Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 12
- Home
- Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành
- Chương 12 - Chiến đấu công khai và bí mật
<DỖ DÀNH THANH MAI>
Trans: Cweet team
Beta: Cweet team
CHƯƠNG 12
“Chiến đấu công khai và bí mật”
Khi cha Bùi tan làm trở về, Bùi Vũ đang cầm ly nước, kiên nhẫn đút cho Thẩm Lịch Sơ uống.
Nhưng Thẩm Lịch Sơ chỉ liếm môi, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi vì bệnh, nhỏ giọng nói với Bùi Vũ rằng cô không muốn uống nữa.
Nhìn vào nửa ly nước còn dang dở, Bùi Vũ nhíu mày, nghiêm khắc nói rằng không được phép bỏ dở.
Đúng lúc ấy, bắt gặp ánh mắt của cha Bùi, Thẩm Lịch Sơ như vớ được cọng rơm cứu mạng. Cô lập tức nhảy khỏi sofa, lao nhanh như chim én non về phía ông.
“Chú ơi, chú về rồi!”
Cha Bùi mỉm cười, ôm cô bé vào lòng, khẽ đặt tay lên trán cô dò xét, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Lịch Lịch còn thấy khó chịu không?”
Thẩm Lịch Sơ lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh: “Chú ơi, hôm nay chú có vất vả lắm không?”
“Chỉ một chút thôi.” – cha Bùi đáp lại bằng giọng hiền hòa.
Nghĩ ngợi giây lát, cô bèn thì thầm: “Vậy… cháu có nên mát-xa vai cho chú không?”
Cuộc trò chuyện giữa một lớn một nhỏ nhẹ nhàng trôi qua, đầy thân thiết.
Bên cạnh đó, Bùi Vũ lặng lẽ cầm ly nước, gương mặt nghiêm nghị, tâm trạng dường như không mấy tốt.
Khi cha Bùi vừa ngồi xuống sofa, định để Thẩm Lịch Sơ xoa bóp vai, Bùi Vũ đã lập tức chen vào, chủ động ra hiệu để mình làm thay.
Trong khoảnh khắc, cha Bùi tận hưởng niềm hạnh phúc khi có con cái quây quần, nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt ông khẽ biến dạng—
Đứa nhỏ này bóp vai quá mạnh.
…
Vì bệnh tật, suốt mùa Đông, Thẩm Lịch Sơ hầu như không rời khỏi nhà. Càng gần đến cuối năm, công việc của cha Bùi lại càng bận rộn.
Trong cả gia tộc họ Bùi, chỉ có Bùi Vũ là người thường xuyên kề cận chăm sóc Thẩm Lịch Sơ.
Dần dần, hai người gần như chẳng thể tách rời.
Bùi Vũ rất hài lòng với những ngày như thế này – chỉ có hai người họ bên nhau, không ai có thể xen vào.
Điều quan trọng nhất là, hầu hết thời gian, ánh mắt và sự chú ý của Thẩm Lịch Sơ đều dừng lại nơi Bùi Vũ. Tiếc rằng, những ngày yên bình ấy chẳng thể kéo dài mãi.
Giữa tháng Hai, cỏ xanh rì, chim hót líu lo.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đến trường mẫu giáo, Thẩm Lịch Sơ vừa ngồi bên bàn nhỏ ăn bánh ngọt vừa lắc đầu cười khúc khích.
Ăn xong, đến lúc Bùi Vũ phải tiến hành trị liệu tâm lý định kỳ. Như mọi khi, Thẩm Lịch Sơ vẫn ngồi cạnh cậu.
Trong khi Bùi Vũ điều trị, cô bé mải mê đọc truyện tranh. Có Thẩm Lịch Sơ bên cạnh, tâm trạng Bùi Vũ cũng khá hơn, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Cậu không chịu nổi việc cô bé dành sự chú ý cho mọi thứ trừ mình, nên thỉnh thoảng lại cố tình ‘quấy rối’.
“Bé ngoan, nhìn anh này.”
Thẩm Lịch Sơ vốn tính tình ôn hòa, bị làm phiền cũng chẳng hề nổi giận. Trái lại, cô còn mỉm cười dịu dàng, lúm đồng tiền thoáng hiện.
Bác sĩ tâm lý khẽ thở dài. Thẩm Lịch Sơ đúng là một thiên thần. Ánh mắt ông nhìn cô bé ngập tràn sự hiền hòa.
Nhưng khi vô tình quay đầu lại, ông bắt gặp ánh nhìn đen xanh, lạnh lẽo u ám của Bùi Vũ.
Da đầu bác sĩ lập tức căng ran: “…”
Mới chỉ nhìn một chút thôi mà! Sao thằng nhóc này lại cảnh giác với ông chẳng khác nào ông là kẻ buôn người thế này?
Khi màn đêm buông xuống, buổi trị liệu trong ngày kết thúc.
Thẩm Lịch Sơ ngoan ngoãn nắm chặt áo Bùi Vũ, vẫy tay tạm biệt bác sĩ. Giọng cô trong trẻo, dịu dàng: “Tạm biệt bác sĩ, đi đường cẩn thận ạ.”
Lòng bác sĩ bỗng dâng lên một luồng ấm áp, giọng ông cũng vô thức dịu xuống: “Cảm ơn, Lịch Lịch.”
Cô bé nắm tay Bùi Vũ, ngẩng đầu nhìn cậu đầy mong đợi. Hiểu được ý cô, Bùi Vũ nặn ra một nụ cười gượng gạo, chỉ nói ngắn gọn: “Bác sĩ Mục, tạm biệt.”
“Cậu chủ… tạm biệt.” – Bác sĩ đáp, giọng lắp bắp.
