Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 26
Mạnh Dao đến biệt thự đón Lý Chu đúng giờ như đã hẹn, bà chủ lại mời cậu ăn
sáng một lần nữa, sau đó bảo tài xế đưa hai người đến nơi đã định.
Sau khi Lý Chu xuống xe, trước tiên cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát
dòng người. Thấy quả thật không quá đông mới hơi thả lỏng, nhưng vẫn không chịu
rời khỏi chỗ cũ.
Mạnh Dao vỗ nhẹ lên vai cậu nhóc như để trấn an, lúc này Lý Chu đột nhiên mở
miệng, hỏi Mạnh Dao có thể nắm tay cậu ấy không. Mạnh Dao suy nghĩ hai giây, rồi
dứt khoát gật đầu đồng ý. Dù sao cũng là Mạnh Dao chủ động đề nghị đưa cậu ấy
ra ngoài, chẳng có lý do gì lại không thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ như vậy.
Mạnh Dao nắm lấy cổ tay cậu ấy, Lý Chu thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng. Lúc này
trong thư viện, người ở độ tuổi như Mạnh Dao không nhiều, phần lớn đều là phụ
huynh dẫn theo con nhỏ. Mạnh Dao liên tưởng đến mình, cũng tự nhiên đặt mình
vào vai trò phụ huynh. Đầu tiên, cậu dẫn Lý Chu đến khu sách nhân văn trước, chọn
mấy quyển cậu bé thích đọc, sau đó mới quay lại khu tài chính tìm sách cho mình.
Hai người mỗi người đều ôm một chồng sách khá dày, Mạnh Dao cố tình đi vòng
đường xa hơn, tìm một góc khuất ít người, để Lý Chu ngồi yên tại chỗ đợi. Sau đó
tự chạy đi mua hai ly nước trái cây, một ly nước nho và một ly nước chanh. Ly nho
là của Lý Chu, còn ly chanh là của cậu.
Mạnh Dao và Lý Chu đã quen biết lâu như vậy, việc hiểu rõ khẩu vị của cậu ấy là
điều quá đỗi bình thường. Hoa quả do người giúp việc mang đến, Lý Chu chỉ chọn
ăn mỗi nho, mấy loại khác chẳng buồn nhìn đến, thậm chí còn nhắc Mạnh Dao phải
ăn hết trước khi về để khỏi lãng phí.
Khi thấy ly nước nho được đưa đến trước mặt, Lý Chu rõ ràng sững lại trong giây
lát, sau đó nhìn Mạnh Dao nở nụ cười rạng rỡ, miệng nói: “Cảm ơn anh Mạnh Dao.”
Mạnh Dao “hê” một tiếng, bảo cậu đừng khách sáo, rồi cả hai rất tự nhiên cùng nhau
chìm vào trạng thái đọc sách.
Vốn dĩ cả hai đều là những người thích đọc sách nên họ im lặng ngồi cạnh nhau
như vậy cũng chẳng có gì khó chịu, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật trang sách, mỗi
người đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Nhìn từ xa, cảnh tượng trông khá hài
hòa.
Đồng hồ báo thức rung nhẹ trong túi cậu. Mười một giờ ba mươi, là giờ mà Mạnh
Dao đã đặt từ trước vì sợ mình sẽ mải mê đọc sách mà để Lý Chu bị đói.
Tắt báo thức, Mạnh Dao không xem thêm tin nhắn nào khác mà nhét luôn điện thoại
trở lại túi. Thư viện không chỉ để đọc sách, các tầng khác nhau còn cung cấp cả đồ
ăn thức uống, thậm chí có cả khu vui chơi cho trẻ nhỏ. Kế hoạch của Mạnh Dao là
sau bữa trưa sẽ nghỉ ngơi một chút rồi đưa Lý Chu đến công viên giải trí.
Nghe thì có vẻ trẻ con, nhưng Lý Chu chưa từng đến đó bao giờ. Tất nhiên, Mạnh
Dao cũng chưa từng đi. Không ai từng đưa cậu đến đó, trong nhà chỉ có anh cả là
đã từng đến. Hồi đó anh ấy khoảng tám, chín tuổi, đi công viên trong thành phố. Mặc
dù nơi đó cơ sở vật chất đã cũ, trò chơi cũng không nhiều, nhưng Mạnh Dao vẫn rất
ghen tị với việc anh trai có một tấm ảnh thời thơ ấu trên ngựa gỗ xoay tròn.
Mạnh Dao không biết mặt mũi mình khi còn nhỏ trông như thế nào, không ai từng
ghi lại điều đó cả. Ngay cả em gái cậu cũng có một tấm ảnh lúc mới sinh, còn Mạnh
Dao thì chẳng có gì cả.
