Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 1
- Home
- Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, Thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành
- Chương 1 - Trọng sinh
Từ đầu mùa đông năm nay, thủ đô trở nên lạnh lẽo lạ thường. Tuyết rơi lất phất trên bầu trời nhẹ nhàng như những sợi lông ngỗng.
Thế nhưng, trong đại sảnh tổ chức tang lễ, không khí lại ấm áp một cách kỳ lạ.
Thứ ấm áp không đến từ nhiệt độ, mà như một màn nghẹn ngào, trĩu nặng, bóp chặt lồng ngực tất cả những người có mặt.
“Trả lại bé ngoan của tôi cho tôi!”
Một tiếng gào đau đớn xé toạc không gian.
Dưới ánh đèn trắng chói chang, Bùi Vũ đứng đó — mặc bộ đồ tang màu đen sẫm, sắc mặt tái nhợt, dáng người run rẩy, như thể chỉ cần gió lạnh lùa qua là sẽ ngã gục bất cứ lúc nào.
Tạ Trường Yến cười lạnh. Ánh mắt hắn quét qua cỗ quan tài bên cạnh, nơi Thẩm Lịch Sơ đang yên nghỉ.
Sợ làm phiền người đã khuất, hắn cố kiềm chế cơn giận đang bốc lên tận cổ.
“Bé ngoan của anh à?” – Tạ Trường Yến nhấn từng chữ, giọng đầy châm chọc.
“Tiểu Sơ của chúng tôi mệnh bạc, đâu với nổi đến vị Bùi tiên sinh cao quý đây.”
Ở thủ đô này ai mà không biết Bùi Vũ, ai mà không muốn trèo lên cành cao nhà họ Bùi.
Gia tộc họ Bùi là một gia tộc giàu có và có địa vị cao ở thủ đô.
Là người thừa kế duy nhất của dòng chính nhà họ Bùi, Bùi Vũ đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống xa hoa.
Thế nhưng, khi 10 tuổi, biến cố bất ngờ ập đến — cha mẹ anh đột ngột qua đời, để lại toàn bộ quyền lực và tài sản rơi vào tay nhánh phụ trong gia tộc.
Sau bao năm nhẫn nhịn và chịu đựng, Bùi Vũ cuối cùng cũng dựa vào bản lĩnh của mình, giành lại tất cả những gì vốn thuộc về anh.
Ở độ tuổi còn rất trẻ, anh đã nắm trong tay 70% huyết mạch kinh tế của nhà họ Bùi tại thủ đô — trở thành cái tên mà bất kỳ ai cũng phải dè chừng.
Thế nhưng, ngay cả một nhân vật quyền lực như vậy, khi đối mặt với lời chế giễu cay nghiệt của Tạ Trường Yến, cũng chỉ có thể buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm.
Anh quỳ xuống trước mặt bao người, giọng khàn đặc, tuyệt vọng cầu xin:
“Tạ Trường Yến, xin hãy để tôi nhìn cô ấy một chút…”
Hai người đã so tài suốt bao năm trời, từ thương trường đến những cuộc đấu âm thầm trong bóng tối.
Đây là lần đầu tiên Tạ Trường Yến thấy Bùi Vũ chịu nhận thua trước mặt mình.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại chẳng có lấy một chút vui mừng nào.
Người đàn ông đang quỳ kia, dù từng khiến bao kẻ cúi đầu, giờ đây lại như một cái bóng gãy gập trước cái chết của một người con gái.
Tuy nhiên, Tạ Trường Yến cũng biết mình không thể ngăn cản Bùi Vũ.
Hắn khẽ bật cười, đầy chua chát: “Được…. Vậy tôi sẽ thành toàn cho anh, Bùi tiên sinh.”
Bùi Vũ đứng dậy, đè nén cơn đau nhói trong lồng ngực, chậm rãi bước đến cỗ quan tài đen nằm chễm chệ trên bục cao giữa đại sảnh. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ đẩy nắp quan tài bật mở.
Khoảnh khắc nắp quan tài hoàn toàn mở ra, Bùi Vũ sững sờ. Ánh mắt anh tràn ngập sự kinh ngạc tột độ.
Bên trong, không có thi thể nào, chỉ là những đóa hoa hồng tươi rực rỡ phủ kín, cánh hoa cuộn lại mềm mại như nhung, tỏa hương ngọt ngào lan khắp không gian.
Không một thi thể.
“Bé ngoan của tôi đâu rồi?”
“Anh đã giấu bé ngoan của tôi ở đâu?”
Giống như một kẻ đang đứng bên bờ vực sụp đổ, giọt nước đã tràn ly, đôi mắt đỏ ngầu, Bùi Vũ lao về phía Tạ Trường Yến, nắm chặt lấy cổ áo hắn, nghiêm giọng chất vấn.
