Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 24
Toang rồi.
Sau khi Từ Chính Hoa nói xong, trong đầu Mạnh Dao lập tức bật lên hai chữ đó. Bùi
Thư Vũ lại giận nữa rồi.
Mạnh Dao vội vàng chạy về, tay xách một túi hạt dẻ nóng, bọc kín nó trong quần áo,
vừa chạy vừa giữ cho không dính chút gió lạnh nào. Hạt dẻ vẫn còn bốc khói nghi
ngút, chỉ để giữ được hương vị trọn vẹn nhất cho Bùi Thư Vũ. Nhưng giờ người cậu
định tặng không có ở đây. Mạnh Dao nghĩ ngợi một lát rồi đành chia hạt dẻ cho Từ
Chính Hoa và Lương Vũ Phi.
“Thật ra không phải mua cho tụi này đúng không?”
Thấy có đồ ăn, Lương Vũ Phi cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cái giao diện game
màu mè kia, liếc mắt trêu chọc Mạnh Dao.
Về quan hệ giữa Mạnh Dao và Bùi Thư Vũ, Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa đều
hiểu rõ từ lâu. Ban đầu họ đều tưởng Mạnh Dao đang tìm cách lấy lòng Bùi Thư Vũ,
nhưng tiếp xúc lâu mới phát hiện ra, với cái tính thẳng như ruột ngựa của Mạnh Dao
thì chẳng biết lấy lòng là gì đâu. Còn vì sao trong ba người, Mạnh Dao chọn Bùi Thư
Vũ ư? Có lẽ cũng chỉ đơn giản là kiểu “vừa mắt nhau” như người ta vẫn hay nói,
giống như Lương Vũ Phi lần đầu gặp Từ Chính Hoa, ngay lập tức nhận ra mình với
cậu ta là cùng một kiểu người. Giờ ngày nào cũng chơi game cùng nhau, sáng thì
ngủ nướng, mấy tiết học nhàm chán thì trốn luôn – chẳng phải người đồng hành
chính là Từ Chính Hoa sao? Hắn ta thấy Từ Chính Hoa hợp mắt cũng như Mạnh
Dao thấy Bùi Thư Vũ thuận mắt thôi. Chỉ có điều chẳng hiểu rõ rốt cuộc Mạnh Dao
ưng Bùi Thư ở điểm nào.
“Ờ thì… giờ là của mấy cậu rồi.”
Mạnh Dao gãi đầu, bị vạch trần ngay trước mặt nên vẫn có chút chột dạ, đúng là
cậu chưa từng nghĩ đến việc mang về cho hai người kia.
“Hai cậu bị gì vậy? Thật hiếm có nha, gây chuyện à? Cậu không nhịn được à? Đại
thiếu gia mà giận lên thì phiền lắm đấy.” Lương Vũ Phi vừa cướp hạt dẻ đã bóc vỏ
từ tay Từ Chính Hoa bỏ vào miệng nhai ngon lành, vừa lơ đãng quay lại nhìn màn
hình, tiện miệng giảng đạo cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao thở dài một hơi, đôi mày cụp xuống, trông như một chú cún con mất tinh
thần:
“Không phải giận nhau, là cậu ấy nói sai trước… lần này tôi không nhường.”
Không nhường thì không nhường, nhưng cậu cũng đâu có cãi nhau gì!
Câu này Mạnh Dao không dám nói ra, vì nói rồi thì chắc chắn cũng không hợp lý.
Quả nhiên, Lương Vũ Phi vừa nghe đã phản bác:
“Cậu không nhường thì chẳng phải là cãi nhau rồi còn gì. Cậu ta sĩ diện lắm, chuyện
này ai cũng biết mà, mỗi mình cậu không biết à?”
“Còn là cậu nữa đó!”
“Là tôi?” Mạnh Dao không hiểu sao Lương Vũ Phi lại nhấn mạnh như vậy, “Tôi thì
sao?”
