Bố Bảo Với Cô Ấy Nếu Có Điều Gì Không Hài Lòng Thì Hãy Làm Ầm Lên - Chương 1
- Home
- Bố Bảo Với Cô Ấy Nếu Có Điều Gì Không Hài Lòng Thì Hãy Làm Ầm Lên
- Chương 1 - Xuyên Không Thành Đứa Bé Ba Tuổi
Vương Tiểu Tiểu đã chết.
Cô vốn là một bác sĩ. Khi thấy có người bị thương, cô lập tức lao đến cứu, ai bị thương nặng hơn thì bác sĩ sẽ cứu người đó trước – đơn giản chỉ là vậy.
Vì thế, cô đã chọn cứu cô bé bị thương nặng hơn.
Sau hơn mười tiếng đồng hồ cấp cứu, cuối cùng tất cả bệnh nhân đều đã qua cơn nguy kịch. Trước đó cô cũng vừa trải qua ba ca phẫu thuật lớn, rồi cô kiệt sức rồi ngất đi cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước khi ngất, cô bị một luồng ánh sáng cuốn vào đường hầm thời gian.
Khi tỉnh dậy, cô đã trở thành một đứa bé ba tuổi.
Thật ra cô rất vui vì giờ đây cô đã có mẹ. Mẹ cô thơm thơm, mỗi khi cười lại rất ấm áp. Nhưng chỉ ở bên mẹ chưa được bao lâu, mẹ cô bị lợn rừng húc chết.
Cô lại trở thành một đứa bé mồ côi mẹ.
Nhìn quanh căn nhà, trên tường treo lịch giấy ghi năm 1956. Cô bước ra ngoài và nhìn thấy trước cửa có một người lính đang ngồi, tay đang mài rìu.
Ông cười toe toét: “Con gái, con tỉnh rồi à? Có muốn theo cha lên núi chém chết con lợn rừng, báo thù cho mẹ không?”
Vương Tiểu Tiểu nhìn ông – đôi mắt ông đỏ ngầu, đầy sát khí.
Cô gật đầu.
Cha cô vác rìu lớn, đưa cho cô một cái rìu nhỏ và hai cha con cùng nhau lên núi giết lợn rừng.
Vương Đức Thắng lần theo dấu chân lợn rừng, đến tận hang ổ của chúng trong rừng rậm, rồi bế cô lên một cái cây, buộc chặt cô vào đó.
Một mình ông lấy đá ném vào hang lợn rừng, dụ chúng ra ngoài. Khi bốn con lợn rừng to lớn lao ra, ông điên cuồng hét tên mẹ cô, ông ấy vừa chém vừa xông vào lũ lợn, khuôn chẳng hề vương chút sợ hãi nào.
Chẳng bao lâu, bốn con lợn rừng, sáu con lợn con và một người đầy máu cùng ngã xuống.
Từ trên cây, Vương Tiểu Tiểu nhìn rất rõ, cha cô bị thương nặng, cần cầm máu ngay.
Cô nhẹ nhàng tháo dây, trèo xuống cây. Việc đầu tiên là phải cầm máu cho ông. Cô đi tìm thảo dược gần đó, phải giã ra… Không còn cách nào khác, cô đành bỏ vào miệng nhai, rồi đắp lên vết thương.
Cầu mong đừng bị nhiễm trùng, nếu không thì không bị lợn rừng giết, cha cô cũng sẽ chết vì nhiễm trùng mất.
Cô dùng cành cây và dây thừng làm một cái cáng đơn giản, kéo cha đi. Không nặng lắm, chỉ là dây thít vai đau quá, cô cố gắng xuống núi càng nhanh càng tốt.
Đây là “bàn tay vàng” mà ông trời ban cho cô khi xuyên không sao?
Xuống đến chân núi, đàn ông trong làng ai nấy đều cầm cuốc, xẻng, rìu chuẩn bị lên núi.
Khi nhìn thấy hai cha con, họ vội vàng chạy lại.
Một ông bác trong nhóm giận dữ đập mạnh vào đầu cha cô.
