Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 23
Căn phòng trọ là do Ngô Trọng Khang giúp cậu tìm.
Nói ra cũng khéo, đây là nhà của một đàn anh năm cuối mà Ngô Trọng Khang quen
biết, nhưng anh ấy sắp tốt nghiệp, đã sớm sang đầu bên kia của Bắc Kinh thực tập
rồi. Tiền thuê căn hộ này đến tháng Sáu mới hết hạn, đàn anh lại không thiếu tiền,
lười qua lại hai đầu, thế là dứt khoát bỏ luôn chỗ này để chuyển sang một căn hộ
cao cấp gần công ty.
Trường học sau Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) mới khai giảng, Mạnh Dao lên
sớm, chủ yếu là để đi làm thêm. Vì ở nhà cũng chẳng có việc gì để làm, nhà mới thì
đã có anh cả trông coi nên cậu cũng chẳng giúp được gì. Mạnh Dương nhập học
sớm hơn cậu một chút, Mạnh Dao nghĩ thay vì lãng phí thời gian thì thà lên thành
phố kiếm thêm chút tiền, huống hồ vẫn còn trong kỳ nghỉ đông, nhân viên làm thời
vụ ít hơn, lương cũng cao hơn bình thường một chút.
Vì phải đi làm nên thời gian cậu có thể đan găng tay cho Bùi Thư Vũ chỉ còn lại buổi
tối trước khi ngủ. Cộng thêm việc phải xem trước bài cho học kỳ mới và đọc sách
ngoại khóa, Mạnh Dao phá lệ lần đầu tiên đảo lộn cả thời gian biểu chỉ vì đôi găng
tay này.
Cho đến trước ngày nhập học, Mạnh Dao vẫn duy trì việc mỗi đêm sau 1 giờ sáng
mới đi ngủ.
May mà Mạnh Dao vốn không phải dạng da quá trắng, nên khi Bùi Thư Vũ nhìn thấy
cậu cũng không phát hiện quầng thâm mắt đang ẩn sau lớp da.
Hôm đó khi vào học, Bùi Thư Vũ như thường lệ vẫn là người đến muộn nhất. Mạnh
Dao nhận ra là anh đã đổi khuyên tai sang màu xanh lam. Được tô điểm trên dái tai
trắng mịn, tựa như viên ngọc bích đắt giá nhất đang được tranh giành tại một buổi
đấu giá. Mạnh Dao không nhịn được nhìn thêm hai cái. Bùi Thư Vũ để ý thấy động
tác nhỏ ấy, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, trong lòng hớn hở vô cùng, còn tranh
thủ vuốt vuốt lại mái tóc vốn không hề rối, Mạnh Dao thì chẳng hiểu anh đang làm
trò gì.
“Cậu nhìn gì thế?” Bùi Thư Vũ cố tình hỏi.
Không ngờ bị phát hiện, Mạnh Dao ngoan ngoãn trả lời: “Cậu đổi khuyên tai rồi à?”
“Ừ, có vấn đề gì à?”
“Không, chỉ là nhìn đẹp lắm. Tôi thấy màu xanh rất hợp với cậu.”
“Ồ, thật á—” Bùi Thư Vũ cố tình kéo dài giọng, ra vẻ hào phóng hỏi: “Thấy cậu có vẻ
muốn sờ lắm ấy, có muốn thử không?”
“Hả?” Quá đột ngột. Mạnh Dao không kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cậu, Bùi Thư Vũ không hiểu sao lại nổi giận. Ý gì vậy
chứ? Chẳng phải cậu nên lập tức nói muốn sao? Sắc mạnh Bùi Thư Vũ lạnh tanh:
“Đùa thôi, ai cho cậu sờ tai tôi, cậu bị bệnh à?”
“…”, Mạnh Dao vốn đã định đưa tay, giờ lại âm thầm thu về, hơi tiếc nuối nói: “Được
thôi.”
Nhiệt độ tháng Giêng ở Bắc Kinh còn thấp hơn so với trước Tết.
