Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 49 Đổi nhà
Về chuyện đêm đó, cuối cùng Mạnh Dao đã rất mất mặt mà khóc. Không phải kiểu
khóc lóc dữ dội, chỉ là im lặng rơi hai hàng lệ. Đây là lần đầu tiên Bùi Thư Vũ cảm
thấy bất lực, cách duy nhất là ôm Mạnh Dao vào lòng.
Nhưng Mạnh Dao rất nhanh đã dừng khóc, còn nghiêm túc chỉnh lại cho Bùi Thư Vũ
biết: thực ra lương của cậu cũng không tính là ít. Theo số liệu Bộ Tài chính công bố
về mức thu nhập bình quân đầu người ở Bắc Kinh mấy năm trước, Mạnh Dao thuộc
tầng trung – cao. Còn về chuyện ngoại hình bình thường, Mạnh Dao cũng thắc mắc
mà hỏi Bùi Thư Vũ: vậy thì anh thích em ở điểm nào?
Bùi Thư Vũ thích Mạnh Dao ở điểm nào, đúng là cần phải suy ngẫm. Theo lời anh
(thực ra không chính xác), Mạnh Dao chẳng có gì cả, không tiền, không quyền,
không ngoại hình, vậy sao anh lại thích một người như thế? Bản thân Bùi Thư Vũ
cũng không nói rõ được, nhưng có một điều chắc chắn —— đó là tình cảm nảy sinh
theo thời gian.
Nếu cho rằng Bùi Thư Vũ vừa gặp đã yêu một anh chàng đầu húi cua, vừa quê vừa
đen vừa mới từ làng ra, thì e rằng chỉ có trong phim thần tượng Mary Sue mới có
kịch bản như thế.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Bùi Thư Vũ biết mình nói chuyện khó nghe, nhưng đó không phải lỗi của anh, mà là
người khác không thích nghe, chứ không phải anh nói bừa. Thường hiếm có ai
giống như Mạnh Dao, hết lần này đến lần khác chủ động tiến lại gần, đối xử với anh
như bạn bè thật sự, dám thẳng thắn bày tỏ bất mãn, biết quan tâm anh, to gan mà
nắm tay anh để sưởi ấm, rồi vì anh hay thức khuya mà dù mình có bị mắng cũng bất
chấp nhắn tin để nhắc anh đi ngủ sớm…
Trước đây, khi còn đi học, Bùi Thư Vũ thực ra có rất nhiều bạn, nhưng đa phần là vì
gia thế hiển hách của anh, một số ít thì vì thành tích học tập, còn lại thì vì anh có
gương mặt đẹp.
Đúng vậy, Bùi Thư Vũ từ nhỏ đã biết mình đẹp. Trước mười tuổi, ông nội thường
đưa anh ra ngoài dự tiệc của các chiến hữu cũ, tiệc thương mại hay tiệc cưới tư gia.
Ông nội lúc nào cũng kiêu hãnh bế anh, còn những người khác thì hoặc là nịnh nọt
hoặc là thật lòng, ai cũng khen Bùi Thư Vũ đẹp. Thân quen hơn một chút còn dùng
từ “xinh đẹp” để khen, ông nội thì chẳng để tâm, nhưng Bùi Thư Vũ thì rất ghét
nghe, thường khiến những người khen anh lúng túng không nói nổi. Dù sao có ông
nội ở đó, chẳng ai dám bảo anh vô lễ.
Dần dần, danh tiếng của Bùi Thư Vũ trong mắt các bậc trưởng bối cũng không mấy
tốt đẹp, mà những người tiếp cận anh vì đủ loại lý do cuối cùng cũng đều bị tính
cách của anh xua đuổi. Chỉ có Mạnh Dao là ngốc nghếch, không quan tâm mấy lời
khó nghe ấy là gì.
