Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 25
Hôm đó trên đường về, càng nghĩ Bùi Thư Vũ càng thấy tủi thân. Trong túi áo vẫn là
đôi găng tay lông mềm mại kia, anh đã mấy lần định lấy nó ra, ném thẳng lên
giường Mạnh Dao rồi mắng cho cậu ta một trận ra trò. Nhưng cuối cùng, anh chỉ lôi
chìa khóa xe ra, phóng thẳng về nhà. Anh thề là mình lười so đo, chỉ thế thôi.
Ai ngờ, về đến nhà cũng chẳng được yên.
Quản gia Trương, người chẳng có lấy một chút tinh ý nào, vừa thấy anh đã hỏi: “Sao
cậu lại về giờ này? Ngày mai không phải đưa cậu Mạnh đi dạy kèm sao?”
Phải rồi, từ sau khi quan hệ giữa Bùi Thư Vũ và Mạnh Dao trở nên thân thiết đến
mức ai cũng nhìn ra, quản gia Trương đã bắt đầu có khái niệm cơ bản về lịch trình
của cậu chủ nhỏ. Không còn cách nào khác, đây là yêu cầu từ cụ ông nhà họ Bùi.
Dù bề ngoài không giới hạn mối quan hệ cá nhân của Bùi Thư Vũ, nhưng cũng
không có nghĩa là sẽ để mặc vài kẻ “lạ hoắc lạ huơ” quanh quẩn bên cạnh anh.
Mạnh Dao là đã được điều tra rồi. Dù gia cảnh không khá giả, thậm chí có thể nói là
sa sút, nhưng nhân phẩm thì đã vượt qua được cửa ải của cụ Bùi.
Có lần cuối tuần lịch trình của cậu chủ thay đổi, quản gia Trương lập tức phải tìm
hiểu xem hôm đó anh đi đâu làm gì. Kết quả cho thấy ngoại trừ việc đưa Mạnh Dao
đến dạy kèm trong một căn biệt thự ngoài đường vành đai số 3, thì thời gian còn lại
Bùi Thư Vũ đều ở trong quán bar của mình.
Vừa nghe đến tên Mạnh Dao, Bùi Thư Vũ lập tức phát cáu, trút bực lên quản gia,
cấm tiệt không cho nhắc đến người đó trước mặt mình, sau đó hằm hằm bước lên
lầu tắm rửa. Nhưng tắm xong lại chẳng ngủ nổi, mở phần mềm phối nhạc ra nghịch
nghịch cũng chẳng có tí cảm hứng nào, ngồi đờ ra trước máy tính suốt hai tiếng
đồng hồ. Cuối cùng, anh bực bội “chậc” một tiếng, nửa đêm liền lái xe đến quán bar.
Hôm đó là ngày trong tuần, quán bar không đông khách, mấy người như Dư Dương
cũng chẳng có mặt. Bùi Thư Vũ ngồi đó uống liền mấy chai Sapphire. Anh không
say, nhưng ai nói uống rượu là để giải sầu đấy? Rõ ràng càng uống càng buồn,
càng sầu thêm!
Đặc biệt là, còn gặp mấy người không biết điều, chẳng có con mắt nào, không nhìn
ra tâm trạng người ta đang tệ đến mức nào, vẫn rón rén cầm ly rượu đến bắt
chuyện. Nam có, nữ có. Bùi Thư Vũ lạnh mặt từ chối, rồi rút thẳng vào phòng riêng.
Ban đầu chỉ định ngả lưng chốc lát, ai ngờ lại ngủ quên luôn.
Phòng có bật sưởi, anh cũng chẳng đắp chăn hay gì, cứ thế mà ngủ một đêm. Sáng
hôm sau tỉnh dậy, ngoài cảm giác đau lưng mỏi người ra thì không thấy gì bất
thường, cùng lắm là hắt hơi vài cái, anh cũng không để tâm. Mở điện thoại ra định
xem mấy giờ rồi, nhưng nó đã tắt ngóm từ tối qua vì cạn pin. Mà cũng lạ, đúng lúc
này Bùi Thư Vũ lại chẳng muốn mở ra xem, đơn giản là vì… không muốn. Thế là cứ
để mặc vậy, không sạc điện thoại, chỉ gọi chút đồ ăn vào phòng, sau đó lại ngủ tiếp
một lúc. Anh thậm chí không muốn đến lớp học, trực tiếp lái xe đến trường bắn.
