CHỒNG BÙA VỢ PHÉP - Chương 13
Hà vừa rảnh tay ngồi xuống nghịch điện thoại thì liền bị tin nhắn của chồng dọa cho hú hồn, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh bật clip lên xem, tuy hình ảnh cũng không rõ lắm nhưng Hà vẫn nhận ra đó là Kiệt đang đánh nhau với một con máu đói bằng sợi dây gì đó, Hùng còn nhắn về nhà sẽ kể cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện, Hà nhìn thời gian thì thấy tin nhắn này được gửi tầm năm phút trước, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi chạy ngay sang khoa kháng nhiễm âm dương khí, chuyện có bệnh nhân bị ma quỷ đoạt xác như này là chuyện lớn giờ tới đó chắc chắn sẽ thu được không ít thông tin hay ho, và đúng như cô dự đoán cả đống người đang quay quanh cậu trai mới bị nhập, người kiểm tra sinh hiệu người thì đi gọi điện cho ban quản lý báo cáo tình hình những tiếng xì xầm to nhỏ đổ lỗi cho nhau cũng lọt vào tai cô, trách nhiệm chính của khoa này là bảo trì và vận hành mấy hệ thống cân bằng âm khí như hệ thống lọc, pháp trận trấn yểm nhằm đảm bảo mấy chuyện như ma quỷ quấy phá không vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng giờ thì hay rồi bệnh nhân bị ma đói điều khiển không phát hiện kịp thì cũng thôi đi lại bị người bên Trật Tự Tôn Giáo phát hiện ra, Hà giả bộ đi vào lẫn trong đám người đang chạy mòng mòng, cô không nhìn thấy Kiệt nên chắc là bị kéo vào nói chuyện với người của bệnh viện rồi. Do là bệnh viện công nên ban quản lý rất sợ mấy chuyện như này lộ ra ngoài, Hà không cần nghĩ cũng biết mấy người đó sẽ cố hết sức để bịt miệng Kiệt, cô cũng tò mò muốn biết xem ông anh đó có liêm chính hay không, Hà lẳng lặng lủi đi ra ngoài, lòng thầm nghĩ nếu ổng liêm thì sắp tới bệnh viện này sẽ có một trận thay máu nhân sự đây, nhìn vẻ lo lắng trên mặt mấy người trong khoa cô bèn tính tới chuyện xin nghỉ việc cùng chồng, dạo này an ninh bị thắt không sơ múi gì được giờ còn thêm chuyện này, đồng lương hằng tháng từ bệnh viện thì không đáng để hai người họ mạo hiểm như vậy, Hà quyết định tối nay sẽ bàn chuyện này với chồng.
Khi cô thần không biết quỷ không hay mà rời đi, thì trong văn phòng của trưởng khoa kháng nhiễm âm dương khí Kiệt đang phải ngồi nghe một bài năn nỉ từ người đàn ông bụng bia đầu hói trước mặt “Cậu thông cảm cho chúng tôi, chuyện này xảy ra hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của bệnh viện nhưng nói đi cũng phải nói lại, một phần cũng do bệnh nhân quá tải trong khi nhân viên thì thiếu, cậu cũng biết rồi đó, vật phẩm tâm linh đang bị siết chặt nên tìm được nhà thầu cũng khó, nên mới thiếu vật tư rồi mới để ma đói tích đủ ma lực chứ mấy năm nay tôi cam đoan là chưa từng có chuyện này xảy ra…” Ông đang hăng say nói thì bị Kiệt giơ tay lên ra hiệu dừng, anh thở dài một hơi “Tôi hiểu ý ông thưa trưởng khoa, nhưng những việc liên quan đến kiểm chuẩn quản lý chất lượng này không phải chuyên môn của tôi, tôi sẽ báo cáo lại sự việc cho cấp trên xử lý.” Nói rồi Kiệt từ từ đứng dậy, nghe đến việc anh sẽ báo cáo chuyện này cho bên Trật Tự Tôn Giáo vị trưởng khoa kia liền đổ ồ hôi hột, ông vội vã đuổi theo Kiệt giọng đầy gấp gáp “Chúng ta cũng người một nhà cả mà, cậu thông cảm giúp chúng tôi lần này đi, bệnh viện A chắc chắn sẽ không quên ơn cậu, cậu muốn gì chúng tôi sẽ….” Kiệt chẳng thèm để tâm mà bước ra khỏi cửa để lại vị trưởng khoa khóc không ra nước mắt kia.
