Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 28
Ngày thứ Hai, Bùi Thư Vũ thực sự đến lớp. Tuy đã hạ sốt, nhưng cơn ho dai dẳng
lại chẳng có dấu hiệu thuyên giảm.
Quản gia Trương mỗi ngày đều mang canh lê tuyết và nấm tuyết cho anh, nhưng
Bùi Thư Vũ lại không thích uống, lúc nào cũng quên. Thế nên Mạnh Dao phải luôn
đúng giờ nhắc nhở, tìm đủ cách dỗ dành anh uống được vài ngụm.
Nói ra thì người mệt mỏi không phải cậu, nhưng cậu lại không chịu nổi khi thấy Bùi
Thư Vũ khó chịu như vậy.
Ho là một chuyện vô cùng khổ sở, đặc biệt là vào ban đêm. Khi không nói chuyện,
cổ họng lại trở nên ngứa ngáy, khó chịu đến mức trằn trọc mãi không ngủ được là
chuyện rất thường tình.
Ban đêm Bùi Thư cũng hay ho, mỗi lần ho là đỏ bừng cả mặt. Mạnh Dao chỉ biết sốt
ruột, vội vàng vỗ lưng cho anh. May mắn là Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa không
hề phàn nàn gì về việc Bùi Thư Vũ thỉnh thoảng gây tiếng ồn ảnh hưởng đến giấc
ngủ của họ.
Dù sao thì Bùi Thư Vũ cũng đã âm thầm gửi cho hai người họ mỗi người một phong
bao lì xì hơn năm con số để xin lỗi.
Thực ra anh hoàn toàn có thể về nhà nghỉ dưỡng, đợi đến khi khỏi hẳn rồi quay lại.
Ban đầu anh cũng tính thế. Nhưng vì sao lại thay đổi chủ ý, nhất quyết ở lại trường
chịu khổ, e rằng chỉ có Bùi Thư Vũ mới hiểu rõ lý do bên trong.
Hơn nữa, nếu Bùi Thư Vũ không đến, anh sẽ không biết rằng Mạnh Dao ngốc
nghếch này đã thân với Ngô Trọng Khang đến mức cậu ta dám chiếm chỗ ngồi của
anh bên cạnh Mạnh Dao. Nói thật, Mạnh Dao đúng là cái kiểu người kết bạn dựa
trên ngoại hình, may mà Ngô Trọng Khang không đẹp trai bằng anh. Khi anh quay
lại, cậu ta cũng chỉ có thể ấm ức mà ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Học kỳ hai năm nhất vẫn trôi qua trong bận rộn.
Từ sau chuyện đôi găng tay, Bùi Thư Vũ rốt cuộc cũng không còn giận dỗi nữa,
phần lớn là vì Mạnh Dao quá bận. Bận đến mức như con quay không bao giờ dừng,
suốt hai mươi bốn giờ đều kín mít, khiến thời gian hai người ở bên nhau giảm mạnh.
Dù học cùng lớp nhưng Mạnh Dao lại quá chăm chú tập trung nghe giảng, không nói
chuyện cũng không làm việc riêng, nên thực chất chỉ là ngồi cạnh nhau mà thôi.
Nhiều khi, đến việc ăn cơm với Bùi Thư Vũ cũng không kịp, đã phải vội chạy đến
chỗ tiếp theo. Câu lạc bộ, phòng ban, hoạt động tình nguyện, chỗ làm thêm, thi
đấu… đủ loại việc vặt kéo đến không dứt, khiến Mạnh Dao chẳng có mấy thời gian
nghỉ ngơi.
Chính vì vậy, thời gian tiếp xúc ít đi, tự nhiên cũng không có chỗ để mâu thuẫn xảy
ra. Hơn nữa, Mạnh Dao cũng đã rút kinh nghiệm từ đợt trước. Chỉ cần không phải
chuyện to tát, Bùi Thư Vũ nói gì thì cậu cũng nghe theo, không cãi, thuận theo hết.
Thực ra, Bùi Thư Vũ cũng không đến nỗi vô lý như vậy.