Mặc dù nói ra thì có phần không đúng lắm, nhưng bạo lực đích thực là cách xả
stress hiệu quả nhất của con người.
Ở trong trường bắn gần ba tiếng đồng hồ, toàn bộ sức lực của Bùi Thư Vũ gần như
cạn kiệt, nhưng lại sảng khoái vô cùng. Lượng adrenaline trong người anh không
ngừng tăng vọt theo mỗi phát bắn trúng hồng tâm. Trên người đầm đìa mồ hôi, anh
tháo tai nghe và chiếc áo giáp đen bên ngoài, vuốt lại mái tóc, vẫy tay chào huấn
luyện viên rồi đi tắm.
Giữa mùa đông, vừa đổ mồ hôi liền đi tắm nước nóng, tiếp đó Bùi Thư Vũ lại không
biết quý trọng mạng sống mà lái xe lòng vòng khắp ngoại thành. Tuy không phải xe
mui trần, nhưng anh cố tình hạ nửa cửa kính, để gió lạnh gào thét táp vào mặt.
Nhiệt độ gần như về 0 độ, Bùi Thư Vũ chỉ mặc một chiếc hoodie mỏng màu rượu
vang, bên trong còn không có áo giữ nhiệt. Cơn gió sắc như dao cắt trực tiếp lướt
qua da, vậy mà anh không cảm thấy lạnh, ngược lại, thứ mùi trong gió khiến thần
kinh anh như được đánh thức, cực kỳ sảng khoái.
Tối hôm đó về nhà, đúng lúc Lam Ân và Bùi Thượng Tông cũng vừa về. Cả nhà ba
người ngồi ăn tối cùng nhau trông rất hòa thuận. Nhưng Bùi Thư Vũ đang giả vờ
thôi, thật ra anh không hề ăn gì là vì bữa cơm đó do Lam Âm nấu.
Lam Ân thực sự không có chút thiên phú nào trong khoản nấu nướng. Món duy nhất
có thể nuốt được là canh trứng, vì đó là món gần như không cần kỹ thuật gì, chỉ cần
đập trứng, nêm muối, thêm dầu, rải ít rau xanh lên. Dù sao cũng không thể tệ đến
mức khiến người ta buồn nôn. Cả bàn ăn chỉ có Bùi Thượng Tông là ăn ngon lành,
Bùi Thư Vũ thì không buồn nhìn, ngáp một cái rồi viện cớ no bụng để lên lầu.
Đáng tiếc, trước khi kịp đứng dậy, Lam Ân đã gọi giật lại.
Nhíu đôi mày lá liễu, Lam Ân nói với giọng lười nhác: “Thế là sao hả Tiểu Vũ? Nhà
này không trông mong gì con phải thành tài, nhưng bằng tốt nghiệp đại học thì vẫn
nên lấy chứ? Không thì mặt mũi mẹ với ba con biết giấu đi đâu? Hai người đều là
nghiên cứu sinh xuất sắc của trường top, nuôi ra một đứa chỉ tốt nghiệp cấp ba?
Hôm nay con trốn học nguyên ngày, muốn tạo phản hả?”
Bùi Thư Vũ từ trước đến nay vốn sống tùy hứng, cũng chẳng bao giờ nói dối
LamÂn, thẳng thừng nói: “Con không muốn đi.”
Lam Ân hừ lạnh một tiếng, định giơ tay đánh: “Cho mẹ một lý do coi.”
“Lý do là hôm nay mấy tiết đó chẳng đáng để học. Trừ khi mẹ cảm thấy để con trai
cưng của mẹ ngồi co ro trong lớp bốn tiếng đồng hồ mùa đông để nghe cái ông giáo
sư kia kể chuyện mấy đứa cháu du học của ông ấy là việc vô cùng có ý nghĩa, vậy
thì con sẽ đi.”
Lời của Bùi Thư Vũ có hơi phóng đại, nhưng không hoàn toàn là sai sự thật. Giáo
sư dạy Kinh tế chính trị là một ông già hơn 60 tuổi, tóc rụng gần hết, mỗi lần lên lớp
ngoài chuyện tuôn ra kiến thức trong đầu một cách lung tung, thì phần sinh động
nhất chính là kể chuyện mấy đứa cháu nội, cháu ngoại. Còn hay lấy chúng ra làm
gương sáng cho đám sinh viên như Bùi Thư Vũ. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng từ lễ
thôi nôi đến du học, cả quá trình lớn lên của lũ nhỏ ấy, ai trong lớp cũng biết rành
rọt.