Nhìn thấy Bùi Vũ mất kiểm soát đến điên cuồng như vậy, Tạ Trường Yến chỉ thấy nực cười. Hắn thản nhiên gỡ tay Bùi Vũ ra, không thèm đáp lại một lời, rồi xoay người bước về phía quan tài.
Bùi Vũ lặng lẽ theo sau, từng bước một tiến lại gần.
Chiếc quan tài ấy chính tay Tạ Trường Yến trang trí. Hắn nhẹ nhàng gạt bó hoa ở giữa sang một bên, để lộ ra một chiếc hộp nhỏ nằm sâu bên trong.
Bên trong chiếc hộp ngọc nhỏ nằm lặng lẽ một mảnh xương ngón út của bàn tay phải. Gần cuối đốt xương, một vết sẹo cũ mờ hiện rõ.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết sẹo ấy, trái tim Bùi Vũ như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến nghẹt thở.
Đó chính là vết sẹo năm xưa, khi Thẩm Lịch Sơ liều mình bảo vệ anh, suýt nữa thì mất cả ngón tay út.
Thân thể Thẩm Lịch Sơ vốn yếu đuối từ nhỏ, vết thương sâu đến tận xương ấy khiến cô phải mất rất lâu mới hồi phục được phần nào.
Sau đó mỗi đêm khuya, Bùi Vũ đều ôm Thẩm Lịch Sơ, chỉ khi chạm vào ngón út còn nguyên vẹn trên bàn tay phải của cô thì mới dám ngủ.
“Tại sao đêm Tiểu Sơ bị bắt cóc, anh không nghe điện thoại?”
“Cô ấy chết cóng… rồi bị thú dữ xé xác.”
“Bọn thú đó muốn trả thù anh. Chúng bắt cóc Tiểu Sơ, đánh cô ấy bất tỉnh rồi ném lên dãy núi tuyết ở biên giới – nơi hoang lạnh, hiểm trở, quanh năm có những loài thú săn mồi lang thang. Thời điểm đó lại đúng vào mùa khan hiếm thức ăn…”
“Tôi chỉ… chỉ tìm được mảnh xương ngón tay này.”
Đôi mắt Bùi Vũ đỏ ngầu, ánh nhìn chìm vào thẳm sâu u ám. Trong đôi mắt ấy, thứ ánh sáng từng tồn tại như đang dần bị dập tắt – từng chút một, đến hoàn toàn.
Thẩm Lịch Sơ – người được Bùi Vũ nâng niu, chiều chuộng suốt bao năm trời.
Cô sợ lạnh, sợ đau đến thế… vậy mà cuối cùng lại chết cóng giữa tuyết trắng.
Chết rồi, thân thể còn bị thú dữ xé xác, đến cả hình hài cũng chẳng được toàn vẹn.
Đó là lần đầu tiên sau bao năm yêu nhau, họ cãi vã rồi chia tay. Và cũng là lần cuối cùng.
Nỗi đau mất đi tình yêu cả đời khiến Bùi Vũ như rơi vào vực thẳm.
Làm sao anh có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn ấy?
Ánh mắt anh rơi xuống mảnh xương ngón út. Bàn tay khẽ run, Bùi Vũ muốn đưa tay chạm vào nó, như thể vẫn còn có thể chạm vào cô, thêm một lần nữa.
Nhưng đến khi đầu ngón tay gần chạm vào, anh bỗng khựng lại.
Bùi Vũ lặng lẽ đứng cạnh cỗ quan tài đen nặng nề. Ánh mắt anh dịu dàng đến xót xa, nhưng nụ cười lại phủ một tầng tuyệt vọng. Anh cúi đầu, thì thầm như dỗ dành:
“Đừng sợ nữa, cục cưng… Em sẽ không còn lạnh, cũng không còn đau. Anh đưa em về nhà, được không?”
Khoảnh khắc anh nói chia tay, thật ra anh đã hối hận.
Chỉ là… lòng tự trọng ngu ngốc khiến anh tỏ ra mạnh mẽ, như thể độc thân cũng chẳng sao cả.
Anh đã nghĩ, chỉ cần giải quyết xong mọi chuyện trong tay, sẽ chủ động tìm cô, nói lời xin lỗi.
Còn có cả một màn cầu hôn.
Buổi lễ ấy, anh đã âm thầm chuẩn bị suốt ba năm.
Tiếc là… từ nay về sau, mọi dự định đều tan thành tro bụi. Họ đã không còn tương lai để cùng nhau bước tiếp nữa.