Kỳ nghỉ hè đến, Mạnh Dao về quê bảy ngày, chủ yếu vì nhà mới ở quê đã xây xong,
chuẩn bị dọn vào ở. Đây là việc lớn, cậu phải về giúp, tiện thể cả nhà cũng gặp bạn
gái của anh cả một lần.
Theo như đã thống nhất, căn nhà này được xây để chuẩn bị cho anh cả cưới vợ.
Nay chuyện nhà cửa đã xong, chuyện cưới xin cũng phải được sắp xếp nhanh
chóng. Chỉ có điều, nhà thì có rồi, nhưng sính lễ thì vẫn là một vấn đề. Không còn
cách nào khác, để nhanh chóng cưới được con dâu về, Hồ Lan đành cắn răng vét
sạch tiền tích cóp mấy năm của gia đình, thiếu bao nhiêu thì mượn thêm từ ông nội
của Mạnh Dao.
Ngày cưới trùng vào dịp Quốc khánh. Địa điểm thì không phải ở quê, vì cha mẹ nhà
gái chê quê xa xôi, đường sá xóc nảy, không muốn con gái chịu khổ. Thế là bên nhà
gái mua cho đôi trẻ một căn nhà ở thành phố. Tiền là do ông bố vợ chi ra, coi như
của hồi môn cho con gái, cũng như lời cảnh cáo đến nhà họ Mạnh: nhà gái giàu có
và quyền thế, đừng hòng bắt nạt con gái ông ta. Tiệc cưới sẽ tổ chức ở khách sạn,
chi phí do Mạnh Đông Bình lo liệu.
Tóm lại, hiện giờ nhà họ Mạnh nghèo đến mức chỉ còn lại tiếng vang. Mạnh Dao
kiếm được bao nhiêu tiền ở đại học đều gửi hết về nhà. Kỳ nghỉ hè đi làm thêm, tiền
kiếm được cũng định đưa về giúp gia đình.
Nhưng Mạnh Dao không hề than vãn gì. Nếu không gửi tiền về thì e rằng em gái cậu
sẽ không có tiền đi học. Hơn nữa, cậu là người trong nhà, có khả năng thì đương
nhiên sẽ giúp. Là người nhà thì làm sao mà tính toán cho được?
Vì muốn tranh thủ thời gian đi làm thêm kiếm tiền, Mạnh Dao cũng không ở nhà lâu.
Cậu bắt chuyến tàu sớm nhất quay lại Bắc Kinh, đến nơi đã là nửa đêm. Tàu điện
ngầm, xe buýt đều đã ngừng hoạt động, ban đầu Mạnh Dao định bắt taxi về trường.
Nhưng hôm ấy, Bùi Thư Vũ lại lái xe đến đón cậu ở cửa ga.
Mạnh Dao hoàn toàn không biết chuyện này. Trước đó Bùi Thư Vũ chỉ hỏi cậu mấy
giờ sẽ về tới, cậu chỉ nói là sẽ rất muộn. Cậu nào ngờ anh lại đích thân đến đón. Mà
gần như vừa ra khỏi ga là đã gặp được ngay.
Dù là nửa đêm, nhưng Bắc Kinh vẫn là nơi ai ai cũng mong đến, lượng người xuống
ga vẫn đông đúc. Mạnh Dao đứng ở ven đường tìm taxi, không để ý rằng một chiếc
Porsche Cayenne chậm rãi dừng lại phía sau.
Mãi đến khi một tiếng còi vang lên, Mạnh Dao còn tưởng mình đang chắn đường
người ta, nên vô thức cúi đầu xin lỗi, định tránh sang một bên. Đến khi cửa kính ghế
phụ hạ xuống một nửa, cậu mới lướt thấy gương mặt quen thuộc, lạnh lùng, có chút
mất kiên nhẫn nhưng lại sắc nét ưa nhìn kia, không ai khác chính là Bùi Thư Vũ.
Mạnh Dao mang theo một ít đặc sản địa phương, cùng chiếc túi xách cũ kỹ lạc hậu
và những túi nilon màu mè xấu xí mà cậu không biết nên đặt đâu. Cậu thấy chiếc xe
đắt tiền như vậy, không khỏi lúng túng. Nhưng Bùi Thư Vũ dường như hoàn toàn
không để ý, hoặc có thể nói là chẳng quan tâm, chỉ bảo cậu nhanh cho đồ lên ghế
sau rồi lên xe.