Chắc chỉ có cái tên nhà quê Mạnh Dao kia là chăm chú lắng nghe.
Chết tiệt, tự dưng lại nghĩ đến cậu ta làm gì? Đồ ngốc sính ngoại.
“…” Lam Ân đặt đũa xuống, Bùi Thượng Tông thấy vậy bèn rút khăn giấy đưa qua,
bà nhận lấy, lau miệng, không vui nói: “Thầy con như vậy đúng là không tốt thật,
nhưng cục cưng à, con không nói không rằng mà bỏ học cả ngày, vậy càng không
tốt. Giáo viên hướng dẫn còn gọi điện tới cho ba con đấy, đang họp còn phải xử lý
mấy chuyện trẻ con của con. Lần sau nghỉ học thì cũng báo trước một tiếng được
không?”
“Được rồi, tiện quá. Hai người đều có mặt đây, xem ai xin nghỉ ngày mai giúp con
nhé. Cứ nói là con không khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi là được.” Bùi Thư Vũ đứng lên,
làm bộ như đang suy nghĩ, rồi buông một câu:
“Còn nghỉ ngơi mấy ngày thì… để sau hẵng tính.”
Câu này suýt nữa làm Lam Ân tức đến nổ phổi.
“Nuông chiều thành hư!”
Hư hay không chưa biết, tóm lại hôm sau Bùi Thư Vũ vẫn không đi học. Ngày thứ
hai trốn học, anh nằm lười cả ngày trên giường, đồ ăn thức uống đều do quản gia
Trương mang lên. Chiều tối mới nhớ ra cần sạc điện thoại. Thật ra anh có tới mấy
cái điện thoại, nhưng dùng thường xuyên nhất chỉ có một cái, còn lại để rải rác trong
xe, trên đầu giường… mỗi loại một hãng, toàn là mẫu mới nhất.
Sau khi mở máy, Bùi Thư Vũ lướt vài vòng trên các nền tảng mạng xã hội, cố tình để
WeChat cuối cùng mới kiểm tra. Vừa thấy có tin nhắn của ai kia, anh bĩu môi “chậc”
một tiếng, bản thân cũng không nhận ra khóe môi mình đã cong nhẹ lên. Anh đọc
xong tin nhắn nhưng cũng không trả lời.
Ngày thứ ba, Bùi Thư Vũ dành cả buổi sáng đánh golf ở sân riêng trong nhà, ra
không ít mồ hôi, nhưng tâm trạng rất tốt, phong độ cũng ổn. Anh thậm chí còn
thưởng cho cậu bé nhặt bóng mới mười bảy tuổi một chiếc Mercedes-Benz C-class
đời cũ để mang đi bán lấy tiền. Cậu nhóc vui tới phát khóc đến nỗi miệng không
ngừng khen ngợi ông chủ của mình.
Bùi Thư Vũ chẳng buồn nghe còn dọa nếu cậu nhóc cứ ríu rít nữa thì sẽ lấy lại.
Sau trận đấu, trong khi vẫn còn đổ mồ hôi, anh đã lao thẳng xuống hồ bơi. Đó là hồ
bơi ngoài trời, nhưng nước là nước nóng, ngâm người cực kỳ dễ chịu. Quản gia
Trương đứng phía sau lo lắng khuyên can: “Cậu chủ, vận động như vậy là không
được đâu. Cơ thể cậu chịu không nổi đâu. Đừng bơi nữa, đừng bơi nữa…”
Bùi Thư Vũ bị ồn đến nhức đầu, cũng cảm thấy hơi thở mình bắt đầu gấp hơn, bèn
dừng lại. Lúc này chú Trương mới nhanh chóng đưa tới khay trái cây đã chuẩn bị
sẵn. Bùi Thư Vũ nhắm mắt, vừa dùng nĩa xiên hoa quả ăn, vừa đuổi chú Trương đi.
