CHỒNG BÙA VỢ PHÉP - Chương 12
Cùng lúc đó Kiệt đang chạy xe trên đường, không khí lành lạnh buổi sáng giúp anh bình tĩnh hơn, khi cảm xúc dâng tràn sau nụ hôn kia đã dịu lại nét lãnh đạm thường thấy trong ánh mắt Kiệt cũng trở về, anh nhớ lại cảm giác lạnh lẽo đến rợn người trong cái bệnh viện đó. Mọi cở sở y tế từ cấp ba trở lên đều phải có hệ thống cân bằng âm khí được kiểm chuẩn hằng năm bởi bên Trật Tự Tôn Giáo bọn họ, theo báo cáo năm nay thì mọi cơ sở trên địa bàn thành phố đều đạt chuẩn nên không thể có chuyện âm khí tăng đột biến như vậy được,anh mãi suy nghĩ đến mức không để ý đến tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi áo khoác, đến tận khi đến nơi lấy điện thoại ra xem giờ Kiệt mới thấy mười cuộc gọi nhỡ từ cha mình, anh hốt hoảng nhanh chóng gọi lại, tiếng nói lạnh lùng của ông Quốc lập tức vang lên “Con đi đâu nguyên đêm qua vậy?” Câu hỏi của cha làm Kiệt lạnh cả sống lưng, ông chỉ dùng tông giọng này với anh khi đang tức giận thôi “Con…con đi thăm chị Lệ, chị ấy bị ngất phải nằm viện, hồi tối con đi gấp quá quên báo với cha, làm cha lo rồi.” Ông Quốc nghe vậy thì thở dài một tiếng, đúng là con trai lớn rồi không giữ được nữa, ông dịu giọng lại bảo “Con biết vậy là tốt, con lớn rồi cha cũng không quản nhiều nữa, nhưng mốt có đi đâu thì báo cha một tiếng.” Kiệt chột dạ nhỏ giọng trả lời “Dạ con biết rồi ạ, cho con xin lỗi.” Đầu dây bên kia nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cúp máy, Kiệt nhìn vào điện thoại thở dài một tiếng, dù sống chung như thế này thì không được tự do lắm nhưng anh cũng không có ý định dọn ra ở riêng, mẹ anh vì khó sinh mà mất để lại cha chịu cảnh gà trống nuôi con, dù công việc của ông rất bận rộn nhưng vẫn luôn ở bên kèm cặp dạy dỗ anh nên người, giờ ông đã nghỉ hưu Kiệt cũng không nỡ dọn đi để một mình cha sống trong căn nhà rộng lớn hiu quạnh cô đơn một mình, nghĩ vậy anh liền sốc lại tinnh thần lấy bịch đồng phục từ trong cốp xe ra chuẩn bị đi thay bắt đầu một ngày làm việc nữa.
Chiều hôm ấy Hà ở trong bệnh viện nhìn chị Lệ vừa được truyền thuốc còn đang ngủ say mà trong lòng thầm mừng, đúng như lời thầy bói nói sau khi gặp được Kiệt chị Lệ đã đỡ hơn nhiều, những lần nhập viện trước toàn phải nằm phòng cấp cứu dây nhợ nối chằng chịt, không tính những khi chị ấy cảm vặt thì đây là lần bệnh nhẹ nhất trong thời gian gần đây rồi. Lúc Hà đang trầm ngâm suy nghĩ thì bỗng có người chạm nhẹ vào vai cô, Hà nhìn qua thì là thím Tư đi chăm sóc người nhà ở giường bên, bà ấy là người hoạt ngôn thích nói chuyện nên hồi trưa cũng có bắt chuyện với cô “Cô kể cháu nghe cái này nè, hồi nãy cô đi xuống căn tin nói chuyện với mấy bà ở dưới đó, có bà kể hồi tối đi vệ sinh nhìn qua chỗ cây liễu dưới sân thì thấy cả đống người mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới gốc cây luôn, người nào người nấy gầy đét như que củi vậy đó nhưng cái bụng thì to như cái trống, miệng thì nhỏ xíu lởm chởm răng nanh.” Vừa nghe đến đây Hà liền biết đám đó là ma đói nhưng cô chẳng ngu gì mà nói ra, dù sao đây cũng là nơi cô làm việc, phải giữ uy tín cho bệnh viện, cô cười hì hì bảo “Con nghĩ chắc là trời tối nhìn nhầm chứ bệnh viện nào mà chẳng làm lễ trừ tà thường xuyên, sao có chuyện ma quỷ hiện hình rõ mồn một thế được.” Thím Tư lắc đầu nguầy nguậy “Tại cháu chưa thấy thôi, lúc bả kể cho cô nghe mặt mày xanh mét à, không có giống nhìn nhầm đâu.” Nghe bà ấy phản bác Hà chỉ bình thản xua tay “Cháu cũng chẳng quan tâm mấy cái chuyện tâm linh này đâu, ba cái chuyện đó để người có chuyên môn người ta lo.” Thấy Hà bình chân như vại thế thím Tư cũng chẳng thấy thú vị nữa, bèn đi sang mấy giường bệnh khác buôn dưa lê với họ.
