CHỒNG BÙA VỢ PHÉP - Chương 22
Hùng hít sâu một hơi, đôi tay cậu vuốt mạnh nơi khóe mắt một cái rồi nói tiếp “Khi đã chạy đến đây thì tôi thấy cảnh anh đang chiến đấu với ba con ma xó kia, tôi nhớ đến việc Hà bảo có hai tên đang trốn trong lán nên đã dùng thứ này để cho nổ hết, tại tôi cũng chẳng biết chúng trốn trong lán nào, cũng không muốn bỏ thời gian kiểm tra từng cái” Kiệt nhìn thứ Hùng mới lấy ra từ trong áo khoác, đó là một bình gas mini được quấn bùa nổ quanh đầu, Kiệt không nhịn được mà thầm tán thưởng sức sáng tạo của hai vợ chồng họ, vừa nói chuyện xong thì chiếc xe chở nạn nhân cũng đến, thị lực của Kiệt vẫn đang được cường hóa nên anh đã nhìn thấy chiếc xe buýt đó trước khi nó lọt vào tầm mắt của Hùng, anh đứng lên quay sang bảo với cậu “Người của bên anh đến rồi, chúng ta đi thôi” Hùng nhanh chóng đứng dậy, Kiệt nhình khung cảnh máu me hoang tàn xung quanh một lần cuối, trong lòng thầm nghĩ, nếu anh có thể toàn mạng trở về thì cái bãi chiến trường này sẽ là cái cớ hoàn hảo cho sự mất tích của anh. Và thế là hình bóng của hai người một chó chẳng mấy chốc đã biến mất giữa cánh rừng rộng lớn.
Hai người đi theo sự hướng dẫn của ông Quốc mà đi một mạch đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Kiệt nhìn Hùng điên cuồng tiến về phía trước mà thở dài một hơi, anh đưa tay chặn bước cậu rồi nói “Hùng à, anh nhịn đói vài hôm thì cũng không sao nhưng không nhịn khát được đâu, chúng ta đi tìm nước rồi hẵng đi tiếp nhé” Thức ăn nước uống của bọn thổ phỉ anh đã phân phát hết vào hôm qua rồi, nên từ sáng đến giờ Kiệt còn chẳng có nổi ngụm nước để uống, nghe Kiệt nhắc thì Hùng mới sực nhớ ra là anh cần thức ăn nước uống để sống, Hùng có chút xấu hổ lấy tấm bản đồ từ trong chiếc balo Hà để lại ra, cậu nhìn vào nó một lúc rồi bảo “Có một con suối đang chảy cùng hướng đi của chúng ta, giờ đến đó rồi đi men theo là được” Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt anh lướt nhanh qua tấm bản đồ được đánh dấu cẩn thận trên tay Hùng, cậu lấy la bàn ra dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đi đến một con suối nước chảy trắng xóa, Kiệt nhanh chóng cuối xuống uống mấy ngụm nước cho đã khác, anh dùng nước rửa ráy tay chân cho tỉnh táo một chút, Hùng nhìn vào đôi mắt thâm quầng trên gương mặt phờ phạc của Kiệt rồi từ từ nói “Anh nhắm mắt nghỉ chút đi để Mực canh chừng cho, tôi đi đây một chút” Kiệt nghe vậy thì cũng gật đầu ngả lưng xuống hòn đá lớn cạnh con suối, đã hai ngày rồi anh chẳng ngủ ngê gì nên giờ cũng đang rất mệt, Hùng thấy Kiệt chìm vào giấc ngủ giữa tiếng suối chảy rào rào cùng không khí lành lạnh thì đi lại nói nhỏ với Mực “Mày ở đây canh chừng thấy có gì bất thường thì sủa lớn vào” Thấy con Mực vẫy vẫy đuôi tỏ ý đã hiểu Hùng mới yên tâm rời đi.