Nửa tiếng sau, Bùi Thư Vũ vẫn chưa ra ngoài, chú Trương đứng đợi trước cửa
không rời nửa bước, cuối cùng không chịu được đành tự ý đi vào, phát hiện cậu chủ
nhà mình đã ngủ thiếp đi trong nước.
Khăn tắm, áo choàng và áo bông đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ tội chú Trương – người
chỉ cao 1,7 mét, phải gấp đôi chồng đồ để không bị quét lê dưới đất. Bùi Thư Vũ bị
đánh thức, mặt khó chịu vô cùng. Anh đứng dậy, lấy khăn lau đại vài cái, áo choàng
quấn qua loa quanh hông, còn áo bông thì lười nhìn, cứ thế đi về phòng tắm.
Sau một giấc ngủ ngắn trong hồ, Bùi Thư Vũ lại tràn đầy năng lượng. Thấy không có
gì làm, liền tiện tay cầm chìa khóa xe tiếp tục ra ngoài.
Điểm đến lần này vẫn là một quán bar. Hoặc nói chính xác hơn là một hộp đêm,
nhưng không phải của anh, mà là của Triệu Đình Bắc.
Triệu Đình Bắc, con trai út nhà họ Triệu. Nói là thanh mai trúc mã thì không đúng
lắm, nhưng đúng là quen biết nhau từ nhỏ. Hai nhà có mối quan hệ rất tốt. Mặc dù
Bùi Thư Vũ và Triệu Đình Bắc chẳng ưa gì nhau, nhưng do những người khác lại
càng không lọt vào mắt họ, thế là hai đứa vừa ghét nhau vừa lớn lên cùng nhau. Chỉ
có điều, ba năm cấp ba Triệu Đình Bắc học ở Úc, mới quay về năm nay. Trước đó
hẹn Bùi Thư Vũ mấy lần mà đều bị cho leo cây, bị mắng không thương tiếc trên điện
thoại. Hai người học ở hai trường gần nhau, Triệu Đình Bắc từng nhiều lần muốn
xông thẳng vào ký túc xá kéo anh ra ngoài, nhưng bị Bùi Thư Vũ dọa ngược: nếu
dám tới làm phiền anh thì anh sẽ gửi danh sách nợ nần của hắn cho bố Triệu.
Triệu Đình Bắc là một công tử ăn chơi chính hiệu. Nhà có điều kiện, tổ tiên ba đời
đều giàu nứt đố đổ vách, nhưng hắn lại sống như một kẻ “nhà giàu mới nổi”, học
hành chẳng ra sao, tiêu tiền như nước, chẳng có chút học thức nào, sở thích lớn
nhất là xe hơi, đồng hồ và gái đẹp.
Hắn đang nợ Bùi Thư Vũ ít nhất là bảy con số. May mà anh rủng rỉnh tiền tiêu vặt,
chứ gặp người khác thì đến cái vành xe hắn cũng đừng mong vay nổi. Thế nên
Triệu Đình Bắc lúc nào cũng nhận anh là đại ca. Dẫu sao cũng là cơm áo gạo tiền
cả, nhận anh làm anh lớn thì có mất mát gì đâu.
Quán bar của Triệu Đình Bắc cũng y như con người hắn, vô cùng phô trương. Nó
không đến mức u ám nhếch nhác, nhưng tuyệt đối không phải nơi yên tĩnh nghiêm
chỉnh. Đất Bắc Kinh đắt như vàng, vậy mà quán bar này chiếm gần 1.000 mét
vuông, dự định ban đầu là xây ở Đường vành đai số 2, nhưng vì hạn chế độ cao
cùng vài yếu tố không rõ khác, nên cuối cùng chọn địa điểm ở Đường vành đai số 3.