Ngồi nãy giờ ông ta không năn nỉ thì là gợi ý muốn mua chuộc anh, Kiệt nghe mãi cũng chán, anh mà làm mấy chuyện ngu ngốc như nhận hối lộ thì người đầu tiên xử tội anh chính là người cha ở nhà, Kiệt lấy điện thoại ra coi giờ thấy mình đi cũng đã lâu bèn chạy thẳng về phòng bệnh của Lệ, lúc bước vào thì cảnh đập vào mắt anh là cảnh Lệ an ủi thím Tư nước mắt giàn giụa “Con tôi… con tôi sao… sao lại thành ra thế này, mấy hôm nay nó ăn uống được lắm mà sao đột nhiên phải nằm ở phòng cấp cứu vậy….nó có mệnh hệ gì tôi biết phải làm sao….” Lệ ngồi bên cạnh cũng chỉ biết vỗ nhẹ lưng an ủi bà “Bác đừng đau lòng quá mà ảnh hưởng sức khỏe, bác phải có sức thì mới chăm em ấy được ạ.” Nói rồi Lệ lấy vài tờ khăn giấy ra cho thím Tư lau nước mắt, đúng lúc này có một y tá tiến vào nói “Ở đây có người thân của anh Nguyễn Tùng Quốc không ạ?” Nghe thế thím Tư vội vã đứng lên “Là tôi đây, con trai tôi sao rồi cô?” Cô y tá bình tĩnh đáp “Dạ cậu ấy mới tỉnh lại ạ, giờ bác xuống thăm được rồi ạ.” Nghe đến đây thím Tư liền chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, lúc này Kiệt mới từ từ đi lại chỗ Lệ nhỏ giọng hỏi “Có chuyện gì vậy chị?” Lệ thở dài đáp “Chị đang ngủ thì nghe bác ấy khóc, hỏi ra thì do lúc bác ấy mua đồ về không thấy con trai đâu, đi hỏi vòng vòng thì nghe bảo là cậu ấy bị ngất trong nhà vệ sinh nên được đưa vào cấp cứu, làm thím ấy lo quá trời” Kiệt nghe vậy thì nhàn nhạt đáp “À vậy ạ” Những chuyện tâm linh này là chuyện nhạy cảm nên bệnh viện muốn giấu cũng không có gì lạ, chuyện có người bệnh bị ma nhập nếu lộ ra ngoài chắc chắn sẽ thành chủ đề nóng cho mọi người bàn tán, đặc biệt là chuyện đó còn xảy ra tại một bệnh viện lớn có tiếng lâu năm như bệnh viện A, lúc nãy Kiệt bảo không chuyên về kiểm chuẩn là nói thật, những thông tin anh nắm được đều là từ những báo cáo được công bố, giọng nói của Lệ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong anh “Suy nghĩ gì mà dữ vậy ông cụ non, mà nãy giờ em đi đâu lâu vậy?” Kiệt giật mình cười cười đáp “À…Nãy em ra ngoài nói chuyện điện thoại, suy nghĩ chuyện công việc thôi á mà.” Lệ nghe vậy thì lo lắng nhìn Kiệt “Em có bận việc thì cứ đi làm đi, chị cũng khỏe lắm rồi, không sao đâu.” Anh nhanh chóng lắc đầu “Em rảnh thiệt mà, không sao đâu chị.” Lệ nhìn nụ cười chân thành trên gương mặt Kiệt mà thấy ấm áp trong lòng.
Sáng hôm sau lúc Kiệt đang đi khỏi phòng bệnh thì lại đụng mặt Hà, cô nở nụ cười thân thiện rồi lên tiếng hỏi “Thức cả đêm có mệt lắm không anh?” Kiệt xua xua tay nói “Anh ngủ được nên cũng khỏe, Hùng không đi với em à.” Hà lắc lắc đầu “Anh ấy chưa họp giao ban xong nữa, nãy em được báo là chị Lệ khỏi hẳn rồi sáng nay có thể xuất viện, mấy hôm nay cảm ơn anh nha.” Kiệt nghe chị yêu đã ổn thì cũng thở phào nhẹ nhõm “Có gì đâu em, chuyện nên làm cả mà.” Nói rồi anh cũng chào tạm biệt cô, Hà nhìn theo bóng lưng của Kiệt, cô không tin nổi là người ân cần dịu dàng vừa nói chuyện với cô và người đánh nhau bụp bụp trong clip là cùng một người, mà nghĩ lại thì hai vợ chồng cô cũng có khác gì đâu, trước mặt chị Lệ muốn bao nhiêu ngoan hiền có bấy nhiêu còn sau lưng thì giết người như ngóe, Hà lắc lắc đầu tự nhủ bản thân đừng nghĩ nhiều chi cho mệt đầu rồi quay lưng bước vào phòng bệnh, cô còn phải soạn đồ để hồi về nhà nữa.