Anh nhìn vào dòng nước chảy siết sau trận mưa lớn liền biết việc mò cua bắt ốc là bất khả thi nên chỉ đành đi dọc theo con suối xem có tìm được gì cho Kiệt ăn không, lúc lọi một hồi thì cũng tìm được vài cây khoai rừng, đang đào khoai thì ký ức về Hà lại một lần nữa tràn về, anh nhớ về lần dầu hai người gặp nhau ở cái trại nuôi nhốt người đó, Hà chỉ vừa mới tới đã dám đánh nhau với mấy đứa trẻ bắt nạt giành ăn với Hùng, dù chuyện xảy ra cách đây cả chục năm về trước nhưng anh vẫn nhớ như in hình ảnh vợ giựt miếng khoai từ tay bọn nhóc đưa lại cho mình, loại khoai lúc đó cũng chính là loại khoai mọc dại ăn vào thấy ngứa quanh miệng này. Hành động đó đối với một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong một ngôi nhà thiếu thốn tình thương như anh có ý nghĩa rất lớn. Cha mẹ anh cưới nhau vì mang thai ngoài ý muốn dưới áp lực của gia đình hai bên chứ chẳng có tình cảm gì, những ký ức đầu tiên Hùng có là tiếng cãi vã dằn mâm xán chén của cha mẹ, chẳng bao lâu sau cả hai cũng ly dị rồi đi bước nữa, ai cũng tìm được gia đình hạnh phúc cho riêng mình, chỉ có Hùng là bị bỏ lại phía sau, dù là ở nhà của cha hay của mẹ thì anh vẫn luôn là đồ thừa thải, trong từng bữa cơm, trong từng tiếng nói bọn họ luôn có cách để nhắc anh nhớ về thân phận ăn nhở ở đậu của mình, dần dần Hùng cũng học được cách im lặng đón nhận tất cả, ngay cả cái đêm bị cha bỏ lại ở nơi gắn mác trại trẻ mồ côi đó Hùng cũng chẳng gào khóc kêu la gì. Vì có cơ địa phù hợp nên anh tiếp thu kiến thức về bùa phép nhanh hơn những đứa trẻ khác và cũng vì vậy mà bị chúng bắt nạt, Hùng theo thói quen mặc chúng muốn làm gì thì làm nhưng lúc Hà xuất hiện cô lại nói với anh một câu “Đẹp trai mà sao ngu dữ vậy, bị ăn hiếp cũng không biết đánh lại” Hùng vẫn nhớ rõ cách cô kéo lấy tay anh vừa đi vừa nói “Theo làm đàn em của tui đi, nhưng phải nghe lời đó biết chưa? Giờ tui dẫn ông đi gặp chị hai” Chị Lệ lúc đó là đứa bé mười một mười hai tuổi, thấy Hà mang thằng nhóc không biết từ đâu chui ra đứng trước mặt mình bảo là đệ tử em mới thu nhận cũng chỉ mỉm cười hiền từ dùng tay xoa đầu anh rồi bảo “Vậy từ giờ em cũng làm em chị luôn nha, ba chị em mình sẽ nương tựa vào nhau” Kể từ ngày hôm đó Hùng đã tìm được gia đình dành cho mình, dù là lúc bị âm khí biến đổi gây ra nỗi đau khủng khiếp hay lúc vẽ bùa không đạt bị bọn người kia đánh đập thì Hà cũng luôn đồng hành cùng anh. Khi hai người ôm lấy nhau ngắm nhìn ngọn lửa thiêu rụi cả cánh rừng cùng với chốn địa ngục trần gian đó, Hùng cảm thấy như chỉ cần hai bọn họ đồng lòng hợp sức thì không gì là không thể, khoảng thời gian hai người dấn thân vào giới bùa phép chui để kiếm tiền chạy chữa cho chị Lệ càng củng cố niềm tin này, dù có bị thương thật nặng hay lâm vào cảnh không xu dính túi thì hai người cũng vượt qua được, tình cảm của anh dành cho Hà cũng không đơn thuần là tình thân nữa mà đã trở thành tình yêu. Hùng nhớ lại cảm xúc vui sướng khi hai người thành công nhận được tấm bằng điều dưỡng và kiếm được công việc ổn định tại thành phố, cả hai không cần phải liều mạng mỗi ngày để kiếm tiền nữa, vào đêm hôm ấy anh đã cầu hôn cô, nhưng vào lúc này đây khi Hà đang bị bắt giữ bởi một đối thủ vượt xa tầm với của anh thì những ký ức hạnh phúc đó chỉ khiến Hùng muốn rơi nước mắt, Hùng cố mặc kệ cảm giác châm chít nghèn nghẹn nơi cổ họng rồi nuốt nước mắt vào bên trong, anh tự nhủ với bản thân là có khóc cũng không được gì, giờ anh phải tỉnh táo thì mới cứu được vợ.
