CHỒNG BÙA VỢ PHÉP - Chương 25
Đúng lúc này âm thanh từ bộ đàm của Kiệt bỗng vang lên “Kiệt nghe rõ trả lời, Kiệt nghe rõ trả lời” Hùng và Hà đã bình tĩnh lại nhanh chóng đứng lên rời đi, cả ba bọn họ đều hiểu rõ, nếu để phía cảnh sát biết về mối quan hệ của ba người thì sẽ rất phiền, thấy hai vợ chồng đã đi xa Kiệt mới cầm lấy bộ đàm đáp lời “Kiệt xin báo cáo, tình hình của tôi vẫn ổn” Phía bên kia đường dây ngay lập tức nháo nhào hết cả lên.
Kiệt hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh lạnh lúc chiều tối mang theo mùi khói xe quen thuộc của thành phố ngay lập tức xuyên qua khẩu trang lắp đầy lồng ngực của anh, Kiệt nhìn cung đường về nhà quen thuộc mình vẫn hay đi, phía bên đồng đội anh đã giải quyết xong, Kiệt lấy cớ có mấy tay thổ phỉ muốn trả thù nên đã nhân lúc chỉ còn mình anh để tấn công, anh vì muốn đảm bảo an toàn cho mọi người nên đã dụ chúng chạy sang chỗ khác, trong lúc hỗn loạn đã lạc sang biên giới Pamcuchia, ra khỏi tầm phủ sóng của bộ đàm, sếp Dũng nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, ông đã tận mắt nhìn thấy khung cảnh hoang tàn ở chỗ đó, chỉ có ngôi lán nơi những nạn nhân trú tạm là còn nguyên vẹn, ông vỗ vai Kiệt bảo “Nhiệm vụ của cậu là đảm bảo an toàn cho con tin, cậu đã làm rất tốt rồi” Nói xong thì ông ấy cũng để anh đi mà chẳng làm khó dễ gì, lúc đó thì Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng giờ đây khi đang tiến về ngôi nhà quen thuộc thì tâm trạng lại một lần nữa bối rối.
Kiệt lấy chìa khóa ra mở cửa, cảnh cửa sắt hôm nay chẳng hiểu sao lại có vẻ nặng hơn mọi ngày, vừa tiến vào nhà thì cậu đã bị kéo vào vòng tay của ông Quốc, ông ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen óng của con trai, ông nhìn từ trên xuống dưới một lượt thấy cậu không bị thương thì liền thở phào nhẹ nhõm, Kiệt tuy có nhiều tâm sự nhưng cũng không tránh né vòng tay quen thuộc của cha, cậu cúi đầu xuống từ từ nói “Mình vào nhà đi, con có chuyện cần nói” Ông Quốc bình tĩnh gật đầu, trong thâm tâm ông biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới. Hai cha con đi vào phòng khách, Kiệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện cha mình, ngồi đây làm cậu có chút không quen, bình thường cậu toàn ngồi bên cạnh ông thôi “Mối quan hệ của mẹ và gã Vĩ đó là sao vậy ạ?” Ông Quốc nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt của con trai, đôi mắt ấy nhìn giống hệt người phụ nữ ông yêu nhất “Mẹ con vừa hợp tác làm việc vừa có quan hệ tình cảm với hắn” Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng phần nào đoán được từ những lời nói của hắn “Sau khi mẹ bỏ hắn thì hai người có còn liên lạc với nhau không? Nếu không thì sao hắn lại biết mẹ đã qua đời” Ông Quốc im lặng một chút, ông thật sự không muốn cậu biết chuyện này, đó chính là di nguyện cuối cùng của vợ ông, Kiệt nhìn ra sự chần chừ của cha thì liền lên tiếng “Con xin cha đó hãy nói thật đi, chỉ lần này thôi cũng được” Ông Quốc nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của con trai, cả cái tính cứng đầu này cũng giống mẹ nó nữa “Mẹ con bị âm khí biến đổi từ lúc vị thành niên lại trải qua quá trình cải tạo nên khả năng có thai là bằng không, nhưng phép màu đã đến với cha mẹ, bà ấy đã có con” Nói đến đây ông Quốc cũng không kiềm được mà nhớ về khoảng khắc năm đó, khi hai vợ chồng ông vui sướng ôm lấy nhau trong căn hộ chật hẹp, ông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Do sức khỏe mẹ con không tốt nên bác sĩ đã cảnh báo rằng, thai kì này sẽ cực kỳ nguy hiểm, vậy mà bà ấy vẫn kiên quyết muốn giữ con lại, dù ai nói gì cũng mặc kệ” Kiệt cố bình tĩnh nói “Sao…sao cha chưa từng kể con nghe những việc này?” Ông Quốc nhìn vào gương mặt của Kiệt, ánh mắt ông xa xăm như đang nhớ về điều gì đó “Đây chính là ý nguyện của mẹ con, dù cha có cố thế nào thì bà ấy vẫn luôn mặc cảm về xuất thân của mình, mẹ con không muốn con biết về những sai lầm bà đã gây ra trong quá khứ” Kiệt nghe xong những lời này thì đột ngột lên tiếng “Vậy lý do ông bà nội…” Cậu không dám nói hết câu, từ khi còn nhỏ Kiệt đã biết mình không được nhắc về gia đình bên nội, lần đầu tiên cậu gặp họ là trong đám tang của ông bà, khi đó Kiệt chỉ là một cậu nhóc tiểu học nhưng cậu cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những cô chú họ hàng. Ông Quốc cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, năm đó ông đã cố hết sức để thuyết phục cha mẹ mình, nhưng họ quá cổ hủ, quá cứng nhắc, họ bắt ông phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, khoảng khắc ông bế Kiệt trong tay và trở thành một người cha, ông đã thề rằng mình sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó.
