Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 27
“Dậy rồi à?”
Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, Mạnh Dao bị nhìn đến mức chột dạ một cách
kỳ llạ, không tự nhiên mà đưa tay gãi đầu.
“Không phải do cậu làm ồn nên tôi mới tỉnh dậy à.”
Bùi Thư Vũ vừa nói vừa chống người ngồi dậy. Thực ra anh đã không sao từ lâu rồi,
chỉ là mồ hôi trên người dính nhớp khiến anh khó chịu. Giờ anh chỉ muốn xuống
giường đi tắm một cái cho sạch sẽ thoải mái. Nhưng Mạnh Dao không biết điều đó,
thấy anh chống đỡ bằng tay đang truyền dịch, cậu lập tức chạy đến đỡ lấy cánh tay
anh.
Bùi Thư Vũ hất tay cậu ra. Khi Mạnh Dao còn chưa kịp phản ứng, anh đã tự tay rút
kim truyền dịch ra. Vết thương không tránh khỏi bắn ra hai giọt máu. Bùi Thư Vũ
chẳng hề tỏ vẻ đau đớn gì, cứ như đã quá quen với việc này. Nhưng Mạnh Dao thì
suýt phát hoảng. Không kịp nghĩ nhiều, cậu túm ngay lấy tay anh, dùng ngón tay đè
chặt lên miếng băng dính trên chỗ tiêm. Đợi một lúc, thấy máu không chảy ra nữa,
cậu mới buông tay ra.
“Căng thẳng gì vậy? Làm như tôi mắc bệnh hiểm nghèo không bằng. Chỉ là vết
thương nhỏ bằng hạt mè thôi mà.” Bùi Thư Vũ để mặc cho cậu nắm tay mình, giờ
cũng chẳng buồn hất ra nữa. Anh cúi đầu nhìn Mạnh Dao, người đứng còn chưa
đến cằm anh, ánh mắt đầy trêu chọc: “Nói mới nhớ, cậu đến đây làm gì vậy? Không
phải hôm trước chạy nhanh lắm à?”
“Chạy nhanh cái gì?”
Mạnh Dao phản ứng hơi chậm, nhất thời không hiểu anh đang nhắc tới chuyện hôm
trước mình tự rời đi sau khi đưa găng tay. Nhưng cậu đoán chắc là anh vẫn đang
giận.
Cậu rất muốn thở dài một hơi. Không đợi Bùi Thư Vũ nói thêm gì tiếp, cậu chủ động
mở lời:
“Cậu vẫn còn giận à? Tôi đã xin lỗi rồi, là cậu không tới trường, tôi cũng không biết
phải làm sao…”
“Không tới trường thì liên quan gì đến cậu?” Giọng Bùi Thư Vũ nhàn nhạt, lời nói lại
cực kỳ châm chọc: “Nếu cậu sai thì nên xin lỗi, nhưng người thực sự cần xin lỗi hình
như là tôi mới đúng chứ nhỉ? Nhận quà không cảm ơn đã đành, lại còn không biết
điều nữa. Cậu thấy như vậy có đúng không?”
Bùi Thư Vũ nói chuyện rất giảo hoạt, trắng đen đảo lộn. Mạnh Dao bị anh nói tới
mức quên luôn lý do mình đến bệnh viện. Mãi đến khi Bùi Thư Vũ gọi quản gia
Trương mang quần áo vào, rồi vào phòng tắm, tiếng nước xối xả vang lên, Mạnh
Dao mới giật mình nhớ ra lẽ ra cậu nên ngăn anh lại.
Cậu ngồi xuống ghế sofa, mặt mày ủ rũ, chẳng để ý đến chú Trương đưa nước cho
mình. Chờ mãi vẫn không thấy Bùi Thư Vũ tắm xong, Mạnh Dao bắt đầu thấy chán
nản, chợt nhớ ra có thể tranh thủ thời gian để chỉnh sửa mấy tấm ảnh chụp Lý Chu
lúc ban ngày.
