Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 11
- Home
- Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành
- Chương 11 - Bảng chỉ dẫn chi chít phiên âm và chú thích
<DỖ DÀNH THANH MAI>
Trans: Cweet team
Beta: Cweet team
CHƯƠNG 11
“Bản chỉ dẫn chi chít phiên âm và chú thích”
3 giờ 07 phút sáng.
Người cha già tận tụy, chẳng một lời than vãn, cùng con trai dưới sự dẫn đường của quản gia, khẽ gõ cửa phòng một người giúp việc.
Người giúp việc bị đánh thức, còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
3 giờ 12 phút sáng.
Cha Bùi, Bùi Vũ, quản gia và người giúp việc cùng nhau đến phòng giám sát, mở lại đoạn video camera ghi hình từ chiều hôm trước.
Hình ảnh dừng lại.
Mọi người vây quanh màn hình, chăm chú phân biệt những viên kẹo mà người giúp việc đã đưa cho Thẩm Lịch Sơ.
“Một viên vị cam.”
“Ba viên vị xoài.”
“Hai viên vị nam việt quất.”
Cuối cùng, sau khi phân biệt rõ ràng, người giúp việc tìm đúng những viên kẹo tương ứng đưa cho Bùi Vũ.
Khi hai cha con đứng trước cánh cổng sắt quen thuộc, Cha Bùi khẽ thở dài: “Thật sự không thể đợi đến sáng mai được sao?”
Bùi Vũ im lặng.
“Tự ý đột nhập vào nhà riêng khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà là phạm pháp, có thể bị bắt đi tù đấy!” – Cha Bùi lại nhắc.
Bùi Vũ quay đầu nhìn ông, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Cảnh sát có thể đợi con xin lỗi bé ngoan xong rồi hãy bắt con đi được không?”
Mí mắt cha Bùi giật giật: “…”
Dưới sự giúp đỡ của cha Bùi, Bùi Vũ thành công trèo vào trong sân. Cánh cửa không khóa, cậu dễ dàng đẩy ra và bước vào trong.
Trong đầu cậu chỉ văng vẳng những câu xin lỗi được học tạm thời.
Còn nếu hỏi Bùi Vũ có thực sự nhận ra lỗi của mình hay không – thì câu trả lời chắc chắn là: không.
Đối với Thẩm Lịch Sơ, Bùi Vũ luôn mang theo một sự chiếm hữu mãnh liệt, dù là đồ của chính cô hay đồ do người khác tặng cho cô cũng vậy.
Bùi Vũ thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng lần này, Thẩm Lịch Sơ sẽ không tha thứ cho mình.
“Bé ngoan… bé ngoan…”
Đứng trước cửa phòng ngủ, Bùi Vũ khẽ gọi mấy tiếng, nhưng bên trong hoàn toàn không có động tĩnh.
Một nỗi hoảng sợ bất chợt dâng lên trong lòng cậu.
Sau khi gọi thêm vài tiếng mà vẫn không thấy động tĩnh, Bùi Vũ không còn để tâm đến bất cứ điều gì khác. Cậu vươn tay nắm chặt tay nắm cửa, đẩy mạnh bước vào.
Phòng ngủ của Thẩm Lịch Sơ vốn chẳng xa lạ, Bùi Vũ đã đến vô số lần. Cậu nhanh chóng đi thẳng đến bên giường, đưa tay chạm thử – một cảm giác nóng bỏng phả ra.
“Bé ngoan!”
Ngay lập tức, cả biệt thự nhà họ Bùi sáng đèn.
Các bác sĩ nhi của bệnh viện tư nhân nhà họ Bùi lập tức được gọi đến gấp.
Trong phòng ngủ, Bùi Vũ ngồi sát mép giường, gương mặt trắng bệch, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Lịch Sơ. Đôi môi cậu mấp máy liên hồi, nhưng chẳng thể thốt ra một lời.
Cô bé nằm giữa giường, sốt cao đến mức gương mặt đỏ bừng, làn da bỏng rát. Mái tóc đen mướt dính bết, ướt sũng áp chặt vào má. Thân hình nhỏ bé gầy gò co rút liên hồi, hơi thở yếu ớt từng nhịp.
“Tiểu Vũ, đừng lo, bác sĩ sắp đến rồi.” – Cha Bùi dịu giọng an ủi.
Nhưng các bác sĩ thường trực trong nhà họ Bùi đa phần là bác sĩ tâm lý, chẳng am hiểu mấy về sốt cao ở trẻ nhỏ, chỉ có thể sơ cứu đơn giản.
Bùi Vũ cúi gằm mặt, im lặng. Đôi mắt xanh lam sẫm không chớp, dán chặt lên gương mặt đỏ bừng kia.
Là lỗi của cậu.
Tất cả… đều là lỗi của cậu.
Nếu khi đó cậu giấu số kẹo ấy kỹ hơn, nếu cậu kiên nhẫn dỗ dành thêm một chút… liệu mọi chuyện có khác?
Cuối cùng, bác sĩ cũng đến. Họ nhanh chóng triển khai, từng động tác thuần thục, thuốc men và dụng cụ được dùng ngay tức khắc. Chẳng bao lâu, tình hình mới tạm ổn.