Lúc chị Lệ đã thay quần áo xong thì Hùng cũng họp về, hai người gọi taxi đưa chị ấy về còn mình thì ôm đống đồ đạc đèo xe máy trở về nhà, Hùng vừa quăng đống đồ vào góc phòng liền quay sang hỏi vợ “Em coi clip anh gửi chưa, em thấy thế nào?” Hà ngồi xuống, dựa lên thành giường từ từ bảo “Cách chiến đấu i chang ông cha, đánh tay bo rồi truyền linh lực thanh tẩy, nhưng em thấy đánh không lực như ông kia’’ Hùng gật gật đầu, anh leo lên giường kê đầu lên đùi vợ rồi bảo “Có thể là do hắn không muốn làm cơ thể đó bị thương, đằng nào cũng là xác người thường mà, đâu thể ra tay như với chúng ta, mà anh còn thấy hắn quấn một cái dây gì đó quanh tay nữa á.” Hà suy nghĩ một chút rồi hỏi lại chồng “Dải hạt màu bạc ở đuôi gắn một vòng nguyệt quế nhỏ đúng không anh?” Hùng gật gật đầu nhân tiện cọ cọ mũi vào đùi vợ, Hà nhìn xuống giơ tay xoa xoa đầu anh “Cái đó em có thấy trên mạng, nó là dải hạt bạc hay được dùng trong mấy buổi lễ của bên Thuận Thiên đạo, vàng bạc là chất liệu dẫn lưu linh lực tốt nên cũng không lạ, chắc gã đó mang theo để dễ truyền linh lực vào đối thủ.” Hùng nghĩ nghĩ một chút rồi đáp “Vậy khả năng kiểm soát linh lực yếu hơn lão kia ha, lão đó chơi tay không luôn mà.” Hà thở dài nhớ lại cảm giác dòng linh lực sắc bén đánh thẳng vào liên kết cổ thú đêm hôm đó mà lạnh cả sống lưng, lăn lộn trong giới từ nhỏ mà đó là cảm giác đau đớn khủng khiếp nhất cô từng trải qua, Hà lạnh giọng bảo “Chứ còn gì nữa, lão đó như một tầm cao mới rồi, em thấy tình hình sắp tới không ổn lắm đang tính nghỉ việc, anh thấy sao?” Hùng quay đầu nhìn lên vợ “Vậy được á, lúc anh lên sân thượng đón đầu thì thấy cửa bị mở nên anh chắc chắn vụ ma đói nhập xác này có người nhúng tay, giờ hai đứa mình tranh thủ dọt trước không gặp cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì phiền” Hà gật gật đầu đưa tay vuốt ve mái tóc đen ánh đang gối trên đùi “Quyết định vậy đi, ngành điều dưỡng này lúc nào chả thiếu nhân lực, có nghỉ một hai tháng xong đi xin việc chỗ khác cũng chả sao” Và thế là hai vợ chồng cùng viết đơn xin thôi việc gửi đi ngay trong một buổi sáng.
Cùng lúc đó trong phòng chứa xác của bệnh viện A có một người thanh niên vóc dáng gầy gò cao kều như cây sào đang câu mày nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nơi những ký tự Ankar đang liên tục thay đổi nhờ tác dụng của bùa truyền tin, cậu ta vừa đọc vừa lẩm nhầm tự nói “Ai mà biết có thằng cảnh ở trong phòng bệnh đó chứ, biết thì ai ngu mà lùa ma đói đi nhập xác” Vừa lẩm bẩm cậu ta vừa cầm bút máy ghi vào lòng bàn tay truyền tin cho người bên kia, sau một hồi không nhận được hồi đáp nữa thì hắn tức giận đập mạnh vào vào cửa hộc chứa xác bên cạnh rồi chửi bới cho thỏa cơn tức “Má nó biết vậy khỏi nhận việc cho rồi, tưởng giết người lấy tim ôm đống tiền chuồn là được tự nhiên lòi đâu ra thằng chó cớm” Chửi một tràng cho đã tức thì hắn cũng bình tĩnh lại, hắn nhận ra giờ phải chuồn lẹ thôi chứ bên Trật Tự Tôn Giáo cũng không ngu, kiểu gì chẳng tra ra hắn, nội tội lạm dụng tâm linh cố ý phá hoại cũng đủ ăn cái án chung thân chứ chưa nói đến chuyện lên kế hoạch mưu sát, hắn nhanh chóng đi khỏi căn phòng lạnh lẽo rồi xách xe đi về mặc kệ sự khó hiểu của đồng nghiệp, vừa chạy xe hắn vừa tính toán, hắn tốn công xin vào làm tại nhà xác bệnh viện mấy năm nay cũng thu được không ít nhờ việc trộm nội tạng đem bán, toàn bộ tiền mặt thu được đã được đổi thành vàng giấu trong nhà, giờ chỉ cần lấy hết trốn qua Pamcuchia nơi đầy rẫy những khu tự trị thiên đường của tội phạm là có thể cao chạy xa bay. Hắn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình mà hoàn toàn không chú ý đến con chim sẻ với đôi mắt trắng dã đã bay theo hắn từ lúc ở bệnh viện.