Mạnh Dao cảm thấy rất ngại. Những túi đồ đó theo cậu suốt hành trình, không thể
nói là bẩn, nhưng bụi chắc chắn bám đầy. Trên tàu hỏa thì càng không thể ôm cả
đống suốt, nhất là cái túi to, vì lên muộn, giá để hành lý đã bị chiếm hết. Do đó,
Mạnh Dao chỉ có thể nhét chúng xuống dưới ghế.
Ai từng đi tàu hỏa đều biết dưới ghế bẩn thế nào, giờ phải đặt những túi đó vào xe
của Bùi Thư Vũ, thật sự khiến cậu rất áy náy.
Mạnh Dao cười gượng nói: “Hay là để vào cốp xe đi.”
Nghe vậy, Bùi Thư Vũ liếc cậu một cái, ánh mắt như nói “Khác nhau chỗ nào? Cậu
điên rồi à.” Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ mở cốp xe để cậu tự xử lý.
Sắp xếp xong xuôi, Mạnh Dao lập tức ngồi vào ghế phụ, vừa kinh ngạc vừa cảm ơn
Bùi Thư Vũ đã đến đón mình. Sau đó, cậu hào hứng lấy trong balo ra một bịch khoai
tây chiên tự làm, đưa cho Bùi Thư Vũ.
Bùi Thư Vũ đang lái xe, chỉ nghiêng đầu liếc một cái rồi không nhận lấy. Mạnh Dao
tưởng anh bận lái xe nên bất tiện, nhưng không để ý rằng Bùi Thư Vũ thực ra chỉ lái
xe bằng một tay. Mạnh Dao vươn người, đưa hẳn lên miệng anh. Bùi Thư Vũ nhìn
cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, khóe môi giật giật như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng
không nói gì, chỉ hơi cúi đầu cắn một miếng.
“Ngon không? Cái này lành mạnh lắm đấy, tôi tự làm đó.”
Mạnh Dao biết Bùi Thư Vũ ăn uống thanh đạm, mấy thứ nhiều dầu mỡ thế này
không hợp khẩu vị của anh. Vì vậy, lúc chiên khoai tây đã cẩn thận bớt dầu, vị cũng
nhạt, thậm chí còn không cho lấy một chút ớt.
Bùi Thư Vũ lạnh nhạt nói: “Cậu cũng biết làm mấy cái này hả?”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi còn biết làm nhiều món hơn nữa. Sau này cậu muốn ăn gì, tôi đều
có thể làm cho cậu!”
Không phải nói chơi. Mạnh Dao ba tuổi đã biết nấu nước, lớn hơn chút thì nấu cơm,
còn nấu ăn chính thức thì biết muộn hơn chút. Với cậu, chuyện vào bếp chẳng có gì
khó khăn. Cậu còn từng nghĩ, nếu không học đại học được thì sẽ làm đầu bếp, với
tay nghề của mình, ít nhất cũng không đến nỗi chết đói.
“Thật à?” Bùi Thư Vũ nhướng mày, giọng nghe có vẻ thờ ơ.
Nhưng Mạnh Dao lại cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không lừa cậu đâu.”
Ánh mắt đen láy như mực của Bùi Thư Vũ nhìn chăm chú vào cậu trong bóng đêm,
hồi lâu mới bĩu môi, đáp một câu: “Tốt nhất là vậy.”
Suốt kỳ nghỉ hè, Mạnh Dao dồn hết sức lực vào công việc, làm cả ca ngày lẫn ca
đêm, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả khi đi học. Trong suốt một tháng, cậu chỉ nghỉ
ngơi được hai, ba ngày là cùng.
Lúc đầu, Bùi Thư Vũ còn nói cậu vài câu, nhưng sau đó phát hiện nói cũng chẳng
ích gì, đành mặc kệ. Dù sao thì nói nhiều đến mấy, ngoài việc khiến bản thân tức
đến phát điên, cũng chẳng thay đổi được gì.