Tuy đã kiềm được nước mắt nhưng Hùng không biết đôi mắt mình đã đỏ hoe từ lúc nào, anh mang mấy củ khoai cùng ít củi về chỗ Kiệt đang nằm ngủ rồi bắt đầu nhóm lửa, mùi củi cháy đã đánh thức Kiệt, anh ngồi dậy thấy Hùng đang nướng khoai cùng đôi mắt đỏ hoe thì lo lắng hỏi “Em có sao không Hùng, bị nhựa cây bắn vào mắt sao?” Hùng chỉ im lặng lắc đầu, cậu dùng một cành cây dài kiểm tra rồi xiên mấy củ khoai nhỏ đã chín trước đưa cho Kiệt “Anh ăn đi cho có sức, bọn em không mang theo lương thực nên chỉ kiếm được ít khoai rừng này thôi” Kiệt gật gật đầu bảo “Cảm ơn em” Rồi nhận lấy cành cây xiên mấy củ khoai từ trên tay Hùng, lúc anh đang ăn thì Hùng chợt nói “Đêm qua cho em xin lỗi nhé, em đang kích động nên ăn nói không phải phép với anh và bác Quốc” Kiệt nhẹ nhàng đưa tay vuốt lưng an ủi Hùng “Mấy chuyện cỏn con đó bỏ qua hết đi, giờ chỉ cần tập trung vào chuyện đưa Hà về an toàn thôi, anh hứa với em dù có khó khăn cấp mấy anh cũng sẽ đưa con bé trở về” Hành động này như sợi rơm cuối cùng phá vỡ phòng tuyến của Hùng, nước mắt anh tuôn ra như mưa, giọng nói nghèn nhẹn không rõ chữ “Tất cả… tất cả…là lỗi của em… em…em vô dụng… không bảo vệ được cô ấy” Kiệt thấy Hùng khóc đến thương tâm thì chỉ im lặng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vì anh biết khóc xong rồi tâm trạng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Đợi đến khi Hùng đã khóc hết nước mắt Kiệt từ từ lấy một tấm khăn từ túi giúp cậu lau mặt, Kiệt tranh thủ ăn nốt mấy củ khoai trong lúc đợi Hùng bình tĩnh lại rồi nói “Chúng ta đi tiếp nhé”, cổ họng của Hùng vẫn còn nghèn nghẹn nên chỉ gật đầu một cái rồi đứng lên tiếp tục tiến về phía trước.
Hà chưa kịp phun ngụm máu trong miệng ra đã bị bồi cho một cú đã thẳng vào thái dương, lượng máu trong miệng ngay lập tức sặc lên mũi khiến cô ho săc sụa, Hà dùng đôi mắt sung húp bầm tím nhìn vào ba gã đàn ông ở trước mặt và Vĩ đang ung dung ngồi trên ghế ở phía xa, chúng đã thay phiên đấm đá từ nãy đến giờ rồi, cả cơ thể cô đã chẳng còn chỗ nào lành lặn, nếu là người bình thường chắc đã ngất đi từ lâu, Hà cố điều hòa nhịp thở mặc kệ sự đau nhức ở lòng ngực. Từ lúc chúng bắt đầu đánh đập hành hạ, cô chỉ im lặng mà đón nhận, không gào khóc chửi rủa gì vì Hà biết làm vậy chỉ khiến lũ đàn ông trước mắt hăng máu hơn mà thôi. Vĩ nhìn cô im lặng như khúc gỗ mãi cũng chán, anh ra hiệu cho lũ đàn em ra