Lương Vũ Phi tròn mắt nhìn cậu, vừa nhổ miếng vỏ hạt dẻ chưa bóc kỹ, vừa ngửa
cổ ra sau uống một ngụm nước, sau khi uống xong còn đấm vào ngực vài cái. Cảm
giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng cuối cùng cũng biến mất: “Cậu là người thân nhất với
cậu ta mà! Cậu ta chắc chắn để ý cậu nhất chứ sao! Nếu đến cả bạn thân nhất cũng
không nể mặt, thì cậu ta không tức chết mới lạ!”
“Thật hả?” Mạnh Dao vẫn không hiểu nổi. Cậu chẳng thấy Bùi Thư Vũ để ý gì đến
mình cả, rõ ràng anh lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh, tính tình thì còn tệ hơn. Nói
vài câu là lại giận dỗi, chẳng biết cậu nói sai chỗ nào mà bị ngó lơ.
“Dĩ nhiên rồi! Cậu mau đi dỗ người ta đi, để tới mai là thành chuyện lớn đấy! Lúc đó
không ai đi ăn căn-tin với cậu nữa đâu!”
Nói xong, Lương Vũ Phi lại quay về màn hình chơi game mặc kệ Mạnh Dao ngồi
đằng sau vò đầu bứt tai khổ não. Cậu rất muốn phản bác rằng: bây giờ cậu hoàn
toàn có thể đi ăn một mình rồi. Lúc đầu rủ Bùi Thư Vũ đi ăn chỉ vì muốn tạo mối
quan hệ tốt trong ký túc xá, mà ăn chung là cách thuận tiện để gần gũi hơn thôi.
Chứ không có nghĩa là Mạnh Dao không thể sống nếu thiếu người ăn cùng.
Mạnh Dao tắm rửa xong xuôi và xử lý hết mọi chuyện rồi ngồi nghiêm túc trên
giường, chuẩn bị soạn một tin nhắn gửi cho Bùi Thư Vũ:
〈Bùi Thư Vũ, cậu đang ở đâu vậy?〉
〈Tôi mua cho cậu hạt dẻ rang đường, nhưng cậu không có ở đó nên tôi đành
chia cho Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa. Nếu cậu vẫn muốn ăn, mai tôi sẽ
mua lại cho cậu. Đừng giận nữa, được không? Găng tay nếu cậu không thích
thì không cần mang đâu, chắc là tôi làm chưa đẹp lắm… nhưng tôi cũng không
định đòi lại, chỉ là nghĩ nếu cậu không thích thì tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm. Dù
sao đây là lần đầu tiên tôi tự làm đồ thủ công tặng người khác, với tôi nó rất có
ý nghĩa.〉
〈Với lại, không phải tôi tiếc tiền với cậu đâu. Cậu thích gì thì cứ nói với tôi,
dưới 1.000 tôi đều có thể mua cho cậu. Cậu biết mà, tôi chưa bao giờ nói dối
cả. Nếu tôi biết cậu để ý đến giá tiền của quà tặng như vậy, thì lúc đầu tôi đã
chọn món 800 rồi. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, cậu quay lại rồi tụi mình
nói chuyện với nhau đàng hoàng được không?〉
Từng chữ đều chân thành, từng câu đều là lời thật lòng. Mạnh Dao không phải
người khéo léo, những gì cậu viết đều là cảm xúc thật. Thế nhưng, tình cảm được
gửi đi ấy lại như viên đá rơi xuống đáy biển, không một tiếng vọng cũng không một
hồi âm nào.
Bùi Thư Vũ biệt tăm ba ngày không đến trường.
Trong ba ngày đó, Mạnh Dao đều nhắn tin cho anh. Đêm đầu tiên còn cố gắng nói lý
lẽ, đến ngày thứ hai thì bắt đầu xuống nước năn nỉ.
〈Đừng giận nữa mà, tôi nghĩ lại rồi, hôm đó tôi bỏ đi không nói lời nào là tôi
sai. Cậu rộng lượng mà, đừng chấp nhặt với tôi, được không? Giận dỗi không
tốt cho sức khỏe đâu. Cậu cứ như vậy dễ bị bệnh lắm đó. Có chuyện gì mình
nói trực tiếp nha, không như vậy nữa đâu.〉
〈Cậu về đi, tôi sẽ viết giấy cam kết, sau này tôi sẽ không như thế nữa đâu.〉
Thực ra, Mạnh Dao định viết: “Sau này tôi sẽ luôn nhường cậu.”