Kiệt lúc này cũng đã soạn xong báo cáo đứng trước mặt sếp trình bày mọi chuyện, sếp của anh tên là Dũng một người đàn ông gần năm mươi tuổi, gương mặt góc cạnh đĩnh đạc kết hợp cùng nước da rám nắng và vết sẹo dài trên trán kéo tới tận đuôi lông mày nhìn như con rết khiến người khác vô thức thấy sợ hãi, Dũng cầm tờ báo cáo trong tay vừa đọc vừa nghe Kiệt tường trình lại mọi việc, sau khi cậu ấy đã nói xong ông mới từ từ lên tiếng “Tôi sẽ báo việc này với bên kiểm chuẩn chất lượng, cậu làm tốt lắm” Kiệt được khen thì khá vui nhưng ngoài mặt thì chẳng để lộ biểu cảm gì cả, vẫn là gương mặt nghiêm túc lãnh đạm thường ngày , cậu cẩn trọng hỏi “Sếp có nghĩ vụ này liên quan đến chuyện âm khí tăng cao tại rừng Mễ không?” Dũng gật đầu nhẹ “Dù giờ chưa có bằng chứng gì nhưng tôi cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nếu điều tra ra là có kẻ nhúng tay vào cả hai nơi thì vụ này là cá lớn rồi” Kiệt gật gật đầu rồi cũng xin phép ra khỏi phòng trở về bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính mà anh chỉ nghĩ đến những chuyện ma quỷ quấy phá được báo cáo quanh khu vực rừng Mễ, ban đầu họ chỉ đơn thuần nghĩ rằng do dược liệu phát triển nên nhiều người đổ xô vào rừng gây ra mấy chuyện đó nhưng giờ lại thêm việc bệnh viện ngay trong trung tâm thành phố xảy ra vấn đề.
Tối hôm đó khi về đến nhà anh liền hỏi ý kiến của cha về việc này, để xem góc nhìn của một người dày dạn kinh nghiệm như ông Quốc “Nếu không có đủ bằng chứng thì chưa thể vội vàng kết luận được, phải đợi xem kết quả điều tra bênh bệnh viện thế nào đã, nhưng con phải nhớ tuyệt đối không được khinh địch, dù kẻ thù hoạt động đơn lẻ hay theo tổ chức thì chỉ một sai lầm thôi cũng đủ mất mạng” Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cha Kiệt liền gật đầu “Con biết rồi ạ” Ông Quốc hài lòng đưa tay xoa đầu con trai.
Sau khi Hà và Hùng đã bàn giao công việc tại bệnh viện xong xuôi cả hai liền bắt đầu quãng thời gian thất nghiệp tự thân của mình.Hùng thì toàn tâm toàn ý rèn luyện thân thủ trong khi Hà thì tập trung luyện hóa con rắn kia, chỉ cần nó vừa tiêu hóa xong thì cô liền mớm cho nó ăn tiếp chứ không đợi một ngày một cử như trước, nhờ sự bón ăn nhiệt tình của Hà mà chẳng cần đợi đến cuối tháng con rắn đã hóa xà tinh. Hà thích thú nhìn đôi mắt đỏ như máu của nó, quả là dược liệu chất lượng cao có khác, ma lực nhiều nên vừa đỡ tốn thời gian vừa cho sản phâm chất lượng cao, cô cầm cổ con rắn đi về phía bàn đặt sẵn mấy cái đinh yếm và một cây búa, con rắn liên tục giãy giụa làm Hà phải bóp chặt thêm mấy phần, cô đang mang tới hai lớp bao tay nên cũng sợ nó tuột đi thì nguy to, đặt con rắn lên bàn xong Hà liền dùng miệng cởi hai lớp tao tay trên tay phải ra, cô cầm đinh yếm lên truyền ma lực vào trong đâm mạnh vào giữa đầu khiến con rắn kêu lên đầy đau đớn, Hà chẳng để tâm đến nó mà dùng cây búa đập mạnh một phát cho cái đinh lún hẳn vào trong, nhân lúc nó còn hấp hối thì đóng thêm hai cái đinh vào mắt, gỡ đồ bảo hộ xong xuôi Hà lấy một con dao rạch lên lòng bàn tay nắm chặt lại cho máu chảy đầy lên ba cái đinh rồi chuyền ma lực vào đó, cô điều khiển dòng ma lực từ từ len vào trong cơ thể con cạp nia hòa huyện với lượng ma lực được tích trữ trong thân thể nó, sau một hồi tập trung mồ hôi chảy ướt áo thì cũng đã xong, Hà rút ba cây đinh ra, lượng máu tươi còn dư lập tức lấp đầy ba lỗ hổng giúp con rắn hồi phục lại nguyên dạng chỉ khác là đôi mắt nó giờ đây chỉ có một màu trắng dã.
Con rắn đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung hăng lúc trước, nó ngoan ngoãn mặc cho Hà cầm lên ngắm nghía, cô vui xuống phi thẳng vào phòng ngủ nơi chồng đang hít đất hào hứng đưa cho anh xem, Hùng lau mồ hôi chảy đầy trên trán nhìn con rắn ngoan ngõa cuộn tròn trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao anh lại thấy nó có mấy phần đáng yêu “Bà xã anh giỏi ghê, em có tính đặt tên cho nó không?” Hà lập tức gật đầu “Em sẽ gọi nó là Cạp” Con này là cạp nia sau này cô sẽ dùng nó để cắn người, tên Cạp là quá hợp, Hùng có chút cạn lời với kiểu đặt tên quạch toẹt của vợ nhưng thôi, cô ấy thích là được, Hà nhắm mắt lại muốn thử điều khiển con rắn trườn lên người Hùng, bữa giờ cô cũng coi không ít tài liệu về cách di chuyển của rắn nên giờ cực kỳ nôn nóng áp dụng.