Đúng lúc này thì Hùng cũng đi mua nước về, bên cạnh anh còn xuất hiện thêm hình bóng của Kiệt đang xách bịch trái cây đi đến, thấy cô Kiệt gật đầu chào một cái, nhỏ giọng hỏi thăm “Chị em sao rồi?” Hà mỉm cười nhẹ nhàng đáp “Chị ấy đỡ nhiều rồi, lúc sáng ăn được cả phần cháo đấy, kết quả xét nghiệm ổn thì mai hoặc mốt là xuất viện được.” Nghe thế Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, Hùng đặt hai bình nước năm lít xuống cạnh giường chị Lệ “Giờ tụi em cũng sắp vào ca trực rồi chắc phải bàn giao chị Lệ lại cho anh thôi.” Kiệt gật đầu đáp “Cứ để anh lo, mà hai em chăm chị ấy cả ngày rồi giờ còn đi làm không thấy mệt sao?” Hà đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên liền trôi chảy đáp “Bọn em có thay phiên nhau ngủ hồi trưa rồi nên cũng không mệt lắm đâu, giờ bọn em đi làm, nào chị Lệ dậy anh lấy cháo này cho chị ấy ăn nha, đồ vệ sinh cá nhân em để hết trong bịch, cần gì anh cứ dùng” Nói rồi hai vợ chồng tạm biệt Kiệt đi thay bộ đồ scrub chuẩn bị vào ca trực.
Tới khu vực chỉ dành cho nhân viên thấy cũng không có ai Hà liền bảo với chồng “Nãy em nghe đêm quá có người nhìn thấy ma đói đấy, dù âm khí có tăng cao đến đâu thì vẫn còn hệ thống trừ tà kia mà, chuyện này đúng là không bình thường.” Nghe lời vợ kể Hùng cũng rơi vào trầm ngâm, bệnh viện là nơi chất chứa nhiều cảm xúc tiêu cực tạo thành âm khí nên hệ thống trừ tà và cả đống thứ khác đều nhằm mục đích làm tiêu tán bớt tránh hiện tượng âm khí tích tụ thành ma lực tạo điều kiện cho mấy thứ như ma đói phát triển “Mạnh đến mức mắt thường thấy được thì đúng là lạ, chẳng lẽ có người đụng tay đụng chân.” Hà đưa tay gãi gãi đầu “Ai mà gan dữ vậy trời, không sợ bị bên Trật Tự Tôn Giáo còng đầu hả ta” Hùng vừa đi cùng vợ vừa nghĩ đến những bè phái trong bệnh viện, nếu hoạt động đơn lẻ như hai vợ chồng bọn họ thì trừ khi người đó thèm ăn cơm tù thì chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện như vậy, thế nên anh nghĩ khả năng cao là có chống lưng nên mới dám ra tay, nhưng động cơ là gì mới được, do có hiềm khích với ban bảo hộ tâm linh sao? Hay là người bên ngoài cử vào để phá?
