Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 21
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Mạnh Dao về quê.
Ra khỏi ga tàu, cậu phải bắt xe buýt trước, sau đó chuyển sang xe khách để về bến
xe của thị trấn. Đến được bến xe, Mạnh Dao mở điện thoại ra, phát hiện lúc này đã
là một giờ chiều từ lâu, cậu lại phải đợi thêm gần nửa tiếng nữa, lúc đó Mạnh Khánh
Trung mới lái chiếc xe máy cũ kĩ kêu ầm ầm đến đón.
Lúc đi, Mạnh Dao chỉ mang theo một ba lô, một túi hành lý và một cái túi da rắn dẹp,
toàn là những vật dụng sinh hoạt cũ kỹ. Vậy mà lúc quay về, cậu lại xách theo một
đống đồ đắt tiền, hoàn toàn ngược lại với các bạn học khác.
Trong đống đồ ấy, có đồ sinh hoạt mua cho gia đình, có thuốc bổ cho Mạnh Khánh
Trung, Hồ Lan và ông bà nội, có quần áo và đồ dùng học tập cho em gái, còn có đặc
sản Bắc Kinh và đồ Tết.
Chỗ ngồi trên xe máy có hạn, Mạnh Dao chỉ có thể xách tay từng thứ một, trải qua
đoạn đường xóc nảy dài đằng đẵng, tay gần như rút cả gân mới về được tới nhà
trước khi mặt trời lặn.
Xe máy của ba cậu có tiếng động cơ rất đặc trưng, nhưng khi cậu đến cổng, người
ra đón chỉ có Mạnh Dương. Mạnh Dương vẫn như mọi khi, chỉ là tóc cắt ngắn đi một
chút, không biết có phải do yêu cầu của trường không. Mạnh Dao thường nghe em
gái than phiền về những quy định vô lý của trường, thời cậu đi học cũng vậy, nhưng
hồi đó cậu không thấy gì kỳ quặc. Giờ nghe em gái than thở, cậu lại cảm thấy những
quy định của trường thật nực cười.
Cô bé mặc quần thể dục của trường và áo khoác cũ, lộc cộc chạy ra ngoài, câu đầu
tiên là: “Em đợi anh lâu lắm rồi.”, câu thứ hai liền là: “Quà của em đâu, anh đừng nói
là quên rồi nha?”
Mạnh Dao vỗ vào ba lô, nói: “Ở trong túi đấy, anh không quên đâu.”
Mạnh Dương nhanh tay giật lấy một cái túi nhỏ trên tay anh, cực kỳ phấn khích nói:
“Biết ngay anh là người hiểu em nhất mà, anh hai!”
Trong nhà, chỉ có tính cách của Mạnh Dương là hoạt bát, líu lo suốt ngày như chim
sơn ca, nói mãi không hết chuyện. Mạnh Dao rất quý em gái, cũng chiều em hết
mực, gần như muốn gì được nấy.
Tuy quê nhà không có tuyết, nhưng mấy hôm trước mưa lâm râm mấy trận, khí ẩm
hòa với gió lạnh khiến cái rét chẳng kém gì ở Bắc Kinh, thậm chí vì không có hệ
thống sưởi nên còn buốt hơn vài phần.
Vì nhà mới đang xây, nên hiện tại họ tạm ở lại căn nhà ngói cũ. Nhà chỉ có hai
phòng, ban đêm gió lùa tứ phía, điều kiện rất kém, nên Mạnh Dương ngủ bên nhà
ông bà, Mạnh Dao và anh cả ngủ một phòng, còn ba mẹ ngủ phòng còn lại.
Phòng Mạnh Dao ngủ có hai cái giường. Chiếc giường gỗ lớn là của anh cả, còn
cậu thì nằm chiếc giường sắt đã cũ kỹ, mỗi lần trở mình là kêu cọt kẹt không ngớt,
nghe chừng còn nhiều tuổi hơn cả chủ nhân của nó. Chăn gối vẫn chưa chuẩn bị
xong, có lẽ Hồ Lan quá bận rộn, hoặc đơn giản là quên mất. Mạnh Dao đành tự đi
lục tìm chăn gối từ chỗ cũ rồi tự dọn lấy chỗ ngủ cho mình. Cậu kiếm thêm một cái
ghế để đặt ba lô lên, rồi lấy hết đồ Tết mua về ra sắp xếp lại từng món một. Túi hành
lý bỗng chốc trống hẳn đi, chỉ còn lại vài bộ quần áo. Tủ quần áo hồi đó là loại làm
bằng vải có dây kéo, Mạnh Dao mở khóa kéo, nhét túi hành lý xuống dưới tủ.
