Căn Phòng 105 Và Tôi - Phần 3
Từ đêm hôm đó, tôi nhận ra một điều kinh khủng: cái thứ đứng sau tôi trong gương… đã bắt đầu học cách “ở bên trong” tôi.
Ban ngày, khi soi gương chải tóc, tôi thấy cổ mình phồng lên một chút như có cái gì trồi ra bên trong, rồi lại lặn xuống trước khi tôi kịp chạm vào. Cảm giác lành lạnh ấy cứ quanh quẩn ở gáy, thỉnh thoảng lan xuống xương sống.
Ngày thứ hai mươi, tôi ngồi trước gương lâu hơn thường lệ, tôi muốn xem thử nó sẽ bắt chước tôi đến mức nào. Lần này phản chiếu trong gương không còn độ trễ… mà lại đi trước tôi một nhịp. Tôi chớp mắt thì nó đã chớp trước, tôi mím môi nó cũng mím rồi nở nụ cười nhạt trước khi tôi kịp làm theo.
Nụ cười ấy không phải của tôi.
Cằm nó hạ thấp, môi kéo dài hơn biên độ miệng bình thường tạo ra một đường cong như sắp xé rách cả gương mặt, tôi có thể nhìn thấy khoang miệng nó đang ngậm một nùi dây xoắn xoắn, có thể hình dung chúng sắp tràn ra mép miệng của cái thứ kỳ quặc đó.
Tôi lùi lại.
Trong tích tắc, cổ tôi trong gương bắt đầu… dài ra. Không phải kiểu co giãn da thịt mà như xương bị rút khỏi khớp rồi kéo thẳng ra ngoài, từng đốt cổ gồ lên dưới da. Âm thanh lách tách khô khốc vang trong tai tôi nhưng tôi không chắc đó là tiếng thật hay chỉ đang vang từ bên kia gương.
Tôi nôn nao, bụng quặn thắt tưởng chừng sẽ ói ra nhưng không có gì cả. Chỉ có một cảm giác như ruột gan bị kéo lên tận ngực.
Đêm đó, tôi không ngủ. 3:13 sáng, tiếng loạt xoạt trở lại, lần này không từ gương mà từ bên dưới giường. Tôi cúi xuống… và thấy bóng lưng mình đang nằm đó.
Nó nằm nghiêng, đầu ngẩng lên, nó không hề chớp mắt. Mặt nó hướng thẳng về tôi, cười nửa miệng. Tôi nhìn xuống bàn tay của nó đang nắm chặt mắt cá chân tôi từ lúc nào không hay. Ngón tay nó lạnh như nước đá nhưng cảm giác bóp chặt đến mức mạch máu tôi như muốn vỡ ra.
Tôi giật chân, bò lùi lại, nhưng khi ngẩng lên… giường trống không, chiếc gương phản chiếu tôi đang đứng và run rẩy.
Rồi tôi nhận ra… tôi trong gương không run sợ một tí nào.
Những ngày sau tôi bắt đầu thấy mình xuất hiện ở những nơi tôi không hề đi đến. Hôm ở hành lang tầng dưới, tôi trông thấy bóng dáng mình đứng lặng lẽ ở cuối hành lang, đầu nghiêng, cổ gập một góc bất thường. Vài người đi ngang xuyên qua nó mà không hề hay biết, sao lại có chuyện lạ như thế nhỉ?. Mỗi lần như vậy, cổ họ khẽ nghiêng theo và vài giây sau lại trở lại bình thường.
Tôi nhận ra nó đã bắt đầu “thử” với người khác.
Một buổi sáng khi tôi rửa mặt trong nhà vệ sinh chung, gương mờ hơi nước, tôi thấy phản chiếu của mình đưa tay lên… chậm rãi mở hàm ra đến mức tôi nghe rõ tiếng khớp quai hàm rời khỏi vị trí. Từ bên trong miệng, không phải răng, không phải lưỡi… mà là một bàn tay thò ra, bấu lấy mép gương, chính là những ngón tay dài, gầy, các đốt xương trồi hẳn ra ngoài lớp da trắng đục.
Tôi chưa kịp phản ứng thì bàn tay ấy biến mất, hàm tôi trong gương khép lại như chưa từng mở ra, nhưng từ hôm đó, mỗi lần nuốt nước bọt tôi đều cảm giác có cái gì đó cử động trong cổ họng mình, nó cứ hệt như một sinh vật nhỏ đang trườn qua từng đốt sống cổ, len xuống tận xương ức.
Ngày thứ ba mươi tôi thử không nhìn vào gương, tôi tắt hết đèn để che mọi bề mặt phản chiếu. Nhưng đêm đến, khi tôi mở mắt… trần nhà biến thành một mặt gương khổng lồ. Từ trên đó, tôi có thể trông thấy mình đang nằm và cái bóng thứ hai đang ngồi xổm ngay trên ngực tôi. Nó cúi xuống, gương mặt sát đến mức tôi cảm nhận rõ hơi thở sâu, lạnh và nặng như chì sắt.
Tôi cố hét nhưng lồng ngực không cử động. Cái thứ ấy đưa một ngón tay vào giữa hai hàng xương sườn của tôi, đẩy nhẹ và tôi nghe thấy tiếng xương trượt sang một bên.
Không hề đau.
Chỉ có cảm giác toàn bộ nội tạng bị xáo trộn vị trí. Tim tôi đập lệch nhịp, phổi như bị nén lại rồi bung ra. Nó nghiêng đầu quan sát rồi “đặt” lại xương sườn như đang lắp một món đồ chơi.
Tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang đứng trước gương, tay phải cầm điện thoại quay liên tục nhưng trong màn hình lại không hề có tôi xuất hiện. Chỉ có căn phòng trống và ở giữa phòng, tấm gương đang tự rung khẽ.
Một tin nhắn mới hiện lên màn hình:
“Tao học xong rồi, mai tao ra ngoài thay mày nha, mày không có quyền từ chối đâu.”
Tôi không nhắn lại và tôi cũng không chắc đó có phải là tin nhắn hay chỉ là chữ được in thẳng lên võng mạc của tôi từ bên kia gương.
Đêm đó, tôi soi gương lần cuối, cái bóng trong gương không còn giống tôi nữa. Nó cao hơn, cổ dài hơn, cử động trơn tru đến mức da thịt không hề nhăn lại khi gập góc. Khi tôi nhấc tay… nó không làm theo.
Nó chỉ tiến lại gần, đặt trán sát mặt gương. Một tiếng rạn nhỏ vang lên, mặt gương xuất hiện đường nứt chạy dọc và tôi nghe rõ tiếng thì thầm chui vào tai mình:
“Lần tới… không cần gương nữa đâu.”
Tôi giật mình lùi lại, nhưng trong phòng không còn gương, chỉ có tôi và… tôi, với một chiếc giường trống.
Một tôi khác đứng ngay góc phòng, đầu nghiêng 45 độ, cổ gập như không còn xương với đôi mắt đen sâu hút.
Tôi biết rõ rằng đến phần tiếp theo sẽ không ai phân biệt được ai vừa bước ra khỏi phòng 105 nữa.