Lần đầu tiên trong đời Bùi Thư Vũ nhận được một món quà không được gói trong
hộp quà lộng lẫy, thậm chí đến một cái túi đựng cũng chẳng có. Nhân lúc hai người
ăn tối xong, đang đi từ trường về ký túc xá, Mạnh Dao lấy từ trong chiếc ba lô xanh
than đã gần phai màu ra một đôi găng tay màu xám nhạt.
Ban đầu Bùi Thư Vũ không nghĩ đây là quà tặng, còn tưởng Mạnh Dao định tự mình
mang. Cho đến khi Mạnh Dao bảo anh đưa tay ra, anh mới chợt nhận ra đây chính
là món quà Mạnh Dao từng hứa sẽ tặng mình.
Mạnh Dao đặt găng tay lên tay anh, trong lòng ẩn chứa chút mong đợi, hy vọng Bùi
Thư Vũ sẽ thích món quà này. Nhưng khi cậu nhìn về phía anh, lại thấy Bùi Thư Vũ
đang lộ ra vẻ mặt rất khó tả.
Bùi Thư Vũ cầm găng tay, xoay tới xoay lui ngắm nghía, ánh mắt như đang đánh giá
món đồ tồi tàn chưa từng thấy. Mắt Mạnh Dao cũng dần tối sầm lại, tâm trạng tụt
dốc không phanh. Mất một lúc, Bùi Thư Vũ mới chấp nhận món quà “ba không” này
– không bao bì, không thương hiệu, không hình thức.
“Cậu không thích à?” Mạnh Dao lúc này mới chợt nhận ra món quà này có lẽ quá
mộc mạc, dù sao thì một cái áo khoác Bùi Thư Vũ tiện tay ném cho cậu cũng vượt
xa món quà mà cậu gọi là chuẩn bị kỹ lưỡng này. Nhưng Mạnh Dao tự thấy mình đã
rất có lòng, dù giá trị vật chất thì không thể so sánh được.
“Tôi nói vậy à?” Bùi Thư Vũ cụp mắt, nhìn xuống cậu, vẻ mặt thản nhiên, vẫn giữ
khuôn mặt lạnh tanh, khó đoán được tâm trạng đang vui hay buồn.
Không ai biết, thực ra anh vẫn còn giận vụ hôm trước Mạnh Dao không sờ tai anh.
“Không, nhưng tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng.”
“Thì có một chút.” Bùi Thư Vũ bĩu môi: “Đừng nói với tôi là đôi găng này 800 tệ đấy
nhé. Dù 800 không phải số tiền lớn, nhưng sờ vào thì chất liệu rõ ràng không đáng
tiền đến thế, đúng không? Cậu lấy cái này lừa tôi à?”
Từ “lừa” ấy thật quá khó nghe, Mạnh Dao có chút không thoải mái, nhưng càng
ngạc nhiên hơn khi thấy Bùi Thư Vũ thật sự để tâm đến con số 800 tệ đó.
Hôm đó, Bùi Thư Vũ hỏi cậu món quà đắt nhất có thể tặng là bao nhiêu. Cậu trả lời
là 800 tệ, tưởng anh chỉ hỏi chơi, ai ngờ người này lại thật sự ghi nhớ. Không chỉ
nhớ mà còn nhớ rõ đến thế. Chẳng lẽ lúc đó ý anh là thật sự muốn cậu tặng quà
800 tệ? Mạnh Dao không nghĩ nhiều như vậy, người Trung Quốc xưa nay vẫn
thường nói “của ít lòng nhiều”, cậu thấy món quà này rất hợp với câu đó. Dù sao
cũng đâu phải sinh nhật ai cậu cũng bỏ thời gian ra làm đồ thủ công, huống hồ còn
đặc biệt hy sinh thời gian học và ngủ của mình.
Mạnh Dao giải thích với anh: “Không phải, đây là tôi tự đan đấy. Sao tôi lại lừa cậu
được chứ? Quà này không đáng 800, nhưng len là tôi mua ở siêu thị trong trung tâm
thương mại. Chất lượng chắc không đến nỗi tệ, cũng hơn trăm tệ. Hơn nữa, tôi cũng
tốn không ít công sức. Nếu cậu không thích thì trả lại tôi cũng được, tôi sẽ đổi món
gì đó đắt hơn cho cậu. Tám trăm hay một nghìn tôi cũng không ngại chi đâu.”