Mặc dù Bùi Thư Vũ đã quen ở một mình, nhưng vì Mạnh Dao cứ quanh quẩn bên
cạnh, lâu dần anh cũng khó mà bỏ qua sự hiện diện của cậu. Đến mức, mỗi khi làm
việc gì, anh đều sẽ vô thức nghĩ đến cậu. Ví dụ như khi ăn cơm, lúc ăn ở nhà sẽ
nghĩ: hôm nào đưa Mạnh Dao đến cùng ăn, chắc chắn cậu ấy chưa từng ăn đồ
ngon thế này. Hoặc khi đi du lịch, cũng sẽ nghĩ: lần sau đưa Mạnh Dao theo, tên nhà
quê này chắc chắn sẽ ríu rít lắm lời bên cạnh mình. Tốt nhất là cho cậu ấy trải
nghiệm những thứ chưa từng tiếp xúc, như dạy cưỡi ngựa chẳng hạn, khi đó cậu ấy
nhất định sẽ tròn xoe mắt khen: “Cậu lợi hại thật đó.”
Nói xem, Bùi Thư Vũ làm sao có thể không động lòng cho được?
Thế nhưng, câu trả lời mà Bùi Thư Vũ đưa cho Mạnh Dao lại là: “Đương nhiên là vì
em rất biết chăm sóc anh rồi. Anh chỉ muốn tìm một người luôn luôn chăm sóc mình,
thế nào, em có bằng lòng không?”
Mạnh Dao cũng chẳng giận, cậu nắm tay Bùi Thư Vũ, trêu anh: “Thật ra ở bên anh
giống như nuôi một con chó nhỏ hơi khó tính. Chăm sóc cún con thì em tất nhiên
đồng ý rồi, hơn nữa cún con cũng không cần nói cảm ơn đâu, nhiệm vụ của cún con
là phải ở bên em.”
Bùi Thư Vũ không ngờ Mạnh Dao lại nói thế, cuối cùng giả vờ giận mà đẩy cậu ra:
“Đồ ngốc, ai thèm làm chó, chó thì có thể hôn lưỡi với em chắc?”
Vừa dứt lời, Bùi Thư Vũ đã nằm xuống giường. Mạnh Dao đứng ở đầu giường,
ngẩn ra một lúc mới bật cười. Cậu cúi xuống tìm môi anh, nhưng đối phương lại
nghiêng đầu né đi, thế là cậu hôn lên má anh.
“Không muốn hôn à?” Mạnh Dao vừa hỏi vừa cười, Bùi Thư Vũ thì ậm ừ nói nhỏ: “Ai
mà thèm hôn chứ.”
“Vậy thôi, không hôn nữa.”
Mạnh Dao liền tắt đèn, cũng trèo lên giường, theo thói quen ôm lấy lưng Bùi Thư Vũ
chuẩn bị ngủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu phát hiện hình như Bùi Thư Vũ đang
dùng ngón út móc lấy tay mình chơi đùa. Mạnh Dao vốn đã đến giờ đi ngủ, mí mắt
nặng trĩu, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi anh làm sao vậy. Bùi Thư Vũ không nói gì, bỗng
lật người lại, đối mặt với cậu. Mạnh Dao bị động tác này làm cho giật mình, tỉnh hẳn.
Bùi Thư Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Dao. Cậu cũng nhìn
anh, một lúc sau liền ngẩng cổ tới hôn anh: môi, mũi, cằm, rồi lại quay về môi, từng
cái một như chim gõ kiến. Sau đó chính cậu cũng thấy ngượng ngùng, ôm chặt lấy
anh, giấu mặt vào cổ anh, hơi thở nóng hổi phả vào yết hầu của Bùi Thư Vũ:
“Ngủ thôi nhé?”
Những động tác ấy như một tín hiệu, Bùi Thư Vũ cuối cùng cũng tìm được cơ hội,
mạnh mẽ kéo Mạnh Dao ra khỏi “cái vỏ”, chất vấn cậu dụ dỗ mình: “Anh không có ý
đó, em đừng lúc nào cũng nhịn không được mà hôn anh, được không. Em thật sự
quá thích anh rồi.”
“Ừ thì, em đúng là rất thích anh mà…” Mạnh Dao vừa buồn cười vừa bất lực: “Vậy
giờ có thể ngủ chưa?”
Bùi Thư Vũ hừ nhẹ hai tiếng: “Nhưng mà em hôn anh, thì anh tất nhiên cũng phải
hôn lại em chứ. Nếu không em lại nghĩ là anh không thích em thì sao?”