Trong lúc cậu làm mấy việc đó, Mạnh Dương cứ lon ton theo sau, miệng hỏi những
câu rất vụn vặt như “Cái này là gì vậy?, “Mua cho ai vậy?”, “Bao nhiêu tiền thế?”,
“Mắc vậy mà anh cũng mua à?”. Cô bé còn hỏi về cuộc sống học tập ở Bắc Kinh,
liệu có nhiều tòa nhà cao tầng không, có nhiều thiên tài không, có khác quê nhà
nhiều không, trường có nhiều trai xinh gái đẹp không, rồi cả chuyện yêu đương
trong trường nữa…
Mạnh Dao không hề thấy phiền, trái lại rất kiên nhẫn trả lời từng câu, không qua loa
lấy lệ. Mạnh Dương hỏi chán thì ra ngoài uống ngụm nước, xong lại chạy vô xem
anh sắp đồ. Mạnh Dao làm việc rất ngăn nắp, ngắm cũng thấy thích mắt. Mạnh
Dương từ nhỏ đã thích nhìn anh mình thu dọn đồ đạc, hành lý mỗi lần cô đi học hầu
như đều do anh giúp sắp xếp.
Huống chi trong nhà này, chẳng có việc gì đến lượt cô phải lo. Mẹ đang bận trong
bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên, ba với anh cả lo xoay xở chuyện xây nhà mới, cô chỉ
cần ngoan ngoãn đừng gây rắc rối là đã tốt lắm rồi.
Mạnh Dao sắp xếp quà cáp xong xuôi thì tự giác vào bếp giúp mẹ. Hồ Lan lúc đầu
chỉ ló đầu ra chào cậu một tiếng rồi lại lo nấu nướng, giờ thấy cậu bước vào mới
được nghỉ một lát.
Dù đã đi xa nửa năm, nhưng những kỹ năng sinh tồn học được từ nhỏ thì chẳng thể
quên trong ngày một ngày hai. Hồ Lan dạo này tuổi tác cũng lớn, lại lo chuyện xây
nhà, nên tay với vai đều không được linh hoạt. Mạnh Dao vào giúp bà đảo thức ăn,
bà gần như chẳng phải làm gì, chỉ cần đứng một bên nhắc nhở thêm món gì, nêm
nếm ra sao.
Hồ Lan xoa thắt lưng, nhìn bóng lưng đứa con trai thứ, đột nhiên nói: “Ở ngoài đó ổn
chứ con? Từ lúc con lên Bắc Kinh, nhà mình bận rộn suốt, mẹ thường chẳng có thời
gian để gọi điện cho con.”
Mạnh Dao đang đảo rau xanh, quay lại cười với mẹ: “Con ổn mà, con biết, mẹ đừng
lo.”
Hồ Lan trông rất xúc động: “Hồi nhỏ con nghịch phá dữ lắm, mẹ còn tưởng con lớn
lên thành du côn trong làng cơ. Ai ngờ càng lớn càng ngoan, trái ngược hoàn toàn
với anh con. Giờ nghĩ lại, không biết nên buồn hay nên mừng nữa.”
Đã lâu rồi Mạnh Dao không còn nghe mẹ nói chuyện với mình bằng giọng điệu
như vậy, cậu liền sững người. Lúng túng một lúc, cậu mới gượng gạo nói:
“Anh cả vẫn rất thương mẹ, chắc chỉ là cách nghĩ không giống nhau thôi.’”
Gần đây, Mạnh Đông Bình vì chuyện công việc và xây nhà mà cãi nhau to với mẹ,
làm bà buồn lòng không ít.
“Ừ,” Hồ Lan nghe vậy thì giãn mày ra, ”Dù sao anh cả con cũng là người có tính
nhẫn nại, chưa từng to tiếng với mẹ, vậy cũng hơn khối người rồi.”
Tính cách Mạnh Đông Bình tuy không hoạt bát như Mạnh Dương, nhưng lại là
người nói chuyện nhiều nhất trong nhà. Không giống Mạnh Dao, người cứ mỗi khi ra
khỏi nhà là như mất hút, chẳng bao giờ chủ động gọi điện về.
—Thật ra không phải cậu không biết gọi điện, chỉ là cậu không biết phải nói gì với
cha mẹ. Bình thường cậu chỉ hỏi thăm đôi câu, trong khi anh cả có thể trò chuyện
đến nửa tiếng đồng hồ. Mạnh Dao không hiểu, rốt cuộc họ nói gì mà lâu được như
vậy.
“Đúng vậy…”, Mạnh Dao nhẹ giọng.
Mạnh Đông Bình, dù là với tư cách con trai hay anh cả, đều là người rất chuẩn mực.
Hồi tiểu học, mỗi lần Mạnh Dao đánh nhau với bạn, anh đều là người lớp trên ra mặt
che chở cho cậu. Dù sau đó bị bố mẹ mắng thay, anh vẫn luôn chọn đứng về phía
gia đình trước tiên.