Kiệt gục đầu vào trong tay, giờ cậu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, lý do vì sao cha lại bao bọc mình đến vậy, lý do vì sao ông lại giấu hết mọi chuyện. Những giọt nước mắt ấm nóng từ từ tràn ra khỏi khóe mi của Kiệt, ông Quốc nhẹ nhàng tiến lại gần dùng bàn tai chai cứng thô sạm nhẹ nhàng quệt đi từng gọt nước mắt vươn trên má con trai “Cha xin lỗi vì đã giấu con quá nhiều chuyện, nhưng ta làm vậy là muốn tốt cho con thôi” Kiệt nhẹ nhàng chạm vào tay ông Quốc, bàn tay của cậu vẫn nhỏ hơn ông rất nhiều “Con biết, nhưng con đã lớn rồi, con có thể chia sẻ cùng cha mà, tin tưởng con có được không?” Ông Quốc nhìn thẳng vào con trai, trong mắt ông vẫn hiện ra hình ảnh cậu bé nhỏ xíu lăn xăn chạy tới ôm lấy chân mình, nhưng ông biết càng giữ chặt sẽ càng dễ mất, ông Quốc ôm Kiệt vào vòng tay vững chãi của mình “Đương nhiên rồi, con trai của cha là gỏi nhất đương nhiên cha tin con rôi” Kiệt dụi mặt vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của cha, đợi đến khi bản thân đã bình tĩnh lại thì từ từ nói “Cha ơi, con muốn nói với cha chuyện này, là chuyện của con và chị Lệ…”
Hai vợ chồng Hùng Hà tấp nập chạy ngược xuôi cùng chị Lệ tiếp khách, tuy buổi lễ tổ chức không quá lớn nhưng ai cũng muốn mọi việc diễn ra hoàn hảo hết mức có thể nên ai nấy đều tất bật kiểm tra lại mọi thứ. Hà mặc bộ đồ phù dâu loay hoay giúp chị Lệ chỉnh lại váy cưới, họ đã tất bật từ sáng để làm lễ rước dâu, nghỉ được buổi trưa tý giờ đã phải chuẩn bị làm lễ trong nhà thờ, và chẳng biết trùng hợp thế nào mà đây lại chính là nơi khi trước vợ chồng cô lẻn vào để ăn cắp gỗ thiên, nơi bắt đầu mọi chuyện.