Mạnh Dao vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Bùi Thư Vũ, ánh mắt đầy chân thành và
nghiêm túc nhưng cũng có thể cảm nhận được chút tức giận trong ánh mắt. Bùi Thư
Vũ mơ hồ cảm thấy mình lỡ lời, nhưng anh sẽ không thừa nhận mình sai. ”Chậc”,
anh khịt mũi, giọng nhẹ hơn và thiếu khí thế, vội vàng nhét găng tay vào túi áo măng
tô màu lạc đà, quay đầu đi chỗ khác, tự mình bỏ đi, “Tôi nói không thích bao giờ
sao? Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi hỏi một chút cũng không được à? Còn nữa, ai lại đi
lấy lại quà đã tặng người ta? Cậu mới là người vô lễ thì có.”
Tặng quà mà còn bị mắng một trận, Mạnh Dao đứng khựng lại phía sau. Nhìn bóng
lưng dài ấy, lần đầu tiên cậu thật sự nổi giận. Hình như cậu cũng từng nói anh là
người vô lễ, giờ lại bị anh kiếm cớ trả đũa, đúng là nhỏ mọn. Mạnh Dao hít sâu một
hơi, rất cứng rắn quay đầu bước ngược hướng anh.
Bùi Thư Vũ đi đằng trước, thực ra tai vẫn lắng nghe tiếng bước chân phía sau. Tuy
đường đến trường không ít người, nhưng sau gần nửa năm ở bên Mạnh Dao, anh
nhận ra ngay tiếng bước chân và dáng đi của cậu. Thế nên khi Mạnh Dao không
đuổi theo, anh biết ngay. Nhưng vì sĩ diện, làm sao anh chịu quay lại tìm người ta
chứ.
Thế nhưng càng nghĩ càng bực, Mạnh Dao mà dám lạnh nhạt với anh. Bùi Thư Vũ
từ bé đến lớn chưa từng bị ai đối xử như vậy. Anh quyết định, chuyện này Mạnh
Dao mà không xin lỗi tử tế thì đừng hòng anh bỏ qua.
Về đến ký túc xá, Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa đang từ phòng vệ sinh quay về.
Hai người này rất ít ăn cơm ở căn-tin. Mỗi ngày sau tiết học, họ đều chạy về phòng
ngay, rồi mới ra cửa sau lấy đồ ăn đặt sẵn trong giờ học, hoặc chen đến khu phố
thương mại cũng chẳng ngon lành hơn là bao.
Bùi Thư Vũ và Mạnh Dao cứ như hình với bóng, không có Mạnh Dao thì chắc chắn
anh sẽ không bước vào căn-tin. Việc hôm nay sau bữa tối chỉ có mình Bùi Thư Vũ
về khiến cả hai người rất bất ngờ, nhưng vì sắc mặt Bùi Thư Vũ quá khó coi nên cả
hai chỉ liếc nhau một cái rồi ngầm tránh né chủ đề này.
Buổi tối không có tiết học, Mạnh Dao ra ngoài dạy kèm từ sớm. Đây là lần đầu tiên
sau Tết, nên đến sớm vẫn tốt hơn. Ngày mai là cuối tuần, trước đó cô Vương đã trả
thêm tiền lương cho cậu, Mạnh Dao áy náy mãi. Cậu suy nghĩ rất lâu xem nên trả lại
tiền như thế nào. Cuối cùng, cậu mới quyết định dẫn Lý Chu ra ngoài đi dạo để coi
như đền đáp.
Lý Chu đầu óc rất thông minh, Mạnh Dao thấy mình không giúp được gì nhiều về
mặt học tập. Kết quả trên giấy không nói lên điều gì, Lý Chu chỉ là không thích đạt
điểm cao mà thôi. Vấn đề giao tiếp cũng không phải bẩm sinh. Cô Vương từng nói
với cậu rằng tình trạng kháng giao tiếp của Lý Chu là sau năm lớp 5 mới xuất hiện.