Gọi là quán bar cũng chưa chính xác lắm vì nó phục vụ cho nhiều mục đích, vừa tổ
chức tiệc chiêu đãi doanh nghiệp, vừa là nơi để giải trí thư giãn. Khu bar chỉ chiếm
ba tầng, nằm trong tòa cao ốc do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế phụ trách. So với vẻ
ngoài trang trọng và tráng lệ, nội thất bên trong lại là phong cách châu Âu hoa lệ, rất
được giới trẻ yêu thích, nhiều người có sức ảnh hưởng và ngôi sao nổi tiếng cũng
đến check-in. Ngoài quán bar chính, còn có một quán bar sân vườn, một quán bar
phong cách, và cả khu vườn triển lãm bia. Vài năm sau khi quay lại đây, Bùi Thư Vũ
phát hiện bên hồ Thiên Nga ở Perth, Tây Úc lại mọc lên một quán bar rộng 9.000
mét vuông. Anh tức đến mức muốn nổ tung ở nơi đất khách quê người phải mắng
toáng lên “con chết rồi mới cho bú là đây chứ đâu!” (Editor: Ở đây, Bùi Thư Vũ cảm
thấy bực mình vì lúc anh còn ở đó thì chẳng có gì, giờ anh đi rồi thì lại xây hẳn quán
bar xịn rộng tận 9.000m2)
Bùi Thư Vũ còn chưa tới nơi, Triệu Đình Bắc đã sai người đứng chờ ngoài cửa.
Siêu xe Aston Martin màu đen bạc đã được độ lại dừng nghênh ngang trước cửa
quán. Thứ đầu tiên bước xuống xe là một đôi giày thể thao cùng màu. Hôm nay Bùi
Thư Vũ vẫn mặc quần thể thao và hoodie, nhưng với chiều cao và gương mặt đó,
ngay cả bộ đồ đơn giản như vậy cũng toát lên khí chất như đang trình diễn thời
trang.
Ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, Bùi Thư Vũ được quản lý dẫn đến thang
máy. Chỉ cần đi qua một hành lang là tới phòng riêng của Triệu Đình Bắc. Tuy nhiên
chưa kịp bước vào, mặc dù cửa đã được dán cách âm, Bùi Thư Vũ vẫn nghe được
tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong. Khoảnh khắc đó, anh hơi hối hận vì đã đồng ý đến
đây.
Tiếc là quản lý lại nhanh tay hơn, đã đẩy cửa vào trước.
Ngay lập tức, nửa căn phòng gần cửa đều quay lại nhìn Bùi Thư Vũ. Không phải vì
cậu quá nổi tiếng, mà là ai vào lúc này cũng sẽ bị mọi người chú ý. Nhưng không
phải ai cũng có thể giống như Bùi Thư Vũ, vừa bị nhìn là lập tức vang lên những
tiếng “Oa” đồng thanh.
Hôm nay là sinh nhật của cậu ấm nhà họ Triệu, Triệu Đình Bắc.
Triệu Đình Bắc là người thô tục, sinh nhật càng náo nhiệt càng thích. Ai đến là bạn,
ai không đến là không nể mặt hắn. Bùi Thư Vũ chẳng cần đếm cũng biết phải đến
hơn trăm người trong phòng. Nam nữ mỗi bên một nửa, ai cũng như vườn hoa mùa
xuân, đua sắc khoe hương, ăn mặc gợi cảm, hấp dẫn ong bướm. May mà trong
phòng có sưởi, chứ với mức độ “thiếu vải” này, tối nay chắc chết rét hết cả đám.
Bùi Thư Vũ quá nổi bật.
Mặc dù cả phòng toàn trai xinh gái đẹp, chải chuốt chỉnh tề, và dù Bùi Thư Vũ đeo
khẩu trang đen, nhưng phần tóc mái rũ trước trán, đôi mày tinh tế, đôi mắt sắc sảo,
khí chất cao quý lạnh lùng – tất cả khiến người ta không thể không tò mò về gương
mặt dưới lớp khẩu trang kia sẽ đẹp đến mức nào.
Triệu Đình Bắc đang chơi bài cùng vài anh em. Thấy cậu tới, hắn lập tức đập bàn
dừng cuộc chơi, đuổi một tên không quen lắm ra ngoài, kéo Bùi Thư Vũ ngồi vào.
Họ đang chơi poker kiểu Texas Hold’em. Triệu Đình Bắc là bậc thầy tinh thông cả về
ăn uống lẫn vui chơi. Trò chơi thì có lúc thắng lúc thua, và trước khi Bùi Thư Vũ đến,
hắn đã thắng mấy ván liền, tay cầm đầy chip, cười tươi rói, trong lòng còn ôm một
cô nàng xinh đẹp với đôi môi đỏ hồng và khuôn mặt yểu điệu đáng yêu.
Thật tiếc là Bùi Thư Vũ không hứng thú với ngành công nghiệp giải trí, nếu không thì
có lẽ anh đã nhận ra người đẹp kia chính là ngôi sao mới đang nổi trong giới
showbiz.