Cậu hoàn toàn tập trung vào điện thoại, vì cậu chụp cho Lý Chu quá nhiều ảnh. Mỗi
lần lướt qua đều phải xem xét có nên xóa hay không, thỉnh thoảng lại nhớ lại khoảnh
khắc khi chụp nữa. Kết quả là Bùi Thư Vũ đã tắm xong 20 phút rồi mà Mạnh Dao
vẫn chưa chỉnh xong ảnh. Gần như không nỡ xóa tấm nào, ảnh chọn để đăng chiếm
gần hết bộ nhớ. Cậu chọn gửi từng đợt 9 tấm, trong lòng còn xót xa vì tốn quá nhiều
dữ liệu, Lý Chu lập tức nhắn lại.
“Anh Mạnh đang làm gì đó? Anh đã nghỉ ngơi chưa?”
Mạnh Dao nói mình vẫn còn ở ngoài. Sau đó, Lý Chu lại hỏi rằng Mạnh Dao có
phiền không nếu cậu ấy đăng ảnh hai người chụp chung lên vòng bạn bè WeChat.
Mạnh Dao đương nhiên là không ngại. Cậu thấy việc này có gì đâu mà phải ngại?
Câu hỏi của Lý Chu thậm chí còn gợi ý cho cậu đấy. Dạo gần đây cậu bắt đầu thích
đăng ảnh lên vòng bạn bè rồi. Có chỗ để lưu lại kỷ niệm cuộc sống cũng rất hay, sau
này già rồi còn có ảnh, có video để xem lại tuổi trẻ của mình.
Cậu hơi bị chứng “khó chọn ảnh “, ảnh nhiều quá mà chưa biết tới mẹo ghép ảnh
thành khung. Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng cậu chọn được 9 tấm, sắp xếp không
ra quy tắc gì, nhưng duy chỉ có ảnh chụp chung với Lý Chu là cậu đặt vào chính
giữa của khung 3×3.
Bùi Thư Vũ lúc này đang vừa lau tóc vừa đi về phía sau lưng cậu. Cứ tưởng Mạnh
Dao sẽ phát hiện ra mình ngay, nào ngờ khi anh đã đứng sau lưng mà cậu vẫn còn
dán mắt vào điện thoại, hoàn toàn không để ý đến anh.
Bùi Thư Vũ cũng nhìn thấy giao diện đăng ảnh trên màn hình cậu, chính giữa là tấm
ảnh Mạnh Dao cười toe toét như một thằng ngốc, khoác tay người ta, người ngoài
nhìn vào chắc còn tưởng cậu đang ôm người yêu.
Anh chưa từng gặp Lý Chu, nhưng cũng đoán ra được: Mạnh Dao gần như dành
trọn cả ngày thứ Bảy cho anh chàng này.
“Chụp cái quỷ gì đấy, xấu như vậy mà cũng đăng lên à? Không sợ bị chê cười à?”
Tiếng mỉa mai lạnh lùng của Bùi Thư Vũ vang lên khiến Mạnh Dao giật mình, suýt
nữa làm rơi điện thoại. Cậu vỗ ngực định trách anh đừng làm người ta giật mình
như vậy, nhưng ra tới miệng lại biến thành: “Xấu lắm à? Nhưng tôi thấy cũng ổn
mà?”
Bùi Thư Vũ ngồi xuống giường, không hề do dự đáp: “Xấu, cực kỳ xấu, xấu chết đi
được.”
Mạnh Dao còn định cãi vài câu, nhưng quản gia Trương đã ở bên cạnh mở máy sấy
tóc. Máy sấy tóc kêu vù vù, âm thanh không lớn, nhưng Bùi Thư Vũ đã nhắm mắt
lại, rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa. Mạnh Dao đành ngậm miệng lại, ánh
mắt thì vẫn luôn nhìn về phía anh.
Đẹp thật.
Da trắng, mịn lại còn có chiếc mũi cao thẳng tắp. Mạnh Dao thì không có sống mũi
cao như vậy. Gương mặt cân đối hoàn hảo, dường như chẳng tìm được điểm nào
để chê.