Thế là, Bùi Thư Vũ đường hoàng ôm lấy Mạnh Dao mà hôn.
Thực ra, cả hai người trong chuyện thân mật này đều thuộc dạng dịu dàng.
Đừng nhìn vẻ mặt Bùi Thư Vũ lúc nào cũng khó chịu, tính tình thì tệ, nhưng khi hôn
Mạnh Dao anh lại vô cùng dịu dàng. Tay anh sẽ đặt lên má cậu, thỉnh thoảng còn
véo tai một cái. Ban đầu chỉ là ngậm môi đối phương, từ từ mút, khẽ cắn, đến khi
Mạnh Dao rõ ràng đã nhập cuộc —— đôi mắt ánh nước, thỉnh thoảng bật ra những
tiếng rên khẽ không kìm nổi —— lúc ấy anh mới thăm dò tiến vào khoang miệng
cậu, chiếm lấy đầu lưỡi. Thế nhưng, dù vậy động tác vẫn rất nhẹ nhàng. Mạnh Dao
cũng luôn rất phối hợp, biết anh muốn vào thì ngoan ngoãn mở miệng, tuy vẫn chưa
thành thạo, nhưng khi Bùi Thư Vũ quấn lấy lưỡi cậu, cậu cũng cố gắng đáp lại, hoàn
toàn để mặc anh dẫn dắt. Có lúc anh tiến sâu hơn một chút, Mạnh Dao lại run rẩy
không kìm được, eo cũng mềm nhũn, khiến anh càng muốn trêu chọc nhiều hơn.
Cứ như đang nếm một miếng thạch mềm mại ngọt ngào, khiến anh chẳng nỡ dừng
lại.
Còn cảm nhận của Mạnh Dao khi bị hôn chỉ có một —— Bùi Thư Vũ thật sự quá
thích hôn. Cậu thường có cảm giác như thể nước bọt của mình sắp bị anh hút khô,
thế nhưng chất lỏng vẫn liên tục trào ra từ khoang miệng đã tê dại, rồi tiếp tục bị Bùi
Thư Vũ nuốt lấy.
Tối hôm trước hai người đã hôn nhau không dưới nửa tiếng, bây giờ cũng vẫn hôn
đến tận bốn mươi phút mới thật sự dừng lại. Mạnh Dao cảm thấy môi lưỡi mình đã
tê rần, thậm chí còn ẩn ẩn đau, kẻ khởi xướng thì lại mệt mỏi đè trên người cậu, hơi
thở còn nặng hơn cả Mạnh Dao. Cậu vòng tay ôm lấy vai anh, thật sự có cảm giác
mình như đang nuôi một con chó săn khổng lồ.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, không cần đi làm, hiếm hoi được nằm lười trên giường
một lúc, Bùi Thư Vũ phát hiện Mạnh Dao định dậy thì ôm chặt eo cậu, Mạnh Dao
liền theo anh ngủ thêm hai mươi phút nữa.
Hai mươi phút sau, Mạnh Dao nhìn vào gương mới giật mình phát hiện thì ra tối qua
không phải ảo giác, môi cậu đúng là có sưng lên chút ít. Sau đó hai người chuẩn bị
ra ngoài ăn sáng, lúc Mạnh Dao vừa mang xong giày đứng lên, Bùi Thư Vũ liền
muốn hôn cậu nữa, Mạnh Dao ôm lấy đầu anh đẩy ra nhẹ nhàng, kiễng chân in một
cái ấn trên mắt và trán anh.
Mạnh Dao chỉ vào môi mình, rất nghiêm túc nói với anh: “Lần sau đừng có mút
mạnh quá, miệng em đau lắm.”
Bùi Thư Vũ đút tay vào túi quần, phẩy tay không đáp: “Anh có dùng sức vậy sao?
Có phải do da em quá mỏng không?”
Anh tuyệt đối không chịu nhận đó là vấn đề của mình, như thế chẳng khác nào biến
anh thành chó sói.
“Là anh quá mạnh đó, hơn nữa hôn quá lâu rồi… lần sau có thể không cần lâu đến
vậy.”
Bùi Thư Vũ lập tức trừng mắt: “Có cặp đôi nào lại không thích hôn chứ?”