Không hề nói quá – chỉ một nụ cười thôi mà khiến ông rợn tóc gáy, như thể giây sau sẽ bị ám sát ngay tại chỗ.
Trước khi đi xa, ông còn nghe Thẩm Lịch Sơ vui vẻ khen ngợi: “Bùi Vũ đúng là đứa trẻ lễ phép nhất trên đời…”
Sáng hôm sau.
Trước cổng nhà họ Bùi, hai đứa trẻ nắm tay nhau, cùng bước lên xe buýt đến trường.
Vừa đặt chân vào lớp Hoa Anh Đào, Thẩm Lịch Sơ đã lo lắng đảo mắt nhìn quanh.
Ngay khi thấy Tạ Trường Yến, ánh mắt cô liền sáng rực: “Bùi Vũ, Tạ Trường Yến ở kia kìa!” – cô vừa nói vừa ra hiệu.
“Được.” – Bùi Vũ khẽ đáp.
Thẩm Lịch Sơ nắm tay kéo Bùi Vũ bước đến trước mặt Tạ Trường Yến: “Tạ Trường Yến, Bùi Vũ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tạ Trường Yến thoáng sững người, rồi theo phản xạ nhíu mày. Cậu chẳng tin Bùi Vũ sẽ nói được câu nào dễ nghe.
Thẩm Lịch Sơ khích lệ nhìn Bùi Vũ bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Cậu bèn lấy từ trong cặp ra một hộp kẹo được gói ghém tinh xảo, chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Tạ Trường Yến lạnh như băng, cậu chẳng biết thằng nhóc này lại định giở trò gì.
Chỉ thấy giây sau, Bùi Vũ cúi đầu xin lỗi: “Tạ Trường Yến, tôi xin lỗi. Tôi không nên lấy quả táo Tiểu Quả đưa cho cậu rồi lại ném đi.”
Lông mày Tạ Trường Yến càng nhíu chặt hơn. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt xanh thẫm, đầy khiêu khích của Bùi Vũ lúc ngẩng đầu lên, cậu lập tức hiểu.
Thằng nhóc này chỉ đang diễn cho Thẩm Lịch Sơ xem. Trong lòng thậm chí còn mong mình không tha thứ, để nhân cơ hội đó được Thẩm Lịch Sơ dỗ dành.
Tạ Trường Yến nghiến răng, gượng cười: “Tôi tha thứ cho anh.”
Nhìn hai người cuối cùng cũng giảng hòa, bao lo lắng bấy lâu trong lòng Thẩm Lịch Sơ tan biến. Cô thở phào, vui mừng thì thầm: “Tốt quá rồi!”
Từ giây phút đó, một mối thù ngấm ngầm đã hình thành.
Bùi Vũ đối kháng công khai.
Tạ Trường Yến ngấm ngầm đáp trả.
Cả hai chỉ có một quy tắc chung: tuyệt đối không để Thẩm Lịch Sơ phát hiện.
Bởi vậy, mãi đến khi tốt nghiệp mẫu giáo, Thẩm Lịch Sơ vẫn hồn nhiên tin rằng Bùi Vũ và Tạ Trường Yến đã trở thành bạn tốt.
___________________________
Tháng Sáu, trường mẫu giáo tổ chức tiệc tốt nghiệp thường niên. Chủ đề năm nay là <Trang phục sáng tạo>. Sau bữa tiệc, các bạn nhỏ sẽ cùng bình chọn ai là người mặc ấn tượng nhất.
Thẩm Lịch Sơ đội chiếc mũ nhung vàng chanh khổng lồ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bùi Vũ.
Còn Bùi Vũ, cũng nghiêm túc đội một chiếc mũ nhung tím xanh không kém phần lố lỉnh. Cậu trầm giọng khen: “Chanh… đáng yêu quá.”
Điều duy nhất khiến cậu khổ sở là chiếc mũ quá to, khiến hai người đi cạnh nhau mà chẳng thể kề sát.
Buổi tối, sân trường rộn ràng tiếng cười nói. Cha mẹ ai nấy đều ăn diện tươm tất, còn lũ trẻ thì đủ kiểu trang phục: có đứa đáng yêu, có đứa thanh lịch, có đứa thì buồn cười.
Giữa đám đông, chỉ mình Tạ Trường Yến vẫn mặc đồng phục mẫu giáo, lặng lẽ ngồi ở một góc, vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt cậu dừng mãi nơi gia đình Tạ Tư Nhiên. Cha Tạ Tư Nhiên vác con trai mặc bộ đồ cơ khí ngầu lòi trên vai, còn mẹ thì ân cần lau mồ hôi cho cả hai.
Khung cảnh ấm áp ấy khiến Tạ Trường Yến thấy chua chát, nỗi hận trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Đúng lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng: “Tạ Trường Yến!”
Cậu giật mình quay lại, đối diện đôi mắt tròn xoe, trong veo và ấm áp của Thẩm Lịch Sơ.
Cô kéo Bùi Vũ đến trước mặt cậu, đang định nói tiếp thì bất chợt dừng lại khi thấy rõ trang phục của Tạ Trường Yến.
Thái độ đó vô tình khiến Tạ Trường Yến nảy sinh mặc cảm, chỉ ước có cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nhưng rồi, Thẩm Lịch Sơ reo lên: “Ồ – tuyệt vời quá!”
Tạ Trường Yến sững sờ. …Tuyệt vời?
“Trường Yến, cậu thật thông minh!” – ánh mắt cô bé sáng rực, thành thật khen ngợi.
“Khi mọi người đều thay đồ, cậu vẫn giữ nguyên đồng phục. Hôm nay chắc chắn cậu sẽ là người mặc ấn tượng nhất!”