Vương Tiểu Tiểu định nói “đừng đánh nữa, đánh nữa là chết thật đấy”, nhưng mệt quá, không thể thốt nên lời.
Một người khác bế cô lên.
Vương Tiểu Tiểu mặt không biểu cảm, thở hổn hển. Sau đó, cô chỉ tay lên núi: “Bốn con lợn rừng, sáu con lợn con đều bị cha giết rồi, cha đã báo thù cho mẹ rồi.”
“Các anh lên núi vác lợn về. Vương Tam, Vương Tứ dẫn ông này đến chỗ ông cụ trị thương.”
Rồi thấy Vương Tam lấy ra cái lưới đan bằng dây gai, nhét cha cô vào trong đó. Còn Vương Tam thì vác cô lên vai, hai người mỗi người một bên khiêng cha cô đến nhà ông cụ.
Đến nơi, họ nhìn thấy hộp y tế của ông cụ. Mắt cô nheo lại nhìn vào hộp y tế, đó là hộp thuốc quân dụng, bên trong đầy đủ thiết bị, có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.
Ông cụ bắt đầu dựng phòng mổ đơn giản, rồi trực tiếp khâu lại vết thương cho cha cô.
“Thuốc cầm máu là con làm cho cha à?”, ông cụ hỏi.
Vương Tiểu Tiểu đáp: “Mẹ con nói loại cỏ đó có thể cầm máu.”
Ông cụ gật đầu: “Không tệ, con đã cầm máu được rồi, cha con không chết đâu, khoảng một tuần sẽ ổn.”
Vương Tiểu Tiểu nằm cạnh cha mình, ngủ thiếp đi cơ thể này của cô chỉ mới ba tuổi giờ đã mệt rã rời.
Khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa.
Vương Nhị chỉ vào mũi cha cô mà mắng: “Lão Bát! Ông mẹ nó muốn chết thì tự chết thôi, đừng kéo cả con gái chết theo! Con bé là tiểu bảo bối của cả tộc đấy!”
“Huệ Nương mất rồi, ai cũng đau lòng, nhưng đau nhất là Tiểu Tiểu. Con bé không còn biết cười, mặt không có cảm xúc gì. Ông còn dẫn nó lên núi giết lợn? Ông bị điên à?”
Vương Đức Thắng nhìn thấy Vương Tiểu Tiểu đang ngồi trên bậu cửa, mặt không chút biểu cảm nhìn ông. Ông khụy xuống, ôm đầu, im lặng hồi lâu.
Rồi ông bước tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt Huệ Nương, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“Cha sai rồi… cha không nên dẫn con đi theo…” Giọng ông nghẹn lại như dã thú rên rỉ, ôm chặt lấy cô: “Nếu Huệ Nương biết chuyện… chắc chắn sẽ lấy cây cán bột đập chết cha…”
Vương Tiểu Tiểu bị ông siết chặt trong vòng tay, mũi ngập mùi máu tanh và mùi mồ hôi nồng nặc.
Cô âm thầm đếm nhịp tim đập dữ dội của cha, với nhịp tim này lẽ ra đã phải sốc tim rồi,
thể chất nhà họ Vương đúng là mạnh phi lý.
Đêm hôm đó, cả tộc họ Vương thức trắng để canh tang. Là đêm thất đầu, linh hồn mẹ cô về thăm nhà.
Năm ngày sau đó, cha cô dẫn cô đi thị trấn. Mua bút chì, mua từ điển, mua giấy viết thư.
Trên đường đi, Vương Đức Thắng thấp giọng nói: “Tiểu Tiểu, cha sắp quay lại đơn vị. Giờ chưa thể đưa con đi theo, con ở tạm nhà ông cụ. Đợi khi cha được phép đưa theo gia đình, sẽ đưa con đi.”
Chỉ mất hai ngày, Vương Tiểu Tiểu đã nắm rõ tình hình trong làng.
