Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 9
Suốt bảy ngày liền, Mạnh Dao ngày nào cũng chạy qua lại giữa siêu thị, tàu điện ngầm và
trường học. Tuy rất mệt, nhưng tiền công từ công việc làm thêm trong kỳ nghỉ cũng khá ổn,
nên tâm trạng của cậu cũng có phần đỡ hơn.
Vậy thì tại sao tâm trạng của Mạnh Dao lại không vui?
Vẫn là vì Bùi Thư Vũ.
Trong suốt bảy ngày ấy, ngày nào Mạnh Dao cũng đều đặn gửi tin nhắn cho Bùi Thư Vũ –
người trông có vẻ đã muốn cắt đứt quan hệ với cậu. Nội dung tin nhắn thì vô cùng tẻ nhạt,
dù sao hai người cũng chưa thân thiết đến mức có thể chia sẻ chuyện trò, nói có chủ đề
chung thì đúng là nói bừa.
Thường thì Mạnh Dao sẽ nhắn chào buổi sáng khi vừa thức dậy, tối trước khi ngủ thì chúc
ngủ ngon, ở giữa thì kẹp thêm câu muôn thuở “đừng giận nữa mà”.
Nói cho cùng, Mạnh Dao cảm thấy bản thân mình cũng hơi oan. Chuyện hôm đó, có gì
nghiêm trọng đến mức phải giận dữ vậy chứ? Rõ ràng là cậu bỏ tiền ra mời đại thiếu gia đi
ăn, rồi đại thiếu gia chê cơm dở, nên hai người mới quay về ký túc xá ăn cơm nhà anh,
đang ăn thì đại thiếu gia đột nhiên nổi giận.
Chỉ có vậy thôi mà? Cậu đến giờ vẫn chưa tìm ra lý do để giận dữ, có lẽ đúng như đại thiếu
gia nói, là vì cảm thấy không được tôn trọng. Nhưng như thế thì nhạy cảm quá rồi, Mạnh
Dao nghĩ vậy.
Đúng là cái tật xấu của mấy người nhà giàu, Mạnh Dao nghĩ, người nghèo rớt mồng tơi như
cậu đây, sống còn chưa xong thì hơi đâu mà quan tâm người khác có tôn trọng mình không.
Tiếc là, những tin nhắn đều đặn mỗi ngày của Mạnh Dao vẫn không nhận được một hồi âm
nào từ phía Bùi Thư Vũ – dù chỉ một tin cũng không.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa lần lượt quay về ký túc xá. Tuy
cả hai chưa thân thiết gì mấy với Mạnh Dao, nhưng ít ra khi họ về, trong phòng cũng có
tiếng người, không còn cái không khí quá yên tĩnh đến mức khiến người ta buồn bực như
lúc Mạnh Dao ở một mình nữa. Sống một mình cũng có cái hay, muốn làm gì thì làm, không
bị ai làm phiền, nhưng sống như thế mãi, Mạnh Dao vẫn thấy cô đơn và tẻ nhạt.
Không biết hai người kia đi đâu chơi về, chỉ biết khi quay lại thì ai cũng như bị hút cạn sinh
lực, vừa về tới đã leo ngay lên giường ngủ. Mạnh Dao đoán chắc là kỳ nghỉ chơi bời quá độ,
ngày đêm đảo lộn, đến khi quay lại trường thì mệt mỏi dồn lại, không chịu nổi nữa.
Đừng nói họ, chính Mạnh Dao làm việc suốt bảy ngày, dù thể lực tốt đến mấy cũng khó mà
trụ vững. Chưa tới mười giờ, cả ba người trong phòng 610 đã đồng loạt gục ngã.
Gặp lại Bùi Thư Vũ là vào tiết đại học thứ hai trong ngày.Tiết đầu tiên không thấy bóng dáng anh, Mạnh Dao còn tưởng hôm nay anh lại không đến.
Ai ngờ đến tiết tư tưởng chính trị nhàm chán nhất thì anh lại đeo balo xuất hiện. Mà lại đến
muộn, lúc ấy trong lớp chẳng còn chỗ nào đẹp nữa. Nhưng anh không hề để tâm, đảo mắt
nhìn qua hàng ghế phía sau, rồi cứ thế sải bước chân dài, ngồi xuống dãy thứ hai.