Hà dặm lại phấn nền cho chị gái rồi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được mà cảm thán “Chị của em có khác, đẹp quá trời luôn” Lệ nhìn nhìn chiếc váy cưới tơ lụa đính đầy đá lấp lánh mình đang mặc, nhẹ nhàng thở dài “Chị đã bảo dùng lại bộ đồ thuê lúc chụp hình cưới là được mà, tự nhiên mua thêm một cái chi cho tốn kém không biết” Hà ngay lập tức chẹp lưỡi “Sao mà vậy được, đâu phải cứ đầm trắng là dùng làm váy cưới, chưa kể bộ đó nhìn đơn giản quá, không đủ đặc sắc” Lệ búng trán em gái cái bóc “Bộ đó cũng em chọn chứ ai, làm trong nhà thờ nhỏ chủ yếu cho người quen bên Kiệt thôi chứ có ai nữa đâu” Lệ thấy mình với Kiệt cưới mà người hào hứng chọn đồ nhất là em gái, nếu cô không cản lại thì Hà còn định mỗi buổi lễ chuẩn bị cho chị ba bộ khác nhau, em gái quan tâm mình làm Lệ rất vui nhưng mà đốt tiền kiểu đó thì phải mắng cho tỉnh ra, lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên “Hai chị em chuẩn bị xong chưa, khách đến đủ hết rồi” Hùng vừa nói lớn vừa móc điện thoại ra kiểm tra giờ, còn năm phút nữa là đến giờ làm lễ, cảnh cửa gỗ sồi lúc này cũng từ từ mở ra, Hà dùng thế khua tay biều diễn hướng về phía chị gái, Hùng nhìn chiếc đầm lộng lẫy tôn lên nét đẹp mềm mại thanh lịch của chị Lệ mà khuýt sáo một tiếng, đúng là không uổng công bọn họ đi thử chục tiệm khác nhau “Quá đẹp luôn chị ơi” Chị Lệ ngại ngùng cười cười trong khi Hà tự hào vỗ ngực “Đương nhiên là phải đẹp rồi” Nhất định phải cho người quen phía Kiệt thấy anh ấy may mắn lắm mới cưới được chị cô. Giờ Hà cũng có dư chút tiền rồi, sao có thể để chị gái mặc đúng một bộ như khi cô và Hùng cưới nhau lúc cơ hàn chứ, nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về chị Lệ làm Hà cảm thấy số tiền mình bỏ ra là cực kỳ xứng đáng, Hùng cũng không để phí thời gian thêm nữa nhanh chóng bảo “Tán dóc vậy đủ rồi, giờ phải đến lễ đường thôi”
Trong tiếng nhạc du dương, Kiệt lo lắng chỉnh lại chiếc nơ đeo trên cổ chờ mong nhìn về phía cửa, chỉ có mấy phút thôi mà anh thấy dài như mấy tiếng đồng hồ vậy, rồi cánh cửa ấy cũng từ từ mở ra, chiếc vòng nguyệt quế treo bên trên cũng lay động theo. Lệ từ từ xuất hiện, khoác trên người bộ váy đuôi cá tơ lụa được thêu đính tỉ mỉ, tay ôm theo bó hoa bách hợp tỏa hương thơm ngát, theo đúng tục lệ của Thuận Thiên đạo cha mẹ sẽ là người đi cùng cô dâu tiến vào lễ đường, đánh dấu khoảng khắc một gia đình mới được tạo ra, do hoàn cảnh của Lệ nên người đi cùng cô là vợ chồng Hùng Hà, nhưng trong mắt Kiệt lúc này chỉ còn lại mình Lệ, anh cảm thấy đôi mắt của cô còn sáng và đẹp hơn những viên đá đính trên váy, nụ cười của cô còn tươi đẹp hơn bó hoa trong tay.
Trong mắt Lệ cũng vậy, những ánh nhín từ quan khách hai bên cũng chẳng lọt được vào mắt cô, tất cả chỉ còn lại nụ cười hạnh phúc cùng ánh mắt si mê của chàng trai phía trước. Cô cảm thấy cứ mỗi bước chân vanng lên là tim mình lại lệch mất một nhịp, lúc đi đến nới cô xoay người đứng đối diện Kiệt, Hùng và Hà thì tản ra đứng sang một bên cùng với ông Quốc. Tiếng nói của vị mục sư già nua chủ trì hôn lễ từ từ vang vọng khắp không gian trang nghiêm “Lệ, con có thề rằng mình sẽ mãi mãi ở bên người mình đã chọn làm chồng bất kể khó khăn hay sung sướng, khỏe mạnh hay bệnh tật không” Giọng nói trong trẻo đầy sự chắc chắn của chị Lệ vang lên “Con đồng ý” Vị mục sư gật đầu quay sang Kiệt “Kiệt con có thề rằng…” Nhưng ông ấy chưa kịp nói hết câu thì Kiệt đã chắc nịch đáp “Con đồng ý”
Chuyện này khiến cả lễ đường cười ồ lên, đến cả Lệ cũng không nhịn được mà cười khanh khách làm vài sợi tóc mai rơi xuống vành tai đã đỏ ửng từ bao giờ, Kiệt lúc này chỉ biết đỏ mặt xấu hổ, vị mục sư già kia ho khan mấy cái nhắc mọi người trong lễ đường phải im lặng “Với sự đông thuận của cả hai, ta tuyên bố hai con là vợ chồng dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo” Lúc này Kiệt chẳng thèm đợi vị mục sư kia cho phép đã ôm lấy Lệ, khóa môi cô trong tiếng hò reo chúc mừng của mọi người.Ngoài cặp vợ chồng son đang khóa môi kia thì có lẽ người vui nhất trong hôm nay là cặp đôi Hùng Hà, mọi khó khăn vất vả hai người trải qua giờ đã được đền đáp, cả hai kích động đến nổi ôm chầm lấy người bên cạnh mà quên mất người đứng giữa là ông Quốc, ông liếc mắt nhìn hai đứa nhóc đang ôm mình cứng ngắc, định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại thôi, đằng nào cũng thành người một nhà cả rồi, bỏ qua cho họ vậy.
