Căn Phòng 105 Và Tôi - Phần 2
Tôi bắt đầu nhận ra mình không còn biết thời gian trôi như thế nào. Đồng hồ treo tường trong phòng thi thoảng quay ngược, đôi khi kim giây đứng yên hẳn nhưng tiếng tích tắc vẫn đều đặn vang lên, mỗi lần như vậy, tôi lại vô thức nhìn vào gương.
Ban đầu gương vẫn phản chiếu tôi bình thường, nhưng càng nhìn lâu lại càng có những chi tiết… không khớp. Lông mày của tôi trong gương hơi cao hơn một chút, cổ tôi trong gương dài hơn và có hôm, chiếc bóng trong đó… chớp mắt chậm hơn tôi.
Một đêm, tôi thức dậy giữa tiếng gì đó loạt xoạt như ai đang cào móng tay lên bề mặt kính. Tôi quay sang và trông thấy tấm gương bị sương mờ phủ kín nhưng có dấu vết của những ngón tay in rõ từ bên trong, chúng trượt xuống rất chậm. Tôi áp tai vào để cố nghe xem bên kia có gì, và thứ tôi nghe thấy không phải tiếng người mà là một âm thanh khẽ khàng của ai đó… đang bắt chước tiếng thở của tôi, nhưng chậm hơn, sâu hơn, cứ như phổi họ to gấp mấy lần ấy.
Ngày hôm sau, tôi thử đứng trước gương và làm một vài động tác tay để kiểm tra. Cái bóng hình phản chiếu trong gương làm theo nhưng luôn có độ trễ nhỏ. Tôi giơ tay phải, nó giơ tay trái, rồi đảo lại. Càng nhìn thì tôi càng thấy chuyển động của nó trơn tru đến mức không tự nhiên, hệt như khớp xương bị tháo rời rồi lắp lại để vặn xoay theo ý muốn vậy.
Đêm thứ mười sáu, tôi ngồi bất động nhìn vào gương. Tôi cố nhắm mắt thật lâu, đến khi mở ra thì hình ảnh bên trong đã thay đổi. Căn phòng trong gương trống rỗng, không hề có tôi nhưng ở giữa phòng… là một hình dáng mờ nhòe, cao hơn tôi một cái đầu. Nó đứng quay lưng, vai hơi giật nhẹ như đang cười khúc khích. Cái cổ nó gập lại gần 90 độ, đầu nghiêng sang một bên, từng khớp sống lưng phồng lên bất thường dưới lớp áo mỏng.
Tôi chưa kịp phản ứng thì nó bắt đầu bước lại gần, nhưng “bước” không phải từ sàn nhà – nó di chuyển bằng cách nghiêng cả cơ thể về phía trước, bàn chân không hề rời mặt đất. Âm thanh phát ra không phải tiếng bước chân, mà là tiếng giấy bị vò chậm rãi.
Khi nó áp sát mặt gương, tôi mới thấy rõ… nó không có mắt, chỉ có hai hốc sâu thẳm đang liên tục co bóp như thể đang hít lấy hình ảnh của tôi.
Tôi giật mình ngã ra sau, đèn bàn bật sáng chớp nhoáng, chiếc gương quay trở lại bình thường nhưng từ hôm đó, mỗi khi tôi soi gương ở bất cứ đâu – nhà vệ sinh tầng dưới, tiệm tạp hóa hay thậm chí gương chiếu hậu của taxi, tôi đều thấy phía sau mình thấp thoáng có thứ gì đó mờ mờ, đứng rất thẳng, đầu hơi nghiêng, im lặng nhìn tôi qua ảnh phản chiếu.
Tôi biết rõ một ngày nào đó nó sẽ thôi đứng sau, nó sẽ đứng cạnh và khi đó… tôi không chắc mình còn nhận ra ai là ai nữa.