Chỉ là… anh đừng mở miệng thì sẽ đẹp hơn. Mạnh Dao thầm nghĩ, trên đời này
không có ai là hoàn hảo cả, và cái miệng của Bùi Thư Vũ chính là điểm trừ duy nhất.
Miệng thì đẹp mà lời nói ra thì độc. Nếu không phải nhà Bùi Thư Vũ giàu có, chắc
anh đã sớm bị người ta đánh cho nhừ tử vì thói ăn nói cộc lốc như vậy rồi.
Bùi Thư Vũ mở mắt ra, liếc cái là thấy Mạnh Dao đang nhìn mình bằng ánh mắt
ngây ngốc. Anh nghiêng đầu một chút, hoa tai bên tai trái lộ ra, ánh sáng lấp lánh
khiến Mạnh Dao bừng tỉnh. Bùi Thư Vũ liếc nhìn quản gia, quản gia hiểu ý thu dọn
đồ đạc rồi rời đi.
Cửa phòng khép lại, chỉ còn lại hai người.
Bùi Thư Vũ vẫn không muốn nói chuyện. Mạnh Dao thấy bầu không khí im ắng đến
mức như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Cuối cùng, Mạnh Dao là người mở lời trước, giọng khẽ như muỗi kêu: “Vừa sốt mà
đã đi tắm, còn gội đầu nữa…”
Bùi Thư Vũ không cảm kích, ngược lại còn tỏ vẻ không hài lòng: “Liên quan gì đến
cậu? Cậu là gì của tôi?”
“Chúng ta không phải là bạn sao? Tôi chỉ lo cho cậu thôi.” Mạnh Dao tăng âm lượng
một chút, nhưng chữ “bạn” kia nghe vẫn không mấy tự tin.
“Bạn? Loại bạn nào mà bỏ người ta giữa đường vậy? Tôi không có loại bạn nào như
vậy đâu.”
Bùi Thư Vũ cứ bám vào chuyện cũ mà vặn vẹo, khiến Mạnh Dao cũng bắt đầu khó
chịu. “Vậy cậu muốn tôi làm sao thì mới chịu hết giận!” Cậu gần như dậm chân,
giọng nói pha cả chút uất ức: “Hôm đó tôi bỏ đi là sai, nhưng tôi đã xin lỗi cậu rất
nhiều lần rồi, sao cậu không thể tha lỗi cho tôi chứ?”
Thật ra đứng từ góc nhìn của người ngoài, chuyện Mạnh Dao làm hoàn toàn không
tính là sai. Dù có sai thật đi nữa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè, chẳng đáng
để bị mang ra chất vấn mãi như vậy. Là Bùi Thư Vũ cứ lợi dụng sự mềm lòng của
Mạnh Dao để ức hiếp cậu hết lần này đến lần khác.
Mạnh Dao không kìm được âm lượng, Bùi Thư Vũ bị tiếng nói lớn của cậu làm cho
mặt lạnh hẳn xuống, “Xin lỗi là việc của cậu, tha thứ hay không là chuyện của tôi.”
“Thật sự không thể tha thứ sao?”
Mạnh Dao hỏi lại lần cuối. Nếu Bùi Thư Vũ vẫn giữ thái độ này, lòng tự trọng của
Mạnh Dao sẽ tuyệt đối không cho phép cậu tiếp tục đứng ở đây nữa. Nếu chuyện
này không thể giải quyết êm đẹp thì cậu và Bùi Thư Vũ cũng không thể làm bạn
được nữa. Tuy rất tiếc, nhưng Mạnh Dao cũng hiểu rõ, nếu cứ mặt dày ở lại đây,
ngoài việc khiến Bùi Thư Vũ càng ghét mình hơn thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Cậu tưởng Bùi Thư Vũ sẽ lại nói ra lời gì khó nghe nữa, nhưng bất ngờ thay, anh lại
chuyển chủ đề khác, kéo ra lỗi khác của Mạnh Dao: “Cậu xin lỗi mà thái độ vậy à,
vừa nãy còn lớn tiếng với tôi, biết không? Không ai dám quát tôi như thế đâu.”
