Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 2
- Home
- Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành
- Chương 2 - Anh có về nhà với em không?
Bầu trời thủ đô luôn xám xịt mỗi độ đầu đông, mưa lất phất rơi đều, không lớn nhưng đủ lạnh để ngấm vào da thịt.
Thẩm Lịch Sơ, mới sáu tuổi, ngồi ngoan ngoãn dưới mái hiên.
Khuôn mặt trắng nõn vì rét mà đã tím tái, chóp mũi đỏ bừng, đôi môi khô khốc. Thế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cổng sắt ngoài sân.
Cuối cùng—
Ngoài bức tường cao có chút động tĩnh…. nhưng không có ai đẩy cánh cổng sắt ra bước vào.
Đôi mắt đen láy, long lanh nước của Thẩm Lịch Sơ thoáng xao động, rồi chùng xuống – một nỗi thất vọng nhẹ nhàng mà thấm sâu.
Trời đã tối.
Có vẻ như hôm nay dì Từ sẽ không về nấu cơm nữa.
Cô bé khẽ rụt người lại, ôm chặt lấy gối, khe khẽ an ủi chính mình: “Không sao cả… Chỉ cần có bánh quy với sữa… là đủ no rồi.”
Dù nằm trong khu biệt thự cao cấp giữa lòng thủ đô, nơi đây đã bị bỏ hoang nhiều năm, bao phủ bởi bầu không khí hoang vắng và u ám đến lạnh người.
Không ai biết Thẩm Lịch Sơ từ đâu đến.
Cô bé được đưa đến đây khi mới lên bốn, chỉ có một người bảo mẫu họ Từ chăm sóc.
Lúc đầu, dì Từ còn chăm sóc Thẩm Lịch Sơ khá chu đáo. Nhưng chẳng bao lâu, bà phát hiện ra: không có ai quan tâm đến đứa trẻ này. Không người thân, không người giám sát, không ai hỏi han.
Thế là, bà dần nảy sinh tâm tư khác.
Dẫu sao thì, trường mẫu giáo mà Thẩm Lịch Sơ theo học vẫn cung cấp ba bữa ăn mỗi ngày và dịch vụ đưa đón tận nơi.
Cho nên… dù cuối tuần chỉ ăn bánh quy với sữa, cô bé cũng sẽ không chết đói.
Thẩm Lịch Sơ rời mái hiên, chậm rãi bước vào nhà. Trong mắt ánh lên một tia thất vọng lặng lẽ.
Thế nhưng, đi được vài bước, cô lại không nhịn được quay đầu nhìn ra phía cổng.
Cứ cách vài bước, cô bé lại ngoái đầu. Như thể vẫn còn chút hy vọng rằng cánh cổng kia sẽ mở ra, rằng ai đó sẽ về.
Và rồi, khi chỉ còn vài bước nữa là vào đến nhà….
Cô chợt khựng lại.
Qua làn mưa lất phất, ánh mắt Thẩm Lịch Sơ mở to.
Ở phía cánh cổng sắt… hình như có một vật thể màu đen đang di chuyển.
Lúc nãy rõ ràng không có gì ở đó.
Có phải là… một chú chó con?
Thẩm Lịch Sơ hơi do dự, nhưng rồi vẫn quay người, rón rén bước về phía cánh cổng sắt.
Tiếng mưa rơi tí tách trên nền gạch ẩm lạnh. Gió đông lùa qua, lạnh buốt, cuốn theo một chút nỗi bất an len lỏi trong tim cô bé.
Khi đến gần hơn, Thẩm Lịch Sơ mới nhận ra—
Không phải một chú chó.
Mà là… một cậu bé.
Cậu nằm cuộn tròn trong góc cổng sắt không lớn lắm, cả người lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới, mỏng manh như sắp không chịu nổi giá rét. Dáng vẻ cậu thảm thương đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Bên dưới mái tóc đen rối bù, một đôi mắt xanh lam sẫm hiện lên rõ ràng, u tối như vực sâu. Đôi mắt ấy vô thần, nhưng lại sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Thẩm Lịch Sơ.
Ánh nhìn dữ dội, mang theo cảm giác áp bách của một loài săn mồi ở đỉnh chuỗi thức ăn.
Bị đôi mắt ấy khóa chặt, Thẩm Lịch Sơ thoáng run lên. Cô bé hơi sợ, vô thức lùi lại nửa bước.
Nhưng…
Khi thấy cậu bé run rẩy trong rét mướt, cả người bẩn thỉu và cô độc đến thế, lòng thương xót lại trỗi dậy trong cô.
Cô cắn nhẹ môi, rồi cẩn trọng lên tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Anh cũng… ở một mình à?”
Trông anh thật nhếch nhác…
Chẳng lẽ… anh cũng bị ba mẹ ruột bỏ rơi, giống như cô?
