới này ngoan ngoãn, học giỏi, trước đó còn học lớp chọn ở Tấn Thành. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô Lâm liền trở nên dịu dàng.
“Ôn học sinh, em tạm thời ngồi ở…”
Chưa kịp dứt câu, cô khựng lại. Trong lớp không còn chỗ trống, và chỗ duy nhất còn lại… thật trùng hợp lại là ở cạnh Thẩm Hách Dư. Trên vái bàn ấy là một đống lộn xộn đồ đạc bừa bộn linh tinh.
Cô Lâm định đổi phương án: “Thôi để lát cô nhờ các bạn nam dọn chỗ khác cho em…”
“Cô Lâm.” – Một giọng nói lười biếng vang lên, cắt ngang lời cô.
Thẩm Hách Dư một tay chống cằm, tay kia giơ lên, chỉ về phía bàn bên cạnh. Chiếc bàn vốn bừa bộn nhưng giờ lại trống trơn như thể chưa từng có gì ở đó.
“Cô ơi, ở đây vẫn còn chỗ.”