Ngôi làng của họ tên là làng họ Vương, giờ được đổi tên thành “Đội sản xuất số 9”. Chỉ là một ngôi làng nhỏ trên núi với hơn 70 người.
Từ Đội sản xuất số 9 đến thị trấn nhỏ phải đi bộ mất hai ngày, đi xe bò cũng mất hơn mười tiếng.
Đội sản xuất của họ nằm trong một vùng trũng giữa núi sâu, là đội nhỏ.
Ở đây có thể trồng lương thực, vì xung quanh đều là núi bao bọc. Dòng họ Vương là một gia tộc, rất đoàn kết, trước kia vốn là dân săn bắn.
Đội sản xuất bắt buộc phải giao nộp lương thực theo chỉ tiêu quy định, bao gồm công lương và lương thu mua bắt buộc. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ nộp lương, phần lương thực còn lại sẽ được chia cho các xã viên theo công điểm cộng với số khẩu. Thông thường chỉ vừa đủ để đáp ứng nhu cầu ăn uống cơ bản.
Vì vậy, ngoài phần ruộng tự canh được chia, họ còn khai phá thêm một số vùng đất hoang ven núi để trồng khoai lang. Không ngờ lại có lợn rừng xuống núi, và mẹ cô chính là vì chuyện này mà mất mạng.
Sau vụ việc của mẹ cô, trong tộc ra quy định: Nếu trồng trọt trên núi thì phụ nữ hoàn toàn không được phép đi, chỉ đàn ông mới được lên núi, và bắt buộc phải đi theo nhóm ba người.
“Tiểu Tiểu, mỗi tuần cha sẽ viết thư cho con. Cha đã mua từ điển cho con rồi, con học chữ và đọc sách với ông cụ nhé. Mỗi tháng cha sẽ gửi tiền và tem phiếu về, con cứ ăn uống đầy đủ, đừng sợ đói.”
Vương Tiểu Tiểu nói: “Cha, phải sống, đừng giống mẹ ngủ mãi không dậy nữa. Con chỉ còn mỗi cha thôi.”
Vương Đức Thắng ôm con gái, kìm nước mắt: “Con gái à, nếu sau này có chuyện gì không vui, cứ làm ầm lên, đừng sợ. Cha luôn đứng sau con, bảo vệ con.”
Vương Tiểu Tiểu nghiêm mặt: “Nhỡ đâu người làm con không vui lại chính là cha thì sao?”
“Thì cứ làm ầm lên. Cha là quân nhân, mà quân nhân thì sợ nhất là bị tố cáo. Nếu cha làm gì sai, con cứ tố lên cấp trên của cha, cấp trên sẽ thay con làm chủ. Nhớ kỹ, đừng bao giờ chịu ấm ức.” Vương Đức Thắng kiên nhẫn dặn dò.
Sau đó, Vương Đức Thắng đưa Vương Tiểu Tiểu đến nhà ông cụ, rồi trở về đơn vị.
Vương Tiểu Tiểu bắt đầu cuộc sống của một đứa trẻ bị bỏ lại ở quê.
Khi cô đi trong làng, lũ trẻ con định cướp kẹo của cô ăn, kết quả là bị cô đuổi đánh chạy tán loạn. Cuối cùng, không hiểu sao một đứa bé ba tuổi như cô lại trở thành thủ lĩnh của đám nhóc con đó.
Ưu điểm lớn nhất của làng họ, một ngôi làng tộc trong rừng sâu núi thẳm chính là nằm cách xa công xã, hẻo lánh đến mức cán bộ công xã có khi cả năm mới đến một lần.
Đội sản xuất của họ không nổi trội, không khoe khoang, cũng không kéo lùi tập thể. Mọi việc đều hoàn thành đúng quy định, không công, không tội.
Họ sống ở miền Bắc, thuộc vùng canh tác theo mùa một năm chỉ gieo trồng một vụ. Khi tuyết lớn phủ kín núi, lại càng không có ai đến được nơi này.
Nhưng mùa đông cũng không đáng lo, vì xung quanh toàn là núi, không cần phải chặt cây chỉ nhặt cành khô rơi đầy đất là đủ dùng qua mùa lạnh.