Bùi Thư Vũ không thích chơi poker, nếu chơi thì phải thắng, mà muốn thắng thì phải
động não, động não thì rất mệt mỏi. Bây giờ anh hoàn toàn không muốn nghĩ ngợi
gì. Nhưng mặt mũi chủ tiệc thì không thể không nể, vậy nên sau khi đợi bàn chơi
tính điểm xong, Triệu Đình Bắc lại hô hào vào ván tiếp theo.
Người chia bài rõ ràng đang thiên vị Bùi Thư Vũ, lúc chia bài thì mắt cứ dán chặt
vào anh, sợ anh không nhận ra ẩn ý của mình. Triệu Đình Bắc cười khà khà dùng
khớp ngón tay gõ lên bàn, nhắc nhở cô nàng xinh đẹp ăn mặc mát mẻ kia đừng có
phân tâm. Bùi Thư Vũ chẳng thèm để ý, Triệu Đình Bắc còn định gọi người đến ngồi
cùng anh, nhưng Bùi Thư Vũ xua tay từ chối.
Không rõ có phải người chia bài giở trò để thu hút sự chú ý của Bùi Thư Vũ hay
không, mà vận may của anh thì tốt đến nổ trời, bài thấp nhất cũng là STRAIGHT,
ngược lại Triệu Đình Bắc, toàn bài High Cards, thua còn chưa bằng một phần ba
chỗ thắng.
Đổi sang một nam dealer (người chia bài), Triệu Đình Bắc giúp người ta toại
nguyện, để cô gái ban nãy ngồi sát vào Bùi Thư Vũ, nhưng anh chẳng thèm liếc
mắt. Cô dealer kia cũng biết điều, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, chỉ là thỉnh
thoảng động đậy, chẳng mấy chốc cổ áo chữ V nhỏ đã không giữ nổi bộ ngực căng
tròn, phập phồng lộ ra, suýt nữa đã chạm vào cánh tay của Bùi Thư Vũ.
Triệu Đình Bắc lòng ngứa ngáy, người có thể làm dealer thì chắc chắn mặt mũi, vóc
dáng đều nổi bật, mà đúng khẩu vị của hắn. Dạ tiệc tối nay toàn là mấy cô gái thân
hình bốc lửa, mặt mũi xinh đẹp như thiên thần, ôm trong lòng một hồi cũng chán, tay
liền luồn xuống dưới bàn mò vào váy của nữ dealer. Cô gái kia kêu lên một tiếng,
kẹp chặt hai chân rồi thuận thế ngả vào người Bùi Thư Vũ, lúc này anh mới nhíu
chặt mày, đầy vẻ chán ghét đẩy cô ra.
“Ây da, tôi nói này anh Bùi, anh không thích kiểu này à? Nói xem anh thích kiểu gì,
em đây tìm cho anh, chơi game mà, một mình thì chẳng thú vị gì.”
Triệu Đình Bắc nhướng mày đầy ẩn ý, ba người còn lại trên bàn cũng hiểu ý cười
mờ ám, chỉ có người đàn ông đối diện với Bùi Thư Vũ là không cười. Dù Bùi Thư Vũ
không chú ý lắm, nhưng người đàn ông này thật sự có danh tiếng.
Tịch Thiếu Dư, 32 tuổi, trẻ tuổi tài cao, mười năm trở lại đây từng ba lần lọt top hai
mươi trong bảng xếp hạng tỷ phú toàn cầu của Forbes. Khởi nghiệp bằng ngành
năng lượng, ba năm trước lại thành lập một công ty điện ảnh, nghệ sĩ dưới trướng
đều đang nổi như cồn, tiền có, tài nguyên cũng không thiếu, cô gái trong lòng Triệu
Đình Bắc cũng là anh ta bỏ không ít tiền mới ký hợp đồng được. Nhưng tài sản chỉ
là chuyện nhỏ, Tịch Thiếu Dư được đại chúng biết đến còn vì ngoại hình và đời
sống tình cảm phong phú của anh ta.