Trong khi Hùng đang vắt óc suy nghĩ thì chị Lệ cũng tỉnh dậy, chị vươn vai một cái đầy sảng khoái, dụi mắt nhìn quanh phòng thì không thấy vợ chồng em gái đâu chỉ thấy Kiệt đang mỉm cười nhìn cô đắm đuối “ Ủa em tới hồi nào vậy, hai đứa nó đi đâu rồi?” Kiệt cất giọng đáp “Em mới đến hồi nãy thôi, em chăm chị là được nên hai em ấy đi làm rồi.” Nghe thế Lệ liền cau mày “Hai cái đứa này thiệt tình, chị cũng khỏe rồi mà đi làm thì cứ đi đi gọi em vào làm gì không biết.” Nghe thế Kiệt liền lắc đầu “Là em đòi vào đó chứ có ai kêu đâu, chị ăn cháo luôn không để em đổ ra tô, nếu thấy lạt miệng thì ăn trái cây trước, em có mua măng cụt nè.” Nói rồi anh cầm cái bịch măng cụt to đùng lên, Lệ nhìn cái bịch đó mà thấy buồn cười “Chị ăn cháo trước rồi ăn trái cây sau, giờ chị cũng thấy đói rồi.” Kiệt nhanh tay mở bịch cháo dinh dưỡng ra cho vào tô nhựa, đỏ mặt hỏi “Em…em đút cho chị được không?” Vành tai của Lệ cũng dần đổi màu giống i như gương mặt của Kiệt, Lệ nhỏ giọng ừ môt tiếng, lúc hai người đang đắm chìm trong tình yêu lứa đôi ngọt ngào thì thím Tư vừa đi vệ sinh về liền cất giọng chọc ghẹo “Vợ chồng son tình cảm quá hen.” Làm cho Lệ đang ăn cũng phải vội vàng giải thích.
Lúc Lệ đã ăn xong mấy trái măng cụt anh bóc vỏ sẵn thì Kiệt lấy một cái dây chuyền từ trong balo ra, nó là một sợi dây chuyền da màu đen có mặt hình vòng nguyệt quế làm từ gỗ, anh đặt vào tay Lệ từ từ nói “Đây là bùa bảo hộ, chị nhận cho em vui nha.” Lệ đưa tay chạm vào cái mặt gỗ bé bé xinh xinh, nhìn sơ quá thì có vẻ đơn giản nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nó được chạm khắc rất tinh tế, dù không biết nhiều về Thuận Thiên đạo nhưng cô vẫn nhận ra biểu tượng của tôn giáo này “Em theo Thuận Thiên đạo hả?” Kiệt gật gật đầu “Mà chị đừng lo, mình cưới nhau cha em không bắt chị theo đạo đâu.” Chị Lệ nghe thế thì giật cả mình, đưa tay bẹo má Kiệt “Ai thèm cưới em chứ, cho chăm sóc chị cái rồi tưởng bở.” Dù nói vậy nhưng Lệ vẫn vén mái tóc đen dài của mình lên ra hiệu cho Kiệt đeo giúp, lúc anh vừa đeo xong thì Lệ nhỏ giọng nói chỉ vừa đủ hai người nghe “Tạm thời cho em làm bạn trai chị thôi.” Kiệt nghe xong thì đơ cả người mặt đỏ bừng mà hỏi lại “Chị…chị nói thiệt hả” Lệ thích thú nhìn anh đáp “Ai thèm gạt em” Một nụ cười toe toét liền hiện trên gương mặt Kiệt, dù anh cũng đã định tỏ tình với Lệ nhưng khi chính thức được làm người yêu anh vẫn vui không sao tả xiết, Lệ nhìn nụ cười tươi roi rói của cậu người yêu, không kiềm được mà đưa tay chọt chọt má anh “Em vui tới vậy sao” Kiệt gật đầu một cái thật mạnh nhanh chóng trả lời “Vui lắm luôn” cả hai cứ thế mà tiếp tục trò chuyện, sự hòa hợp ấm áp tỏa ra từ hai người như thể đang sưởi ấm cho cả cái phòng bệnh này vậy, đến tận khi Lệ đã chìm vào giấc ngủ ,nụ cười trên môi Kiệt mới dần biến mất.