Đến cuối thu, đàn ông trong làng sẽ cùng nhau lên núi đi săn, săn bắn là cách duy nhất để họ có thịt ăn trong mùa đông.
Vương Tiểu Tiểu từng nghĩ sức mạnh kỳ lạ của mình là do bàn tay vàng. Nhưng thực ra đó là do huyết thống nhà họ Vương.
Trẻ con nhà họ Vương năm tuổi vác 100 cân là chuyện nhỏ. Cô thì có thể hơi nhiều hơn một chút chỉ mới ba tuổi đã vác được 200 cân.
Mỗi lần ông chú lớn trong tộc thấy cô vác củi, đều lẩm bẩm: “Con nhóc này sức còn quái dị hơn cả tổ tiên nhà họ Vương.”
Xì ~ Cô cũng thấy không thể tin nổi chứ bộ!
Một đứa bé ba tuổi vác 200 cân củi, vậy mà trong tộc không một ai khen lấy một câu.
Vương Tiểu Tiểu nhìn đống khoai lang đó là khẩu phần ăn của cô. Cô không tham gia lao động, nên tộc họ Vương thấy thương tình mới chia phần cho cô.
Nhưng… một đứa bé ba tuổi rưỡi có thể ăn hết 300 cân khoai lang không chứ?
Cha cô gửi tiền về bằng phiếu chuyển tiền quân đội trên phiếu ghi rõ: chỉ người nhận mới được lĩnh.
Ông cụ dẫn cô đến bưu điện công xã để nhận tiền.
Vương Tiểu Tiểu nhìn phong thư chuyên dụng màu xanh lục, trên đó in dòng chữ “Bảo vệ tổ quốc”, cùng dấu hiệu thư tín đặc biệt của quân đội kèm theo một kiện hàng.
Cô mở ra xem, ngước lên trời cạn lời.
Bên trong là hai bộ đồ mùa đông: đồ lót, áo len, quần len, áo khoác và quần bông quân dụng đã được chỉnh sửa cho nhỏ lại, nhìn kiểu là mặc được đến năm tuổi.
Cha cô là một đại đội trưởng chính trị viên, mỗi tháng lương 70 đồng. Ông gửi về cho cô 30 đồng, ghi rõ là gửi nửa năm một lần, lần này là 180 đồng đó là số tiền cha cô tiết kiệm từng đồng một để dành cho cô, không chỉ vậy kèm theo còn có phiếu lương thực quân đội toàn quốc.
Mỗi tháng được phát 10 cân phiếu lương thực, lần này cô nhận được 60 cân. Phiếu lương thực tinh gạo trắng, bột mì… đổi sang trộn hỗn hợp theo tỷ lệ 1:3, nếu đổi sang lương thực thô thì theo tỷ lệ 1:6.
Cô mang đi đổi lấy được 180 cân hỗn hợp, nhiều đến mức cô cũng ăn không hết.
Ông cụ cũng có lương, ông đã lĩnh được.
Có những mặt hàng có thể mua trực tiếp bằng tiền mặt, gồm: bút chì, vở bài tập, mực viết, diêm (2 xu/hộp), kim may, đê may, nước tương/dấm dạng lỏng (0.15 đồng/cân), muối (0.13 đồng/cân nhưng giới hạn số lượng).
Vương Tiểu Tiểu lấy tiền, đến cửa hàng cung tiêu mua:
100 hộp diêm, 20 cái kim khâu và đê may, chỉ khâu, 20 chai nước tương, 20 chai dấm, 100 gói muối.
Nhân viên bán hàng nói: “Không được. Những món khác thì bán cho cháu được, nhưng muối thì không được.”
Vương Tiểu Tiểu nài nỉ: “Cháu… cháu là người của đội sản xuất vùng núi bị tuyết phủ, nửa năm không xuống núi được. Đội giao nhiệm vụ này khó lắm cháu mới được làm. Cô ơi, cho cháu hoàn thành nhiệm vụ đi mà?”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy con dấu của đội sản xuất đóng trên giấy giới thiệu, mới miễn cưỡng đồng ý.
