Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 7
- Home
- Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành
- Chương 7 - Cái ôm của cha cũng ấm áp như cái ôm của chú vậy
Nhà họ Tạ là một gia tộc kinh doanh, họ củng cố địa vị bằng việc liên hôn. Mẹ của Tạ Trường Yến đã mất khi cậu còn rất nhỏ.
Sau khi mẹ mất, cha Tạ – người đã nắm được toàn quyền trong tay – đã kết hôn với người yêu thời trẻ của mình. Bà ta còn dắt theo cả một đứa con trai nhỏ hơn Tạ Trường Yến chín tháng tuổi.
Từ đó địa vị của Tạ Trường Yến trong gia đình tụt dốc không phanh.
Mẹ kế có rất nhiều thủ đoạn, chưa đến nửa năm đã khiến cha Tạ hoàn toàn quên mất Tạ Trường Yến.
Suốt những năm gần đây Tạ Tư Nhiên và mẹ ruột của cậu ta không ngừng ra tay hãm hại cậu.
Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng do chịu cú sốc mất mẹ nên đã khiến cậu trở nên ganh ghét mẹ kế và em trai.
Cho đến hiện tại Tạ Trường Yến đã từ bỏ nỗ lực. Nếu cậu đã bị mọi người căm ghét thì dù cậu có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể khiến mọi người yêu mến cậu được?
Nghe Tạ Trường Yến nói vậy với giọng bình thản, hốc mắt của Thẩm Lịch Sơ liền đỏ hoe.
Giọng cô nghẹn ngào:
“Không phải đâu. Cậu đừng để bọn họ làm tổn thương.”
“Nếu mẹ cậu trên trời thấy những chuyện này, dì chắc chắn sẽ lo lắng cho cậu lắm.”
Trước đây chưa từng có người nói những lời như vậy với Tạ Trường Yến. Cậu ngơ ngác rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn sang Thẩm Lịch Sơ rồi bỗng nhiên rảo bước thật nhanh.
Khi Thẩm Lịch Sơ trở về lớp học. Cô bé nhìn quanh không thấy bóng dáng Tạ Trường Yến đâu.
“Lịch Sơ, cậu đang tìm gì thế?” Lục Hoài Xuyên thấy thế, nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lệ Sơ đáp:
“Cậu có thấy Tạ Trường Yến đâu không?”
“Không thấy cậu ấy quay lại.” Đối với người bạn học mới đến này, Lục Hoài Xuyên thật sự không ưa nổi.
Cho đến lúc tan học Thẩm Lịch Sơ cũng không thấy Tạ Trường Yến quay lại.
Các giáo viên không nhắc gì, có lẽ cậu ấy đã về nhà rồi?
⸻
Khoảng 4 giờ 30 chiều.
Chiếc xe buýt màu vàng dừng lại bên đường, Thẩm Lịch Sơ ôm một đống đồ nhảy xuống xe. Cô bé không quên lễ phép chào bác tài.
Tài xế mỉm cười đáp:
“Tạm biệt Lịch Sơ. Sáng mai bác sẽ đến đón cháu đi học nhé.”
Sau khi xe rời đi, một bóng người từ trong góc tối bước ra – chính là Bùi Vũ, cậu im lặng nhìn Thẩm Lịch Sơ. Thẩm Lịch Sơ quay đầu lại thấy cậu, ánh mắt sáng lên, vui vẻ hét lớn:
“Bùi Vũ!”
Bùi Vũ âm trầm tiến lại hỏi:
“Cậu vừa rồi đang nói chuyện với ai thế?”
Câu hỏi nghe có vẻ lạ lùng nhưng Thẩm Lịch Sơ vẫn nghiêm túc trả lời.
Sau khi nghe xong Bùi Vũ im lặng không nói thêm lời nào.
Thẩm Lịch Sơ đưa cho cậu một món đồ:
“Bùi Vũ, mình mang quà về cho cậu nè.” Thẩm Lịch Sơ vui vẻ cho Bùi Vũ xem thứ mình đang cầm.
Dù không mấy hứng thú nhưng Bùi Vũ vẫn nhận lấy rồi thuận tiện nắm lấy tay Thẩm Lịch Sơ.
Hai người tay nắm tay cùng nhau bước vào nhà Bùi Vũ.
Vừa vào cửa, cặp và bình nước của Thẩm Lịch Sơ được người hầu nhận lấy.
Thẩm Lịch Sơ kéo Bùi Vũ đến bên một luống hoa nhỏ:
“Chúng ta trồng cây ở đây có được không?”
Bùi Vũ đáp: “Được.”
Người hầu lập tức mang công cụ ra.
Cỏ dại đã được nhổ, đất được xới tơi, tưới nước… đến khi trồng xong cây dâu thì trời cũng đã tối.
Lưng Thẩm Lịch Sơ ướt đẫm mồ hôi, lo sợ cô bị cảm nên người hầu liền đưa cô đi thay quần áo.
Khi ba của Bùi Vũ nhà nhìn thấy cậu đang ngồi xổm bên luống hoa. Ba Bùi tò mò bước lại gần.
Khi ông tới gần thì nhận ra là mấy cây dâu tây mới trồng.
Ông khẽ nhíu mày:
“Là Lịch Sơ mang về sao?”
Ngoài Thẩm Lịch Sơ ra thì ba Bùi không nghĩ được ai có thể khiến Bùi Vũ để tâm đến cây nhỏ vậy.