Giọng bác sĩ thở phào: “May mà phát hiện kịp. Nếu để đến sáng mai thì rất nguy hiểm.”
Cơn sốt cao kéo dài nhiều giờ, tuy chưa đe dọa tính mạng nhưng não bộ của trẻ nhỏ không thể chịu đựng được lâu như vậy.
“Mùa này, trẻ con thường mặc quá nhiều áo. Sau khi vận động phải lau khô mồ hôi ngay.” – bác sĩ dặn dò.
Cha Bùi lần đầu trải qua tình huống như thế. Dù từ nhỏ Bùi Vũ mắc bệnh tâm lý, nhưng thể chất vẫn luôn khỏe mạnh, hiếm khi ốm vặt.
Bác sĩ thoáng ngập ngừng, rồi nói thêm: “Tổng giám đốc Bùi, nếu tôi đoán không nhầm, cô bé này là sinh non… hơn nữa có lẽ chỉ mới sáu tháng. Để nuôi lớn được đến giờ, người lớn trong nhà chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức.”
“Sau này, phải càng cẩn thận hơn nữa.”
Cha Bùi khẽ cau mày. Ông không sao hiểu nổi – tại sao cha mẹ Thẩm Lịch Sơ đã vất vả nuôi dưỡng con bé, rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi khi nó mới bốn tuổi?
Hay đằng sau còn ẩn tình gì khác?
Mãi đến sáng hôm sau, cơn sốt mới dần hạ.
Bùi Vũ đã thức trắng cả đêm. Cậu ôm chặt thân thể nóng ran trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào thì thầm: “Bé ngoan, xin lỗi em…”
Đột nhiên, Thẩm Lịch Sơ khẽ động đậy.
“Bé ngoan, sao vậy?” – Tim Bùi Vũ thắt chặt, lo lắng hỏi.
Giây sau, cô bật khóc nức nở, âm thanh yếu ớt như mèo con mới sinh: “Mẹ ơi, Bố ơi… đừng bỏ con lại… Có phải con chưa đủ ngoan không?”
Nước mắt tuôn trào, như tìm được nơi để trút hết uất ức dồn nén bấy lâu.
Bùi Vũ run rẩy lau từng giọt nước mắt nóng hổi trên gò má cô, trong lòng vừa thương xót, vừa căm hận hai con người mà cậu chưa từng gặp mặt – bố mẹ ruột của Thẩm Lịch Sơ.
Nghe thấy tiếng khóc, cha Bùi vội chạy đến: “Tiểu Vũ, đưa Lịch Lịch cho bố.”
Bùi Vũ siết chặt, ánh mắt đầy cảnh giác, sát khí bủa vây.
Cha Bùi nghiêm giọng hạ thấp: “Bố có cách để dỗ dành Lịch Lịch.”
Chỉ lúc đó, Bùi Vũ mới chịu buông tay, ánh mắt khẩn cầu nhìn ông.
Cha Bùi bế gọn cả người lẫn chăn, ngồi xuống mép giường, dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô từng nhịp.
Dường như cảm nhận được sự an ủi quen thuộc từ ký ức xa xôi, tiếng nức nở của Thẩm Lịch Sơ dần dần ngừng lại.
“Họ tại sao lại bỏ rơi bé ngoan?” – Bùi Vũ nghiến chặt môi.
Cha Bùi trầm giọng đáp: “Tiểu Vũ… con người là loài sinh vật vô cùng phức tạp.”
…
Nửa giờ sau, cơn sốt lại có dấu hiệu tái phát.
Cha Bùi đã chủ động xin nghỉ học cho cả hai đứa, để Thẩm Lịch Sơ có thời gian hồi phục.
Đó là những ngày cuối Đông.
Suốt hơn mười ngày, bệnh tình của Thẩm Lịch Sơ cứ tái đi tái lại, khiến Bùi Vũ luôn sống trong căng thẳng tột độ.
Trong khoảng thời gian ấy, Thẩm Lịch Sơ gần như ở hẳn trong phòng Bùi Vũ.
Chỉ cần cô mở cửa sổ một chút, Bùi Vũ sẽ ngay lập tức chạy đến đóng lại.
“Có lạnh không?” – Cậu vừa hỏi, vừa đưa tay lên trán cô kiểm tra.
Thẩm Lịch Sơ ho khẽ, gượng cười: “Trong phòng ngột ngạt quá… em chỉ muốn hít thở chút không khí thôi.”
“Đợi em khỏe hẳn rồi hãy mở, được không?” – Bùi Vũ dịu giọng dỗ dành.
Dù rất muốn mở cửa sổ, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng kia, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Tuần trước, bác sĩ đã tiến hành khám tổng quát và đưa cho Thẩm Lịch Sơ một bản chỉ dẫn y tế toàn diện, từ chế độ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày.
Bản chỉ dẫn được in kèm phiên âm và chú thích cẩn thận. Mỗi khi rảnh, Bùi Vũ đều mang ra đọc kỹ, sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.