“Thích chứ, nhưng phải đợi em hồi phục đã…”
“Vậy thì hôn chỗ khác cũng được.”
Nói xong anh cúi đầu hôn một cái lên mũi Mạnh Dao coi như đáp lại.
Mạnh Dao hơi đỏ mặt, mở cửa đi ra trước.
Bữa sáng được giải quyết ở một quán chè dưới lầu. Quán chè này do một chị lớn
tuổi mở, Mạnh Dao từng ăn một lần, thấy ngon, mang về cho Bùi Thư Vũ, anh ăn
xong thì Mạnh Dao liền biết anh thích. Chị chủ quán tính tình rất hiền, Mạnh Dao lại
là khách quen, qua lại vài lần cũng coi như quen thân, lần này thấy Bùi Thư Vũ đi
cùng, còn trêu: “Bạn em chịu ra ngoài đi dạo rồi à?”
Vì Mạnh Dao thường mua mang về hai phần, chị chủ từng tò mò hỏi một lần, có
phải mang cho bạn gái không, Mạnh Dao nói không phải, là cho bạn cùng thuê trọ,
vì anh không dậy được nên tiện mua thêm một phần. Chị chủ lúc đó biết Mạnh Dao
không ở một mình, sau này Bùi Thư Vũ cũng từng tới mấy lần, nhưng đếm trên đầu
ngón tay, nên chị chủ mới không nhịn được mà trêu.
Bùi Thư Vũ cười hiền hòa: “Hôm nay cậu ấy khó chịu, tôi phải đi cùng cậu ấy.”
Mạnh Dao ngạc nhiên liếc anh một cái, chị chủ quán nhiệt tình hỏi ngay: “Ôi dào,
khó chịu chỗ nào, đi bệnh viện xem thử đi! Giờ mấy đứa trẻ các cậu bệnh là nhiều
lắm, suốt ngày ngồi văn phòng, ăn uống thất thường, bệnh gì cũng tìm đến! Con gái
chị mấy hôm trước còn phải đi khám cột sống đó!”
“Không sao đâu, không sao đâu,” Mạnh Dao ngượng ngùng giải thích bừa: “Chỉ là
chút bệnh nhỏ, anh ấy nói bậy thôi. Còn con gái chị thì sao ạ, giờ đã ổn chưa?”
“Ổn rồi! Nhưng bệnh nhỏ cũng phải đi khám đấy nhé, bạn cùng trọ của em còn quan
tâm em như vậy, em đừng coi thường.” Chị chủ nói với giọng bậc trưởng bối, Mạnh
Dao chỉ có thể vâng vâng, nói nhất định sẽ tìm lúc đi bệnh viện khám, chị chủ lúc đó
mới bỏ qua.
Bưng chè ngồi xuống, Mạnh Dao bất lực nói với Bùi Thư Vũ: “Đừng lừa người ta,
em có chỗ nào không khỏe đâu.”
“Miệng đó,” Bùi Thư Vũ không cần nghĩ đã nói: “Không phải vừa nãy em còn làm
nũng bảo đau miệng sao? Có lừa gì đâu.”
“!” Nghe anh nói vậy, Mạnh Dao lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, may mà giọng anh
vốn không to, quán lại ồn, hoàn toàn không ai để ý, rồi cậu nhìn vẻ mặt Bùi Thư Vũ,
cứ cảm thấy anh đang cố ý: “Ở ngoài đừng nói mấy cái này, với lại đó không phải là
làm nũng, chỉ là nói cho anh biết thôi.”
“Ồ, không phải thì thôi.”
Bùi Thư Vũ cúi đầu múc một viên bánh trôi đậu đỏ, cắn nửa miếng, cảm thấy hơi
ngọt, liền đưa cho Mạnh Dao. Cậu tự nhiên ăn, còn hỏi anh có phải không thích vị
này không, Bùi Thư Vũ nói đúng vậy, ngọt quá, Mạnh Dao liền đổi phần khoai tím
cho anh, nhưng sau đó Bùi Thư Vũ vẫn muốn ăn đậu đỏ trong bát của cậu.
