Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 8
Kỳ nghỉ Quốc Khánh ở trường tổ chức một số hoạt động bao gồm lễ chào cờ và những chương trình khác, Mạnh Dao bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức từ sáng sớm. Cậu ngồi ngẩn ra trên giường một lúc, sau khi đầu óc tỉnh táo hơn, việc đầu tiên là với tay tìm chiếc điện thoại ở cuối giường.
Trước đây cậu không hề như vậy. Với cậu, việc vừa thức dậy đã lướt điện thoại là một hành vi tệ hại, cực kỳ thiếu kỷ luật. Ít nhất cũng phải đợi rửa mặt chải đầu xong, làm xong việc chính rồi mới được phép dùng điện thoại để xử lý tin nhắn.
Nhưng tình huống hiện giờ khác hẳn, hoàn cảnh đặc biệt thì phải đối đãi theo cách đặc biệt. Mạnh Dao nào còn để tâm đến mấy nguyên tắc đó nữa. Vừa mở khóa màn hình, cậu lập tức vào WeChat. Dù trong lòng không còn hy vọng gì mấy bởi vì tối qua Bùi Thư Vũ còn không đồng ý kết bạn. Theo như hiểu biết của Mạnh Dao về anh, thì giờ này chắc chắn anh vẫn còn đang ngủ nướng.
Thế nhưng, cậu lập tức nhìn thấy một tin nhắn mới!
Cái ảnh đại diện màu xanh dương mà hôm qua đã nhìn cả trăm lần, cuối cùng hôm nay cũng đã yên vị trong danh sách bạn bè của cậu.
Mạnh Dao vội vàng bấm vào khung trò chuyện giữa hai người, lúc này mới chú ý, hóa ra Bùi Thư Vũ đã đồng ý kết bạn vào lúc gần ba giờ sáng hôm qua. Sau khi đồng ý, anh không gửi thêm tin nào, chỉ có một hàng tin nhắn dài ngoằng do Mạnh Dao gửi từ trước:
〈Bùi Thư Vũ, tôi là Mạnh Dao.〉 〈Bùi Thư Vũ à, cậu không nhận được tin nhắn à?〉 〈Bùi Thư Vũ, tôi là Mạnh Dao, cậu thấy được tin nhắn này chưa, nếu thấy rồi thì chấp nhận lời mời kết bạn nhé.〉 〈Làm ơn đồng ý kết bạn với tôi đi, cảm ơn.〉 〈Bùi Thư Vũ, cậu đang giận sao?〉 〈Cậu không khỏe à, tôi rất lo cho cậu, đồng ý kết bạn đi mà, cảm ơn.〉 〈Tôi là Mạnh Dao, tôi thật sự rất lo cho cậu, xin hãy chấp nhận lời mời của tôi đi, làm ơn đó.〉 …
Nhìn lại mớ tin nhắn này, Mạnh Dao cũng cảm thấy bản thân hơi ngốc. Nhưng không sao cả, quan trọng là giờ cậu đã kết bạn được với Bùi Thư Vũ rồi.
Mạnh Dao suy nghĩ một lúc, cái đầu nhỏ xoay mấy vòng, tỉ mỉ soạn nội dung muốn gửi, gõ xong lại cẩn thận kiểm tra một lượt xem có sai chính tả hay dùng từ không đúng chỗ không. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, cậu mới dám bấm gửi:
〈Bùi Thư Vũ, buổi sáng tốt lành.〉 〈Tôi là Mạnh Dao. Gần đây cậu không đến trường nên tôi rất lo lắng. Nghe nói là cậu không khỏe nên về nhà phải không? Giờ thấy đỡ hơn chưa? Hôm trước khi rời đi cậu rất giận, có thể nói cho tôi biết vì sao không? Nếu tôi làm sai chuyện gì, cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa. Tôi không muốn cậu giận tôi. Chúng ta là bạn cùng phòng, sau này còn phải sống chung với
nhau lâu dài mà. Dù cậu có điều gì không hài lòng về tôi, chỉ cần nói ra, mình đều có thể giải quyết với nhau, được chứ?〉 〈Nếu cậu đọc được tin nhắn này, làm ơn trả lời tôi nhé. Tôi đang đợi cậu. 〉
Gửi xong tin nhắn, Mạnh Dao lập tức cất điện thoại đi. Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ chính thức bước vào cuộc sống vừa học vừa làm. Vì cậu đã nhận được công việc đầu tiên là làm nhân viên bán hàng trong siêu thị của trung tâm thương mại Hoa Liễu Vạn Liên.