Dãy đó toàn là nữ sinh ngồi, mà người ngồi gần Bùi Thư Vũ nhất lại là mấy bạn cùng phòng
với Phó bí thư chi đoàn – Hà Mẫn. Ban đầu Hà Mẫn còn đang ríu rít trò chuyện với bạn,
nhưng khi Bùi Thư Vũ vừa ngồi xuống, cả nhóm lập tức im bặt. Sau đó là những ánh mắt
trao đổi liên tục, cuối cùng Hà Mẫn – vốn là người gan dạ hơn, lại là cán bộ lớp nên ý thức
giữ gìn quan hệ với bạn học cũng cao – quyết định chủ động lên tiếng bắt chuyện với anh,
cũng là để ghi điểm cho công việc sau này.
Cô bạn kia chủ động chào hỏi Bùi Thư Vũ, mà anh lúc này lại khá lễ độ, có người bắt
chuyện liền lịch sự tháo tai nghe xuống, mỉm cười đáp lại.
So với dáng vẻ lúc ở ký túc xá đúng là như hai người khác nhau.
Mạnh Dao ngồi trong cùng lớp học, từ góc độ của cậu có thể vừa vặn nhìn thấy góc nghiêng
của Bùi Thư Vũ. Anh vẫn đeo khẩu trang, phần ngũ quan lộ ra chỉ có đôi mắt và sống mũi
cao thẳng, sống mũi kéo dài đến khoảng giữa chân mày, đường nét hài hòa không quá sắc,
độ cong vừa vặn. Ngoài ra, lúc anh đưa tay đeo lại tai nghe, Mạnh Dao còn để ý thấy dái tai
của anh ~
Nếu cậu nhìn không nhầm, thì có vẻ anh đang đeo một chiếc khuyên màu xanh nhạt. Không
nhìn rõ được hình dạng, nhưng Mạnh Dao có thể chắc chắn rằng người này đã bấm lỗ tai
rồi.
Không biết có đau không, Mạnh Dao lập tức nghĩ đến điều đó.
Rồi lại nghĩ đến vì sao anh lại đột nhiên đi bấm khuyên tai? Kỳ nghỉ vừa rồi anh ấy đã làm
gì? Có chuyện gì khiến anh ấy có động lực làm vậy?
Mạnh Dao có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng thầy giáo đã bước vào lớp, cậu đành
phải tập trung học hành trước.
Bất kể ở đâu, khi nào, Mạnh Dao luôn giữ tác phong của một học sinh gương mẫu. Dù là
môn bắt buộc hay môn tự chọn, chỉ cần đã đến lớp, cậu sẽ không mơ mộng, không làm việc
riêng, không gây ồn, luôn ghi chép và đánh dấu kỹ lưỡng các ý chính, nếu gặp điều không
hiểu còn tìm thầy cô hỏi sau giờ học. Ngoại trừ việc không bao giờ giơ tay phát biểu, có thể
nói cậu là học sinh kiểu mẫu mà thầy cô yêu quý.
Bạn cán bộ lớp, Ngô Trọng Khang, ngồi ngay cạnh Mạnh Dao. Tuy cậu ta không giống phần
lớn sinh viên khác cầm điện thoại hoặc máy tính bảng trong giờ, nhưng cũng chẳng tập
trung nghe giảng bao nhiêu. Dù sao đây không phải môn chuyên ngành, nghe sơ sơ ứng
phó là đủ rồi, thi cuối kỳ còn được mang tài liệu cơ mà, có gì mà phải chú tâm? Nhưng nhìn
người ngồi cạnh mình, ngồi thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, tay không ngừng ghi chép theo
từng slide đang chiếu trên bảng, cuốn sách giáo khoa mới tinh chẳng mấy chốc đã đầy
những nét chữ.Ngô Trọng Khang tuy không thấy áy náy, nhưng nhìn lâu cũng bắt đầu thấy mình đang lãng
phí thời gian. Vì thế, cậu ta thử nhắc Mạnh Dao rằng môn này thi cuối kỳ được mở tài liệu,
thầy giáo cũng rất dễ tính, chỉ cần làm bài tập đầy đủ là điểm chuyên cần không bị trừ. Mấy
chuyện này là do cậu ta đã hỏi kỹ các anh chị khóa trên, đảm bảo tin cậy.