Anh xoay đầu nhìn quanh phòng bệnh, thấy không ai chú ý tới mình bèn lấy từ trong túi ra một cây bút đo, đầu bút có màu vàng rơm giống màu của loại thuốc thử Hà pha ra, về cách thức hoạt động thì cũng khá giống chỉ khác là loại bút chuyên dụng này sẽ dùng bước sóng ánh sáng để nhận diện sự thay đổi màu sắc và chuyển thành số liệu hiển thị trên màn hình gắn ở thân bút, nhờ thế mà nó cho ra kết quả chính xác hơn nhiều so với nhìn màu bằng mắt thường. Kiệt để tay sau giường bệnh, nhấn nút bơm thêm thuốc thử vào đầu bút quơ quơ trong không khí, rất nhanh đầu bút đã chuyển sang màu hồng đậm, anh nhìn vào màn hình kết quả là âm mười một, kết quả này làm anh có phần ngạc nhiên vì Kiệt nhớ lúc nãy có người đến xịt dương lực cô đặc, vậy mà giờ chỉ số vẫn vượt xa mức cho phép là âm tám.
Kiệt đang thầm nghĩ ngày mai sẽ nói với bên kiểm chuẩn về việc này thì giường bên bỗng phát ra tiếng động, người nằm ở đó là con trai của thím Tư hiện đang đi mua đồ, đôi mắt chàng trai đó nhìn rất kì lạ, nó mờ đục không cảm xúc như mắt người chết vậy, cậu ta từ từ đặt chân xuống đất, không thèm mang dép mà đi thẳng khỏi phòng bệnh, thấy có chuyện chẳng lành Kiệt nhanh chóng đi theo phía sau. Giờ vẫn chưa quá muộn nên trên hành lang vẫn còn kha khá bệnh nhân qua lại, anh không muốn làm kinh động tới những người bệnh nên chỉ đành im lặng đi theo cậu trai kia, khi đi lên đến tầng bốn thì bỗng người đó dừng lại lảo đảo từng bước đi về phía lan can, phần lan can xây bằng xi măng bên trên lắp thanh vịn kim loại và một tấm lưới chắn, cậu ta đưa tay đập đập lưới mấy cái, tuy lớp lưới này có dấu hiệu bị rỉ sét nhưng vẫn rất bền, không hề dịch chuyển tí nào, cổ tay của cậu ấy khi đập vào lưới nhìn rất quặt quẹo mất tự nhiên, hành động kỳ lạ này cũng thu hút sự chú ý của những người trên hành lang nhưng những ánh mắt tò mò đó cũng không làm cậu ấy chùn bước, sau khi thấy không phá được lưới chắn thì liền quay đầu đi về phía cầu thang, cảnh tượng kì quái kết hợp cùng không gian lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện làm Kiệt có phần lạnh sống lưng dù anh đã nhiều lần tiếp xúc với mấy chuyện như thế này.
Từ tầng bốn trở lên đều được lắp lưới bảo vệ nên cậu trai kia đã đi thẳng lên sân thượng, lúc cậu ấy hướng đến chỗ lan can thì Kiệt quyết định ra tay, ở đây trống trải lại không có người nên anh cũng không cần lo, Kiệt lấy sợi dây làm từ những hạt kim loại nhỏ xâu chuỗi với nhau và hợp lại ở phía trước thành một dải thống nhất có gắn hình vòng nguyệt quế ở cuối từ trong túi áo, rồi quấn quanh nắm đấm tay phải để dư một đoạn thòng ra ngoài, không để mất thời gian anh liền lao đến cậu trai kia, cảm nhận được linh lực tỏa ra, cậu ta nhanh chóng quay lại nhìn, thấy có người đuổi tới liền liều mạng lao nhanh về phía lan can nhưng Kiệt nào để cậu ấy toại nguyện, anh nhanh chóng bắt kịp quật ngã cậu xuống đất làm cậu thét lên một tiếng đầy chói tai, anh lấy phần chuỗi hạt còn dư nhét thẳng vào miệng cậu, luồng linh lực từ người Kiệt thông qua chuỗi hạt mà tràn vào cơ thể khiến cậu đau đớn dãy dụa không ngừng, máu từ thất khiếu cũng bắt đầu chảy ra, lúc Kiệt nghĩ mình đã kiểm soát được tình hình thì người dưới