Nhưng thực tế thì lúc nào cũng khác xa lý thuyết, con rắn rớt từ trên tay Hùng xuống đất rồi quắn quéo cơ thể như bị động kinh, mãi đến khi Hà cắt đứt liên kết nó mới di chuyển bình thường mà trườn đến bên chân cô, Hà thở dài cầm con rắn lên “Đúng là bắt tay vào làm mới thấy khó, sắp tới phải chăm chỉ luyện tập mới được.” Từ trước đến giờ Hà chỉ rành điều khiển những loại cổ thú bốn chân nên chuyện gặp khó khăn khi điều khiển loài bò sát trườn trên đất như rắn cũng không nằm ngoài dự đoán, Hùng thấy vợ mất hứng bèn bế sốc cô lên xoay một vòng rồi nói “Vợ yêu của anh có gì mà không làm được chứ” Hà bị anh chọc cho cười khúc khích liền cuối xuống hôn mạnh vào mặt chồng mấy cái “Anh chỉ nịnh em là giỏi”
Tại một cánh rừng sát biên giới Pamcuchia có một chàng trai gầy ốm cao kều đang nắm chặt cái balo trước ngực mà đi nhanh về phía trước, mặt kệ những nhánh cây um tùm phủ đầy khắp nơi, so với hôm ở nhà xác bệnh viện thì nay hắn nhìn còn tiều tụy hơn gấp mấy lần, tên này đã cho ma tràng đi trước dò đường, tuy thấy không có gì nguy hiểm nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy cực kỳ bất an, gã ta lắc lắc đầu cố thuyết phục bản thân đó chỉ là tưởng tượng, chạy một hồi thì cũng đến được một con sông, phía bên kia bờ chính là lãnh thổ Pamcuchia, chỉ cần qua đến đó hắn sẽ được an toàn, nghĩ đến đây gã ta liền thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cởi hết quần áo dày dép để lên balo đội lên trên đầu, bắt đầu lội qua sông, lúc này thủy triều chưa lên nên dòng nước chỉ chạm tới cổ hắn, gã ta mặc kệ những con đĩa đang bám vào chân mà cứ tiến về phía trước, về phía giấc mộng khởi nghiệp tại một vùng đất vô pháp vô thiên, nhưng khi hắn vừa đặt chân lên bờ hàng loạt tiếng súng đinh tai nhứt óc liền vang lên, loạt đạn xuyên qua cơ thể khiến hắn ngã xuống đất mà chẳng kịp phản ứng, ký ức cuối cùng của hắn trước khi từ giã cõi đời là bóng hình của bốn gã đàn ông và một nòng súng kê ngay trước mặt cùng tiếng nổ vang vọng cả khu rừng.
Gã đàn ông tay cầm súng thấy hắn đã chết liền lấy từ trong túi ra mấy lá bùa trấn hồn, dán lên thất khiếu của thân xác lỗ chỗ vết đạn chết không nhắm mắt kia, đợi một hồi thì hắn gỡ bảy lá bùa đó ra cho vào một cái lọ viết đầy chữ Hán cổ trên đó, ba gã còn lại thì đã lục soát cái balo xong xuôi, vứt hết mấy thứ không có giá trị như thuốc men, bản đồ và mấy hòn âm binh viên giờ đây nứt vụn vì chủ nhân đã lìa đời, xong xuôi họ liền bỏ mặc cái xác chết thảm kia mà rời đi, bọn chúng ra tay gọn gàng hiệu quả không một động tác thừa như thể đã làm việc này cả trăm nghìn lần rồi.
Cả đám bọn chúng cùng lái trên chiếc xe du lịch tiến thẳng về phía khu tự trị Nhị Công Chúa nổi danh với những sòng bạc xa hoa cùng những toàn cao ốc chọc trời, vừa đến nơi gã thủ lĩnh của nhóm bốn người đó liền mang theo chiến lợi phẩm tiến vào một căn penthouse trang trí theo lối không gian mở với một mặt tường được thay hoàn toàn bằng cửa kính, ngồi đối diện cánh cửa sổ khổng lồ đó là bóng lưng của một người có với mái tóc đen dài chấm đất không nhìn ra nam nữ, gã đàn ông vai u thịt bắp đứng trước cửa nuốt nước bọt trấn định bản thân rồi từ từ lên tiếng “Chuyện đã xong rồi thưa ông chủ.” Người đang ngồi trên ghế từ từ quay lại nhìn vào hắn, trong tay người nọ vẫn còn cầm một cái bảng vẽ bằng gỗ, gương mặt xinh đẹp kinh diễm đó dù có nhìn bao nhiêu lần thì hắn vẫn không thể ngừng tự hỏi sao trên đời lại có một người đàn ông đẹp đến vậy, đôi mắt đen láy sáng như ánh trăng rằm, ở cuối đuôi mắt hơi hếch lên còn có một nốt ruồi son ma mị, làn da trắng trong như ngọc thạch làm bật lên đôi môi ửng hồng khiến người ta không dám nhìn thẳng, sóng mũi cao vừa phải làm từng đường nét sắc sảo trên gương mặt cậu ta hòa lại với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt hảo, tiếng nói trong trẻo không trầm ồ như nam cũng chẳng thánh thót như nữ của cậu từ từ vang lên “Có thu được gì thú vị không?” Gã đàn ông kia nuốt nước bọt rồi trả lời “Thu được một số vàng và hồn phách của gã đó ạ.” Cậu trai kia gật đầu dùng ngón tay thon dài mịn màng ra hiệu cho gã ta để đồ lên chiếc bàn bên cạnh mình, người đàn ông cao to kia liền rón rén đi đến bên cậu từ từ đặt cái lọ kia cùng balo lên, đang tính xoay người rời đi thì lại bị giọng nói ma mị kia chặn lại “Bảo bên thông tin tìm hiểu về người này đi, cuối tuần này báo cáo lại cho tôi.” Hắn ta vội vàng cầm lấy bức tranh đó dạ thưa một tiếng rồi lủi ra ngoài, căn hộ rộng lớn chẳng mấy chốc chỉ còn lại cậu thanh niên, cậu vươn tay cầm lấy chiếc lọ đựng đầy những tấm bùa Lỗ Ban, dùng những ngón tay thon dài trắng nõn kia mà mân mê nó như đang vuốt ve một con thú cưng “Cái tên thích lo chuyện bao đồng đó…Sao lại giống em ấy đến vậy” Nói rồi cậu ta cầm cái lọ đó đứng lên, bước lên tầng hai của căn hộ, tay vẫn không ngừng vuốt ve cái lọ quỷ dị kia.