Nhưng nghĩ lại, cậu sợ Bùi Thư Vũ sẽ bắt bẻ. Từ “nhường” rất dễ khiến Bùi Thư Vũ
hiểu lầm thành lỗi của mình, nên Mạnh Dao mới phải nhường. Mà Bùi Thư Vũ thì khi
nào thừa nhận mình sai? Nên Mạnh Dao quyết định sửa lại câu đó.
Thế nhưng, cho dù có suy nghĩ kỹ đến vậy, từng câu từng chữ đều cẩn trọng, thì
vẫn không nhận lại được bất kỳ hồi âm nào. Đến ngày thứ ba, Mạnh Dao – người
từng xem không ít phim Quỳnh Dao, đã bắt đầu tưởng tượng linh tinh: ”Lỡ Bùi Thư
Vũ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Cậu nghĩ, nếu ngày thứ tư Bùi Thư Vũ vẫn không về, cậu sẽ trốn tiết Thống kê buổi
sáng để đến căn nhà mà Bùi Thư Vũ từng đưa cậu về để tìm anh. May mắn thay,
cậu không cần phải trốn tiết Thống kê. Sáng sớm ngày thứ tư, Bùi Thư Vũ đã xuất
hiện ở cửa ký túc xá. Thậm chí ngay cả khi Mạnh Dao và những người khác còn
chưa thức dậy. Đó là nửa đêm về sáng, hơn bốn giờ, bầu trời vẫn nhuộm một màu
xanh lam đậm như mực, trên đường vắng tanh, chỉ có bóng dáng lác đác của mấy
cô chú lao công.
Hiếm khi thấy Bùi Thư Vũ nghĩ cho người khác như vậy. Anh mở cửa, đóng cửa đều
nhẹ nhàng, không làm phiền ai. Khi đi ngang qua giường Mạnh Dao còn dừng lại
một chút, sau đó mới cởi giày, chui vào chăn ngủ.
Người phát hiện ra Bùi Thư Vũ sớm nhất lại không phải là Mạnh Dao.
Tối qua chơi game uống nước quá nhiều, hơn năm giờ sáng Từ Chính Hoa buộc
phải đau khổ rời chăn ấm, leo từ giường tầng xuống chạy ra nhà vệ sinh ngoài hành
lang. Trong cơn ngái ngủ, lúc quay về bị gió lạnh ngoài hành lang thổi cho tỉnh táo
hơn một chút, mới trông thấy chiếc giường của Bùi Thư Vũ phồng lên một cục to. Có
hơi bất ngờ, nhưng cậu ta không dám lên tiếng, đánh thức Bùi Thư Vũ ngủ chẳng
khác nào tự chuốc họa vào thân. Không ai muốn chọc giận anh cả. Từ Chính Hoa
lặng lẽ trèo lên giường, động tác còn nhẹ nhàng hơn gấp mấy lần lúc leo xuống.
Mạnh Dao là người dậy sớm nhất. Khi phát hiện có người nằm trên giường Bùi Thư
Vũ, cậu thoáng ngỡ ngàng, rồi dần chuyển sang vui mừng, rồi lại hơi do dự.
Cậu muốn nói chuyện với Bùi Thư Vũ,nhưng lại biết người kia không thích bị đánh
thức. Với lại cậu cũng chẳng hiểu sao cuối tuần rồi mà Bùi Thư Vũ lại quay về ký túc
xá từ sớm như thế. Bình thường cuối tuần, anh hoặc về nhà, hoặc là đến quán bar
của mình.
Bùi Thư Vũ có một quán bar, kinh doanh cũng tốt – đây là thông tin mà Mạnh Dao
tình cờ được biết, và cũng là lần hiếm hoi được Bùi Thư Vũ cho biết.
