CHỒNG BÙA VỢ PHÉP - Chương 6
Đêm nay trời thoáng đãng không mây, ánh trăng tỏa ra phản chiếu trên mặt nước làm lộ ra nhưng nhánh cây dài bao phủ khắp nơi, Hùng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao trong rừng, cũng đã mấy tháng rồi anh mới nhìn thấy ánh sao, sống trong thành phố ô nhiễm ánh sáng quá nên bình thường chẳng nhìn thấy gì, anh thầm nghĩ nếu bây giờ đang là đi du lịch anh sẽ nắm tay vợ rồi cùng cô ngắm sao, đáng tiếc là bà xã của anh giờ đang tập trung cao độ dùng góc nhìn của Mực mà quan sát xung quanh để chỉ đường cho anh, tiếng nói trầm ấm của Hà bỗng vang lên giữa không gian tĩnh lặng “Đi thẳng tầm 200m nữa thì mình rẽ trái, có nhiều cây chắn đường nên anh cẩn thận nhé.” Nãy giờ dựa vào giác quan của Mực mà Hà đã phát hiện ra tầm bốn năm cái ghe khác cũng đang di chuyển trong khu vực này, cô đã chọn đường đi để có thể né không đụng mặt bọn họ. Lúc gần đến ngã rẽ Hùng giảm tốc độ lại rồi thuần thục điều khiển chiếc ghe uyển chuyển lách mình qua khỏi những lùm rễ mọc thành chùm nhô lên khỏi mặt nước như những ngón tay khô cằn, do đường nhỏ khó đi ít người qua lại nên cây cối đường này mọc rất um tùm làm Hùng phải dơ cánh tay lên chắn trước mình và vợ để những cành cây kia không đập vào mặt hai người.
Đi được một đoạn Hà cảm thấy có gì đó không ổn cô lập tức bảo Hùng dừng lại, cô cảm nhận được Mực không muốn tiến về phía trước, cô lấy điện thoại từ trong túi ra soi về phía mặt nước trước mặt nhìn thoáng qua thì có vẻ không có gì bất thường nhưng nếu nhìn kỹ ta sẽ thấy được những vết trông rất giống vết dầu loang, nhìn thấy cảnh này Hùng và Hà có hơi giật mình vì những lần đi qua cung đường này họ đều đánh giá đây là khu vực ít có âm khí nên không thể có chuyện ma da hiện rõ như vậy, thấy gần đậy cũng không có ai Hà quyết định lấy một cái đèn pin công suất lớn từ trong balo ra, vừa bật lên liền đủ thắp sáng cả con ghe, cô nhìn kỹ thứ giống vết dầu loang kia rồi bảo với Hùng “Đúng ma da rồi anh ơi, cả một đống luôn, lạ thiệt.” Dưới ánh đèn sáng tỏ Hùng dễ dàng nhìn thấy từng mảng “dầu” đang trôi nổi đầy trên mặt nước, nếu là người thường thì chắc chắn đã bị cả đàn ma da này thôi miên mà gieo mình xuống nước rồi, anh khó hiểu hỏi vợ “Sao tự nhiên tụi nó sinh sôi nãy nở dữ vậy, hồi trước mình đến mấy chỗ âm khí nặng cũng đâu có nhiều dữ.” Hà lấy trong túi áo ra một lọ thuốc thử cùng hai mảnh giấy, sau khi giấy đã nhúng thuốc cô lấy một miếng quơ quơ trong không khí còn một miếng thì thấm nhẹ vào dòng nước kia, không nằm ngoài dự đoán miếng giấy dính nước đã chuyển sang một màu tím rực còn miếng giấy chỉ tiếp xúc với không khí thì đã chuyển sang màu hồng đậm, cô đưa hai miếng giấy đó cho Hùng xem anh khó hiểu bảo “Sao âm khí lại tăng đột biến như vậy ta, dạo gần đây chỗ này cũng đâu có thiên tai hay gì đâu.” Hà cũng thắc mắc tương tự như anh “Em cũng không biết