Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - chương 7
Chương 7: Ăn cơm rồi
Mạnh Dao là một người cực kỳ keo kiệt.
Sự keo kiệt của cậu là dành cho bản thân. Cậu không nỡ mua đồ ăn ngon cho mình, cũng
chẳng mua đồ đẹp mặc hay dùng đồ tốt.
Rất nhiều thứ trong mắt cậu đều không cần thiết, ví dụ như chuyện ăn uống, bất kể là cháo
trắng hay cháo hải sản, chỉ cần có thể làm đầy bụng, với cậu thì cả hai chẳng khác gì nhau.
Cũng giống như đôi giày giá hơn ngàn tệ hay đôi dép tầm mười mấy hai chục tệ vậy. Dù sao
cũng là để mang, đắt thì có thể thoải mái đến đâu, rẻ thì có thể khó chịu đến mức nào chứ?
Về bản chất, chúng chỉ là công cụ mà thôi.
Dĩ nhiên, đắt thì phải có lý do, từ chất liệu đến tay nghề đều khác nhau, cảm giác trải
nghiệm và sự thoải mái tất nhiên cũng khác biệt một trời một vực. Nhưng Mạnh Dao chỉ đơn
giản cho rằng những thứ bên ngoài đó không đáng để cậu tiêu nhiều tiền. (Tuy nhiên, về
sau khi đi làm có tiền rồi thì Mạnh Dao không còn nghĩ như vậy nữa, nhưng đó là chuyện
sau này). Bởi vì cậu còn có mục tiêu lớn lao của riêng mình phải tiết kiệm tiền mua nhà, rồi
cưới vợ.
Thế nhưng, một người bình thường ăn một bữa cơm không bao giờ quá sáu tệ như cậu, giờ
lại cam lòng hy sinh thời gian quý báu để xếp hàng dài dằng dặc, ngồi trong môi trường tiện
nghi thoải mái, đãi người đối diện bữa ăn combo sang chảnh giá hơn sáu mươi tệ.
Mạnh Dao đau lòng vô cùng. Sáu mươi tệ đủ để cậu ăn trong ba bốn ngày rồi. Nhưng đồng
thời, cậu cũng cảm thấy chỉ với ngần ấy tiền mà có thể khiến Bùi Thư Vũ chịu ăn cơm chung
với mình thì thật quá xứng đáng.
Người ta vẫn nói có lần đầu thì sẽ có lần hai. Bùi Thư Vũ đã đồng ý ăn với cậu lần này, thì
nghĩa là sau này họ có thể sẽ còn nhiều dịp ăn chung nữa. Mạnh Dao nghĩ, đợi đến khi họ
thân thiết hơn rồi, biết đâu lúc đó chỉ cần mười sáu tệ là Bùi Thư Vũ cũng sẵn lòng ăn cùng
cậu. Muốn câu được cá lớn thì cũng phải biết thả mồi chứ, nếu đến sáu mươi tệ mà cũng
không dám bỏ ra, thì lấy đâu ra một người vừa đẹp trai vừa chịu ăn cơm chung như Bùi Thư
Vũ đây?
Bùi Thư Vũ đâu biết Mạnh Dao đang nghĩ gì, nhìn mấy món ăn trước mặt khác xa hình trên
thực đơn, anh chỉ muốn đứng dậy bỏ đi ngay lập tức. Cái tên nhà quê Mạnh Dao này chẳng
phải bảo chỗ này được đánh giá cao lắm sao? Chắc là mấy đánh giá ảo khi mới khai trương
thôi chứ gì? Dạo này đánh giá trên mạng đúng là không thể tin được.
Anh chưa từng ăn những thứ rẻ tiền thế này.
Rõ ràng là món ăn ở đây cũng chẳng tươi mới gì. Bùi Thư Vũ cực kỳ kén ăn, chỉ cần là đồ
để qua đêm hoặc đã từng bị bỏ tủ lạnh, anh nếm một miếng là biết ngay. Nhất là các món
hải sản, mùi vị khác biệt rõ rệt.