Mạnh Dao nghe xong, cũng gật đầu bảo: “Vậy thì tốt quá rồi, ai mà chẳng muốn thi nhẹ
nhàng.” Nhưng nói xong lại chẳng hiểu hàm ý mà Trọng Khang muốn truyền đạt, lập tức
quay lại tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Ngô Trọng Khang bị phớt lờ hoàn toàn, lần này coi như nhìn rõ bản chất của Mạnh Dao,
cũng không ráng “lôi kéo người ta sa ngã” nữa, ngược lại còn bị ảnh hưởng mà bắt đầu
nghe giảng chăm hơn một chút.
Gần hai tiếng học dài lê thê kết thúc, sinh viên trong lớp lập tức thu dọn đồ đạc rời đi. Có
người còn chuồn từ cửa sau ra giữa chừng. Mạnh Dao muốn đi nhanh một chút, nhưng
người quá đông, đành phải từ tốn nhích từng bước theo dòng người trên bậc thang. Ra đến
cửa lại phải đi xuống cầu thang. Vì chiều cao khiêm tốn, bị kẹt giữa đám đông, cậu căn bản
không nhìn thấy Bùi Thư Vũ đâu cả.
Bùi Thư Vũ ngồi hàng ghế phía trước, khi Mạnh Dao đeo xong balo thì anh đã gần như biến
mất khỏi lớp. Phải vất vả lắm mới xuống được tầng một, Mạnh Dao mới có thể thở phào,
ngó nghiêng bốn phía tìm bóng dáng Bùi Thư Vũ, nhưng sớm đã chẳng thấy đâu nữa.
Khuôn viên trường quá rộng, đi sai một hướng là đi lệch cả cây số, Mạnh Dao đứng chờ tại
chỗ đến hai ba phút cũng không thấy ai, chẳng dám mò đi bừa, đành theo kế hoạch vào
căn-tin xếp hàng ăn cơm. Lúc đi vẫn còn mải suy nghĩ không biết hôm nay Bùi Thư Vũ có về
ký túc xá không.
Nhưng lần này không cần đợi đến lúc ăn xong. Trên đường đến căn-tin, Mạnh Dao lại thấy
bóng dáng quen thuộc kia.
Không thể lẫn đi đâu được, Bùi Thư Vũ ăn mặc quá nổi bật, người lại cao, đầu đội chiếc mũ
lưỡi trai trắng thường thấy, Mạnh Dao lập tức nhận ra ngay.
Cậu hứng khởi chạy tới, làn gió mát lướt qua giữa người đi đường, lá cây bị cuốn theo bay
mấy vòng rồi lại rơi xuống một góc khác. Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn cậu bạn đột
ngột chạy băng qua, vài giây sau lại tự nhiên dời mắt.
Chuyện đó chẳng có gì kỳ lạ, mọi người ai cũng bận cả, chỉ là tiện mắt nhìn một người lạ
mà thôi.
Mạnh Dao thắng lại chỉ còn cách sau lưng Bùi Thư Vũ một bước. Dường như Bùi Thư Vũ
không hề nhận ra cậu, vẫn cứ chậm rãi đi tiếp. Mạnh Dao thấy anh đang đeo tai nghe, hiểu
rằng chắc anh không nghe thấy tiếng bước chân, mà với giọng nói nhỏ nhẹ của mình, e là
cũng chẳng gọi nổi, nên cậu quyết định vươn tay chạm nhẹ vào cánh tay anh.
Bùi Thư Vũ quá cao, Mạnh Dao chỉ tới ngang xương quai xanh của anh. Nếu vỗ vai thì
không biết có bị cho là thất lễ không, do anh vốn dễ giận vì những chuyện như vậy.Thế là Mạnh Dao không dám mạnh tay, chỉ nhanh chóng chạm nhẹ vào phần dưới khuỷu
tay rồi lập tức buông ra.
Cuối cùng Bùi Thư Vũ cũng chú ý đến cậu, quay đầu liếc một cái, dường như không hề
ngạc nhiên, Mạnh Dao không dám nghĩ sâu, chỉ vội nhe răng cười tươi rói.
Làn da của Mạnh Dao vốn làn da vàng châu Á bình thường, hồi huấn luyện quân sự vì
không biết bảo vệ da lại chủ quan nghĩ không cần, nên bị nắng hè gay gắt ở Bắc Kinh thiêu
đen. Qua hơn nửa tháng nghỉ, da mới dần hồi phục trở lại.
Không còn xấu như trước nữa, Bùi Thư Vũ nghĩ thầm, nhưng răng thì vẫn trắng thật.
“Làm gì?” – Bùi Thư Vũ thờ ơ hỏi, vẫn tiếp tục bước đi.