Ăn sáng xong, Mạnh Dao vốn định đi siêu thị một chuyến, mua thêm đồ dùng sinh
hoạt mới, nhưng lúc này điện thoại của Bùi Thư Vũ reo lên. Là chú Trương gọi, nói
nhà mới bên kia đã dọn dẹp xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.
Dù được ở cùng Mạnh Dao rất hạnh phúc, nhưng Bùi Thư Vũ sớm đã chịu đủ căn
phòng nhỏ mấy chục mét vuông này rồi, chịu đủ cảnh tắm gội đụng trần nhà, còn
phải đun nước nóng trước, chịu đủ sự nghèo túng nơi đây. Vì vậy, khi trong nhà
đồng ý chuyện anh và Mạnh Dao, việc đầu tiên anh muốn làm tất nhiên là đưa Mạnh
Dao đến sống trong căn nhà lớn của mình.
Mạnh Dao thì khác, cậu thấy căn nhà hiện tại không có gì xấu, lúc nhỏ ở quê điều
kiện còn kém hơn, hơn nữa còn chẳng có phòng riêng, bây giờ có một căn phòng
nhỏ thuộc về mình đã là rất tốt. Nhưng cậu cũng nghĩ cho cảm nhận của Bùi Thư
Vũ, không muốn để anh chịu uất ức mà tiếp tục ở đây.
Chú Trương dẫn người đến dọn đồ, ý của Bùi Thư Vũ là ngoài sách của Mạnh Dao
thì những thứ khác đều không cần. Nhưng Mạnh Dao trước sau vẫn dọn dẹp hơn
hai tiếng, đóng gói mấy vali hành lý, Bùi Thư Vũ ngồi cạnh xem, không hiểu sao cái
máy sấy tóc, cái bình siêu tốc cũng phải mang theo. Anh nói bên kia cái gì cũng có,
mang qua cũng bị thừa, nhưng Mạnh Dao vốn quen tiết kiệm, không nỡ bỏ mấy thứ
còn dùng được. Bùi Thư Vũ nói thì bỏ đi thôi, nhưng cũng không ngăn cản, trái lại
kiên nhẫn ngồi chơi game đợi cậu.
Khi chuyển vào nhà mới đã là buổi chiều. Thật lòng mà nói, cả đời Mạnh Dao chưa
từng nghĩ sẽ có ngày mình được sống trong một căn nhà xa hoa như thế này. Cậu
từng có ý định mua nhà ở Bắc Kinh để định cư, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến
mức này.
Diện tích căn nhà khoảng ba bốn trăm mét vuông, so với biệt thự thật sự thì chẳng
là gì, nhưng với Mạnh Dao đã là vô cùng xa xỉ. Bùi Thư Vũ nói với cậu, bố mẹ anh
có một ngôi nhà rất rộng ở ngoại ô, ông bà ngoại cũng ở đó, đại khái giống một
trang viên, anh cũng hay về đó thăm. Còn căn này mới mua không lâu, rất nhiều
người giàu vì tiện cho việc sống ở thành phố đều sẽ mua một căn, nổi tiếng nhất
phải kể đến nhà họ Lục kia, giá nhà anh mua bây giờ đã bị thổi lên gấp cả chục lần
so với trước.
Mạnh Dao đi dạo một vòng, cảm thấy chỉ hơi không cẩn thận là sẽ “lạc đường” ngay,
riêng phòng ngủ chính thôi đã bằng diện tích phòng thuê trước kia của hai người.
Thiết bị đầy đủ, thứ gì cần có đều có, mong ước bấy lâu của Bùi Thư Vũ là tắm bồn
cũng được thực hiện, còn đặc biệt dành ra một phòng làm thư phòng và một phòng
cách âm. Thư phòng có cả một mặt tường kính sát đất, Bùi Thư Vũ đặc biệt dặn chú
Trương giữ lại cho Mạnh Dao. Cậu thích đọc sách, những lúc không đi làm có thể
ngồi trong căn phòng ngập nắng ấy, yên lặng mà đọc các tác phẩm kinh điển. Phòng
cách âm tất nhiên là của Bùi Thư Vũ, bên trong đặt công cụ phối nhạc và một vài
nhạc cụ, trong đó có một cây đàn piano siêu lớn.