Vì vậy, sau khi món ăn được dọn lên đầy đủ, Bùi Thư Vũ chỉ nếm mỗi món một miếng rồi đặt
đũa xuống. Những thứ ở đây chẳng khác gì rác rưởi. Anh nghi ngờ thịt ở đây đã bị đông
lạnh trong kho nhiều ngày. Dù đầu bếp có dùng dầu nóng chiên cháy hay gia vị đậm để át
mùi, thì khi nhai kỹ vẫn không giấu nổi cái mùi ôi thiu bên trong.
Nói vậy có vẻ hơi quá, nhưng trên thực tế, Bùi Thư Vũ thật sự cảm thấy buồn nôn với mùi vị
này.
Thấy anh không có ý định ăn tiếp, Mạnh Dao thấy tiếc lắm, đành hơi ngại ngùng hỏi: “Không
ngon à? Đừng khách sáo mà, cậu gầy thế này, đừng kén ăn nữa. Nếu cậu không ăn thì tôi
ăn hết nha?”
Khóe miệng Bùi Thư Vũ giật giật, nghĩ thầm người này chắc chẳng có tiêu chuẩn gì, sống
chừng ấy năm không biết làm sao trôi qua được, thứ gì bẩn thỉu cũng nhét vào miệng được,
tám phần là đã mất luôn vị giác bình thường rồi.
“Đừng ăn nữa, về ăn của tôi đi.”
Nếu Mạnh Dao ăn chỗ khác thì thôi, đằng này lại ăn ngay trước mắt anh, Bùi Thư Vũ thật
sự không thể làm ngơ trước kiểu hành xác này. Anh đẩy ghế đứng dậy bỏ đi.
Mạnh Dao cảm thấy thật tiếc, lúc ra quầy tính tiền còn định xin túi để gói đồ mang về. Đây là
thói quen ăn tiệc ở quê nhà, mà không mang về thì quá lãng phí rồi. Nhưng từ ánh mắt của
Bùi Thư Vũ cho đến nhân viên phục vụ, ai cũng khiến Mạnh Dao cảm thấy xấu hổ.
Như thể việc gói đồ thừa là chuyện rất đáng mất mặt.
Vì chuyện đó mà lúc trở về ký túc xá, Mạnh Dao cứ ủ rũ cúi đầu. Lần đầu tiêu tiền hoang phí
như vậy, trong lòng Mạnh Dao thật sự không yên, nếu bị Hồ Lan biết được, chắc chắn cậu
sẽ bị mắng cho một trận.
Tâm trạng không tốt, ăn uống cũng chẳng thấy ngon. Lần đầu tiên Bùi Thư Vũ chịu chia sẻ
cơm nhà với người khác, vậy mà Mạnh Dao lại ăn như nhai sáp. Phải biết rằng, từng cọng
rau, từng miếng thịt, từng thìa canh trong bát cậu, đều dùng nguyên liệu tươi ngon nhất.
Hoàn toàn không qua xử lý, thực phẩm thuần tự nhiên 100%. Như thế chẳng ngon hơn
đống thức ăn để qua đêm và thịt kém chất lượng ngoài kia sao?
Thế là Bùi Thư Vũ cũng bực theo.
Anh đặt đũa xuống, tiếng ghế ma sát với nền nhà nghe cực kỳ chói tai. Anh đứng dậy, từ
trên cao nhìn xuống Mạnh Dao, nói một cách cay nghiệt: “Chẳng phải chỉ vì tốn chút tiền thôi
sao? Cần gì phải giận dỗi với tôi? Là ai cầu xin tôi đi ăn cùng trước vậy? Tôi đã nói rồi, đồ
ngoài kia dở lắm, là do cậu cứ năn nỉ, tôi mới miễn cưỡng đồng ý. Bây giờ chỉ vì tôi không
ăn vài miếng mà cậu giở tính này ra à?!”