Gã đàn ông nọ sau khi ra khỏi phòng thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt hết cả áo, hắn khó hiểu nhìn bức tranh vẽ một gã mặt mày thư sinh đang đứng trong tư thế chiến đấu tay quấn dải hạt, dù chả biết gã này có liên quan gì đến họ nhưng hắn đủ thông minh để biết mình chỉ ngậm miệng và làm theo chỉ thị là được, hắn đã tận mắt chứng kiến kết cục thê thảm của những kẻ không biết giữ mồm giữ miệng rồi.
Hai vợ chồng hằng ngày vẫn chăm chỉ luyện tập, đến nay thì hai vợ chồng cô đã có tiến bộ đáng kể, Hùng đã hoàn toàn thành thục kỹ năng sử dụng dao bướm còn Hà đã có thể điều khiển con rắn cạp nia di chuyển qua lại thuần thục nhưng vẫn cần luyện tập thêm kỹ năng phóng nhảy và điều khiển Cạp cùng lúc với những cổ thú di chuyển bằng bốn chân khác.
Hôm nay Hùng thấy mình đã sẵn sàng bèn đi lại chỗ vợ đang tập cho con rắn phóng từ chỗ này sang chỗ kia “Mình thử đấu tay đôi không em, bữa giờ anh thấy mình xài dao cũng rành rồi” Nghe thế Hà liền gật đầu ngay lập tức “Được á, bữa giờ em tập điều khiển con rắn này hoài cũng thấy hơi chán” Nói rồi cô đi ra cửa gọi con Mực lên đây, Hùng thì chạy đi lấy ít sơn trắng có sẵn trong nhà quết lên lớp vỏ dao và hàm răng của con Mực, từ xưa bọn họ đã dùng cách này để kiểm tra kết quả, sau đó hai vợ chồng cùng nhau dồn cái giường và mấy món đồ nội thất khác vào góc phòng, chẳng mấy chốc phòng ngủ của hai người đã biến thành sân đấu. Hai vợ chồng đứng cách nhau tầm hai mét, cả hai tập trung quan sát đối phương chẳng ai nói với ai câu nào, Hà quyết định tấn công trước cô cho Mực đang đứng trước mặt lao lên, Hùng thấy Mực đang lao trực diện về phía mình thì cũng cầm dao phóng lên nhưng khi gần đụng tới hàm răng sắc bén anh lại lách người sang trái lấy đà phóng về phía Hà, cô cười khẩy một tiếng, chồng cô hôm nay còn biết dương đông kích tây cơ đấy nhưng vẫn còn non lắm, Hà cho ba con chuột nhắt được cô giấu dưới lớp lông đen tuyền của Mực phóng lên người Hùng,cô định để chúng phóng thẳng lên mặt nhưng do chồng cô đang di chuyển với tốc độ khá nhanh nên chỉ bám được lên vai, Hùng biết mình dính bẫy nhưng vẫn phải tiếp tục lao về phía trước, giờ chỉ cần chậm một khắc thôi con Mực sẽ xoay người qua mà cắn anh, đến lúc đó thì đừng mong mà di chuyển tiếp, Hà thấy chồng vẫn điên cuồng lao lên thì hơi bất ngờ vì phản xạ bình thường của mọi người khi đột ngột có vật gì đó bám vào là dừng bước để phủi chúng ra, với tốc độ này thì Hùng sẽ áp sát sát cô vào tường trước khi Mực đuổi tới, nghĩ vậy Hà liền tung một cú đá về phía Hùng nhằm dùng công để thủ, nhưng cô đã đánh giá quá thấp thân thủ của chồng, Hùng như đã biết trước anh cúi người xuống né khỏi cú đá đồng thời lấy đà bật lên thành công đẩy vợ ngã xuống sàn, nhưng con dao vừa kịp chạm vào cô thì có một bóng đen nhảy ra từ trong áo cắn vào cổ anh, lúc Hùng định tâm nhìn lại thì mới nhận ra đó là con Cạp đang ngậm lấy cổ anh mà không dùng răng, Hà nằm dưới thân anh liền cười ha hả “Vậy là em thắng rồi nhé, bị cạp nia cắn ngay cổ thì có chục lá bùa chống độc cũng không cứu nổi” Hùng dồn