Trong khoảng thời gian đó, hai người gặp nhau chưa đến năm lần. Bùi Thư Vũ
không chủ động hẹn gặp, còn Mạnh Dao thì chẳng còn sức lực nào. Tuy vậy, tần
suất trò chuyện lại không hề thấp. Mặc dù hầu hết là Mạnh Dao gõ liên tục một tràng
dài gửi qua, còn Bùi Thư Vũ chỉ đáp lại lạnh nhạt mấy câu như “Ừ”, “Ờ” hay “Chán
thật”, nhưng Mạnh Dao vẫn vui vẻ không biết mệt.
Lần gặp cuối cùng là trước khi khai giảng. Mạnh Dao lĩnh xong tiền lương, cuối cùng
cũng có thời gian nghỉ ngơi. Cậu nhớ ra đã lâu rồi không gặp Bùi Thư Vũ, liền vung
tay quyết định mời anh một bữa.
Địa điểm là một tòa nhà trung tâm thương mại ở khu CBD, Mạnh Dao cố ý chọn một
nhà hàng Quảng Đông. Cậu đã xem qua đánh giá trên mạng trước đó, toàn là lời
khen ngợi, chỉ có điều giá hơi mắc, chi phí trung bình một người bằng ba ngày
lương của Mạnh Dao. Nhưng vì Bùi Thư Vũ, cậu vẫn sẵn lòng chi trả.
Chỉ cần đồ ăn ngon là được.
Sự thật chứng minh, con mắt của đám đông quả thật rất chuẩn. Nguyên liệu tươi
ngon và canh thanh ngọt không chỉ chinh phục được dạ dày của Mạnh Dao mà còn
được Bùi Thư Vũ ngầm công nhận.
Tất nhiên Bùi Thư Vũ sẽ không nói ra, nhưng Mạnh Dao nhận ra được qua nét mặt
và cách ăn uống của anh trong bữa ăn.
Hơn nữa, Mạnh Dao phát hiện Bùi Thư Vũ đặc biệt thích ăn cá.
Nhưng ăn cá thì khó tránh khỏi xương. Thấy Bùi Thư Vũ chỉ gắp vài miếng thịt cá ở
phần bụng rồi đổi món khác, ánh mắt lại cứ liếc liếc phần thịt còn lại, Mạnh Dao tinh
ý hiểu ra điều gì đó.
Khả năng quan sát sắc mặt của người khác của Mạnh Dao rất tốt, lập tức hiểu ý
ngay. Nhưng vì xuất thân ở nông thôn, cậu có một vài thói quen không được tinh tế
lắm. Ví dụ như khi gỡ xương cá cho Bùi Thư Vũ, cậu lại quên không dùng đũa công
cộng mà dùng đũa đã dính nước bọt của mình.
Mạnh Dao gỡ được một bát đầy cá, rồi đẩy đến trước mặt Bùi Thư Vũ. Bùi Thư Vũ
khựng lại một chút, lúc đó anh còn đang bận trả lời tin nhắn nên không chú ý Mạnh
Dao đang làm gì. Anh chỉ thấy trong tầm mắt có bóng cậu đang cúi đầu “đấu tranh
sinh tử” với xương cá, tưởng rằng là Mạnh Dao thích ăn, ai ngờ cả bát đó lại là
chuẩn bị cho anh.
Bùi Thư Vũ liếc nhìn đôi đũa công cộng, vẫn nằm y nguyên như lúc chưa dọn món
lên, hiển nhiên là không ai dùng đến. Ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ, sau đó lại nhìn về
phía Mạnh Dao. Đôi mắt tròn xoe kia sáng rực nhìn mình, như đang chờ được khen
thưởng, thật ra cũng không hẳn. Cậu chỉ đơn giản cảm thấy việc này làm cho mình
vui.
Bùi Thư Vũ không nói gì, gắp miếng cá trong bát cho vào miệng. Anh cực kỳ ghét ăn
đồ dính nước bọt của người khác, ngay cả Lan Ân gắp đồ ăn cho anh, anh cũng
phải nói vài câu mới chịu ăn.
Nhưng kỳ lạ thay, lần này lại không thấy ghê tởm gì. Bùi Thư Vũ cho rằng có lẽ là vì
cá ở đây thực sự tươi và ngọt.