Cảm xúc của Bùi Thư Vũ có phần kích động, lúc nói ngực anh phập phồng không ngừng.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy nhịp thở đó hoàn toàn không bình thường.
Chỉ tiếc là Mạnh Dao lúc đó ngơ ngác, không hiểu tại sao Bùi Thư Vũ lại hiểu lầm cậu như
vậy. Đúng là cậu hơi buồn vì hôm nay đã vượt ngân sách. Tiền tiêu vặt của cậu đều có kế
hoạch rõ ràng, từ mức chi tiêu mỗi tháng đến từng bữa ăn hằng ngày. Bữa ăn hôm nay đã
vượt hạn mức, đồng nghĩa với việc kế hoạch của Mạnh Dao bị phá vỡ, giờ phải tính toán lại
số tiền còn trong tay. Dù không nhiều, nhưng vẫn đủ dùng.
Cậu còn ít tiền tiết kiệm do đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, chưa tới nửa tháng nữa là đến lễ
Quốc Khánh, cậu có thể đi làm thêm ở mấy tiệm ăn gần trường. Hơn nữa, cậu cũng đã
tham gia vào một nhóm hỗ trợ sinh viên trong trường, toàn là những bạn có hoàn cảnh kinh
tế không mấy khá giả giống cậu, trong đó admin sẽ đăng các công việc bán thời gian mỗi
ngày, ai rảnh thì có thể tự nhận.
Mạnh Dao phản ứng chậm chạp, đến lúc hoàn hồn thì Bùi Thư Vũ đã rời khỏi ký túc xá rồi.
Lúc đó Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa vừa từ ngoài trở về, tình cờ bắt gặp cảnh tượng
này. Lương Vũ Phi vừa ngạc nhiên vì Mạnh Dao lại có thể dùng chung đồ ăn với Bùi Thư
Vũ, vừa không quên tranh thủ trêu chọc cậu một câu.
“Cậu đã làm gì vậy, khiến Bùi Thư Vũ tức đến bỏ đi được cơ đấy. Tôi đúng là đã coi thường
cậu rồi, cũng ra dáng có bản lĩnh phết nhỉ.” Cậu ta cười hì hì, vẻ mặt hả hê rõ rệt.
Không hiểu vì sao Lương Vũ Phi lại nói vậy, Mạnh Dao thì thật sự thấy rối rắm. Vừa nãy Bùi
Thư Vũ nổi giận quá bất ngờ, thêm nữa cậu còn đang nghĩ ngợi chuyện khác nên hoàn toàn
không rõ Bùi Thư Vũ đã nói gì, chỉ thấy mặt anh đỏ bừng vì giận.
Mạnh Dao thở dài một hơi, phẩy tay tỏ vẻ mình vô tội cực kỳ: “Tôi cũng không biết cậu ấy
giận cái gì nữa.” Biểu cảm như thể đang phải đối mặt với một người vô lý hết sức.
Ăn xong cơm, Mạnh Dao dọn dẹp sạch sẽ bát đũa, nghĩ bụng đợi Bùi Thư Vũ về sẽ nói lời
xin lỗi. Dù không rõ nên xin lỗi vì chuyện gì, nhưng dù sao đã ăn đồ ăn của người ta, cũng
nên có thành ý một chút.
Thế nhưng đến tối, Mạnh Dao phát hiện ra Bùi Thư Vũ không về nữa.
Nhà trường có quy định với sinh viên năm nhất: để đảm bảo an toàn, tất cả sinh viên đều
bắt buộc ở ký túc xá, không được thuê nhà bên ngoài. Mạnh Dao nghĩ, dù sao thì buổi tối
cậu ấy cũng phải về ngủ chứ, ai ngờ đến giờ đóng cửa ký túc, giường của Bùi Thư Vũ vẫn
trống trơn.