Mặc dù Mạnh Dao nói rằng mình không để tâm, nhưng mỗi lần thấy các bậc phụ
huynh ở công viên giơ điện thoại chụp ảnh cho con mình, trong lòng Mạnh Dao vẫn
không khỏi thoáng lên chút suy nghĩ.
Cậu đã chụp rất nhiều ảnh cho Lý Chu, cũng thử không ít trò chơi, nhưng phần lớn
đều là những trò an toàn, ổn định. Mấy trò như tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do thì
cậu tuyệt đối không dám chơi, ngay cả tàu hải tặc cũng không dám thử. Lý Chu
dường như rất dựa dẫm vào cậu. Công viên giải trí thì đông nghẹt người và hầu như
Lý Chu đi đâu cũng nắm chặt tay cậu. Mạnh Dao bất giác nhớ đến Mạnh Dương, hồi
nhỏ cô bé cũng hay như vậy. Cậu nắm tay em gái đi bắt cá bên sông, dắt cô ra đồng
bắt cá rô, cùng nhau đi qua con đường quê dài tối tăm, không một bóng đèn.
Lý Chu rất sợ đám đông, nhưng khi Mạnh Dao giơ điện thoại lên chụp ảnh, cậu ấy
vẫn rất phối hợp mà mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, chỉ khẽ cong khóe môi, trông
khá rụt rè.
Vừa chụp ảnh, Mạnh Dao vừa nghĩ đến Bùi Thư Vũ, và nhớ lại chuyện nhờ anh dạy
chụp ảnh, nhưng đến giờ người kia vẫn chưa đồng ý.
Lúc sắp rời khỏi công viên, Lý Chu hỏi Mạnh Dao có thể chụp chung một tấm không.
Mạnh Dao lập tức đồng ý, liền tiện tay nhờ một người qua đường chụp ảnh giúp.
Trong ảnh chụp chung, Lý Chu nở nụ cười rạng rỡ, rõ ràng còn vui hơn khi chụp
ảnh một mình.
Bữa tối là ăn ở nhà Lý Chu. Ban đầu Mạnh Dao tính đợi tài xế tới đón Lý Chu rồi sẽ
tự mình đi tàu điện ngầm về. Nhưng tài xế đã nhận lời bà Vương là phải đưa Mạnh
Dao về tận nơi, mà Lý Chu cũng nắm chặt lấy vạt áo cậu không buông. Vì vậy Mạnh
Dao đành thôi, không tiện từ chối nữa.
Khi về đến ký túc xá đã hơn tám giờ tối, Mạnh Dao vừa tới cửa liền cảm thấy có gì
đó không ổn.
Trong phòng tối đen như mực và chẳng có ai bật đèn.
Mạnh Dao lấy chìa khóa mở cửa, lần mò tìm công tắc trên tường. Cậu khẽ nhắm
mắt một cái, mở ra thì thấy trong phòng vắng tanh. Cậu lấy điện thoại ra, mở
WeChat, lúc này mới thấy tin nhắn của Từ Chính Hoa gửi vào buổi trưa và vào lúc 5
giờ 12 chiều.
〈Mạnh Dao, tôi với Lương Vũ Phi ra ngoài ăn cơm rồi. Lát nữa cậu nhớ canh
giờ gọi Bùi Thư Vũ dậy ăn cơm nha. Cậu ấy đang ngủ đấy, ngủ từ sáng đến
giờ mà chưa dậy, không biết đi đâu mà mệt vậy. Bọn tôi gọi thế nào cũng
không tỉnh. Sợ làm đại thiếu gia giận nên không dám gọi nữa. Cậu nhớ nhắc
cậu ấy ăn cơm đúng giờ, đừng để ngủ quên đó.〉
〈Mạnh Dao, tối nay bọn tôi về muộn. Nhớ để cửa đấy, đừng khóa, nếu không
cậu lại phải xuống mở cửa lần nữa đấy.〉
Một tia hoảng hốt lướt qua lòng Mạnh Dao.
Cậu cả ngày không xem điện thoại, không biết giữa trưa Bùi Thư Vũ có dậy ăn trưa
không, giờ người lại chẳng thấy đâu. Không dám chậm trễ, Mạnh Dao lập tức nhắn
tin cho anh. Đợi vài giây không thấy hồi âm, Mạnh Dao liền rút kinh nghiệm từ đợt
trước, gọi điện thẳng cho anh.
Trong tiếng chuông dài, Mạnh Dao cứ nghĩ là cuộc gọi này sẽ không ai bắt máy.
Nhưng đúng lúc sắp tự động ngắt kết nối, một giọng đàn ông xa lạ vang lên:
“Alo, xin chào.”
