Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 22
“Cậu chưa ngủ à? Hôm nay làm gì vậy? Pháo hoa tôi chụp đúng là không đẹp thật,
tôi thấy bình luận của cậu rồi, chắc là cậu chụp ảnh giỏi lắm. Sau này nếu có thời
gian, cậu có thể dạy tôi một chút không?”
Mạnh Dao nói câu này hoàn toàn với thái độ nghiêm túc muốn học hỏi. Nếu không,
mỗi lần chụp ảnh cho Mạnh Dương, cậu đều không chụp được ảnh nào đẹp cả.
Mạnh Dương sẽ lại không vui, khiến Mạnh Dao cũng thấy áy náy. Cậu cũng muốn
thấy em gái đăng mấy status khen ngợi anh trai cơ mà. Tiếc là cậu thật sự không có
năng khiếu và kỹ thuật, đành đặt hy vọng vào sự cần cù của mình.
Rõ ràng là Bùi Thư Vũ đã thấy tin nhắn, vậy mà không trả lời cậu ngay. Không biết
anh nghĩ gì mà lại phải thoát ra làm chuyện khác trước. Một lúc sau anh mới chậm
rãi gõ chữ – thật ra cũng chỉ trễ có hai ba phút thôi… nhưng trong lòng anh đang
nghĩ, Mạnh Dao học chụp ảnh làm gì? Con trai bình thường có ai để ý mấy chuyện
này đâu, chụp đại một tấm là xong. Nhất là kiểu trai quê như Mạnh Dao, chẳng có tí
tế bào nghệ thuật nào, thì chẳng có lý do gì để học cả.
Trừ khi cậu muốn tìm cớ tiếp cận anh nhiều hơn, nói học chụp ảnh chỉ là cái cớ thôi.
Nếu không, Bùi Thư Vũ nghĩ mãi cũng không ra lý do thứ hai.
“Còn chưa ngủ chứ sao, mới mấy giờ đâu. Chỉ có heo mới ngủ suốt ngày thôi.”
“Muốn tôi dạy cậu chụp ảnh á? Có lợi gì không? Có người nào đó ngay cả sinh nhật
người ta cũng chẳng buồn chúc lấy một câu, nhận được quà rồi thì lặng lẽ biến mất,
không có tí tinh thần đạo nghĩa gì luôn.”
Mạnh Dao nhận được tin nhắn liền nghiêm túc nhớ lại xem bốn hôm trước mình có
chúc sinh nhật Bùi Thư Vũ không. Nửa phút sau… hình như thật sự chưa chúc.
Mạnh Dao vừa cảm thấy áy náy vừa thấy khó hiểu, người như Bùi Thư Vũ có vẻ
chẳng thiếu một câu chúc mừng sinh nhật, tại sao chuyện trôi qua mấy hôm rồi còn
lôi ra nói mãi? Cậu không tranh luận mà chỉ gửi lại một tin nhắn hơi muộn: “Chúc
mừng sinh nhật, chúc cậu tuổi mới bình an.”
Tưởng thế là xong, ai ngờ hành động tiếp theo của Bùi Thư Vũ khiến Mạnh Dao
hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Bùi Thư Vũ gọi điện thoại trực tiếp đến.
Mạnh Dao vốn không phải người hay để điện thoại ở chế độ im lặng, cùng lắm chỉ
chỉnh sang chế độ rung khi đang ngủ trưa trong ký túc hoặc lúc lên lớp. Cậu sợ lỡ
mất cuộc gọi nào đó, dù thực tế chẳng có bao nhiêu người gọi cho cậu.
Thứ nhất, cậu không đặt đồ ăn ngoài, nên shipper sẽ không gọi đến.
Thứ hai, cậu rất ít khi mua hàng online.
Chuyện này cũng có nguyên do cả. Trước đó, Mạnh Dao từng vì ham rẻ mà ăn quả
đắng. Để tiết kiệm tiền, cậu từng hào hứng đặt hàng loạt đồ dùng lặt vặt giá rẻ trên
một app màu cam. Kết quả là cậu phát hiện ra đồ vừa rẻ vừa dùng tốt chỉ là một xác
suất nhỏ. Những món đồ cậu mua, không có ngoại lệ nào, toàn là đồ bỏ đi, có món
thậm chí đã hết hạn hai ba lần rồi. Chất lượng thì miễn bàn ví dụ như móc dán
không treo nổi đồ, băng keo thì không dính, dép thì vừa trơn vừa bốc mùi, móc áo
thì méo mó, son dưỡng thì khô queo, áo lót thì nhăn nhúm còn nồng nặc mùi nhựa…
Sau lần ấy, Mạnh Dao quyết định không bao giờ mua mấy thứ không thể nhìn tận
mắt sờ tận tay nữa.