Mạnh Dao phải có mặt trước tám giờ sáng. Dù nơi làm không cách quá xa trường, nhưng cũng mất một khoảng thời gian, đặc biệt còn phải chen chúc tàu điện với dân công sở. Cậu không dám chần chừ, trên đường chỉ kịp mua tạm cái bánh bao ăn sáng rồi vội vã đi ra ga tàu.
Công việc bán hàng thực ra không khó, nhưng cần phải chủ động bắt chuyện với khách, điều này với Mạnh Dao cũng là một thử thách nhỏ. Nhưng cứ nghĩ đến tiền lương, cậu lại cảm thấy chẳng đáng gì.
Con người sống trên đời, ắt sẽ phải làm những việc mình không thích mà vẫn buộc phải làm.
Mạnh Dao hiểu rõ đạo lý này từ nhỏ, đến bây giờ thì cậu đã có thể chấp nhận thực tế một cách rất nhẹ nhàng và luôn hoàn thành tốt mọi việc được giao.
Tuy công việc không mệt, nhưng phải đứng suốt cả ngày thì ai cũng mỏi chân, huống hồ Mạnh Dao lại là kiểu người cứng đầu, một chút lười cũng không muốn. Hôm nay lại là ngày đầu kỳ nghỉ lễ, siêu thị đông nghịt người. Đừng nói là được ngồi nghỉ, đến cổ họng khô rát mà cậu cũng không kịp uống nước.
Tan ca, về đến trường đã là hơn mười giờ tối. Trưa nay, Mạnh Dao chỉ ăn mấy cái bánh mì miễn phí ở siêu thị, tuy ngon đấy, nhưng với một người miền Nam quen ăn cơm như cậu thì chẳng no nổi. Trên tàu điện ngầm về, bụng đã đói đến dán cả vào lưng, thế nên lúc về tới gần cổng trường, cậu liền ghé vào một quán nhỏ bên đường gọi một phần cơm chiên. Đói quá chẳng kịp đợi gói mang về ký túc, cậu ngồi ăn luôn tại chỗ.
Ăn no xong, Mạnh Dao mới có sức lê về ký túc xá. Căn phòng trống không, chẳng khác gì khung cảnh ngày đầu tiên cậu đến trường báo danh. Cậu bật đèn lên, nhìn căn phòng không một bóng người mà thở dài một hơi.
Không sao cả, cậu đã quen rồi. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình, nghỉ lễ mà không có ai trong ký túc xá mới là chuyện bình thường. Những người như cậu, vừa nhập học đã sốt sắng đi làm thêm mới là số ít. Không phải người ta không muốn dẫn cậu theo, mà là do cậu không thể hòa nhập.
Mạnh Dao không có thời gian để buồn bã. Cậu cất đồ xong liền mở tủ lấy bộ đồ cũ đã sờn ra dùng làm đồ ngủ. Sau khi tắm rửa xong, cậu lại dọn dẹp phòng một lần nữa. Mấy ngày nay, đồ ăn vặt và đồ ăn ngoài mà Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa ăn vẫn còn chất đống chỗ của họ, tuy chưa bốc mùi rõ ràng, nhưng đã bắt đầu có chút mùi khó chịu. Mạnh Dao đã nhắc họ trước rồi, miệng thì bảo “ừ ừ”, quay đi một cái là quên mất. Bây giờ rảnh rỗi, cậu liền nhanh chóng gom đống rác ấy vứt đi hết.
Làm xong hết mọi việc, Mạnh Dao mệt rã rời. Nhưng cậu lại ngủ giường trên, mà Lương Vũ Phi thì không cho cậu đụng đến giường dưới, nên cậu chỉ có thể ngồi tạm lên ghế nghỉ một lúc. Cậu lấy điện thoại ra xem thử Bùi Thư Vũ có nhắn tin lại chưa, nhưng phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.
Chiếc điện thoại mới này không có vấn đề lớn, chỉ là thường xuyên lag và chạy không mượt, Mạnh Dao đều nhịn được, nhưng điểm yếu chí mạng là rất nhanh hết pin, điều này thì đúng là phiền toái thật. Cậu giờ mới ngờ ngợ rằng chắc là bị ông chủ lừa rồi, nghi ngờ chiếc máy mình mua không phải là cái được cho xem lúc đầu. Nhưng việc đã đến nước này, Mạnh Dao chỉ còn biết chấp nhận, vội vàng cắm sạc cho nó.