“…”
Mạnh Dao hoàn toàn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, chẳng thể đoán
nổi phản ứng của Bùi Thư Vũ, đành phải ngẫm lại xem lúc nãy mình có thật sự
“quát” anh hay không.
Câu trả lời là không.
Chỉ là giọng có cao lên một chút, nhưng nói đó là “quát” thì đúng là oan ức quá rồi.
“Xin lỗi,” nhưng Mạnh Dao vẫn biết điều nhận lỗi trước, còn bước vài bước tới gần,
rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt không giống đang hối lỗi mà lại hơi
giống đang dỗ dành, dò hỏi: “Tha lỗi cho tôi đi, tôi sẽ không lớn tiếng với cậu nữa
đâu.”
Nói xong, Mạnh Dao liền ngậm chặt miệng lại, hai tay siết vào nhau ở sau lưng, lông
mày nhíu lại, ánh mắt dán chặt vào mặt Bùi Thư Vũ như muốn nhìn ra câu trả lời từ
anh.
Một lúc lâu sau, Bùi Thư Vũ mới chịu mở miệng. Anh nói: “Tôi muốn ăn nho.”
Mạnh Dao lúc đó còn chưa kịp phản ứng rằng đây chính là biểu hiện của sự làm
lành, chỉ nghe thấy anh nói muốn ăn gì đó, liền vội vàng bê đĩa nho đi rửa. Vừa rửa
vừa nghĩ lại, mới chợt nhận ra – ồ, chắc là Bùi Thư Vũ đã tha thứ cho cậu rồi. Nếu
không thì đã sớm buông ra những lời tàn nhẫn hơn, thậm chí đuổi cậu đi cũng
không phải là không có khả năng.
“Vậy, thứ Hai cậu sẽ quay lại trường chứ?”
Mạnh Dao ngồi bên cạnh, nhìn Bùi Thư Vũ thong thả ăn từng quả nho, liền định xác
nhận lại suy đoán của mình.
“Ừm, để xem đã.”
Mạnh Dao rất lo cho chuyện học của anh, “Nhưng cậu đã nghỉ mấy buổi rồi đó, học
sinh thì không nên như vậy, không ổn đâu…”
Trong nhận thức của Mạnh Dao, trừ khi mắc bệnh rất nghiêm trọng, cơ thể thật sự
yếu đến không thể ngồi dậy, thì học sinh tuyệt đối không được nghỉ học. Nghỉ một
buổi cũng thấy tội lỗi rồi. Ốm đau thì là chuyện nhỏ, lỡ như bị bỏ lỡ nội dung học thì
sao? Giáo viên sẽ không dạy lại riêng cho một người đâu. Đã không hiểu thì sẽ mãi
không hiểu, người khác nghe được, còn mình thì không, chẳng phải rất đáng sợ
sao?
Bùi Thư Vũ cố ý không đưa ra câu trả lời rõ ràng, cứ tưởng Mạnh Dao muốn mình
quay lại là vì nhớ anh, kết quả lại là như vậy. Anh nghiến răng đầy ấm ức, nghĩ thầm
rằng mình còn chưa khỏi sốt, mà cậu ta đã nôn nóng đuổi mình đi học, chẳng lẽ mấy
ngày nay mình mềm mỏng với cậu ta chỉ để được quay về trường sớm hơn thôi
sao?
Về đi học á?!
Bùi Thư Dục lườm cậu một cái, “Cho dù tôi không đến lớp cả học kỳ này thì cũng
chẳng tụt lại đâu.”
Mạnh Dao không chút bận tâm, còn đưa thêm một quả nho cho anh, rất tự nhiên
nói: “Nhưng tôi muốn đi học với cậu mà.”
Chỉ một câu nói, lửa giận của Bùi Thư Vũ lập tức vơi đi quá nửa. Lời nói quá thẳng
thắn khiến anh hơi sững người, một lúc sau mới hỏi lại: “Ồ? Thật sao? Tại sao vậy?”