Lúc này cậu mới nhận ra, thân phận của Bùi Thư Vũ vốn không bị những quy định của
trường ràng buộc.
Không về ký túc thì thôi đi, Mạnh Dao nghĩ ít ra cậu ấy vẫn phải đi học chứ? Đến lúc tan học
thì mình nói chuyện với cậu ấy sau vậy. Ôm hy vọng ấy, cậu ngủ một giấc, sáng hôm sau
dậy thật sớm đến lớp, đặc biệt chọn chỗ ngồi hàng đầu gần cửa ra vào, chẳng khác nào
tảng đá vọng phu, cổ rướn dài ra, mắt chăm chăm dán vào cửa.
Nhưng cho đến khi tiết học sáng kết thúc, bóng dáng Bùi Thư Vũ vẫn không thấy đâu.
Liên tiếp năm ngày, trong trường không hề có tung tích gì của Bùi Thư Vũ. Ban đầu Mạnh
Dao còn nghĩ, dù giận cách mấy thì Bùi Thư Vũ cũng là đàn ông con trai, đâu đến nỗi giận
dỗi lâu như vậy, nhưng thực tế lại khiến Mạnh Dao phải chấp nhận một điều, Bùi Thư Vũ
đúng là người rất nhỏ mọn. Nếu vì lý do khác nên không thể đến trường thì còn hiểu được.
Nhưng nếu chỉ vì bữa cơm hôm đó mà biến mất luôn, vậy thì trong mắt Mạnh Dao, Bùi Thư
Vũ đúng là người lòng dạ hẹp hòi.
Người thành phố nhà giàu sao còn thua cả thằng nhà quê nghèo rớt đến từ miền núi như
cậu chứ. Từ nhỏ đến lớn cậu còn học được phải biết rộng lượng, vậy cha mẹ và thầy cô
của Bùi Thư Vũ đã dạy anh kiểu gì? Nếu đã giận, ít nhất cũng nên cho người khác cơ hội
giải thích chứ?
Cho đến trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Mạnh Dao vẫn không thấy nổi một sợi tóc của Bùi Thư
Vũ. Lúc này cậu mới nhận ra chuyện có lẽ thật sự nghiêm trọng rồi. Cậu không thể cứ tiếp
tục ngồi yên chờ đợi nữa. Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là phải trực tiếp liên lạc với
người trong cuộc.
Cậu muốn chủ động tìm Bùi Thư Vũ, nhưng… lục tung điện thoại mới sực nhớ mình căn bản
không có cách nào liên lạc với anh.
Không sao, Mạnh Dao rất thông minh – Bùi Thư Vũ không kết bạn với cậu, nhưng chắc chắn
đã tham gia nhóm lớp rồi chứ? Đừng hỏi vì sao Mạnh Dao không trực tiếp kết bạn trong
nhóm lớp, bởi vì mới khai giảng chưa được bao lâu, rất nhiều người không nghiêm túc cập
nhật thông tin, trong nhóm có cả đống tên không ghi chú gì, Mạnh Dao hoàn toàn không biết
ai với ai.
Thế là cậu đành dày mặt đến tìm ban cán sự lớp xin WeChat của Bùi Thư Vũ. Ban cán sự
còn ngạc nhiên: “Ít nhất thì các cậu cũng là bạn cùng phòng đấy, quân sự cũng xong lâu rồi,
các phòng khác người ta còn rủ nhau đi chơi mấy lần rồi, sao các cậu đến số liên lạc còn
chưa có vậy?”
Mạnh Dao nào dám nói, phòng họ không những chưa từng cùng nhau đi chơi, đến cả một
bữa cơm tử tế trong căn-tin cũng chưa từng ăn cùng. Có phải cậu không muốn đâu mà là
bạn cùng phòng của cậu không hợp tác ấy chứ, cậu thì có thể làm gì?