sức nặng lên người vợ khiến cô la oai oái rồi lấy tay chọc chọc vào phần sơn trắng dính lên cổ cô “Thì trước khi ngỏm anh cũng kịp cắt cổ em rồi nên phải tính là huề mới đúng” Hà dùng hai chân kẹp chặt lấy người Hùng dùng hai con chuột cù lét cho anh mất cảnh giác rồi lật người xoay chuyển tình thế, Hùng bị cô chọc mà cười khúc khích “Đánh thiệt là em cho hai con chuột kia tự hủy nổ banh xác anh luôn” Hùng nghe vậy thì chồm người lên hôn vào má vợ “Nổ rồi lấy gì cho em xài đây” Hai vợ chồng cứ vậy mà chọc ghẹo nhau cười khúc khích, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi của Hà, cô đứng dậy khỏi người chồng thì thầy người gọi đến là chị Lệ liền nhanh chóng bắt máy “Alô, chị gọi em có gì không?” Tiếng trả lời từ đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng “Chiều ngày mốt vợ chồng em rảnh không, qua nhà Kiệt ăn đám giỗ, sẵn gặp cha Kiệt luôn” Tới nay cô vẫn giấu chuyện mình bỏ việc “Tụi em rảnh á, qua nhà chị rồi đi luôn hay sao” Lệ suy nghĩ một chút rồi đáp lại “Tầm năm giờ chiều qua nhà chị đi, chị dẫn đi luôn.” Hà thích thú huýt sáo thích thú một tiếng “Ù vậy là chị đã qua nhà ảnh rồi hả, tình cảm tiến triển cũng nhanh dữ” Lệ bị em chọc thì lập tức phản bác “Qua nhà chơi tí thôi mà em làm như sắp đám cưới không bằng” Hà nghe vậy thì được nước làm tới “Tranh thủ cưới lẹ luôn đi chị” Lệ cũng chẳng buồn đôi co nữa mà nói “Vậy chốt lịch nha, chị phải đi làm rồi” Hà nghe vậy thì xác nhận một tiếng rồi tạm biệt cúp máy quay sang báo cho chồng “Mốt mình qua nhà Kiệt ăn đám giỗ đó” Nghe tin này thì Hùng trơ ra một lúc rồi bảo “Ủa anh tưởng bên Thuận Thiên đạo không thờ người đã mất” Hà nhún vai đáp “Cái đó tùy nhà á anh, đạo du nhập từ phương Tây mà nên có biến thể chút cũng không có gì lạ” Hùng thấy hợp lý nên gật gật đầu bảo “Vậy mình sẽ diễn như lần đầu gặp mặt ông Quốc hả?” Hà thở dài một tiếng “Chứ còn sao nữa, nhớ tới ổng là thấy nản rồi” Hùng đi lại vỗ vỗ vai vợ “Thôi nhìn về măt tích cực thì mình sẽ có cơ hội điều tra về ổng, bữa giờ anh có tìm hiểu về mấy trận pháp, thấy mấy cái có khả năng tạo ảo ảnh che mắt cũng không có nhiều đâu.” Hà hứng thú hỏi chồng “Anh có cách qua mặt cái pháp trận đó không?” Hùng suy nghĩ một chút rồi đáp “Bữa giờ anh có làm mấy tấm bùa ngụy âm hạng một, nhưng có qua mắt được hoàn toàn không thì anh cũng không biết nữa” Hà suy nghĩ một chút rồi đáp “Đống vật liệu thu được lần trước cũng toàn hàng ngon hiếm có khó tìm, em thấy hai đứa mình liều một phen thử xem sao” Nói rồi hai người liền túm tụm lại bàn những nơi có thể được dùng làm mắt trận.
Hôm đó hai người cùng đi trên một chiếc xe tới nhà chị Lệ, lúc đến nơi đã thấy Kiệt ngồi đợi sẵn trước cửa “Hai em tới rồi sao, đợi một chút chị Lệ ra liền đó” Ba người đứng trò truyện với nhau một lúc thì chị Lệ cũng đi ra tay xách một lẳng trái cây được bao gói cẩn thận, thấy hôm nay em gái mình mặc đồ tây xách theo cái giỏ bình thường ít thấy thì Lệ tò mò hỏi thử “Giỏ em mới mua hồi nào vậy” Hà lắc lắc đầu “Em mua lâu rồi á mà ít dùng thôi” Nói rồi cả bốn người cùng lên đường.