Nói chung, điện thoại của Mạnh Dao nếu không để im lặng thì cũng chẳng ai gọi tới.
Người nhà thì càng không, thi thoảng chỉ có ông chủ chỗ làm thêm gọi đến để xác
nhận ca làm.
Tiếng chuông cuộc gọi WeChat vang lên trong chăn không hề báo trước, khiến tim
Mạnh Dao cũng đập loạn theo. Đừng nghĩ gì nhiều, thật sự chỉ là cậu bị giật mình
thôi.
Nghĩ tới việc bên cạnh còn có anh trai, Mạnh Dao do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết
định tắt máy.
Bùi Thư Vũ nhìn màn hình hiện dòng chữ [Cuộc gọi bị từ chối], thoáng sững người,
rồi kinh ngạc, cuối cùng là lửa giận bốc lên.
Mạnh Dao dám tắt máy anh?
Tại sao Mạnh Dao lại tắt máy?
Cũng may, chưa đầy một phút sau, Mạnh Dao đã gọi lại.
Tuy nhiên Bùi Thư Vũ lại không bắt máy, còn cố tình học theo y chang kiểu Mạnh
Dao, để chuông đổ vài hồi rồi thẳng tay bấm từ chối.
Vì không muốn làm phiền anh trai, Mạnh Dao chui ra khỏi chăn, ra sân gọi lại cho
anh. Trời đang giữa mùa đông, ai mà không muốn cuộn trong chăn ấm chứ? Nhưng
cậu vẫn chịu lạnh, vừa bị tắt máy là lập tức gọi lại ngay. Ai ngờ Bùi Thư Vũ lại không
nghe máy. Mạnh Dao cũng không cố gọi thêm nữa. Trước tiên, cậu nghĩ có thể Bùi
Thư Vũ đang bất tiện nên mới không bắt máy, vì vậy cũng không gọi sang số phụ,
chỉ nhắn một tin hỏi bên cạnh anh có người không. Nếu thật sự bất tiện, cậu sẽ
không tiếp tục gọi nữa.
Mạnh Dao căn bản không thể nghĩ ra chuyện gì lại không gõ chữ nói được mà nhất
định phải gọi thoại, nên Bùi Thư Vũ đành phải gọi lại cho cậu.
Cuộc gọi thứ hai đến khi Mạnh Dao vừa định quay về phòng.
Lúc này cậu mới nhận ra Bùi Thư Vũ không biết đã đổi avatar từ lúc nào. Trước đây
là ảnh biển sâu màu lam đậm, Mạnh Dao còn khá thích – lạnh lùng, khó đoán, rất
giống khí chất của anh. Giờ lại đổi thành avatar hoạt hình trắng đen, nhân vật trên
hình lộ rõ vẻ giận dữ, như thể Mạnh Dao mà không nghe điện thoại thì sẽ bị bẻ cổ
vậy.
Không còn cách nào khác, Mạnh Dao đành vừa run vừa đi thêm mấy bước ra giữa
sân, hứng gió lạnh để nghe điện thoại.
“Alo,” Mạnh Dao lên tiếng trước, giọng nghi hoặc gọi tên, “Bùi Thư Vũ?”
Đầu dây bên kia im lặng, Mạnh Dao đành hỏi tiếp, vì cậu muốn quay lại chăn sớm
một chút. Trên người cậu lúc này chỉ có mỗi cái áo ngủ mỏng cộc tay.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không? Sao lại gọi điện làm gì?”
“Vừa rồi sao cậu tắt máy?” Bùi Thư Vũ kìm nén giọng, Mạnh Dao không nghe ra
được chút tức giận nào.