Điện thoại chưa kịp khởi động lại, Mạnh Dao rảnh rỗi nên cầm quyển David Copperfield còn đang đọc dở ra tiếp tục. Thật ra Mạnh Dao không thích đọc các tiểu thuyết kinh điển nước ngoài cho lắm. Nguyên nhân đầu tiên là vì tên nhân vật quá dài và rối rắm, tiếp đến là sự khác biệt trong hệ giá trị giữa Đông – Tây và trình độ người dịch cũng là một vấn đề, nhiều lúc đọc những tác phẩm này, cậu thấy mệt mỏi vô cùng.
Cậu đọc quyển sách này, hoàn toàn là vì tác giả của nó. David Copperfield do Charles Dickens viết, cũng chính là tác giả của câu nói kinh điển: “Đó là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là thời đại tồi tệ nhất.” Nghe nói David Copperfield là tác phẩm mà Dickens yêu thích nhất. Mạnh Dao hiện mới đọc được hai phần ba, dù chưa rõ câu nói “tác phẩm yêu thích nhất” ấy có đúng là từ chính tác giả hay không, nhưng cậu thực sự rất thích quyển sách này. Cậu rất ngưỡng mộ nhân vật chính, David. Dù bị cuộc đời vùi dập đến mức nào, trải qua bao gian nan, David vẫn giữ được bản tính lương thiện, chính trực, và tất cả những phẩm chất tốt đẹp của mình. Cậu ấy không ngừng bước về phía trước trong đau khổ, trưởng thành trong thử thách. Mạnh Dao cảm thấy vô cùng thấm thía và chân thành khâm phục. Mặc dù chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng qua những trang giấy mỏng manh ấy, cậu dường như có thể cảm nhận được một cuộc đời chân thực và đầy đặn.
Cảm giác như chính mình cũng đã cùng David trải qua những năm tháng chông gai đầy sóng gió ấy.
Mạnh Dao đắm chìm trong thế giới của David, đến khi ngẩng đầu lên thì đã đến giờ ký túc xá tắt đèn. Lúc này cậu mới cất sách đi, duỗi người một cái rồi đi đánh răng. Giữa chừng đột nhiên nhớ ra chuyện lúc nãy định làm nên vội vàng súc miệng qua loa rồi chạy đi mở điện thoại. Một phút chờ đợi dài như cả thế kỷ, cuối cùng máy cũng mở lên, Mạnh Dao lập tức vào WeChat. Tạ ơn trời đất, ông bạn cùng phòng khó ở Bùi Thư Vũ cuối cùng cũng nhắn lại.
Mạnh Dao nhấn vào chấm đỏ thông báo, lập tức hiện lên tin nhắn với giọng điệu gay gắt:
〈Cậu đang viết tiểu luận à đồ ngốc, nhiều chữ thế này đọc mệt chết đi được, cậu biết không?〉
〈Ai nói muốn sống chung với cậu lâu dài, cậu không biết là năm hai có thể ra ngoài thuê nhà à? Ai còn muốn ở cái ký túc rách nát này nữa.〉
Hả? Hóa ra là anh đã có dự định như vậy rồi sao? Ký túc xá mới vừa bắt đầu, người ta đã háo hức muốn dọn ra ngoài, chỉ có cậu còn ngây ngô mơ tưởng về một cuộc sống bốn năm ấm áp và hòa thuận cùng bạn cùng phòng.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh giàu như vậy, ký túc xá chật chội này chắc chắn là quá kém so với điều kiện sống của anh. Nếu anh chịu ở lại một học kỳ thôi đã là rất giỏi rồi. Có điều, Mạnh Dao cảm thấy hơi tiếc, nếu anh thực sự chuyển đi thì chẳng phải chỉ còn lại cậu với Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa sao? Có thể sau đó nhà trường sẽ sắp xếp thêm bạn mới, nhưng làm gì có ai đẹp trai như Bùi Thư Vũ nữa chứ?