nữa, mà tạm bỏ qua chuyện đó đi, chỗ này chắc có nhiều rễ tốt lắm, giờ mình lấy cái máy nổ lên không tụi ma da mà làm kẹt chân vịt thì mệt” Cô phụ chồng tháo máy nổ ra rồi kéo nó lên, lúc này đôi vợ chồng phải sử dụng cái mái chèo đặt sẵn trên ghe để di chuyển hướng về phía trước, càng tiến về phía đàn ma da ở trước mặt thì việc chèo thuyền càng trở nên khó khăn, mỗi lần cả hai muốn nâng mái chèo lên đều phải dùng sức rất nhiều do bị đàn ma da kia níu kéo, chúng làm thế nhằm giữ người qua đường ở lại trong vùng nước bị ma da xâm chiếm càng lâu càng tốt, tạo điều kiện thuận lợi cho việc thôi miên. Hai vợ chồng vừa tốn sức chèo vừa phải căn mắt nhìn xem cái cây nào trông già cỗi thiếu sức sống nhất, đó chính là dấu hiệu của một cây lớn lên nhờ nguồn nước có ma da cư ngụ, dù nhìn bề ngoài cằn cỗi nhưng cái cây đó bắt buộc phải còn sống thì rễ cây mới hấp thụ được nhiều dầu ma da, thứ giúp chúng thôi miên dụ dỗ con mồi cống mạng cho chúng.
Nhìn một lát thì Hùng cũng phát ra một cái cây trông khá triển vọng, anh chỉ tay về phía cái cây chỉ có le ngoe vài cái lá úa vàng nằm gần khúc giữa ghe rồi nói với vợ “Anh thấy cái này nhìn được đó, mình kiểm tra thử coi được không.” Hà lấy con dao găm vắt bên balo ra đi đến giữa ghe, cô vung dao tách lớp vỏ cây trên một phần rễ nhô lên khỏi mặt nước để lộ ra phần rễ màu trắng rồi cổ nhỏ vài giọt thuốc thử lên, chỉ trong tích tắc những giọt thuốc màu vàng rơm liền chuyển qua màu tím than đậm, cô gật đầu cười bảo với chồng “Ông xã em tìm giỏi quá, hàng ngon quá nè” Hà quan sát xung quanh một chút thấy khu này có quá nhiều ma da, nếu cho mấy con chuột xuống ngay thì sẽ rất dễ mất điều khiển, đó là còn chưa tính đến lượng dầu ma da bám quanh rễ cây nữa, cô bèn nói suy tính của mình cho Hùng “Em thấy mình thí vài tấm bùa dụ bọn ma da tản ra bớt đi chứ đông vậy mấy con chuột của em dễ một đi không trở lại lắm” Hùng nghe vậy liền gật đầu đồng ý anh lấy trong balo ra một tấm bùa trị độc và một tấm bùa đông máu rồi hái bừa một cành cây quấn hai tấm bùa đó lên, những dòng ký tự Ankar chuyển lên nhành cây sau khi hai lá bùa bốc cháy, cùng lúc đó Hà cũng lấy năm con chuột từ trong túi ra, cô sẽ cho năm con bơi xuống lấy rễ, ở đây thì cô sẽ phải trực tiếp điều khiển chúng vì rễ càng nằm sâu trong nước thì càng hấp thụ được nhiều dầu ma da nhưng đồng thời cũng dễ mất kết nối hơn, cô lần lượt truyền ma lực vào từng con một khiến chúng to lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chẳng mấy chốc mà năm con chuột đã to ngang bắp tay cô, nhìn chả khác thì mấy con chuột cống béo ú trong thành phố, thấy kích thước như vậy là vừa, Hà bèn dừng lại quay sang nói với Hùng “Em đếm đến ba thì anh quăng bùa ra càng xa càng tốt nha.” Hùng ừ một tiếng, bước một chân ra sau, tay cầm cành cây quấn bùa kia nâng lên cao, vào tư thế chuẩn bị ném theo tín hiệu của vợ “Một, hai, ba.”