ngoài rồi từ từ đứng dậy đi về phía người con gái bị trói nằm trên sàn. Vĩ từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ thê thảm của Hà, quần áo cô đã bị cởi hết ra chỉ chừa lại bộ đồ lót, cả người không có chỗ nào lành lặn cả, anh cúi người xuống nắm lấy mái tóc rối bời ép cô ngẩng mặt lên “Sẵn sàng nói chuyện chưa?” Hà vì sự đau đớn trên da đầu mà cau mày, nhưng trên môi vẫn hiện lên nụ cười khinh bỉ “Muốn gì thì nói mẹ ra đi” Vĩ lấy từ trong áo ra một tấm hình cũ kỹ đưa đến trước mặt Hà “Kiệt và người trong ảnh này có quan hệ gì?” Cô nhìn bức ảnh ố vàng cũ kỹ trước mặt, dù người trong ảnh nhìn trẻ hơn nhiều nhưng cô vẫn nhận ra đó là mẹ Kiệt, Hà khinh khỉnh nói “Nhìn như đúc từ một khuôn ra còn không biết hả” Nghe giọng điệu châm chọc của cô, Vĩ liền nắm chặt đống tóc trong tay hơn làm Hà nhíu chặt mày, từ vẻ ngoài của họ anh cũng phần nào đoán được là quan hệ mẹ con nhưng anh vẫn không muốn tin đó là sự thật, giọng nói ma mị lại của Vĩ một lần nữa vang lên “Vậy cha của cậu ta là ai?” Hà khó hiểu nhìn anh, cô tự hỏi tại sao tên này lại có hứng thú với Kiệt đến vậy, là người yêu cũ của mẹ Kiệt sao? Nhưng nhìn hắn trẻ măng mà “Ông ta tên Quốc, là cảnh sát về hưu, tao biết có nhiêu đó”
Vừa dứt lời Vĩ liền gục đầu cười sằng sặc nhưng giọng cười đó còn mang theo chút cay đắng, tiếng cười của anh vang vọng cả không gian chật hẹp nghe cực kỳ quỷ dị, chứng kiến cảnh này Hà không còn thấy khó hiểu nữa mà đã khẳng định gã đứng trước mặt mình là một tên điên, cười một lúc lâu Vĩ mới từ từ nói tiếp, nhưng Hà lại cảm thấy hắn đang độc thoại chứ không phải nói chuyện với mình “Vậy là em ấy vẫn chọn tên đó sao, được lắm…được lắm…thứ ta không có được thì không kẻ nào được phép có” Hà nhìn hắn lẩm ba lẩm bẩm thì Hà càng chắc chắn về nhận định của mình, cô nhịn không được mà cười khinh mấy tiếng rồi bảo “Đéo ai hỏi” Câu nói của Hà đã thành công chọc giận Vĩ, anh liên tục đập mạnh đầu cô xuống đất đến khi máu mũi trào ra rồi bảo “Ăn nói cho cẩn thận trước khi tao cắt lưỡi mày” Hà chẳng thèm nói tiếp mà phun nước miếng vào thẳng mặt tên trước mặt, và cái giá phải trả chính là một cái tát chát chúa lên gò má vốn đã bầm tím sưng húp của cô, Vĩ đưa tay chùi đi tức giận ném đầu Hà xuống đất “Đúng là chủ nào tớ nấy, mày dơ bẩn như lũ chuột cống của mày vậy” Nói xong Vĩ cũng đứng dậy bỏ đi để Hà lại trong căn phòng chật hẹp.