Mạnh Dao nhìn thấy piano thì không kìm được mà “wow” một tiếng, Bùi Thư Vũ đi
sau lưng cậu, không nể mặt mà cười Mạnh Dao, nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ
mỉa mai hai câu, kiểu “Chưa thấy thế giới bao giờ à, quê mùa đến mức nào mà cũng
phải wow cái này”. Nhưng giờ hai người đã là người yêu, Bùi Thư Vũ tất nhiên sẽ
không làm vậy, anh nói với cậu: “Em có thể chơi thử, âm sắc cũng không tệ.”
Một cây đàn giá cả chục triệu nhưng trong miệng Bùi Thư Vũ chỉ còn được bốn chữ
“âm sắc không tệ”.
Mạnh Dao bèn hỏi thật không? Bùi Thư Vũ liền liếc cậu: “Cái này có gì mà giả chứ.”
Mạnh Dao ngồi xuống ghế, rồi ngẩng đầu e thẹn nhìn anh: “Nhưng em không biết
chơi.”
Bùi Thư Vũ nói: “Thì bấm bừa đi, thử âm, sau này muốn học thì anh dạy em đọc bản
nhạc.”
Thế là Mạnh Dao liền ấn một phím, tiếng đàn theo động tác của cậu vang lên giai
điệu êm tai, Mạnh Dao thấy thật thần kỳ. Hồi nhỏ, cậu cũng từng muốn học một loại
nhạc cụ nào đó, nhưng điều kiện gia đình như vậy, khỏi phải nghĩ cũng biết chỉ là
mơ mộng hão huyền. Mạnh Dao hiểu rất rõ, nếu không có Bùi Thư Vũ, cho dù đi
làm, lương có cao hơn nữa, cậu cũng sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua những thứ này.
Mạnh Dao thấy thú vị, liền ngồi đó đàn bừa một lúc. Bùi Thư Vũ không biết từ đâu
lấy ra một cuốn nhạc phổ, còn là loại nhập môn cho người mới, trang đầu tiên chính
là bài “Chú Cuội”, anh dạy Mạnh Dao cách đọc, còn tự mình kèm tay cậu đàn.
Tay Bùi Thư Vũ rất thẳng dài, gân mạch rõ ràng, chỉ là không đến mức nổi gân xanh.
Dĩ nhiên rồi, anh quanh năm không làm việc nặng nhọc cũng chẳng đến phòng gym,
sao có thể có, hơn nữa nổi gân xanh cũng chẳng phải dấu hiệu gì tốt. Mạnh Dao
thấy tay anh thế này là vừa đủ, nhảy nhót trên phím đàn đen trắng cực kỳ ưa nhìn.
Ánh mắt Mạnh Dao luôn bị đôi tay ấy hút lấy, Bùi Thư Vũ biết cậu thích nhìn, dứt
khoát ngồi xuống sau lưng cậu, đàn trọn vẹn một khúc nhạc kinh điển nổi tiếng.
Mạnh Dao nghe thấy rất quen tai, liền hỏi anh đàn bài gì.
“Lời nguyện ước trong mộng.” Bùi Thư Vũ nói với cậu.
Mạnh Dao liền khen anh: “Hay quá đi, anh giỏi thật đấy Bùi Thư Vũ, cái gì cũng
biết.”
Thực ra Bùi Thư Vũ cũng đã lâu rồi không chạm đến, những thứ này đều là sở thích
bất chợt hồi tiểu học, kiểu hứng ba phút, học xong là chán, lớn lên cũng chỉ thỉnh
thoảng nổi hứng mới ngồi xuống đàn mấy bản. Giờ nghe Mạnh Dao khen vậy, Bùi
Thư Vũ tất nhiên vừa thấy may mắn lại vừa đắc ý, may mắn là hồi nhỏ mình hứng
thú với cái gì thì cũng đều thử qua cả.
“Cái này đơn giản thôi, nhạc cụ đàn phím so với đàn gảy hay kéo dây thì dễ học hơn
nhiều, hơn nữa còn đỡ hỏng tay, nếu thật sự thích thì tìm thầy dạy cho em.” Bùi Thư
Vũ nói: “Nhưng giờ anh đói rồi, có thể đi nấu cơm được chưa?”