thân bỗng dùng sức vùng lên một phát thành công đẩy anh ra. Lúc anh đã lấy lại được thăng bằng và nhìn rõ vào đối thủ trước mặt thì thứ đó đã chẳng còn mang hình dạng con người nữa rồi, hai cánh tay chỉ có da bọc xương dài lều khều như hai que củi lộ ra khỏi cái áo bệnh nhân cùng cái bụng căng cứng tròn vo như cái trống, gương mặt trẻ trung của cậu trai Kiệt thấy trong phòng bệnh cũng bị thay thế bằng gương mặt hốc hác má hóp vào mắt trố ra kết hợp với cái miệng nhỏ xíu răng nanh chìa ra lởm chởm tạo nên một hình dạng cực kỳ quỷ dị, Kiệt tặc lưỡi nói thầm trong bụng “Thì ra là ma đói” rồi nhanh chóng lao về phía nó, ở môi trường tràn ngập âm khí như chỗ này thì cách tốt nhất là đánh nhanh rút gọn nếu trận đánh càng kéo dài thì sẽ càng bất lợi cho anh, con ma đói kia cũng sẽ không nằm yên chịu chết nó khuỵu gội bật người phóng lên đáp xuống tấn công anh từ sau lưng, cứ như đã chuẩn bị sẵn Kiệt liền đổi trọng tâm xoay người, tranh thủ đà xoay tung luôn một cú đấm vào thẳng mặt con ma đói kia làm nó lăng quay xuống đất, Kiệt nhanh chóng ngồi đè lên chân nó đặt tay phải lên cái bụng căng tròn mà truyền ma lực, lúc nãy là do anh chưa xác định được mình đang đối mặt với cái gì nên truyền không đúng chỗ hiểm, lại sợ truyền linh lực quá nhanh thì cơ thể cậu trai bị nhập kia sẽ xảy ra phản ứng thế nên mới để con ma đói này có cơ hội phản kháng, nhưng lần này thì khác, chỉ vài phút sau tiếng thét đinh tai nhứt óc từ cái miệng lởm chởm răng kia đã dần yếu lại rồi tắc hẳn, bụng của câu trai đó cũng dần xẹp xuống gương mặt cũng dần trở lại bình thường nhưng đã rơi vào trạng thái hôn mê, Kiệt thấy tình hình đã ổn bèn đưa tay bắt mạch, thấy mạch đập ổn định anh cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi nhanh chóng bế cậu ấy dậy chạy xuống dưới bàn giao cho nhân viên chăm sóc. Đến tận khi anh đã đi khuất sau cánh cửa, Kiệt cũng không để ý rằng có một bóng hình đang lấp ló đứng sau cái bồn chứa nước đã quay lại toàn bộ cảnh tượng lúc nãy.
Hùng đưa tay bấm dừng ghi hình, gửi ngay cái video đó cho vợ xem, trong miệng thầm nói “Thú vị thật” anh cũng không ngờ mình lại may mắm đến vậy, đang đi lấy dấu sinh hiệu ở tận tòa đối diện thì lại thấy cảnh Kiệt đang theo đuôi ai đó nên liền bỏ hết công chuyện chạy qua xem thử, vừa nhìn từ xa Hùng đã biết là có thứ dơ bẩn kiếm được người hợp tuổi nên muốn giết người thế mạng, để đề phòng tình trạng này lan can từ tầng bốn trở lên đều được lắp lưới an toàn và khóa cửa sân thượng nhưng do sân thượng cũng chẳng có gì quan trọng nên cũng chỉ được khóa bằng ổ khóa bình thường, lúc anh tranh thủ đi lên bằng thang máy trước Kiệt thì đã bị mở sẵn rồi, Hùng tính toán thấy giờ này Kiệt đã đi xa cũng bắt đầu đi xuống trở lại làm việc, vừa đi anh vừa nghĩ, đúng là trong bệnh viện này quần thể ma đói là chiếm ưu thế nhất nhưng nhờ mấy biện pháp chế ngự chúng chỉ đủ sức đi quấy rối chút chút, lúc trước còn chẳng đủ sức để hiện hình chứ nói gì đến nhập vào bệnh nhân, nhìn vào biểu hiện của con ma đói vừa rồi thì anh chắc chắn nó không đủ thông minh để phá khóa, Hùng cứ nghĩ mãi mà cũng chẳng nghĩ ra được giả thuyết nào hợp lý, vẫn còn quá nhiều câu hỏi đang bỏ ngõ.