Cửa nhà đã được mở sẵn nên cả bốn người đều chạy vào trong sân, vừa vào nhà Kiệt đã nói vọng vào bên trong “Cha ơi, tụi con về rồi ạ” Ông Quốc vừa thắp nhang xong nghe vậy cũng từ từ đi ra, chị Lệ nhanh chóng mỉm cười tiến lên “Cháu có mang ít trái cây đến ạ, đây là Hà và Hùng em của cháu, hai em cứ gọi bác ấy là bác Quốc ” Ông Quốc nở một nụ cười thân thiện khiến Hùng và Hà có chút không quen, hai lần trước gặp họ không cười lạnh thì cũng là cười khinh, tuy vậy Hà vẫn trưng ra bộ mặt lễ phép không chút sai sót “Tụi cháu chào bác Quốc ạ” Hùng cũng lên tiếng chào cùng vợ, ông Quốc nhìn họ bằng một ánh mắt không rõ ý tứ rồi xua tay bảo “Thôi mọi người vào trong ngồi đi, đồ ăn bác chuẩn bị xong hết rồi chỉ cần đợi nhang tàn thì mình nhập tiệc thôi” Nói rồi cả năm người cùng vào phòng khách ngồi, Kiệt thuần thục mà rót cho mỗi người một tách trà, ông Quốc hớp một ngụm rồi hỏi “Hai cháu đang đi làm ở đâu vậy?” Hà bình tĩnh đáp “Bọn cháu làm điều dưỡng ở bệnh viện A ạ” Ông Quốc gật gật đầu rồi hỏi tiếp “Cháu còn làm thêm gì nữa không?” Nghe đến đây Hà chỉ cười cười trả lời “Bọn cháu làm ở bệnh viện là đủ mệt rồi làm gì còn sức làm cái khác chứ” Nghe vậy ông Quốc chỉ gật gật đầu rồi không hỏi gì thêm mà quay sang nói với Kiệt “Con chở Lệ ra chợ mua ít hoa đi, hồi nãy loay hoay chuẩn bị mà cha quên mất, lần trước Lệ chọn hoa đẹp quá” Kiệt thắc mắc hỏi lại “Uả hồi sáng con nhớ cha có mua hoa mà” Ông Quốc chỉ từ tốn đáp “Con nhớ lộn rồi, cha bảo thì con cứ đi đi” Kiệt nghe vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa chỉ cùng Lệ đi khỏi nhà, đợi đến khi hai người họ đã khuất bóng hẳn ông Quốc mới quay sang nhìn hai vợ chồng bằng ánh mắt sắc lẹm hướng về phía cái giỏ xách đặt cạnh bên Hà làm hai người vô thức sợ hãi nuốt nước bọt “Hai người đem mấy con chuột đó tới đây chi vậy, tính làm chuột khìa nước dừa à”
Chỉ một câu nói nửa đùa nửa thật này đã đủ làm cả hai đổ mồ hôi lạnh, Hà lập tức chối bay chối biến “Bọn con hồi nãy có tí việc cần xử lý, tốn nhiều thời gian hơn dự kiến nên không kịp về cất mấy con chuột này đó mà” Hùng cũng cười cười gật đầu phụ họa ở kế bên, ông Quốc ý vị sâu xa nhìn vào bọn họ “Hai người muốn làm gì thì trong lòng tự biết, nhưng tôi nhắc một câu là muốn qua mặt tôi thì còn phải luyện thêm nhiều, đừng có đem mấy ngón nghề mèo quào đó ra rồi tự làm bẽ mặt mình” Hà vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn vào ông Quốc, cô cũng biết thừa là lời nói dối đó sẽ không lừa được ông nhưng nhiều năm lăn lộn trong giới bùa phép chui đã rèn cho cô thói quen chối tội cho tới cùng, chính thói quen đó đã nhiều lần cứu hai người thoát khỏi nghịch cảnh, nhưng lần này thì hết cứu rồi, Hà nhẹ giọng đáp lời “Cảm ơn bác đã nhắc nhở” Ông Quốc gật đầu hài lòng lấy điện thoại ra “Biết thế thì tốt, cho tôi liên lạc của hai người đi cần tôi sẽ gọi” Nghe thấy chữ cần sẽ gọi Hùng và Hà đều có cùng một suy nghĩ, lão già này thật sự nghĩ hai người họ là tay sai của lão chắc, đến cả chú Hai quen biết họ đã mấy năm rồi cũng chỉ liên lạc qua bùa truyền tin thôi chứ cũng không có số điện thoại đâu, nhưng hai người là cá bé nên chỉ dám bất mãn trong lòng chứ vẫn phải đưa số cho ông Quốc, lưu số xong ông thấy cũng gần tới lúc con trai và Lệ về bèn cảnh cáo hai người họ một lần cuối “Lệ là người con gái tốt nên chỉ cần hai người không làm gì ngu xuẩn mọi chuyện sẽ tự động êm đẹp thôi” Nói rồi ông mặc kệ họ đang nghĩ gì mà đứng lên đi vào trong bếp, bỏ lại hai vợ chồng ngồi một mình tại phòng khách.