Vương Tiểu Tiểu năn nỉ mãi, mới mua được 60 gói muối.
Một đứa bé ba tuổi rưỡi, cứ thế vác từng túi lớn túi nhỏ lặc lè đi về.
“Con bé nhà họ Vương đấy hả!”
“Đội sản xuất của họ ai cũng khỏe, bộ đội rất thích đến đó tuyển người. Nghe đâu trong đội sản xuất của họ giờ có đến bảy người đang làm lính và làm quan rồi!”
“Có quan hệ đúng là sướng thật!”
Ông cụ họ Vương nhìn thấy Vương Tiểu Tiểu đang vác một bao tải còn to và cao hơn cả người nó.
“Tiểu Tiểu, cháu mua gì đấy?”
“Không cần tem phiếu. Trong tộc cho cháu khoai lang, cháu đổi một ít đồ về, cháu không phải ăn không của ai đâu ạ.”
“Cháu còn nhỏ, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, không thì không lớn nổi đâu.”
“Ông ơi, cháu cầm nhiều tiền quá trong tay, cháu muốn đổi ra lương thực, tích trữ. Làng mình ít người, cháu muốn chuẩn bị lương thực cho ba năm, cất vào hang núi. Giữ tiền trong tay không an toàn đâu ạ.”
Ông cụ trầm ngâm một lát, rồi nói: “Tối nay, ông đi họp một chút.”
Vương Tiểu Tiểu giữ lại 30 đồng, còn lại đưa hết cho ông cụ. Nó không muốn giữ tiền, như vậy sẽ khiến vị trí của nó trong tộc được tốt hơn.
Sau đó, Vương Tiểu Tiểu mang theo đống hàng hóa mua được, đến từng nhà trong làng để phân phát.
Đặc biệt là từ sau khi mẹ mất, nó không còn cười nữa, gương mặt đơ đơ nhưng nói lời cảm ơn một cách chân thành, lại càng khơi dậy lòng thương cảm của các phụ nữ trong làng đối với nó.
Chỉ ít lâu sau khi đến làng, trời bắt đầu đổ tuyết lớn.
Mùa đông năm đó, Vương Tiểu Tiểu ở lại nhà ông cụ, không ra ngoài chơi, ngày nào cũng học chữ và đọc sách dưới sự chỉ dạy của ông.
Đến tháng 3, đầu mùa xuân, đàn ông trong nhà họ Vương đều phải đi làm công ích – làm đường.
Lúc này, Vương Tiểu Tiểu đã 4 tuổi rồi. Bố cô bé vẫn đang phục vụ trong quân đội. Khi cô bé đến bưu điện nhận thư, lại nhận thêm một kiện hàng.
Lần này là một đôi giày và 5 tấm da cừu.
Cô bé cũng bắt đầu học Đông y cùng ông cụ. Trước kia chuyên ngành của cô là bác sĩ ngoại khoa, nay bắt đầu học về y học cổ truyền.
Mỗi sáng cô bé đều học, buổi chiều thì đi chơi.
“Anh cả ơi, mình lên núi chơi nha?”
“Không đi! Đứa nào dám đi, tao đánh chết!” Vương Tiểu Tiểu nói dữ dằn.
“Vậy mình ra bờ suối chơi đi.”
Vương Tiểu Tiểu thì không có ý kiến gì. Cô bé mới bốn tuổi, mực nước ở suối chỉ cao tới mắt cá chân nhỏ xíu của cô, khoảng 20 cm, dòng nước cũng không mạnh, mùa hè ra bờ suối là mát mẻ nhất.
Giống như cô nghĩ, ở chỗ này, đặc biệt nếu có quan hệ, thì nhiều chuyện không cần cô lo. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, chơi vui vẻ, làm một đứa trẻ biết nghe lời, thì tộc họ sẽ lo hết mọi việc cho cô.
Cứ như vậy mà đến năm 1959.