Mạnh Dao híp mắt cười, để lộ hàm răng trắng, ánh mắt dao động vài lần, rồi gãi mũi
nói: “Ờ thì… quen rồi mà…”
Bùi Thư Vũ không nhận ra sự bất thường khi cậu nói câu đó. Thật ra, Mạnh Dao đã
nói dối, nhưng không hoàn toàn. Cậu muốn Bùi Thư Vũ quay lại lớp, phần lớn là vì
——Nếu không có Bùi Thư Vũ ở đó, thì Ngô Trọng Khang sẽ chạy tới ngồi cùng cậu.
Bản thân chuyện đó không có gì to tát, Mạnh Dao cũng khá quý lớp trưởng, nhưng
mà… lớp trưởng nói nhiều quá! Hồi đầu khi còn chưa thân, Ngô Trọng Khang còn
khá dè dặt, trong lớp không dám làm phiền Mạnh Dao. Nhưng khi đã thân rồi thì mọi
chuyện hoàn toàn khác. Cậu ta thường xuyên nói với Mạnh Dao những chuyện
chẳng liên quan gì đến bài học, còn hay chọc nhẹ vào tay cậu, thỉnh thoảng chia sẻ
mấy chuyện giải trí cậu ta đang đọc hoặc những việc thú vị ngoài cửa sổ. Mạnh Dao
đành vừa học vừa tách ra một phần tinh thần để ứng phó, có khi lớp phó Hà Mẫn
cũng nhập hội, khi đó thì đúng là thảm họa. Hai người đó rất hợp nhau, thường ríu
rít bên tai Mạnh Dao đến tận khi tan học.
Những ngày Bùi Thư Vũ không đến lớp, Mạnh Dao phải chịu đựng đủ mọi “tra tấn”
từ hai người kia. Nếu Bùi Thư Vũ có ở đó, Ngô Trọng Khang sẽ biết điều mà ngậm
miệng, hoặc đơn giản là chuyển xuống ngồi dãy sau, bởi vì Bùi Thư Vũ không thích
ai ngồi cạnh mình. Dĩ nhiên, cần làm rõ một điều là nếu có người ngồi cạnh, Bùi Thư
Vũ cũng sẽ không ngăn cản, anh không đến mức bá đạo vô lý như vậy – chỉ là mặt
anh sẽ tối sầm lại, người bình thường nhìn thấy thì tự nhiên sẽ không dám tiếp cận
nữa, chẳng ai lại muốn tự chuốc họa vào thân cả.
Cũng có mấy cô gái thi thoảng xuất hiện gần chỗ họ, nhưng với Mạnh Dao thì chẳng
ảnh hưởng gì. Con gái lúc nào cũng yên tĩnh, người thích Bùi Thư Vũ thì không ít,
nhưng chẳng mấy ai dám thực sự đến trước mặt anh để xin liên lạc. Nhìn từ xa thôi
cũng đủ mãn nguyện rồi. Mà dù không mãn nguyện thì cũng chẳng biết phải làm
sao, có người từng thử xin liên lạc của Bùi Thư Vũ, kết cục tất nhiên là bị từ chối
ngay tại chỗ. Mất mặt như vậy, họ sẽ không làm đâu. Hơn nữa chỉ là ngắm trai đẹp
thôi mà, đâu phải thật sự muốn yêu đương, nghe nói tính cách của anh cũng chẳng
dễ chịu mấy.
Câu nói của Mạnh Dao ban nãy khiến Bùi Thư Vũ cảm thấy có gì đó là lạ. Nghe thì
cũng dễ chịu đấy… nhưng cứ thấy có gì đó sai sai, “quen rồi” là sao chứ… Nhìn cái
kiểu mặt gian gian như đang làm chuyện xấu của cậu, rõ ràng là thích anh rồi còn gì.
Bùi Thư Vũ hoàn toàn hiểu ý, nhưng không vạch trần cậu, chỉ nhẹ giọng nói: “Cái
thói quen này của cậu hình như chẳng hay ho gì đâu. Tôi cũng không thể lúc nào
cũng ở bên cạnh cậu được, đúng không?”