“Không có gì,” Mạnh Dao ngốc nghếch, không biết nói gì, vì vốn định vào căng tin nên tiện
miệng hỏi: “Cậu cũng đến căn-tin ăn à?”
“Sao có thể?” – Bùi Thư Vũ nói giọng đầy ghét bỏ: “Trong đầu cậu ngoài chuyện ăn còn biết
gì khác không vậy?”
“Giờ là giờ cơm mà…” – Mạnh Dao bị anh nói đỏ mặt, nhưng vẫn kiên quyết phản bác: “Với
lại học cả ngày rồi, đói bụng là bình thường mà… Chẳng lẽ cậu không đói? Không đói thì
sao đi đường này?”
Bùi Thư Vũ nghe ra ý tứ trong lời cậu, không hiểu sao lại bực mình, “Đi đường này thì sao?
Đi đường này là phải vào căn-tin à? Ai quy định vậy? Không thể là về ký túc xá à?”
Dù đúng là đường này có thể về ký túc, nhưng rõ ràng là đường vòng. Bình thường chẳng
ai chọn đường này nếu muốn về ký túc. Mạnh Dao chắc chắn sẽ không chọn, và cậu tin
người bình thường cũng vậy.
“Ừm… được rồi…” – Dù không thấy rõ nét mặt, nhưng ánh mắt kia nhìn sang làm Mạnh
Dao không dám phản bác thêm, sợ lại chọc Bùi Thư Vũ nổi giận, “Vậy là cậu về ký túc xá
à?”
Bùi Thư Vũ có vẻ không muốn tiếp chuyện nữa, vừa đi vừa nói, giọng không mấy kiên nhẫn:
“Lẽ nào tôi ngủ ngoài đường chắc.”
Mạnh Dao đành buồn bã chia tay anh ở ngã rẽ, dù đối phương chẳng có ý muốn nói
chuyện, nhưng chừng đó cũng đủ khiến tâm trạng Mạnh Dao tốt hơn hẳn.
Vì Bùi Thư Vũ đã quay lại rồi. Dù sao thì chịu quay lại cũng là một tín hiệu tốt, là cơ hội để
làm hòa. Mạnh Dao tin rằng nhất định mình sẽ khiến Bùi Thư Vũ tha thứ cho mình. Dù cậu
vẫn chưa tìm được điểm tốt nào khác của Bùi Thư Vũ, nhưng mà… anh thực sự quá đẹp
trai!
Vừa nãy lúc họ đi cạnh nhau, Mạnh Dao phát hiện xung quanh ai cũng liếc nhìn họ, hoặc
đúng hơn là… nhìn Bùi Thư Vũ, rồi tiện thể nhìn cậu một cái.Dù sao chắc chắn không phải vì nhìn cậu. Mạnh Dao biết mình chỉ có gương mặt bình
thường. Từ bé đến lớn, người ta khen anh trai cậu đẹp trai, em gái cậu dễ thương, nhưng
chưa bao giờ khen cậu. Cùng lắm cũng chỉ bảo thằng bé này ngoan, hiểu chuyện, làm việc
tháo vát. Bạn cùng lớp cũng không ai nói gì, mà ở cái tuổi đó, con gái cũng ngại ngùng, làm
gì có ai khen con trai trước mặt chứ. Có thì cũng là kiểu cởi mở hay đùa giỡn thôi, nhưng
phần lớn là dành cho mấy người đẹp trai thật sự, còn cậu thì không.
Nhưng cũng chẳng ai bảo cậu xấu, nên Mạnh Dao tự định nghĩa bản thân là có diện mạo
bình thường.
Thế nên, Bùi Thư Vũ quả thật là một người rất đẹp. Đẹp một cách khách quan.
Khuôn mặt ấy khiến người ta cảm thấy vừa tuấn tú, vừa lạnh lùng, lại có cảm giác xa cách,
với đôi mắt hồ ly mê hoặc, giọng nói trong trẻo, và bình thường lười nói chuyện nên luôn có
chút lười biếng trong âm cuối. Lúc tức giận thì giọng của anh cũng chẳng lớn lắm, chỉ là…
ừm, hơi giống cô công chúa nhỏ trong phim truyền hình, có thể ví dụ không phù hợp, nhưng
thần thái thì giống: kiêu ngạo, ngạo mạn, nhưng lại không khiến người ta ghét.
Cậu thì lại thích kết bạn với những người đẹp.