Ngay khi nhánh cây trên tay vừa chạm vào mặt nước Hà liền điều khiển năm con chuột lao xuống dòng nước tối đen, với năng lực của cô thì trực tiếp điều khiển năm con cổ thú kích thước nhỏ trong cùng một lúc đã là giới hạn, lại còn trong điều kiện bị khả năng thôi miên của ma da ảnh hưởng thì dù đã dùng kế dương đông kích tây dụ chúng ra xa, Hà vẫn phải dồn hết tâm sức vào việc giữ vững kết nối giữa mình và cổ thú, từng giọt mồ hôi dần xuất hiện trên thái dương của Hà, một lúc sau thì những con chuột cũng dần ngoi lên ngậm trong miệng từng bó rễ lớn, chúng men theo mái chèo để leo lên thuyền, nhả đống rễ vào trong ghe, xong xui chúng nhanh chóng nhảy lại xuống nước theo sự điều khiển của Hà, Hùng đứng bên cạnh cô, nhìn về phía cành gỗ mình ném đi khi nãy, mặt nước ở chỗ đó liên tục di động, bọt trắng nổi đầy cả lên, anh ước tính lượng ma lực có trong những lá bùa đó, tính toán một chút rồi liền bảo với Hà “Mồi trụ được tầm năm phút nữa nha em.”Hà gật gật đầu ra hiệu đã rõ, rồi tiếp tục tập trung tranh thủ từng giây để lấy được càng nhiều rễ càng tốt. Nhưng chỉ tầm ba phút sau, khi Hà đang cho mấy con chuột của mình mang đồ lên thì một cơn nhức đầu ập tới, hai con chuột vừa mới ngoi lên mặt nước còn chưa kịp leo lên mái chèo đã mất kết nối, Hà mặc kệ đau đớn ngay lập vươn nắm lấy hai con chuột không cho lũ ma da lôi sâu xuống nữa, cô điều khiển Mực lao tới cắn vào áo khoác của mình mà ghị lại, tránh để bị lôi xuống nước, Hùng đứng bên cạnh nhanh chóng lấy một cái phóng lợn chuôi ngắn phủ đầy bùa trừ tà ra từ balo, đêm qua anh đã làm lễ nhận chủ cho những lá bùa này rồi giờ chỉ cần dùng là được, ánh lửa quen thuộc một lần nữa bốc lên, cây phóng lợn inox bình thường giờ đã được phủ đầy ký tự màu đen làm nó trông huyền bí hơn hẳn, anh nhanh chóng đâm mạnh xuống nước chém thành vòng xung quanh tay của vợ, lũ ma da đó chạm vào cây phóng lợn thì liền phát ra tiếng xèo xèo như khi để nước vào chảo nóng, cùng với hơi nước bốc lên lũ ma da cũng tản ra bớt tạo cơ hội cho Hà mang hai con chuột kia lên, vừa rút tay khỏi mặt nước cô liền thả hai con chuột ra dùng tay chống xuống ghe mà thở dốc, Hùng lúc này liền ném thanh phóng lợn qua một bên mà phóng tới cạnh Hà anh gấp gáp hỏi “Em có sao không, cũng tại anh tính sai mà hại em rồi.” giọng nói của Hùng hối hả còn có chút rưng rung như sắp khóc đến nới, cơn nhứt đầu của Hà giờ cũng đã bớt cô nhanh chóng xua tay nói với chồng “Lỗi phải gì cục vàng lần đầu tụi mình gặp nguyên đàn ma da lớn tới cỡ này mà, tính sai thì rút kinh nghiệm thôi” Nói rồi cô chồm tới hôn lên trán anh một cái chóc, Hùng cũng cảm thấy bớt có lỗi, anh để ý thấy trên tay vợ có mấy cái dằm gỗ đâm vào lúc dằn co khi nãy bèn nhanh tay lấy hộp sơ cứu ra, tỉ mẫn gắp từng mảnh dằm gỗ rồi nhẹ nhàng dùng nước muối sinh lý rửa vết thương và thoa thuốc sát khuẩn lên tay cô.