Tuy Bùi Thư Vũ làm nhạc, nhưng anh không tự nhận mình có gu nghệ thuật gì, thế
nhưng theo mắt nhìn của anh thì Tịch Thiếu Dư đúng là có gương mặt đẹp. Trán
cao dưới mái tóc vuốt ngược, khuôn mặt góc cạnh sâu sắc, đường nét cằm mượt
mà sắc sảo, tuổi tác lại càng thêm vẻ đàn ông từng trải. Lúc này, chỉ thấy anh ta hơi
nghiêng đầu, một nam sinh ngồi gần đó liền ngoan ngoãn nghiêng người vào lòng
anh ta, không chút ngượng ngùng, hôn nhẹ lên cằm Tịch Thiếu Dư.
Tịch Thiếu Dư bóp nhẹ mặt cậu ta, ra vẻ cưng chiều.
Bùi Thư Vũ lúc này mới phải dời ánh mắt sang người nam sinh kia.
Trông tuổi không lớn lắm, chí ít là có khoảng cách với Tịch Thiếu Dư, gương mặt ưa
nhìn, làn da trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú tinh tế, còn có một đôi tai nhọn như
yêu tinh. Quan trọng nhất là, Bùi Thư Vũ thấy đôi mắt cậu ấy rất đẹp, mí đơn nhưng
mí trên mỏng, lấp lánh như ánh sáng, như một chú cún con.
Rất giống đôi mắt của Mạnh Dao.
“Gần đây tâm trạng Tịch tổng rất tốt, xem ra là đã tìm được người đẹp hợp ý rồi.”
Người khác có thể không biết, nhưng nếu tra kỹ thì người bên cạnh Tịch Thiếu Dư
là do Triệu Đình Bắc giới thiệu. Trong ngành đồn rằng Tịch Thiếu Dư trăng hoa
thành tính, người yêu đổi liên tục, nam nữ không kén, người quen ai cũng biết câu
này không oan cho anh ta. Gia đình phức tạp, lúc còn trẻ từng dính scandal làm bạn
gái người khác mang thai, thật giả không rõ, nhưng việc thay tình nhân như thay áo
là có thật, ngắn thì một lần lên giường, dài cũng không quá hai tháng, phần lớn là
ngủ vài lần là chán, nhưng — cậu trai hiện đang nép trong lòng anh ta, đã ở cạnh
gần một năm rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa là tròn năm.
Thật đáng kinh ngạc.
Bây giờ xem ra, Tịch Thiếu Dư chẳng có ý định thay người, không chỉ không, mà
còn có vẻ càng ngày càng mê mẩn.
Tịch Thiếu Dư nhếch môi cười, không lớn nhưng rõ ràng mang theo ý cười: “Đùa
thôi, cũng chẳng có gì, còn không bằng cậu Triệu đâu.”
“Này, câu này hơi oan cho tôi rồi, hôm nay tôi mới được vui vẻ một lần, sao sánh
được với Tịch tổng, đêm nào cũng có người đẹp ôm trong lòng.”
Triệu Đình Bắc đúng là chẳng nên thân, nhưng nhà họ Triệu thì giàu nứt vách, dù
sao cũng không tránh được hợp tác, Tịch Thiếu Dư có coi thường cậu ta thì cũng
lười so đo, coi như không nghe thấy.
Tịch Thiếu Dư cười nhạt, giọng vẫn bình thản: “Cẩn thận một chút, đừng vì dục vọng
nhất thời mà để lại hậu quả. Trẻ con là thứ, nếu không nên có thì đừng để có.”
Sắc mặt Triệu Đình Bắc tối sầm, câu này của Tịch Thiếu Dư coi như là đâm trúng
chỗ đau. Trước đây hắn chơi bời, làm một cô gái mới tốt nghiệp có bầu, định bắt cô
ta phá thai, ai ngờ người ta lại tìm đến tận nhà, lúc đó mới biết hóa ra cô ấy là con
gái rượu của một ông trùm than đá ở Sơn Tây. Ba của Triệu Đình Bắc vì chuyện này
suýt ngất xỉu, hẹn gặp riêng ông chủ than không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là
nhờ hắn ta miệng lưỡi ngọt ngào dỗ dành con gái nhà người ta, mới miễn cưỡng coi
như xong chuyện. Từ đó về sau, ba hắn ta siết chặt khoản tiêu xài. Nhưng hắn vốn
chẳng để tâm, cần chơi thì vẫn chơi, không có tiền thì đi mượn Bùi Thư Vũ, mà cũng
chẳng thấy chuyện đó có gì đáng mất mặt, rất nhanh đã trở lại bộ dạng cà lơ phất
phơ, bàn tay còn rất không đứng đắn mà bóp ngực tiểu minh tinh ở trong lòng, “
Tịch tổng nói đúng, có lẽ tôi cũng nên đổi khẩu vị thử xem.”