______________________________
Vài tháng sau.
Trên dãy núi tuyết trải dài vô tận, gió lạnh gào thét không ngừng.
Từ xa, một chấm đen nhỏ chầm chậm di chuyển giữa màu trắng mênh mông.
Dáng người ấy là Bùi Vũ. Vẫn là vóc dáng cao lớn, vẫn đường viền hàm cương nghị từng khiến người khác kính nể. Ở độ tuổi này, anh lẽ ra nên mang khí thế hiên ngang, sống một cuộc đời rực rỡ.
Nhưng giờ đây, quanh anh chỉ còn lại một nỗi bi thương nặng nề, âm ỉ như sương lạnh không tan.
Quá nhiều ngày chịu đựng băng giá, mười ngón tay anh đã hoại tử, đen sạm từng đốt.
Cuối cùng, anh cũng đã đến nơi – nơi Thẩm Lịch Sơ đã chết cóng, nơi cuộc đời cô kết thúc trong tuyệt vọng và giá lạnh.
Bùi Vũ khẽ đổi giọng, như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của tuyết trắng. Anh tháo chiếc ba lô lớn khỏi lưng, cẩn thận đặt xuống, mở khóa kéo…
Từng mảnh xương trắng được anh nhẹ nhàng lấy ra, nâng niu như bảo vật, rồi từ tốn ghép lại, từng chút, từng chút một.
Chẳng bao lâu sau, trên nền tuyết lạnh lẽo, hình dáng một người con gái mờ ảo hiện lên, như đang say ngủ giữa trời đông vĩnh cửu.
Sau khi ghép xong từng mảnh xương trắng, Bùi Vũ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh “Thẩm Lịch Sơ”.
Từng động tác của anh đều chậm rãi, dịu dàng như thể sợ phá vỡ sự yên tĩnh vĩnh hằng của người bên cạnh.
Anh tháo bỏ lớp áo khoác dày nặng, để mặc gió buốt quất vào thân thể chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh. Làn da anh đã tím tái, nhưng ánh mắt vẫn tĩnh lặng, như thể đã chấp nhận tất cả.
Rồi anh rút ra một con dao găm.
Không chần chừ, lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực anh—chính xác là tim.
Một vòng xoay chậm.
Thịt da rách toạc, máu phun ra như suối.
Thế nhưng… Bùi Vũ vẫn mỉm cười. Một nụ cười yên bình đến lạ, như thể điều anh vừa làm không phải là tự sát, mà là giải thoát.
Từ túi áo trong, anh lấy ra một đoạn xương nhỏ, mảnh xương cuối cùng mà anh luôn mang theo bên mình.
Cẩn thận, anh đặt nó vào lỗ thủng nơi ngực trái – vào đúng vị trí trái tim.
Không một tiếng rên rỉ, không một biểu cảm đau đớn.
Anh chỉ lặng lẽ nằm xuống, bên cạnh “cô ấy”, sắp xếp lại tư thế…. sao cho giống hệt Thẩm Lịch Sơ đang nằm.
Gió rét cắt da, băng tuyết ngấm vào từng tế bào.
Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với trái tim đã vỡ nát từ lâu.
Máu anh nhuộm đỏ tuyết trắng.
Nhưng ánh mắt anh vẫn dịu dàng, giọng nói thì thầm như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Bé ngoan mệt lắm phải không? Nên mới chẳng chịu đến thăm anh trong giấc mơ…”
“Không sao cả. Nếu em không đến, thì anh sẽ đi tìm em.”
“Chờ anh một chút thôi… anh đến ngay đây.”
“Khi về nhà, em muốn đánh anh hay mắng anh cũng được, chỉ cần đừng không để ý tới anh … nếu không, anh sẽ rất đau lòng…”
Lời thì thầm cuối cùng còn vương trên môi anh, chưa kịp tan đi thì…
Một tiếng nổ vang vọng từ phía xa.
Ngay sau đó, tuyết lở.
Cả dãy núi rung chuyển. Tuyết trắng cuồn cuộn như thác lũ đổ ập xuống, mang theo âm thanh dữ dội tựa như cả đất trời cùng gào thét.
Bùi Vũ vẫn nằm đó, chẳng hề nhúc nhích.
Khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười rực rỡ nhất từ bao lâu nay – nụ cười của một kẻ cuối cùng cũng được trở về, cuối cùng cũng thôi không phải chờ đợi nữa.
Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Cứ như thế… để anh và “bé ngoan” cùng nhau yên nghỉ, giữa ngọn núi tuyết trắng xoá.
Không còn lạnh.
Không còn chia xa.
Chỉ còn lại một giấc ngủ dài, dịu dàng… vĩnh viễn.