Gió lạnh làm Mạnh Dao nổi hết da gà, hai chân đứng không yên, liên tục xoa tay tự
tạo nhiệt, “Lúc đó không tiện mà, tôi ngủ cùng phòng với anh trai, cậu gọi đột ngột
như vậy, tôi sợ làm phiền anh ấy.”
“Cậu ngủ với anh trai á?!” Bùi Thư Vũ lập tức hét lên, ngữ khí đầy kinh ngạc, cứ như
nghe chuyện hoang đường lắm vậy. “Lớn đầu rồi mà còn ngủ chung? Bệnh à?”
“Gì cơ?” Mạnh Dao không thích Bùi Thư Vũ nói như vậy, “Cậu nói chuyện cho tử tế
một chút được không, đừng cứ mở miệng ra là ‘bệnh’. Ý tôi là ngủ chung phòng,
không phải chung giường.”
“Ồ…” Câu này khiến Bùi Thư Vũ dịu lại một chút, nhưng vẫn thấy kỳ lạ, “Tại sao
phải ở chung phòng với anh cậu? Hai người thân nhau vậy à? Hay là cậu mắc bệnh
‘luyến huynh’? Hay đừng nói là cậu sợ ngủ một mình đấy nhé?”
Câu hỏi của Bùi Thư Vũ giống hệt kiểu ‘không có cơm ăn thì sao không ăn thịt’. Thật
sự khiến người ta không tưởng tượng nổi, làm sao lại có người đến từng tuổi này rồi
mà vẫn không có phòng riêng? Anh lớn lên trong một hoàn cảnh khác biệt hoàn
toàn, nên đương nhiên cho rằng việc có phòng riêng là điều hiển nhiên. Nếu đến tận
khi học đại học mà vẫn không có, thì rốt cuộc là nghèo đến mức nào? Cha mẹ kiểu
gì mà lại không lo nổi một căn phòng cho con? Nghĩ tới đây, Bùi Thư Vũ bất giác
nảy sinh chút khinh thường đối với cha mẹ của Mạnh Dao, những người mà anh
còn chưa từng gặp mặt.
“Luyến huynh gì cơ…” Mạnh Dao chẳng hiểu cái cụm từ kia là gì, chỉ đơn giản giải
thích là nhà đang xây mới, tạm thời mới phải ở chung, trước đây không phải vậy.
Bùi Thư Vũ nghe xong sắc mặt mới hơi dịu lại.
Sau đó anh chuyển về chủ đề chính, giọng điệu kiêu kỳ, như thể Mạnh Dao thực sự
đã mắc lỗi, còn anh thì đang rộng lượng cho cậu cơ hội sửa sai.
“Không phải cậu còn nợ tôi một lời chúc mừng sao? Cho cậu cơ hội bù lại đấy, giờ
nói đi.”
“….” Dù có ngốc đến đâu, Mạnh Dao lúc này cũng hiểu ra rằng cái cuộc gọi này
chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là để nghe một câu chúc mừng sinh nhật.
Thôi thì, dù sao cũng là lỗi của cậu. Dù suy nghĩ thế có hơi kỳ, nhưng trong mắt
Mạnh Dao, hành động của Bùi Thư Vũ chẳng khác gì một đứa trẻ vừa được điểm
cao, chạy về nhà đòi người lớn khen ngợi và động viên cả.
“Chúc mừng sinh nhật, Bùi Thư Vũ.” Gió quá to, Mạnh Dao sợ anh nghe không rõ,
còn lấy tay che phần mic phía dưới điện thoại lại cho chắc.
“Ừm,” mặc dù tín hiệu có hơi nhiễu, Bùi Thư Vũ vẫn nghe được đúng điều mình
muốn, còn khịt mũi tỏ vẻ vui vẻ, “Còn gì nữa không?”
“Cái gì?” Mạnh Dao không hiểu ý anh, tưởng anh thấy lời chúc mừng sinh nhật như
vậy hơi đơn điệu, muốn nghe thêm gì đó. Nhưng khổ nỗi vốn từ của Mạnh Dao thật
sự hạn hẹp, điểm văn thì luôn lẹt đẹt, chẳng biết nói lời nào hay ho. Sau một hồi cân
nhắc, cậu thành thật chúc:
“Mỗi ngày đều vui vẻ, mọi chuyện đều như ý.”