Mạnh Dao có chút buồn, nhưng vẫn thành thật hỏi han trước:
〈Vậy cậu bị ốm à? Giờ thấy đỡ hơn chưa? Còn giận tôi không?〉
Lần này Bùi Thư Vũ lại trả lời rất nhanh:
〈Chưa chết đâu, đừng có ngày nào cũng hỏi.〉 〈Giận? Tôi giận cái gì? Cậu làm gì khiến tôi giận hả?〉
Mạnh Dao chẳng nhận ra giọng điệu châm chọc đó, còn rất nghiêm túc trả lời:
〈Cậu đừng nói mấy từ kiểu “chết” nữa, không may đâu. Hôm đó tụi mình đi ăn, cậu đã giận mà. Nhưng tôi không nghe thấy cậu nói gì, giờ cậu nói lại một lần nữa được không?〉
Bùi Thư Vũ liền nhắn tiếp:
〈Tôi không thích lặp lại lời mình nói. Cậu không nghe thấy thì chứng tỏ cậu không hề tôn trọng tôi. Người như cậu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Dù cậu chưa phải bạn tôi, nhưng tôi tuyên bố với cậu, từ giờ chúng ta “cắt đứt quan hệ”, đừng nhắn cho tôi nữa.〉
Cách nói chuyện của Bùi Thư Vũ hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, lời lẽ nặng nề, chẳng bận tâm rằng có thể làm tổn thương người khác. Mạnh Dao lại tưởng thật, cuống cuồng muốn giải thích. Cậu chưa từng không tôn trọng anh, chỉ là hôm đó đầu óc đang nghĩ chuyện khác thôi. Nhưng mà, nghe anh nói vậy, Mạnh Dao lại thấy… đúng là lỗi của mình thật. Khi đang ở cạnh người khác mà tâm trí còn lơ đễnh thì rõ ràng là không nên.
Cậu lo đến mức phát hoảng, sợ rằng lời “không tha thứ” của Bùi Thư Vũ là thật, vội vàng gõ thêm mấy dòng gửi qua:
〈Ừm, hôm đó đúng là tôi đang nghĩ chuyện khác, nhưng tôi không cố ý đâu, không phải vì tôi không tôn trọng cậu. Tôi thật sự rất trân trọng cơ hội được ăn cùng cậu, cậu đừng giận nữa nhé. Làm ơn cho tôi một cơ hội sửa sai, lần sau nhất định tôi sẽ không như vậy nữa. Nếu cậu tha thứ cho tôi, tôi sẽ biết ơn lắm luôn đó.〉 〈Với cả, đừng cắt đứt quan hệ với tôi nha, tôi buồn lắm.〉
Nhưng gửi xong rồi thì phía Bùi Thư Vũ không còn động tĩnh gì. Mạnh Dao ôm điện thoại chờ mãi mà chẳng thấy chấm đỏ nào hiện lên. Nhìn góc phải trên cùng, mới 23 giờ 36, tuy với Mạnh Dao thì giờ này là lúc vừa vặn để đi ngủ, nhưng cậu biết Bùi Thư Vũ sẽ không ngủ sớm như vậy. Những lần trước ký túc tắt đèn, ba cái giường kia vẫn còn sáng đèn đấy thôi.
Mạnh Dao cảm thấy, chắc là Bùi Thư Vũ cố tình phạt cậu, để cậu lo nơm nớp không yên, bắt cậu phải suy nghĩ đủ thứ. Và đúng thật, cậu nghĩ lung tung đủ chuyện, liệu Bùi Thư Vũ có còn quay về ký túc xá không? Có phải anh thật sự giận và không muốn tha thứ cho cậu nữa không? Có thật là muốn cắt đứt quan hệ không…
Cứ nghĩ mãi, cuối cùng Mạnh Dao cũng không chống nổi cơn mệt và cơn buồn ngủ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Còn bên kia, “thủ phạm chính” Bùi Thư Vũ đang nhìn tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch mà bản thân cũng không nhận ra. Anh thấy tên nhà quê này cũng có thành ý thật, vậy thì sau kỳ nghỉ Quốc Khánh quay lại cũng được. Đồ đạc trong ký túc tạm thời không cần dọn nữa, miễn cưỡng ở thêm một thời gian cũng không sao.
Thật ra Bùi Thư Vũ đúng là đã tính chuyện chuyển ra ngoài, thậm chí đã dặn bác Trương đến ký túc thu dọn đồ đạc, chứ không phải cố tình hù dọa Mạnh Dao.
Thấy chưa, nếu Mạnh Dao mà biết được trong đầu anh đang nghĩ gì, cậu sẽ hiểu Bùi Thư Vũ thực sự là một người nhỏ mọn và lập dị.
Cho nên mới nói, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Bùi Thư Vũ chỉ có mỗi cái vỏ đẹp trai.
Nhưng mà biết làm sao được, Mạnh Dao có vẻ thật sự thích cái “vỏ đẹp” này.