Hôm ấy cũng là thứ Sáu, Mạnh Dao hỏi Bùi Thư Vũ kế hoạch ngày mai là gì, có phải
lại về nhà không. Lúc đó Bùi Thư Vũ không trả lời ngay, chỉ liếc cậu một cái rồi quay
đầu đi, ánh mắt không rõ đang nhìn nơi nào, vừa như đang suy nghĩ, lại giống như
thất thần. Một lúc sau, hai người đã đi được mười mấy hai chục mét, Bùi Thư Vũ
mới trả lời Mạnh Dao.
Anh nói: “Tôi có quán bar ở khu Thạch Cảnh Sơn, cậu có muốn đi cùng không?”
Như thể đoán trước được điều Mạnh Dao lo lắng, Bùi Thư Vũ hiếm hoi giải thích
thêm:
“Không phải kiểu bar ồn ào đâu. Không có người lạ lộn xộn, không có đèn nhấp
nháy, khá yên tĩnh. Chỉ là chỗ ngồi uống chút rượu, nghe nhạc, còn có nước trái cây
nữa. Có cả phòng riêng, muốn học hay đọc sách cũng được.”
Bùi Thư Vũ mà nói nhiều vậy đã là hiếm lắm rồi. Mạnh Dao nghe xong mới hoàn
hồn. Nếu không được giải thích trước, cậu chắc chắn sẽ nghĩ bar của anh cũng
giống mấy chỗ trên phim – đông đúc, hỗn loạn, đèn đỏ đèn xanh, DJ đinh tai nhức
óc, lỡ uống phải đồ bị đánh tráo thì tiêu.
Ai bảo Mạnh Dao chẳng có tí kinh nghiệm xã hội nào. Suốt mười tám năm trước,
cuộc sống của cậu gần như chỉ xoay quanh trường học và gia đình, làm sao mà biết
được thế giới giải trí cũng có nhiều loại khác nhau.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Bùi Thư Vũ vốn không phải người thích chỗ đông người, chắc
chắn sẽ không chịu nổi nơi nào quá ồn ào. Hơn nữa, nếu Bùi Thư Vũ mà tới những
chỗ đó… chắc nguy hiểm lắm. Anh đẹp trai thế kia, thể nào cũng bị người ta rủ rê
uống rượu.
Biết đâu… còn bị bỏ thuốc.
Quá nguy hiểm!
Mạnh Dao không biết rằng: cậu tưởng Bùi Thư Vũ ở bar sẽ rất được chú ý, nhưng
thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Anh đúng là đẹp trai thật, nhưng khi lạnh mặt thì
khiến người ta sợ chết khiếp, chẳng ai dám lại gần.
Tuy nhiên nếu là quán của anh, chắc cũng sẽ không có ai dám giở trò với ông chủ
đâu.
Đáng tiếc là, Mạnh Dao đã từ chối lời mời. Vì lúc đó quá trễ, cậu đã có lịch đi làm
thêm vào thứ Bảy. Mà Bùi Thư Vũ cũng chỉ nói như tiện miệng. Nếu là bình thường,
bị từ chối, Bùi Thư Vũ sẽ lập tức viện đủ thứ lý do để khiến cậu áy náy, rồi ép buộc
đến mức Mạnh Dao đành phải đồng ý.
Nhưng Mạnh Dao đâu biết, đây là lần đầu tiên cậu ấm Bùi chủ động mời người khác
đến quán bar của mình, kết quả lại bị từ chối. Sau khi về, Bùi Thư Vũ đã âm thầm
nguyền rủa Mạnh Dao cả trăm lần:
“Cái đồ nhà quê không biết điều, có biết bar của tôi phải đặt trước mới vào được
không hả?”
Suy đi tính lại, trước khi ra khỏi ký túc, Mạnh Dao vẫn quyết định không đánh thức
Bùi Thư Vũ. Cậu muốn để anh nghỉ ngơi cho tử tế. Dù sao cậu cũng không rõ anh
về từ lúc nào, giờ mà làm phiền thì thật bất lịch sự. Kết quả là, Mạnh Dao không hề
hay biết dưới lớp chăn kia, Bùi Thư Vũ đang sốt cao đến mức gương mặt đỏ bừng.