“…Tôi muốn nghe cái đó chắc? Còn mỗi ngày vui vẻ, câu chúc quê mùa vậy mà cậu
cũng nói ra được. Cậu quên hôm nay là ngày gì à? Cái đầu cậu đựng gì vậy, kiểu
này mà cũng thi đậu đại học, chẳng lẽ là do ông bà tổ tiên phù hộ à?”
“Cậu không thể nói tôi như thế được, tôi đương nhiên là dựa vào nỗ lực và trí thông
minh của mình để thi đỗ!” Đây là điểm mẫn cảm của Mạnh Dao, Bùi Thư Vũ rõ ràng
biết điều đó, vậy mà cứ cố tình lấy ra để chọc giận cậu. Mạnh Dao xưa nay nói
chuyện đều có lý lẽ, nếu thấy đối phương nói không đúng, nhất định sẽ tranh luận
cho ra nhẽ.
“Lần sau đừng nói vậy nữa, nếu còn nói như thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
“Ồ? Oa… đáng sợ vậy à?” Bùi Thư Vũ chẳng những không bị lay động chút nào, còn
bật cười khẽ một tiếng, giọng đầy tinh quái: “Cậu mà giận thì tôi sẽ không dạy cậu
chụp ảnh đâu đó.”
“…Cái gì chứ,” Giọng điệu thật đáng ghét, sao lại lươn lẹo đến vậy, anh nghĩ ngay
được chuyện lấy việc dạy chụp ảnh ra ‘đe dọa’ cậu. Nhưng khổ nỗi, Mạnh Dao lại
chẳng có cách gì đối phó với anh, thậm chí còn bất lực đến mức cảm thấy… giọng
nói của Bùi Thư Vũ qua điện thoại hình như còn dễ nghe hơn.
“Chúc mừng năm mới, chúc Tết vui vẻ, Bùi Thư Vũ.”
Mạnh Dao dứt khoát chúc luôn cả hai dịp lễ, để Bùi Thư Vũ khỏi bắt bẻ nữa. May
sao, lần này Bùi Thư Vũ coi như đã “chơi đùa” đủ, không tiếp tục vặn vẹo câu chữ
mà làm khó cậu, nghe được điều muốn nghe xong, rất nhanh liền cúp máy. Trước
khi ngắt kết nối, anh còn không quên nhắc Mạnh Dao về món quà sinh nhật vẫn còn
đang thiếu.
Mạnh Dao không quên.
Nhưng món quà sinh nhật này thực sự có phần khó xử.
Mạnh Dao sống ở vùng núi sâu, việc đi lại không dễ dàng, lại đúng dịp lễ Tết khiến
dịch vụ chuyển phát cũng tạm ngừng, ngay cả vật liệu cần thiết để làm món quà
cũng khó mà chuẩn bị. Nhưng lời đã nói ra, Mạnh Dao đương nhiên không phải kiểu
người nói mà không làm. Ngay mùng 5 Tết, Mạnh Dao đã mua vé tàu từ sớm, ngồi
toa cứng lôi ra cuộn len mới mua ở thị trấn, bắt đầu đan từng mũi.
Cậu định đan tặng Bùi Thư Vũ một đôi găng tay.
Lý do là vì Bùi Thư Vũ sợ lạnh, nhưng hình như lại chẳng mấy thích dùng đồ giữ
ấm, toàn mặc những thứ mà trong mắt Mạnh Dao chẳng có tí tác dụng gì. Dù cậu
không biết rằng những chiếc áo khoác trông có vẻ mỏng manh kia thực ra còn ấm
hơn cả chiếc áo bông cậu mặc mấy năm liền. Nhưng Bùi Thư Vũ lại không thích
mặc đồ bó sát, khiến gió lùa tứ phía, dù đồ có giữ ấm cách mấy cũng không ăn thua.
Hậu quả là cả mùa đông, tay chân Bùi Thư Vũ đều lạnh cóng.
Đeo găng tay thì có gì mà xấu? Mạnh Dao không hiểu nổi.
Một chàng trai thô kệch như cậu, từ nhỏ chưa từng động vào kim chỉ, video hướng
dẫn là tìm trên một trang web “màu hồng”, xem thì tưởng đơn giản, nhưng khi bắt
tay vào mới phát hiện bản thân quá xem nhẹ việc này.