“Ôi, ôi” lúc chuyển nhà sang đây bọn họ vẫn chưa ăn gì, giờ chỉ mới xem qua căn
nhà đã lại mất gần nửa tiếng, một giờ rồi mà chưa nấu cơm, Mạnh Dao vội vàng
đứng dậy, chẳng nhìn gì nữa, định đi xuống bếp. Trước đó còn nói với anh: “Xin lỗi,
anh có cần ăn chút bánh mì lót dạ không?”
“Đừng có nói xin lỗi với anh nữa,” Bùi Thư Vũ cũng đứng dậy theo, rất bất lực véo
nhẹ tai cậu một cái, rồi bất ngờ hôn chụt lên môi Mạnh Dao: “Đã ăn tráng miệng rồi
cũng lót dạ rồi, đi nấu nhanh đi.”
Tai Mạnh Dao lập tức lại đỏ lên, nhưng rất nghiêm túc nói với anh: “Đừng đùa nữa,
em lấy sandwich cho anh, anh ăn vài miếng trước đi.”
Bùi Thư Vũ “ồ” một tiếng, rồi mở TV trong phòng khách xem. Mạnh Dao lần đầu
bước vào một căn bếp cao cấp thế này, có vài thứ vẫn chưa biết dùng, phải nhờ
quản gia Trương gọi video cho dì Thẩm, dì Thẩm dạy từ xa thì cậu mới từ từ quen
tay.
Để Bùi Thư Vũ nhanh chóng có cơm ăn, lần này Mạnh Dao nấu khá đơn giản: trứng
xào cà chua, đậu hũ non sốt dầu hào, thêm món địa tam tiên*, vì trời cũng hơi nóng
nên lại làm thêm món dưa leo trộn. Lúc lên bàn ăn, Bùi Thư Vũ ngồi bên trái Mạnh
Dao, luôn sai cậu gắp cho anh, còn nhất quyết bắt cậu phải dùng chính đũa của
mình. Chỉ cần anh chịu ăn nhiều hơn chút, Mạnh Dao cái gì cũng chiều theo.
* Món gồm 3 loại rau củ được coi là “ba báu vật của đất”: khoai tây, cà tím, ớt xanh.
Cơm nước xong, Mạnh Dao không cần như trước kia phải rửa chén nữa, chỉ cần bỏ
đĩa bẩn vào máy rửa chén là được. Dù Bùi Thư Vũ không giúp gì, nhưng vẫn đi theo
Mạnh Dao, theo ý anh thì đó gọi là bầu bạn tinh thần. Vì mỗi lần Bùi Thượng Tông
nấu ăn, Lam Ân cũng sẽ đi vào bếp bầu bạn, phần nhiều là vì muốn được ăn trước,
đến mức Bùi Thượng Tông muốn đuổi bà ra cũng không xong.
Bùi Thư Vũ bắt chước, học theo cách cha mẹ thể hiện tình cảm mà đối xử với Mạnh
Dao. Nhưng Mạnh Dao thì lại mong anh nhường không gian cho mình hơn, bởi vì
chỉ cần Bùi Thư Vũ đứng trong bếp, căn phòng như thể nhỏ đi một nửa, cậu xoay
người là va phải, quay đâu cũng không thoải mái.
Khó khăn lắm mới ra khỏi bếp, hai người ngồi xuống sofa xem tiếp bộ phim mà Bùi
Thư Vũ còn chưa xem xong. Là một bộ phim nước ngoài, quá quen thuộc – Titanic.
Bùi Thư Vũ từng xem một lần, thấy ngoại hình, kịch bản, bối cảnh đều ổn, chỉ là
không hiểu được vì sao cuối cùng nam chính phải chết.
Anh cho rằng biên kịch hoàn toàn có thể để cả hai cùng sống, nhưng có lẽ mọi
người cảm thấy chỉ có một sống một chết thì tình yêu mới sâu sắc. Với lại, nếu cả
hai đều sống thì kịch bản khó mà phát triển tiếp.
Đây không phải là bộ phim anh thích nhất, nhưng hôm nay anh chọn bộ này chỉ vì
nó là phim tình cảm, hơn nữa còn có nhiều cảnh lãng mạn.