Lại quay sang hỏi tiểu minh tinh: “Em nói xem có đúng không, tiểu mỹ nhân?”
Tiểu minh tinh nghe vậy liếc mắt mắng yêu một cái, còn chủ động đẩy tay cậu ta vào
sâu hơn trong ngực, giọng làm nũng đúng kiểu Triệu Đình Bắc thích nhất: “Anh Triệu
nỡ lòng sao? Đổi khẩu vị thì sẽ không còn cảm giác này đâu nha~”
Bùi Thư Vũ chẳng buồn nghe bọn họ nói nhảm nữa, cầm điện thoại lên lướt, lại thấy
tin nhắn Mạnh Dao gửi hồi sáng. Một đoạn rất dài, Bùi Thư Vũ đọc không sót một
chữ, không nhận ra Triệu Đình Bắc đang quan sát mình. Anh cất điện thoại, chuẩn bị
tìm cớ rời đi, Triệu Đình Bắc sờ cằm trêu: “Có chuyện gì thế, anh Bùi?”
Bùi Thư Vũ lười nói nhiều, không phủ nhận cũng chẳng gật đầu, đứng dậy chỉnh lại
vạt áo hoodie, trước khi đi còn giơ điện thoại lên với cậu ta: “Chọn quà xong gửi tôi,
quá mười hai giờ là không nhận đâu.”
“Đệt! Không thành vấn đề! Biết ngay là anh thương em nhất mà!”
Rạng sáng một giờ, vừa ra cửa đã thấy bên ngoài có mưa nhỏ, nhớ lại tin nhắn của
Mạnh Dao, anh quyết định đi tới trường thay vì về nhà .
Không may giữa đường nhận được điện thoại của Dư Dương, bên quán bar xảy ra
chuyện, anh ta không xử lý được, cần Bùi Thư Vũ đến tận nơi. Anh đành chuyển
hướng, đến quán mới biết là khách và ban nhạc xảy ra xung đột, Dư Dương không
dám quyết vì khách đó có chút tiền, sợ xử lý không ổn sẽ gây rắc rối cho anh, ai ngờ
Bùi Thư Vũ trực tiếp gọi quản lý đuổi thẳng người khách đó, còn cho vào danh sách
đen của quán.
Dư Dương và mấy người bọn họ đã lâu không gặp anh, đúng hôm trước Valentine,
các thành viên ban nhạc lại kéo anh uống vài ly, lúc rời đi đã hơn ba giờ.
Mưa phùn lất phất, đêm xuống nhiệt độ tụt mạnh, Bùi Thư Vũ hít mũi một cái, cả
người lạnh đến run, nhưng vẫn kiên quyết giữ thẳng vai lưng, cho đến khi bước vào
trong xe,
Anh ngay lập tức nhìn thấy đôi găng tay bị ném trên ghế phụ.
Không hiểu vì sao, trước khi khởi động xe, anh lại đeo nó vào.
Tới trường, Bùi Thư Vũ đỗ xe xong phải đi bộ một đoạn mới đến ký túc xá, trên xe
có ô nhưng anh lười mang, chỉ kéo mũ trùm lên, hai tay đút túi, đi thẳng trong màn
mưa.
Ngày Valentine, Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa đều là chó độc thân, ngủ một mạch
đến trưa, trước khi đi ăn gọi Bùi Thư Vũ một tiếng, anh không trả lời, hai người liền
đắn đo có nên gọi tiếp không, cuối cùng nhất trí giao nhiệm vụ khó nhằn này cho
Mạnh Dao.
Chẳng phải Mạnh Dao gọi điện cho anh là xong rồi sao?
Nhưng lúc này, Mạnh Dao đang cùng Lý Chu lang thang trong thư viện, căn bản
chưa từng đụng đến điện thoại, vì thế đã bỏ lỡ tin nhắn đó, đến khi kết thúc lịch trình
một ngày trở về ký túc xá, Bùi Thư Vũ đã sớm được đưa vào bệnh viện.