Không đợi cậu trả lời. Ông liền lẩm bẩm:
“Cành bị tổn thương nặng quá, chắc không sống nổi.”
Bùi Vũ lập tức quay đầu hỏi:
“Vậy làm sao mới khiến chúng sống được?”
Ba Bùi trầm giọng nói:
“Phải chăm sóc thật cẩn thận.”
Nếu mấy cây này chết chắc Thẩm Lịch Sơ sẽ rất buồn?
Bùi Vũ chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Lịch Sơ khóc hôm trước là lòng cậu lại thấy nhói lên.
⸻
Sau bữa tối.
Thẩm Lịch Sơ và Bùi Viễn cùng nhau xem tranh truyện.
Cô đọc rất chăm chú còn Bùi Vũ chẳng mấy hứng thú.
Cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi:
“Ở trường mẫu giáo có ai nắm tay cậu giống mình không?”
Thẩm Lệ Sơ gật đầu.
Sắc mặt Bùi Vũ lập tức tối sầm lại:
“Nhiều lần lắm à?”
Thẩm Lịch Sơ thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng vài giây rồi gật đầu.
Bùi Vũ hỏi tiếp:
“Nhiều người lắm à?”
Cô bé lại ngập ngừng gật đầu.
Bùi Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Vậy hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy Thẩm Lịch Sơ hiểu ngay lý do vì sao Bùi Vũ không vui.
Thì ra Bùi Vũ cũng muốn đến trường mẫu giáo.
Thẩm Lịch Sơ cười rạng rỡ kể hết mọi chuyện ở trường mẫu giáo, cô bé kể chi tiết đến từng tí một. Cô hy vọng cậu cũng sẽ thích nơi đó.
Ai ngờ sau khi nghe xong Bùi Vũ lại tức đến mức suýt nổi điên.
Những ngày sau đó Thẩm Lịch Sơ đã quen với việc mỗi ngày đều kể mọi chuyện ở trường cho Bùi Vũ nghe.
Thậm chí cô còn không nhận ra rằng mình bắt đầu mong chờ được về nhà.
Trước đây cô hay đặt báo thức vì sợ sẽ đi học muộn.
Nhưng bây giờ thi không cần nữa.
Bởi vì Bùi Vũ sẽ đúng giờ đến đánh thức cô dậy, sau đó cậu sẽ nắm tay cô cùng nhau đi ăn sáng.
Sau bữa sáng cậu sẽ đích thân dắt Thẩm Lịch Sơ ra xe bus để đi đến trường học.
Chiều đến khi xe dừng trước cổng, người đầu tiên Thẩm Lịch Sơ thấy luôn là Bùi Vũ.
Cậu sẽ là người đầu tiên đón lấy ba lô và bình nước của cô, nắm tay cô về nhà.
“Lich Sơ, hôm nay ba và anh trai cùng đưa con đi học sao?” – giáo viên cười hỏi.
Nghe thấy từ “ba” này, sống mũi Thẩm Lịch Sơ bỗng cay cay.
Hôm nay là ngày hiếm hoi chú Bùi rảnh rỗi, lại thêm trời mưa từ đêm qua đến sáng. Ông lo lắng không yên nên mới đi cùng.
Ông nghĩ đến việc Thẩm Lịch Sơ còn vương vấn tình cảm với bố mẹ ruột nên cũng không cưỡng cầu, chỉ mỉm cười nói:
“Tôi là chú của Lịch Sơ.”
Giáo viên vội vàng nói lời xin lỗi.
Sau khi lên cô bé xe, chú Bùi nhẹ nhàng nói:
“Lịch Sơ, chú Bùi và anh buổi chiều sẽ đến đón con về nhà nhé.”
Nhà?
Cô lại có nhà rồi sao?
Thẩm Lệ Sơ hít mũi, gật đầu thật mạnh:
“Vâng ạ. Tạm biệt chú, tạm biệt anh.”
Đến buổi chiều, Bùi Vũ và ba Bùi đứng ở bên kia đường đón Thẩm Lịch Sơ tan học.
Chiều hôm đó trời vẫn mưa, hệ thống thoát nước ven đường bị tắc để lại một lớp nước đọng trên mặt đường .
Chú Bùi không để cô tự xuống xe mà bế cô lên khi cô đang đứng ở bậc thềm xe buýt.
“Giày của con sẽ bị ướt mất. Chú có thể bế con về nhà được không?”
Dựa vào vòng tay ấm áp của chú Bùi, cơ thể bé nhỏ của Thẩm Lịch Sơ hoàn toàn được bao bọc.
Trong ký ức của cô vòng tay của người ấy cũng giống như vậy, rộng rãi, vững chãi, ấm áp.
Trong mắt Thẩm Lịch Sơ hiện lên một tầng sương mỏng, chóp mũi hơi ửng đỏ nghẹn ngào nói:
“Cái ôm của cha cũng ấm áp như của chú vậy.”
Chỉ tiếc là… sẽ không thể cảm nhận lại nữa rồi.
Chú Bùi đặt cô xuống dưới hiên nhà, không nói gì chỉ cúi người xoa đầu cô.
Nhưng chỉ dám xoa nhẹ một chút.
Bởi vì bên cạnh đang có một người nhìn ông chằm chằm với khuôn mặt đen kịt.