Chỉ riêng phần bắt đầu mà cậu phải tháo ra làm lại hơn chục lần, đến khi làm xong
thì sợi len đã bị mài đến xù cả lên. Mạnh Dao nghĩ, nếu tặng thứ này cho Bùi Thư
Vũ, chắc chắn anh sẽ không ngần ngại mà vứt thẳng vào thùng rác. Thế là cậu đành
phải bắt đầu lại từ đầu, tiếc rẻ vứt cả một cuộn len, rồi vừa xem video vừa làm lại,
quyết tâm không lãng phí công sức nữa.
Gập ghềnh mãi mới khởi động được, đến khi tàu đi được một phần ba chặng
đường, Mạnh Dao mới xong được một phần năm, suốt quãng đường còn bị mấy
bác lớn tuổi vây xem. Có bác còn khen cậu là trai trẻ đảm đang, hỏi có phải đan
xong để tặng bạn gái không. Mạnh Dao thật thà, lắc đầu lia lịa bảo không phải, chỉ là
món quà tặng bạn cùng phòng thôi, làm gì có bạn gái. Cậu mãi cúi đầu tập trung,
không để ý rằng sau khi trả lời, ánh mắt của các bác đều trở nên là lạ, miệng mấp
máy như muốn nói gì mà lại không dám. Có bác không cam tâm còn bảo, con trai trẻ
tuổi mà không chịu sống cho đàng hoàng, ai đời lại tặng bạn cùng phòng thứ thế
này. Có bạn gái thì nên dũng cảm nhận đi, có gì mà phải giấu. Hay là cậu đằng sau
còn giấu thêm ai khác nữa?
Ông bác này tuy đã lớn tuổi nhưng trí tưởng tượng còn phong phú hơn cả bà bác
mê tiểu thuyết Quỳnh Dao. Mạnh Dao nghe mà sợ hết hồn, bạn gái còn chưa có thì
lấy đâu ra người thứ ba? Càng giải thích thì mặt cậu càng đỏ, các bác liền đồng loạt
“ngầm hiểu” rằng cậu đang xấu hổ, rõ ràng là đan cho bạn gái, bạn cùng phòng chỉ
là cái cớ thôi.
Có một bác gái nhiệt tình đến mức trực tiếp hướng dẫn thao tác “thần sầu”, chỉ ra
mấy điểm sai trong cách cậu cầm kim, còn dạy luôn cách phối hợp hai tay sao cho
nhuần nhuyễn. Nhờ đó mà tiến độ của Mạnh Dao tăng rõ rệt. Đến khi tàu rầm rập
tiến vào ngoại thành Bắc Kinh, Mạnh Dao đã hoàn thành xong sản phẩm thủ công
đầu tiên trong đời mình.
Ký túc xá chưa mở cửa, Mạnh Dao đến căn phòng thuê trọ cất hành lý, việc đầu tiên
làm sau khi về Bắc Kinh là ghé qua siêu thị nơi mình làm thêm, mua một cuộn len
mới có giá hơn trăm tệ. Còn đôi găng tay đan trên tàu, cậu quyết định giữ lại cho
mình.
Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là thấy đồ rẻ thì không đủ giữ ấm, cũng chẳng
xứng đáng để tặng cho Bùi Thư Vũ. Dù gì thì ngoài việc hay nói chuyện khó nghe ra,
Bùi Thư Vũ cũng đã giúp cậu rất nhiều.
Cực kỳ nhiều là đằng khác. Dù Bùi Thư Vũ nghĩ rằng Mạnh Dao chẳng hay biết gì,
nhưng thật ra cậu đều ghi nhớ trong lòng – bộ quần áo cũ anh để lại, mỗi lần quẹt
thẻ trong căn-tin, dẫn cậu đi trải nghiệm đủ thứ mới mẻ, hay những lời nói hơi khó
nghe nhưng hữu ích… Ban đầu Mạnh Dao chỉ biết bật tắt máy tính, tổ hợp phím chỉ
biết mỗi Ctrl + C và Ctrl + V, nếu không có Bùi Thư Vũ chỉ dẫn, ngay cả bài thuyết
trình nhóm cậu cũng chẳng biết làm từ đâu.
Mạnh Dao là kiểu người biết ơn và luôn muốn báo đáp, chỉ là phản ứng hơi chậm
một chút mà thôi.