Rõ ràng không phải giọng của Bùi Thư Vũ. Mạnh Dao theo phản xạ cúi người chào
trước điện thoại như đang trực tiếp đối mặt, giọng lễ phép cẩn trọng nói: “Chào chú
cháu là Mạnh Dao, xin hỏi có phải chú Trương không ạ?”
Giọng chú Trương bình thản, từ tốn, nghe ra là người có giáo dưỡng: “Đúng, Mạnh
Dao đúng không? Chú là chú Trương đây, cháu tìm cậu chủ à? Cậu ấy hiện giờ sức
khỏe không tốt, không tiện nghe máy. Nếu cháu có chuyện gì cần, chú có thể truyền
đạt lại sau.”
Mạnh Dao lập tức căng thẳng, cau mày như có dãy núi uốn khúc giữa trán, vội vàng
hỏi liên tiếp: “Sao ạ? Cậu ấy bị sao vậy? Không khỏe ạ? Có nghiêm trọng không
chú?”
“Không sao đâu, bệnh cũ thôi, không nặng lắm. Cậu ấy uống thuốc rồi, giờ hơi mệt
chút.”
Giọng chú Trương vẫn nhã nhặn, có vẻ Bùi Thư Vũ thực sự đã ổn rồi, nhưng điều
đó cũng không thể làm Mạnh Dao yên lòng. Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện
với chú Trương thì lại không mở miệng nổi, chỉ có thể miễn cưỡng kết thúc. “Cháu
không có việc gì nghiêm trọng ạ. Chỉ là lúc về cháu không thấy cậu ấy đâu nên
muốn hỏi thôi. Nếu cậu ấy đang nghỉ ngơi thì cháu không làm phiền nữa. Phiền chú
giúp nhắn lại giúp ạ, bảo cậu ấy khi nào khỏe thì nhớ đọc tin nhắn, bọn cháu đang ở
ký túc xá đợi cậu ấy về.”
“Được rồi, không vấn đề gì.”
Ngau lúc Mạnh Dao tưởng cuộc gọi sắp kết thúc, thì đầu dây bên kia chú Trương lại
đổi giọng, hơi cao hơn một chút: “Nếu cháu có chuyện muốn nói, thật ra có thể đến
bệnh viện gặp trực tiếp cậu ấy. Chú tin cậu chủ sẽ rất vui khi được bạn cùng phòng
đến thăm.”
Sau đó, chú Trương liền đọc tên bệnh viện, còn cẩn thận dặn cậu có thể đi tàu điện
tuyến mấy, nếu muốn bắt xe cũng không xa, hoặc cậu có thể nhờ tài xế đến đón.
Mạnh Dao nào dám để người ta cử tài xế riêng tới đón, lập tức từ chối, rồi bảo sẽ
nhanh chóng đến thăm Bùi Thư Vũ. Sau đó, không dài dòng khách sáo nữa, chú
Trương nhanh chóng cúp máy.
Điện thoại được trả lại tay chủ nhân thật sự của nó ——Bùi Thư Vũ.
Anh đang nửa nằm trên giường bệnh, mu bàn tay phải đang truyền dịch, gương mặt
trắng bệch hơn thường ngày, mang theo vẻ yếu ớt vì bệnh tật. Tóc mái hơi dài che
trán và lông mày, đôi mắt khép hờ nghịch điện thoại. Vì sốt cao nên môi và má anh
đỏ ửng, từ xa nhìn lại trông giống một “mỹ nhân ốm yếu”. Đáng tiếc, nét u uất và
phiền muộn giữa chân mày lại khiến người ta cảm thấy anh xa cách và đầy phòng
bị.
Mạnh Dao sau khi cúp máy liền nhắn tin cho anh, cũng không nói gì đặc biệt, chỉ
dặn anh nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mọi chuyện đợi gặp lại sẽ nói sau.
Bùi Thư Vũ không biểu lộ cảm xúc gì, đọc xong thì tắt điện thoại. Đầu anh đau dữ
dội, viêm phổi do sốt cao khiến anh ho suốt cả ngày, cơ thể lúc này cũng sắp không
chịu nổi nữa. Mí mắt nặng trĩu, vừa khép lại đã ngủ thiếp đi.
Mạnh Dao bắt taxi đến bệnh viện, tuy không xa nhưng giá cũng không rẻ, bằng tiền
cơm hai ngày của cậu. Cậu cảm thấy hơi xót một chút khi xuống xe, nhưng vẫn vội
vàng bước vào cổng bệnh viện.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Mạnh Dao bước vào một bệnh viện đúng nghĩa.