Sau buổi lễ là lúc chú rể cùng cô dâu đi chào hỏi mọi người, không gian ấm ấp mộc mạc của nhà thờ được lấp đầy bởi những âm thanh cười nói rôm rả trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, tiếng bước chân lách cách trên sàn gỗ càng góp thêm phần náo nhiệt cho buổi tiệc, ai ai cũng vui vẻ chúc phúc cho đôi uyên ương mới thành, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh yêm đềm tĩnh lặng như đêm hai vợ chồng lẻn vào. Hà nhìn cha con ông Quốc cùng chị Lệ cười nói vui vẻ với khách khứa thì thầm cảm thán, nhìn thật hòa hợp, giống hệt như một gia đình ba người vậy. Không biết vì sao nhưng nghĩ đến đây cô lại thấy hơi buồn trong lòng, cô vui vì chị Lệ đã có thêm chỗ dựa nhưng vẫn không nén được cảm giác chua xót, Hà cũng chẳng biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy nữa, đây rõ ràng thứ cô cùng chồng hao tâm tổn sức chuẩn bị cho chị Lệ mà, chẳng lẽ đây là cảm giác của những bậc ba mẹ lúc gả con gái sao?
Hà ra hiệu cho ông xã đang đứng bên cạnh để cùng đi ra ngoài, Hùng cũng rất vui vẻ nghe theo, trong đây toàn là người quen của ông Quốc và Kiệt, anh chả biết ai cứ đứng đờ ra đó chán muốn chết. Hai người cùng đi ra khu vườn nhỏ phía sau nhà thờ, ánh đèn từ bên trong hắt ra soi sáng cho mấy cây hoa giấy màu sắc sặc sỡ, Hà ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trăng hôm nay thật sáng, Hùng nhìn vào ánh mắt của vợ liền biết cô có tâm sự “Em đang nghĩ gì sao?” Hà nhẹ nhàng gật đầu “Em nghĩ về mấy chuyện bữa giờ thôi, nhiều chuyện xảy ra quá mà” Hùng lúc này cũng ngửa đầu lên cùng vợ ngắm trăng, đúng là có nhiều chuyện thật, lâu lâu anh còn không tin được là họ đã sống sót trở về “Em nghĩ mọi chuyện đã kết thúc chưa?” Hà không lập tức trả lời câu hỏi của chồng mà tựa đầu trên vai anh, dùng một tay nhẹ nhàng chạm lên tấm lưng săn chắc “Em cũng không biết nữa, bữa anh Kiệt nói với tụi mình là vẫn chưa tìm thấy tên đó mà” Nhắc đến chuyện này Hùng liền bắt đầu trở nên căng thẳng, anh nhớ lại buổi nói chuyện hôm đó, đám tay sai của Vĩ như rắn mất đầu rất nhanh đã bị triệt phá dưới sự truy quét của cảnh sát, nhiệm vụ ở núi Là Tơn khi ấy là bước đệm quan trọng giúp bọn họ thu được bằng chứng phạm tội xuyên quốc gia buộc phía Pamcuchia để họ tiến vào lãnh thổ diệt cỏ tận gốc, nhưng dù đã phong tỏa khắp nơi, lực lượng Trật Tự Tôn Giáo vẫn không tìm thấy dấu vết của Vĩ, theo lời Kiệt nói thì cứ như hắn đã biến mất vào trong không khí vậy.
Hà thấy chồng căng thẳng thì nhẹ nhàng vuốt lưng anh cười nói “Thằng đó sống dai như đỉa vậy á, lần sau gặp lại tụi mình phải đánh hắn bờm đầu trả thù cho Mực mới được” Hùng nghe bà xã nói vậy thì cũng bật cười thành tiếng, vợ anh nói phải, lúc gặp lại thì đánh tiếp thôi. Suy cho cùng thì những chuyển đó chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống của hai người, anh ôm lấy Hà cúi xuống hôn lên môi cô, Hà cũng nhiệt tình đáp lại, hai vợ chồng cứ vậy mà ôm lấy nhau trong tiếng cười nói vang ra từ nhà thờ và tiếng xào xạt của cành cây khi một chú chim sẻ bay đến. Chuyện đã xảy ra là quá khứ, chuyện sẽ xảy ra thì là tương lai, ngay tại khoảng khắc này họ chỉ cần tận hưởng hiện tại là được, vì cả hai biết dù có là chuyện gì thì họ vẫn sẽ đồng hành cùng nhau.