Xử lý xong xuôi, Hà cầm lấy đống rễ ma da kia vẩy vẩy cho ráo nước bớt, tuy không có nhiều thời gian để thu nhặt nhưng do dùng tận năm con chuột nên cô cũng lấy được kha khá, cô áng chừng đống rễ đang nắm trong tay chắc được khoảng một ký, nếu chịu khó điều chế đống này thành dầu ma da thì đem bán chắc chắn sẽ có lời, còn nếu đem bán như vật liệu thô thì cũng đủ hoàn vốn cho chuyến đi này. Hà để đống rễ đó lại vào một cái bịch sạch rồi buột chặt lại cho vào trong balo, cô quay sang nói với chồng “Khu này nhiều ma da vậy Mê Hồn Thảo không sống nổi đâu mình đi thẳng đến chỗ đầm lầy luôn ha anh.” Hùng cũng gật đầu đồng ý, ma da và Mê Hồn Thảo đều sống nhờ âm khí và bị thu hút bởi ma lực, nhưng ma da có tập tính sống theo bầy đàn lại là loài có tính xâm lấn nên một vùng nước dầy đặc ma da thế này thì ngoài rễ ma da ra chắc chắn sẽ không thu được loại vật liệu nào khác. Thế là cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, chèo mãi thì cũng thoát được chỗ rãnh hẹp kia để quẹo vào một lối khác rộng hơn, tới đây cả hai vợ chồng liền đặt máy nổ xuống tắt đèn pin rồi phi thẳng về phía trước, tầm nửa tiếng sau thì hai người dừng ghe tại môt khu đầm lầy, đôi vợ chồng mang bộ áo mưa liền thân và ủng cao su đã chuẩn bị sẵn, Hùng bước xuống trước để kiểm tra, thấy bùn không quá lún, nước cũng chỉ tới bẹn, anh liền đưa tay đỡ Hà đi xuống,với Hà thì nước gần chạm eo cô, cô cho một con chuột trong số năm con đã được cường hóa khi nãy bơi trước dò đường, bốn con còn lại thì leo lên lưng cho Mực chở đi, mấy con thú đi ở phía trước còn hai vợ chồng nắm tay nhau đi ở phía sau, lúc này họ đã bật đèn pin lên cho dễ quan sát vì Mê Hồn Thảo là tên gọi của những loại cây thân cỏ mọc lên từ xác của những người chết mà vẫn còn lưu luyến đau khổ nghĩ đến người yêu, hồn không siêu thoát mà lảng vảng ở quanh xác chết mong người tình sẽ đến tìm, ở dưới gốc của những cây cỏ này sẽ có màu hồng ngả tím mà càng đậm thì càng có nhiều mủ dùng cho việc chế bùa.
Sau một hồi lùng sục trong cái đầm lầy toàn là muỗi bay vo ve cùng tiếng ễnh ương kêu điếc cả tai này thì cả hai cũng tìm thấy một khóm Mê Hồn Thảo, Hùng lấy cái phóng lợn nãy giờ vẫn được dắt trên balo xuống, dùng cán đập đập vào bụi cỏ phòng khi có ổ rắn trong đó, thấy đã an toàn anh liền vạch bụi cỏ đó ra để quan sát phần gốc, một màu tím than đậm đến nỗi trông như sắp biến thành màu đen, Hùng vui vẻ nói với vợ “Đúng âm khí nồng có khác em nhỉ, lâu rồi mới thấy hàng chất lượng cao thế này” Hà gật đầu tán thành, xử lý ổn thỏa chuyện của chị Lệ chắc chắn hai vợ chồng nhà cô sẽ làm một chuyến đến đây gom mấy vật liệu khác nữa. Hà nhanh chóng cho con Mực đào tận rễ rồi bứng cả khóm đó lên, Hùng nhúng phần rễ vào nước xoay xoay vài vòng cho bớt đất rồi mới cho vào túi bóng để vào trong balo. Hai người cứ đi loanh quanh cái đầm lầm này để hái vật liệu vì hệ sinh thái ở đây rất da dạng và cân bằng mà chẳng mấy chốc cả hai đã thu được cả hai cái balo chật ních căng phồng, ngoài rễ ma da ra còn có vài cây ngải thường cùng quả ma dại.