Trước kia ở quê cùng lắm là đến trạm y tế thị trấn. Cơ bản là cậu rất ít khi bị bệnh,
sức khỏe cực kỳ tốt. Bây giờ nhìn chẳng khác gì “Lưu Lão Lão bước vào Đại Quan
Viên” (một nhân vật trong Hồng lâu mộng). Bệnh viện trông như một mê cung, ngay
cả khi Mạnh Dao bước vào cửa cậu cũng không biết nên đi đâu.
May mà Mạnh Dao không ngại hỏi người khác, cậu tiện tay kéo một cô y tá lại. Vừa
nghe nhắc đến tên Bùi Thư Vũ, cô ấy nhướn mày, lộ vẻ ngạc nhiên, xác nhận lại
một lần nữa, rồi lập tức gọi điện thoại. Mạnh Dao chỉ nghe thấy mấy tiếng “Ừ, đúng
rồi, được ạ”, rồi có người đến dẫn cậu đi.
Lên đến tầng 26. “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Đây là thang máy phải
quẹt thẻ mới vào được. Cảm giác đầu tiên của Mạnh Dao là quá trống trải và yên
tĩnh. So với sảnh chờ ồn ào dưới tầng, nơi này làm cậu hơi ngột ngạt, không giống
bệnh viện chút nào. Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, người dẫn đường đã bảo cậu rẽ
sang phải.
Trước một cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, Mạnh Dao nhanh chóng nhìn thấy chú
Trương. Chú mở cửa ra, ý bảo cậu vào.
“Cậu chủ vừa tỉnh ngủ, cháu cứ đi vào, đẩy cánh cửa thứ hai là tới.”
Môi trường xung quanh khiến Mạnh Dao trở nên rụt rè, gượng gạo nở nụ cười xã
giao, cảm ơn rồi nhanh chóng bước vào.
Phòng ngoài là nơi tiếp khách, có sofa và bàn trà. Mạnh Dao nhẹ nhàng đi lại, từng
động tác đều cẩn trọng, mở cánh cửa thứ hai cũng thật khẽ khàng.
Cậu thò đầu vào trước, nhưng vì phòng bệnh quá lớn nên không thấy người mình
muốn tìm ngay. Sau khi quay người đóng cửa lại, Mạnh Dao từng bước bước vào
trong, lúc này cậu mới thấy Bùi Thư Vũ đang nằm nghiêng trên giường, quay lưng
về phí mình.
Tim Mạnh Dao thắt lại, vội bước nhanh hơn, đi vòng qua giường thì thấy Bùi Thư Vũ
vẫn nhắm mắt, không giống đã tỉnh rồi như chú Trương nói chút nào.
Mọi động tác của cậu lập tức khựng lại, những gì định nói cũng nghẹn lại nơi cổ
họng.
Không ai muốn chứng kiến bộ dạng khó chịu sau khi ngủ dậy của Bùi Thư Vũ. Mạnh
Dao còn nhớ anh vẫn đang giận mình, nếu giờ làm anh thức giấc, e rằng lại bị mắng
thêm một trận.
Cậu không biết nên tiến hay nên lùi, đành đứng yên nhìn Bùi Thư Vũ.
Chăn chỉ được đắp đến ngực, gương mặt Bùi Thư Vũ hoàn toàn lộ ra ngoài không
khí. Mái tóc dài che trán, môi nhạt màu hơn mọi khi, không biết cơn sốt đã dịu đi
phần nào chưa. Cậu nhìn mà lòng thắt lại, đặc biệt khi thấy mu bàn tay cắm kim
truyền hơi tím xanh.
Mạnh Dao nhẹ nhàng đi tới, ngồi thụp xuống bên giường. Cậu thề là không có ý gì
khác, chỉ muốn chạm xem tay anh có lạnh không, hoàn toàn quên mất trong phòng
có hệ thống sưởi. Ngay lúc đầu ngón tay chạm vào nơi gắn kim, Bùi Thư Vũ liền mở
mắt ra. Nhưng Mạnh Dao không biết, vẫn nhẹ nhàng xoa nhẹ bàn tay ấy, không dám
dùng lực, sợ đánh thức Bùi Thư Vũ, sợ làm anh đau.
Bùi Thư Vũ để mặc cậu “lợi dụng” bàn tay mình. Tâm trạng không rõ là gì, trong lòng
thầm nghĩ: “Quả nhiên, tên này chẳng có ý tốt gì với mình.” Anh hừ lạnh một tiếng
trong lòng, rồi bất chợt xoay người, giả vờ như vô tình.
Mạnh Dao “vụt” một tiếng đứng bật dậy.
Sau đó, chạm phải ánh mắt của Bùi Thư Vũ đang nằm trên giường.