Mạnh Dao không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể là gì, cậu cũng sẽ
không nhắc đến. Lật lại vết thương lòng là điều rất tàn nhẫn với người trong cuộc,
mà cậu và Lý Chu cũng chưa thân đến mức đó.
Chỉ là không biết Lý Chu có chịu ra ngoài không.
Đến nhà Lý Chu, cô Vương vô cùng niềm nở, lại tiếp đãi cậu một bữa ăn nữa. Trái
cây cắt miếng cứ được đưa vào phòng liên tục, Mạnh Dao không rõ mình đến làm
việc hay đi ăn buffet nữa.
Cô Vương kể, từ khi Mạnh Dao về quê ăn Tết, trạng thái của Lý Chu đã xấu đi. Cậu
bé gần như không ra khỏi nhà, Tết cũng không chịu ra ngoài, bố cậu dỗ mãi mới
chịu ngồi xuống ăn cùng bữa cơm.
Mạnh Dao không nhận ra những thay đổi đó, vì trước mặt cậu, Lý Chu cư xử chẳng
khác gì trước Tết, thậm chí còn tốt hơn. Thế nên cậu thử nói kế hoạch của mình.
Ngày mai là thứ 7 nếu được, cậu muốn Lý Chu cho cậu cơ hội dẫn cậu ấy ra ngoài
một chuyến.
Cậu hỏi ý cô Vương trước, thấy cô không phản đối mới hỏi Lý Chu. Quả nhiên, dù
như cô Vương nói, hiện tại người thân nhất với Lý Chu chính là cậu, nhưng Lý Chu
cũng không lập tức đồng ý lời mời của cậu.
“Chúng ta đi thư viện nhé, ở đó không nhiều người, cũng không ồn. Em thích đọc
sách đúng không, mình đến đó yên tĩnh đọc sách. Nếu em thấy không quen thì anh
lập tức đưa em về, được không?”
Mạnh Dao rất kiên nhẫn. Ban đầu Lý Chu mặt đầy khó xử, hàng lông mày thanh tú
nhíu lại, trông rất rối rắm. Khoảng 5, 8 phút sau, Mạnh Dao cũng định từ bỏ vì cậu
không muốn ép buộc người khác. Không phải nỗi sợ nào cũng có thể đối mặt trực
tiếp. Lý Chu không muốn thì không cần miễn cưỡng, làm thế là sai trái, và cậu cũng
không muốn thành người như thế.
Nhưng ngay trước khi Mạnh Dao định nói “Thôi vậy”, Lý Chu đã gật đầu đồng ý.
Mạnh Dao rất phấn khích, liên tục xác nhận Lý Chu có thật sự muốn ra ngoài hay
không, nếu chỉ vì nghĩ cho cậu mà miễn cưỡng đồng ý thì Mạnh Dao sẽ không chấp
nhận.
May thay, Lý Chu thật sự muốn thử ra ngoài với cậu. Đôi mắt trong veo không gợn
chút tạp niệm nào đầy nghiêm túc nhìn cậu. Lý Chu hơi nheo mắt, nghiêng đầu, mỉm
cười với cậu: “Em không sợ. Anh Mạnh Dao sẽ bảo vệ em mà, đúng không?”
“Tất nhiên rồi!”
Mạnh Dao đập ngực cam đoan với Lý Chu. Dù chưa đi mà trong lòng cậu đã trỗi dậy
một tinh thần trách nhiệm mãnh liệt. Mặc dù Lý Chu nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng Mạnh
Dao trông không lớn hơn nhiều, và ngay cả chiều cao cũng không bằng. Lý Chu cao
gần 1,8 mét, còn Mạnh Dao chỉ mới chưa đến 1,75 mét.
Mạnh Dao là kiểu dễ quên và cũng không có tính khí xấu. Vì Lý Chu mà chuyện tặng
quà cho Bùi Thư Vũ rồi bị mắng ngược một trận cậu cũng đã quên sạch sẽ. Trên
đường về còn tiện mua một túi hạt dẻ nóng mới ra lò, tốn mất 15 tệ.