Lúc hai người đang trên đường đi về thì bỗng Hùng vỗ nhẹ vào vai Hà chỉ tay về một cái cây đằng trước rồi thì thầm vào tai cô “Trên cây đó có rắn kìa em.” Hà nheo mắt lại nhìn về phía chồng đang chỉ, mãi một lúc sau cô mới thấy một con rắn có sọc đen lớn đang ẩn mình sau những tán cây, sống trong chỗ này chắc nó cũng hấp thụ kha khá âm khí, nó mà có độc nữa thì tuyệt. Nghĩ thế Hà liền ra hiệu cho chồng đứng lại để mấy con chuột và Mực tiến về chỗ con rắn, cô cho một con chuột chưa được truyền ma lực đi lên trước cố tình chạm vào lá cây thu hút sự chú ý của con rắn, thấy mồi ngon nó liền lao tới, ngay khi nó vừa ghim nanh vào cổ con chuột Hà liền ngắt kết nối để tránh cơn đau đầu lúc bị buộc ngừng điều khiển, cô lập tức chuyển sang Mực cho nó cắn vào cổ ghì con rắn xuống, mấy con chuột khác thì đè lên thân tránh cho con rắn này vũng vẫy quá mức rồi chết vì hàm răng sắt nhọn của Mực. Thấy đã khống chế được hai vợ chồng liền đi tới xem đó là rắn gì, Hùng nhìn vào cái đầu đen thon dài không quá rõ hình tam giác cùng con mắt tròn của nó thì quay sang báo với vợ “Cạp nia em ơi, bị nó đớp chắc cũng phải tốn bốn năm lá bùa giải độc.” Nói rồi anh nhanh chóng lấy một tấm bùa gây tê liệt ra dán lên đầu con rắn, đến tận lúc ngọn lửa bừng lên con rắn này mới chịu nhả con mồi đang ngậm trong miệng ra, Hà đi tới cầm con chuột lên cả người nó mềm nhũn, ma lực cô dùng để luyện chế nó đang dần thoát ra, cô thả nó xuống nước rồi bảo với Hùng “Không ngờ nọc nó mạnh tới vậy, cắn chết được chuột tinh của em luôn, chắc là sống ở đây từ lúc mới nở” Chỉ có những con vật có khả năng thích nghi với âm khí thì mới có thể đem đi luyện cổ, nếu không lúc truyền ma lực vào cơ thể chúng sẽ không tiếp nhận được mà phát nổ, gây nguy hiểm cho cổ sư, thường thì những loại có khả năng thích nghi cao như chuột, gián, cá lau kiếng sẽ có tỷ lệ chịu được âm khí cao hơn, có không ít lần Hà đi tìm bắt rắn đem về luyện cổ nhưng những lần trước chúng vừa mới cắn vào chuột tinh liền bị ma lực dọa cho bỏ chạy, giá rắn chịu được âm khí trên thị trường thì quá mắc hai vợ chồng cô không chi nổi. Hà vui vẻ cho con rắn vào trong túi móc bên balo, cô hào hứng ôm chặt lấy Hùng “Lần này lời to rồi ông xã ơi”
Nhưng tâm trạng vui vẻ của cả hai lại chẳng kéo dài được lâu vì lúc gần quay lại chỗ xuất phát thứ đập vào mắt họ là bốn kẻ lạ mặt. Hai tên thì đang ngồi trên chiếc ghe của chúng, hai kẻ còn lại thì ngồi trên ghe của hai vợ chồng.