Hai người vừa ngồi xuống không lâu thì cảnh Rose khỏa thân hoàn toàn nằm trước
mặt Jack xuất hiện. Jack là một họa sĩ, anh ta rất yêu thích cơ thể Rose, muốn lưu
lại cho cô một bức tranh.
Cảnh quay chỗ cần lộ thì lộ, chỗ cần che thì che, đạo diễn rất khéo, khiến toàn bộ
phân cảnh vừa mờ ám vừa đẹp đẽ.
Mạnh Dao vốn không thích xem phim nước ngoài, nhưng nghe nói là Titanic thì cũng
chịu khó ngồi yên xem. Vừa xem vừa đút nho xanh cho Bùi Thư Vũ, khoảng năm
sáu quả, đến khi đút tiếp thì ngón tay lại bị anh ngậm lấy cắn một cái.
Vốn dĩ cảnh trong phim đã đủ ngượng ngùng, Mạnh Dao đã cố lờ đi việc Bùi Thư Vũ
ngồi sát ngay bên cạnh, bây giờ lại bị cắn một cái, không thể không quay đầu nhìn.
Cậu phát hiện ánh mắt anh sớm đã rời khỏi màn hình, mà đang dán chặt lên người
mình. Nhận ra tầm mắt ấy, Mạnh Dao khựng lại, Bùi Thư Vũ lại ghé sát vào, thẳng
thắn chất vấn cậu:
“Em xem nhập tâm thế? Chẳng lẽ em thấy hai người đó đẹp hơn anh sao? Em nhìn
đàn ông hay đàn bà vậy.”
“Đều… đều đẹp cả…” Mạnh Dao không thể nói dối: “Em chỉ xem nội dung thôi,
không nghĩ gì khác.”
Bùi Thư Vũ không nói gì, vẫn nhìn cậu như thế. Mạnh Dao đặt đĩa trái cây xuống,
thật sự không biết làm sao với anh, đành ôm lấy mặt anh hôn hai cái. Cậu còn chưa
kịp nói thì anh đã được đà nhào tới đè xuống.
Bộ phim đã chẳng ai xem nữa, nhưng diễn viên trong phim và hai người ngoài đời
lại đang làm chuyện tương tự.
Bùi Thư Vũ lần này rất thành thạo, luồn tay vào trong áo Mạnh Dao, cả hai quấn
chặt lấy nhau. Nước bọt dư thừa theo cằm cậu chảy xuống, làm ướt một mảng nhỏ
sofa.
Hơn mười phút sau, Mạnh Dao thật sự chịu không nổi, khẽ cắn môi dưới của Bùi
Thư Vũ như tín hiệu kết thúc. Quả nhiên anh dừng lại, mở mắt ra thấy khuôn mặt
lấm tấm mồ hôi li ti của Mạnh Dao, lại cúi xuống hôn vài cái mới chịu buông.
Bùi Thư Vũ nhìn gầy, nhưng thực tế người cao to như vậy đè lên Mạnh Dao cũng đủ
mệt, thế mà cậu chưa từng đẩy anh ra, ngược lại luôn một tay ôm cổ, một tay vỗ
lưng cho anh. Lúc này Bùi Thư Vũ đang hít thở mạnh mẽ bên cổ cậu, thỉnh thoảng
còn ngậm lấy da cậu cắn mấy cái.
So với hôn môi, nếu có thể chọn, Mạnh Dao thích ôm nhau hơn. Mỗi lần cả hai ôm
nhau, cậu có cảm giác bản thân được Bùi Thư Vũ bao trùm, lấp đầy, cảm giác trọn
vẹn và hạnh phúc ấy chẳng thứ gì thay thế được. Ở trong lòng của anh, Mạnh Dao
dần bình tĩnh lại, chợt nhớ ra còn một chuyện chưa hỏi.
“Trạm Gia Phi nói muốn đến nhà mình làm khách, em bảo phải hỏi ý anh đã, có
được không?”
Không ai thích nghe bạn đời vừa thân mật xong lại nhắc đến một người đàn ông
khác, huống hồ là Bùi Thư Vũ. Anh lập tức khó chịu, chống người dậy, có chút bất
mãn hỏi Mạnh Dao:
“Hai người thân thiết lắm sao?”