Giá cả ở Bắc Kinh đúng là rất cao. Ở quê cậu thì nhiều nhất cũng chỉ 8 đến 10 tệ là
cùng, đắt hơn thì bán không được, lại còn nặng tay nữa. Không như ở đây, 15 tệ mà
trong túi chỉ có vài hạt đếm trên hai đầu ngón tay.
Nếu là mua cho bản thân thì chắc chắn Mạnh Dao sẽ không nỡ. Cậu mua vì Bùi
Thư Vũ thích ăn.
Bùi Thư Vũ là người rất kén ăn, dù ăn không nhiều nhưng yêu cầu cực cao, chua
ngọt đắng cay đều không thích. Quá chua, quá ngọt, quá đắng, quá cay, quá mặn,
quá nhạt, đều không được. Cái gì cũng phải đúng “chuẩn”. Ngoài trừ món do dì giúp
việc riêng ở nhà làm, Bùi Thư Vũ rất hiếm khi hài lòng với đồ ăn bên ngoài. Đến cả
đồ ăn vặt, anh cũng chẳng thích được mấy món.
Bởi vì đồ ăn vặt thường vị rất nặng, hoặc rất cay hoặc rất ngọt. Sau nửa năm ở
chung, món duy nhất Mạnh Dao từng thấy anh không phàn nàn là món hạt dẻ rang
đường tiệm Vương Ký ở cổng phía đông trường học.
Hạt dẻ tươi, thơm bùi dẻo ngọt, mùa đông cắn một miếng nóng hổi là cả người ấm
lên. Điểm trừ duy nhất là phải bóc vỏ và dễ dính vào tay. Bùi Thư Vũ không bao giờ
chủ động mua mấy món này ở ngoài. Có lần Mạnh Dao vì thèm quá, đứng xa cũng
ngửi thấy mùi thơm, chưa hỏi giá đã mua, lúc trả tiền cậu suýt nữa đau lòng đến
chết.
Lúc đó Bùi Thư Vũ ở ngay bên cạnh, thấy bộ dạng tiết kiệm của cậu thì cười không
nhịn được. Mạnh Dao thì không xấu hổ gì, dù sao Bùi Thư Vũ cũng giàu có, trong
mắt anh mình chỉ là một thằng nhóc nhà nghèo nên cần gì phải giả vờ.
Dù bị cười nhạo, Mạnh Dao vẫn chia hạt đầu tiên cho anh. Bùi Thư Vũ nhìn một cái,
nói: “Phiền chết, tôi không ăn đâu.” Làm Mạnh Dao đang định lấy hạt thứ hai thì
nghẹn họng. Nhưng rồi cậu lặng lẽ bóc vỏ hạt dẻ trong tay rồi đưa cho anh.
Thế là cả túi hạt dẻ được hai người chia nhau ăn hết, từ đó Mạnh Dao nhớ kỹ sở
thích này của Bùi Thư Vũ. Vì quá hiếm thấy, trước đây anh cũng từng chia sẻ đồ ăn
vặt với Mạnh Dao, nhưng anh thường chỉ ăn một hai miếng là chán. Dù Bùi Thư Vũ
không nói ra, Mạnh Dao cũng hiểu, món hạt dẻ này đúng là hợp khẩu vị anh.
Khi cậu trở về đến ký túc thì đã gần mười giờ, Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa vẫn
đang ngồi dưới lầu chơi game, chỗ của Bùi Thư Vũ thì trống không. Mạnh Dao ngó
lên giường, cũng không thấy bóng dáng. Hỏi Lương Vũ Phi, hắn lại không nghe
thấy. Từ Chính Hoa tháo tai nghe ra nói Bùi Thư Vũ đi từ sớm rồi, còn hỏi Mạnh Dao
hai người hôm nay có chuyện gì vậy, nhìn Bùi Thư Vũ tâm trạng không tốt lắm.
“Cậu ấy về ký túc xá chưa được mấy phút thì đã đi luôn. Hỏi thì bảo tối nay không
về. Chắc là có việc gì đó.”