Thẩm Lịch Sơ im lặng nhìn cậu bé một lúc lâu, suy nghĩ ấy len lỏi trong tâm trí non nớt mà đau đáu của cô.
Bùi Vũ không nói gì, chỉ mím chặt môi, ánh mắt không rời khỏi cô bé lấy một giây.
Như thể… chỉ cần chớp mắt, Thẩm Lịch Sơ sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Một cơn gió lạnh đầu đông bất ngờ quét qua, mang theo hơi ẩm buốt giá.
Cậu bé khẽ rùng mình, toàn thân run rẩy vì rét.
Nếu cứ tiếp tục như thế này… anh sẽ bị bệnh mất thôi.
Thẩm Lịch Sơ nhìn cậu bé, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó nói, thương xót, đau lòng, và… quen thuộc.
Cô bé cũng từng như vậy.
Khóe mắt hơi đỏ lên, cay xè.
“Đừng… khóc…”
Cuối cùng, cậu bé cũng cất tiếng.
Giọng nói khàn đặc, ngữ điệu có chút lạ lẫm, như thể đã lâu lắm rồi chưa từng nói chuyện.
Nhưng từng lời ấy, Thẩm Lịch Sơ nghe rất rõ. Rất gần.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi không chút do dự, rón rén mở cánh cổng sắt.
Từng bước chân cẩn trọng tiến về phía cậu bé.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy cậu, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy vì lạnh.
Giọng cô nhẹ như làn sương, thì thầm bên tai:
“Về nhà với em nhé?”
Thẩm Lịch Sơ đưa Bùi Vũ về căn biệt thự.
Ngôi nhà lẽ ra phải ấm áp và đầy đủ, giờ đây chỉ còn trống trải lạnh lẽo, nhiều đồ đạc đã bị dì Từ lén lút mang đi bán từ lâu.
Cô bé định để Bùi Vũ ngồi lên ghế sofa rồi sẽ đi tìm một chiếc chăn nhỏ để đắp cho anh.
Nhưng không ngờ, ngay khi cô vừa định buông tay ra, Bùi Vũ lại siết chặt lấy tay cô, không chịu buông.
“Em lấy cho anh một chiếc chăn nhỏ thôi mà…”
Thẩm Lịch Sơ giải thích, giọng nhỏ nhẹ, gần như là thì thầm.
Thế nhưng Bùi Vũ vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn khóa chặt vào khuôn mặt cô, tay lại càng nắm chặt hơn.
Lực nắm ấy khiến cổ tay phải của Thẩm Lịch Sơ hơi đau, nhưng cô không giãy giụa.
Bởi cô hiểu, hiểu rất rõ cái cảm giác sợ hãi, trống rỗng và bị bỏ lại một mình trong thế giới lạnh lẽo.
Cô bé chớp mắt, ánh nhìn dịu lại, rồi khẽ hỏi bằng giọng non nớt: “Vậy… chúng ta cùng đi nhé?”
Biết rằng có lẽ Bùi Vũ sẽ không trả lời, Thẩm Lịch Sơ vẫn kiên nhẫn nắm lấy tay cậu, rồi chậm rãi dắt cậu đi vòng qua chiếc sofa, tìm kiếm một chút hơi ấm còn sót lại trong ngôi nhà lạnh giá.
Chỉ cần Thẩm Lịch Sơ không cố vùng vẫy để thoát khỏi Bùi Vũ, thì anh cũng sẽ không phản kháng.
Cậu chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay cô, như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ cậu lại với thế giới này.
Chiếc chăn nhỏ bằng vải bông mềm mại được cô cẩn thận lấy ra, phủ lên người cậu.
Chưa đầy vài phút, đôi môi tím tái vì lạnh của Bùi Vũ đã dần chuyển sang tái nhợt, dấu hiệu cơ thể đang chìm sâu vào trạng thái mất nhiệt.
Trong căn phòng cũ kỹ, ánh sáng lờ mờ phản chiếu hai thân hình nhỏ bé co ro ngồi sát bên nhau, tạo nên một khung cảnh yên ắng đến nao lòng.
_____________________
Ở phía bên kia khu biệt thự.
Gia đình họ Bùi vừa trở về Trung Quốc, chuyển đến sống trong khu biệt thự cao cấp này. Cả khu nhà đang trong tình trạng hỗn loạn.
Không ai ngờ được… người thừa kế duy nhất của nhà họ Bùi – một dòng tộc giàu có và đầy quyền lực – đã trốn thoát khỏi vòng vây canh phòng nghiêm ngặt.
Điều đáng lo ngại hơn là: đứa trẻ ấy – Bùi Vũ – mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng từ nhỏ, chưa từng ra khỏi nhà một mình.
Không biết nói chuyện với người lạ. Không biết tự bảo vệ bản thân. Và càng không biết làm sao để quay về.