Cô muốn hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại nhưng lớp bụi dày đặt trong căn phòng lại khiến cô hắt xì mấy cái, Hà đưa mắt nhìn quanh căn phòng chỗ mình bị giam giữ, trong căn phòng này chứa đầy mấy món linh tinh từ hình nộm ma nơ canh đến mấy cái biển hiệu đầy chữ tiếng Trung. Hà nheo mặt dựa vào ánh sáng lập lòe từ cái đèn điện treo trên trần cố đọc mấy chữ tiếng anh ít ỏi trên cái bảng hiệu phai màu, nhìn thấy chữ casino nên Hà đoán mình đang bị nhốt tại một cái sòng bạc nào đó, cô kiên trì đợi thêm một lúc nữa đến khi chắc chắn không có ai mới bắt đầu ho khan, tiếng ho sằng sặc ngày càng lớn, nước dãi từ miệng cô cũng chảy đầy ra sàn, Hà ọe lớn một tiếng, cái đầu rắn màu đen thon dài ngậm theo một miếng ngọc bội cùng dịch tiêu hóa ngay lập túc chui ra từ miệng cô, Hà nhìn đôi mắt trắng dã của Cạp mà thầm mừng trong lòng, cô đã đặt cược thành công, trước lúc xông lên kéo dài thời gian cho chồng bỏ trốn cô đã cho Cạp nuốt một con dao gập cùng một ống ma lực cô đặc, rồi nhân lúc vụ nổ xảy ra nuốt nó và mặt ngọc bội kia vào bụng.Tuy cái cổ họng của Hà muốn chảy máu đến nơi rồi nhưng làm vậy thì khi rơi vào trường hợp không bị giết mà bị bắt thế này cô sẽ có cơ hội trốn thoát, Cạp nhả con dao gập vào tay Hà rồi giúp cô bật nó ra, chẳng mấy chốc tay chân của Hà đã được giải phóng, cô vươn vai giãn gân cốt một tí rồi uống hết ống ma lực cô đặc Cạp vừa nhả ra, Hà thỏa mãn thở dài một hơi, cho tự hủy hết đàn chuột và cường hóa Mực đã rút cạn ma lực của cô, còn thêm những vết thương trên người làm Hà mệt muốn chết, ống ma lực kia lúc này chẳng khác gì thần dược hồi sinh, cô nhanh chóng cầm lấy miếng ngọc bội, giọng nói quen thuộc của ông Quốc lập tức vang lên trong đầu Hà “Alo alo, Hà ơi, có nghe thấy gì không?” Cô vội vàng hỏi ngược lại “Bác ơi, chồng con sao rồi, anh ấy có bị sao không?” Ông Quốc đã cố kết nối với cô từ nãy đến giờ liền thở phào một hơi, nhưng ông chỉ vừa kịp chuyển tín hiệu cho Hùng đã bị anh giành nói “Hà, Hà ơi, em không sao chứ, chúng có làm em bị thương không, em đang ở đâu vậy? Em trốn được rồi sao?” Hùng không kiềm chế được sự kích động mà nói một tràng dài, Hà được nghe giọng nói của chồng thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng trấn an anh “Em không bị làm sao hết, em chưa thoát ra được còn đang dùng Cạp tìm đường ra” Hà đang vừa liên lạc vừa điều khiển Cạp bò trong ống thông khí dò la nơi này, giọng nói của Kiệt bất ngờ vang lên trong đầu cô “Em không sao là tốt rồi, bọn anh đang ở ngoài rìa khu Nhị Công Chúa” Hà suy tính trong lòng một chút, có vẻ Kiệt đã biết thêm vài chuyện rồi, nhưng anh ta đang muốn giúp cô nên Hà tạm thời mặc kệ chuyện đó “Em đang ở một cái sòng bạc nào đó, em không rành khu này nên cũng không biết cụ thể là ở đâu” Lúc này giọng nói trầm ngấm đầy quyền uy của ông Quốc từ từ vang lên “Cô đang cách Kiệt khoảng mười cây số về hướng Đông Bắc” Hà gật gù thầm cảm thán, đúng là bùa xịn có khác, tiện dụng quá trời.
Hà dựa vào góc nhìn của Cạp mà mường tượng ra cấu trúc của cái sòng bạc này, nó nằm trong một khu phức hợp giải trí hết sức sầm uất “Vậy thì tốt, chỗ này khá phức tạp nên con thấy mọi người cứ chờ ở vùng ngoại ô sẽ hay hơn, con sẽ thoát ra rồi gặp mọi người ở đó” Hùng ngay lập tức lên tiếng phản đối “Không được, như vậy quá mạo hiểm, nhỡ chúng phát hiện thì sao” Hà chỉ bình tĩnh nói tiếp “Chỗ này toàn là tay mắt của tên đó, hai người đến đây cũng chả ích gì, chưa kể mục tiêu mà thằng điên đó nhắm tới chính là Kiệt”