Có điều ban cán sự có lẽ cũng hiểu tính cách và thân phận của Bùi Thư Vũ, nên cảm thấy
chuyện này cũng không quá kỳ quặc, còn an ủi Mạnh Dao rằng: không sao đâu, bạn cùng
phòng thì đúng là cần thời gian để làm quen, cứ từ từ, đừng vội.
Mạnh Dao rất biết ơn ban cán sự, vừa lấy được số là lập tức gửi lời mời kết bạn. Sau đó
còn bị kéo lại nghe ban cán sự nói chuyện một lúc, đến gần cuối buổi mới chợt nhớ ra phải
hỏi xem ban cán sự có biết vì sao mấy hôm nay Bùi Thư Vũ không đến lớp không.
Ban cán sự cũng không rõ, chỉ nói là Bùi Thư Vũ đã trực tiếp xin phép với lãnh đạo viện.
Nghe nói lý do là vấn đề sức khỏe. Bùi Thư Vũ hồi quân sự còn không thể tham gia, chắc là
lại không khỏe thôi?
Mạnh Dao nghe vậy, lập tức tin sái cổ. Trong lòng cậu, Bùi Thư Vũ vốn là người hay ốm
yếu. Rất dễ cảm, thường xuyên ho nhẹ, lại còn cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi vất vả, có thể
nằm thì nhất định không ngồi, có thể ngồi thì nhất định không đứng – hệt như chỉ cần làm gì
một chút là thấy mệt.
Mạnh Dao thấy áy náy đến chết được. Mới nãy cậu còn đang nghĩ Bùi Thư Vũ nhỏ nhen, ai
ngờ người ta bị bệnh không đến trường nổi. Cậu sốt ruột, nhưng ngoài lo lắng ra thì cũng
không biết làm gì, chỉ có thể cầu mong Bùi Thư Vũ mau chấp nhận lời mời kết bạn của
mình.
Cùng lúc đó, người đang bị hiểu lầm là “bệnh nặng nằm liệt giường” – Bùi Thư Vũ – thật ra
lại đang đeo kính râm, khẩu trang, tay đút túi quần, thong dong dạo quanh Thập Sát Hải,
cùng ông ngoại cho bồ câu ăn.
Anh vốn không thích chơi điện thoại, trừ khi ở trường nhàm chán quá mới cầm lên nghịch
cho đỡ buồn. Mấy ngày nay điện thoại bị anh vứt ở nhà, đã mấy hôm rồi không thèm mở lên
xem. Gần đây bận rộn đủ thứ, anh căn bản chẳng hề nghĩ đến mấy chuyện ở trường.
Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh kéo dài cả tuần. Chiều nay Lương Vũ Phi và Từ Chính
Hoa đã sớm vác mặt đi chơi đâu mất rồi – có thể là về nhà, cũng có thể là ra ngoài du lịch.
Trong ký túc chỉ còn lại một mình Mạnh Dao, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại nhìn xem, lời
mời kết bạn kia mãi chẳng được đồng ý. Cậu sợ đối phương bỏ lỡ tin nhắn, đến nỗi không
nhớ nổi bản thân đã gửi đi bao nhiêu tin rồi.
Nhưng cho đến tận lúc đi ngủ, Mạnh Dao vẫn không thể kết bạn thành công với người bạn
cùng phòng mà mình ngày đêm mong ngóng.
Không thể nào lại không xem điện thoại lâu như thế. Trước khi ngủ, Mạnh Dao chợt hiểu ra
– rất có khả năng là cố tình không chấp nhận lời mời.
Bạn cùng phòng này của cậu tính tình thật kỳ quặc, khó hòa hợp quá. Nhưng cậu lại rất
muốn làm bạn với anh.
Trái tim Mạnh Dao mỏi mệt rã rời. Sao làm bạn với con trai lại mệt mỏi đến thế? Mệt hơn cả
lúc lên núi cắt cỏ cho lợn hay xuống ruộng gánh phân tưới cây nữa.