Thật ra, anh không hề ý thức được rằng, trong suốt hơn một năm cùng Mạnh Dao
ăn cơm, hai người đã không biết bao nhiêu lần vô tình “trao đổi nước bọt” rồi.
“Kỳ nghỉ hè cậu kiếm được bao nhiêu?” Bùi Thư Vũ vừa uống chén canh Mạnh Dao
múc cho, vừa tựa lưng vào ghế hỏi.
Thông thường, người ta không thích bị hỏi về vấn đề tiền bạc nhạy cảm như thế
này, nhưng Mạnh Dao thì hoàn toàn không cảm thấy bị xâm phạm quyền riêng tư.
Không cần suy nghĩ, cậu liền trả lời: “Hơn 16.000.”
Bùi Thư Vũ tiếp tục hỏi: “Cậu tính làm gì với số tiền đó?”
Mạnh Dao là người rất biết tính toán. Ngay khi được phát lương, cậu đã lên kế
hoạch cho số tiền đó, lẩm bẩm đáp: “12.000 gửi về nhà, còn lại để làm sinh hoạt phí,
dư thì gửi tiết kiệm.”
“…” Bùi Thư Vũ giật giật khóe miệng. “Làm hai tháng mà chỉ có từng đó? Đã vậy còn
gửi 12.000 về nhà?”
Nhà họ Bùi tuy không nuông chiều quá mức, nhưng mỗi tháng Bùi Thư Vũ vẫn có
tiền tiêu vặt là 100.000 tệ. Không cho thêm nhưng cũng không ít hơn, nếu cần thì tự
xoay xở. Bùi Thượng Tông không thích con trai tiêu xài hoang phí, càng không
muốn con mình quen thói vung tay quá trán.
Bùi Thư Vũ chưa từng đi làm thuê, nhưng ít ra cũng có một quán bar do chính anh
đầu tư. Mặc dù không trực tiếp quản lý sổ sách, nhưng mỗi tháng vẫn xem qua.
Lương của bartender anh trả tận 15.000 tệ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng có
6.000 tệ/tháng. Vậy mà Mạnh Dao làm quần quật ngày đêm, vẫn không bằng một
nhân viên nhỏ trong bar của anh.
Tất nhiên, không phải quán bar nào cũng trả cao như vậy, chẳng qua vì chủ quán là
anh – một người giàu có lại hào phóng.
Anh định bụng hay là bảo Mạnh Dao đến làm trong bar mình luôn?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị anh gạt bỏ.
Trước tiên là do quán nằm ở Thạch Cảnh Sơn, cách trường khá xa, đi lại tốn thời
gian, chỉ phù hợp làm vào kỳ nghỉ dài. Thứ hai, Mạnh Dao không thích không khí ồn
ào trong quán bar. Thứ ba… nhỡ đâu tên ngốc này bị người ta bắt chuyện thì sao?
Tuy trông cậu ngốc thật, chắc không ai để mắt tới, nhưng lỡ có thì sao? Mà cậu lại
chẳng biết từ chối người khác, thôi thôi bỏ đi…
“Đã là nhiều lắm rồi!” – Mạnh Dao phồng má như con sóc trộm hạt dẻ, nói đầy trách
nhiệm: “Nhà tôi cần tiền, đương nhiên tôi phải giúp một tay rồi.”
“À…, ha ha.”
Mạnh Dao từng kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, tuy không cụ thể, nhưng Bùi
Thư Vũ đại khái đoán được phần nào. Trong lòng anh vốn đã không có thiện cảm gì
với gia đình Mạnh Dao.
“Tất nhiên rồi, cậu giỏi thế cơ mà, nhà cậu mà thiếu cậu thì sống kiểu gì chứ.” Bùi
Thư Vũ nói với giọng điệu rất bình thường.
Mạnh Dao không nghe ra được sự châm chọc trong đó, còn ngẩng đầu phủ nhận
liên tục: “Không có, không có, anh cả tôi mới giỏi, anh ấy làm việc trong đơn vị…”
Bùi Thư Vũ hoàn toàn cạn lời, chỉ muốn vươn tay qua bàn gõ lên đầu cậu một cái.
Đúng là một tên ngốc… ngốc y như vẻ ngoài của cậu vậy.