Trời đã tối hẳn, gió mùa đông lạnh buốt. Việc tìm kiếm trong hoàn cảnh như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Ngay khi nhận được tin, ông Bùi – vốn đang bận xử lý công việc ở công ty đã lập tức cho dừng toàn bộ lịch trình, gấp rút quay về biệt thự.
Sự lo lắng, hoảng loạn, và cảm giác bất lực bao trùm khắp cả nhà họ Bùi. Đây là lần đầu tiên, người thừa kế được bao bọc kỹ lưỡng suốt bao năm trời… biến mất khỏi tầm kiểm soát.
“Giám đốc Bùi, đoạn video giám sát chỉ ghi lại được hình ảnh cậu chủ xuất hiện chớp nhoáng ở ngã rẽ, sau đó hoàn toàn mất dấu. Không còn bất kỳ manh mối nào.”
Giọng người phụ trách an ninh vang lên trong điện thoại, cẩn trọng từng câu chữ, như sợ chọc giận ông Bùi.
Nghe xong, ông Bùi vừa lo lắng, vừa giận đến run người. Nhưng ông cũng hiểu, lúc này không phải thời điểm để trút giận hay trách móc bất kỳ ai.
Ông hít sâu một hơi, cố nén cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong ngực: “Phong tỏa toàn bộ các lối ra của khu biệt thự. Lập tức điều thêm nhân lực từ dinh thự cũ sang – những người đáng tin nhất. Tiếp tục tìm kiếm, không được bỏ sót một mét vuông nào.”
Khu biệt thự này quá rộng. Nếu thực sự phải lục soát từng tấc đất… e rằng phải đến ngày mai mới xong.
Từ hàng ghế trước, người tài xế không giấu được vẻ sốt ruột, quay đầu lại hỏi khẽ:
“Giám đốc Bùi… chuyện này có cần báo cho phu nhân không ạ?”
Ông Bùi trầm ngâm một giây, ánh mắt nặng nề.
“Không! Tuyệt đối giữ kín.”
Vài năm trước, với tư cách là một nhà nghiên cứu khoa học, bà Bùi đã ký vào một thỏa thuận bảo mật tuyệt đối trong một dự án quan trọng.
Thỏa thuận quy định rõ: bà không được tùy tiện rời khỏi khu nghiên cứu, cũng không được tiếp xúc với thông tin không liên quan.
Nếu nói cho bà biết chuyện của Bùi Vũ lúc này… chỉ khiến bà thêm lo lắng, mà không thể giúp được gì.
Ông Bùi khẽ day day thái dương đang căng nhức như bị bóp chặt.
Ánh mắt trầm ngâm cụp xuống, không biết đang nghĩ gì, chỉ biết, trong ông đang cuộn lên một mớ cảm xúc hỗn loạn, nghẹn ứ không tên.
____________________
Đêm đông.
Một cơn gió lạnh buốt lùa qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng còn sót lại, rơi xào xạc trong sân.
Cánh cổng sắt mở ra với tiếng bản lề ken két kéo dài.
Ông Bùi ra hiệu cho những người đi theo dừng lại, đứng yên bên ngoài.
Cánh cửa chính không đóng hẳn.
Từ khe hở mỏng, một vệt sáng vàng dịu ấm len ra, như thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại trong màn đêm lạnh giá.
Ông Bùi định giơ tay gõ cửa, nhưng bỗng khựng lại.
Qua khe cửa, cảnh tượng bên trong khiến ông đứng chết lặng.
Trong phòng khách sáng ấm, Bùi Vũ đang ngồi trên sofa.
Cậu ôm chặt một cô bé trạc tuổi vào lòng, cô bé đang ngủ say, khuôn mặt nép vào ngực cậu đầy yên tâm.
Đôi mắt xanh thẫm của Bùi Vũ không còn vô hồn như mọi khi.
Giờ đây, nó ánh lên vẻ cảnh giác, sắc lạnh, giống hệt một con sói non đang dè chừng, bảo vệ con mồi nhỏ yếu duy nhất của mình.
Bùi Vũ đã phát hiện ra có người bên ngoài.
Ánh mắt ấy đầy phòng bị, không tín nhiệm, nhưng cũng không hoảng sợ, dán chặt vào ông Bùi, không rời nửa giây.
Từ rất lâu, ông Bùi đã biết: Bùi Vũ không giống những đứa trẻ bình thường.
Cậu thông minh đến mức khiến người ta rùng mình, nhưng lại gần như không nói chuyện, không tiếp xúc, không để ai lại gần.
Cậu thường ngồi bên cửa sổ hàng giờ, đôi mắt xanh thẫm nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định phía xa.
Không ai biết cậu đang nhìn gì.
Các bác sĩ tâm lý từng cố gắng thăm dò, phân tích, thậm chí dẫn dụ, nhưng đến nay… vẫn không có câu trả lời nào cả.