Lần này Vương Tiểu Tiểu lại ra bưu điện, là do chú Hai dẫn đi. Vừa nhận được bưu kiện là chú Hai liền dẫn cô rời đi, không nhận lương thực.
“Chú Hai, sao mình không đi lấy lương thực ạ?”
“Lấy chứ, nhưng không phải để cháu đi. Lộ liễu quá thì không hay. Ngày mai dân làng sẽ cùng nhau đến để gửi gạo đi. Mỗi người đổi 10 cân gạo thô rồi mang đến cho cháu.” Chú Hai nói.
Vương Tiểu Tiểu biết nạn đói ba năm đã bắt đầu, bèn nói: “Chú Hai, cháu có tiền, cháu đưa chú mua lương thực.”
Vương Nhị cười và nói: “Tiểu Tiểu, số tiền này là tộc giữ giúp cháu. Đợi sau này tộc có tiền sẽ trả lại ngay.”
“Cháu cũng là người trong tộc, không cần trả lại đâu.” Vương Tiểu Tiểu nói.
Vương Nhị chỉ cười, không nói gì.
Vương Tiểu Tiểu dứt khoát tập hợp 12 đứa trẻ trong làng, chọn ra 4 đứa yếu nhất, chia thành 2 nhóm, canh gác ở đầu làng. Nếu thấy người từ huyện đến thì lập tức chạy đi báo cho Vương Nhị.
Còn lại 8 đứa thì theo cô lên núi, mang theo rìu để nhặt củi và đào rau dại.
Vương Tiểu Tiểu thấy một con thỏ rừng, liền lấy ná bắn chết nó ngay.
Cô lập tức tìm hang thỏ gần đó, nhanh chóng bắt thêm ba con nữa.
Mỗi người nhặt được khoảng một cân củi thì quay về, đến nhà ông nội.
Vương Tiểu Tiểu lột da thỏ, chỉ lấy da, máu và nội tạng.
Cô chia thịt của bốn con thỏ thành mười hai phần bằng nhau, đưa cho 12 đứa nhỏ kia rồi đuổi chúng đi.
Sau đó, Vương Tiểu Tiểu lấy cái bếp nhỏ, làm tiết canh từ máu thỏ, chôn sâu hết ruột, dùng nước muối để khử trùng tim và gan; bóc lớp màng bên ngoài của thận, khứa hình chữ thập, rồi ướp bằng nước sơn tra. Phổi thì rửa sạch, luộc khoảng 30 phút, băm nhỏ trộn với rau khô làm nhân bánh bao.
Nắng thu dịu nhẹ trải dài trên sân đập lúa, Vương Tiểu Tiểu kiễng chân phơi đám rau xám mới hái. Cô cố ý mặc chiếc áo nhung bố mà cha gửi về từ năm ngoái. Dù tay áo dài quá nửa gang, quần xanh quân đội đã bạc màu nhưng dưới nắng vẫn nổi bật.
“Tiểu Tiểu! Thư ký Chu của công xã đến rồi!” Tiểu Thạch, đứa nhỏ làm nhiệm vụ canh gác, từ sườn đồi trượt xuống, mồ hôi trên trán lấm lem đất cát, chảy thành từng rãnh.
Vương Tiểu Tiểu ung dung rải nốt mớ rau dại cuối cùng ra phơi.
Cô biết thư ký Chu mùa đông năm ngoái còn mang cho cô ít kẹo đường nước từ cửa hàng cung tiêu trong huyện.
Mỗi tháng, giấy báo chuyển tiền của cha gửi về đều do ông ấy chuyển qua bưu điện công xã.
“Đồng chí Vương Tiểu Tiểu, lại đang làm việc cho tập thể à?” Thư ký Chu đẩy chiếc xe đạp lại gần, trên tay lái treo cái túi vải cũ có in dòng chữ “Phục vụ nhân dân”.
Ông cúi người nhìn đám rau đang phơi: “Rau sam ấy à, phải lật thường xuyên, để mặt sau lên trên mới phơi cho khô đều được.”