Nhưng giờ lớn rồi, hai anh em ngày càng ít nói chuyện, nhất là từ khi anh cả vào đại
học, cả năm chẳng nói được mấy câu.
“Ừm, cũng tốt rồi… Tụi con lớn hết rồi, giờ chỉ còn con bé Mạnh Dương nữa thôi.
Chờ nhà mới xây xong, anh cả con cũng lên kế hoạch kết hôn rồi đấy.”
Chưa ai nói gì với Mạnh Dao chuyện này, cậu hơi bất ngờ: “Nhanh vậy ạ?”
“Không nhanh đâu. Bên nhà gái giục cưới, không thì chia tay đấy. Không thể cứ để
người ta chờ mãi được…”
Mạnh Dao lộ vẻ khó hiểu: “Anh cả mới hai tư, sao lại vội thế ạ?”
“Hai tư tuổi còn trẻ à,” Hồ Lan nói, “Hồi ba con hai tư đã có nó rồi. Mà con bé kia hai
sáu, cũng coi như hai bảy rồi, vài năm nữa là ba mươi, không gấp mới lạ. Cưới
sớm, đẻ sớm, mẹ với ba con cũng còn có việc mà làm, chứ chờ con bé Mạnh
Dương cũng đi học đại học, ba mẹ chẳng khác gì hai ông bà già cô đơn rồi…”
Mạnh Dao chẳng biết gì mấy về chị dâu tương lai, chỉ nghe nói chị ấy xuất thân từ
một gia đình khá giả. Cậu nghe nói hình như ba vợ tương lai là người nâng đỡ anh
cả trên con đường sự nghiệp. Còn lại cậu chẳng biết gì khác.
Nghe mẹ nói thế, lòng cậu có chút chua xót, bèn an ủi: “Sẽ không thế đâu mẹ, tụi
con chỉ là học hành, làm việc thôi, đâu phải đi biệt tích. Với lại giờ ba mẹ đều dùng
điện thoại cảm ứng rồi đúng không? Đến lúc đó để em dạy ba mẹ gọi video call, lúc
nào cũng nhìn thấy nhau được ấy mà.”
Nhắc tới điện thoại, Hồ Lan lại nhăn mặt: “Cái đó rắc rối lắm, mẹ đã bảo đừng mua
rồi. Tốn tiền lắm… Với lại mẹ với ba con học hoài không nổi, con bé kia dạy được
mấy câu là cáu um lên, chẳng biết mai mốt ai chịu được tính nó nữa…”
Điện thoại cảm ứng là Mạnh Dao mua tặng ba mẹ sau khi đi làm thêm được hai
tháng. Trước đó, mẹ cứ than cái máy gập của bà lúc được lúc không, gọi điện cũng
nghe không rõ. Không rõ bà có nói với Mạnh Đông Bình không, nhưng Mạnh Dao
nghe được là lập tức mua tặng cả hai.
“Không rắc rối đâu, lát nữa con chỉ mẹ.”
“Ừ, tốt quá. Anh cả con hứa sẽ dạy mẹ, mà giờ về còn chẳng thấy mặt đâu, bận rộn
suốt ngày…”
Nhân lúc gói bánh chẻo, Mạnh Dao hiếm khi có được một khoảng thời gian bình dị
mà ấm áp như vậy bên mẹ. Tối đến, anh cả cuối cùng cũng về. Cả ngày nay anh lên
trấn xem gạch ốp lát. Dịp Tết hiếm khi còn cửa hàng mở bán, nên phải tranh thủ đi
xem so sánh từng chỗ, về đến nhà đã mệt rã rời. Hồ Lan lập tức kéo anh đi tắm rồi
nghỉ ngơi để chuẩn bị ăn cơm đoàn viên.
Tám giờ tối, ông bà nội được Mạnh Dương đón sang. Cả nhà quây quần bên mâm
cơm. Dù căn nhà cũ kỹ, nhưng không khí lại ấm áp lạ thường. Mâm cơm không phải
sơn hào hải vị, nhưng thịt cá ê hề, bày kín cả bàn. Ba mẹ Mạnh Dao là người cực kỳ
tiết kiệm, ba anh em lớn lên nhờ từng đồng từng cắc chắt bóp của họ. Những bữa
“tiệc lớn” như vậy mỗi năm chỉ có một hai lần. Khi còn nhỏ, Mạnh Dao cứ mong mãi
tới lễ Tết mới được ăn ngon.
Thịt kho, gà xào kungpao, mộc nhĩ xào thịt, thịt heo xé chua ngọt, bò xào nấm kim
châm, cá kho, canh xương ninh củ… Mạnh Dao không kén ăn, nhưng mẹ nấu nhạt
hơn do anh cả không ăn cay. Mạnh Dao thì ngược lại, ăn không cay thấy mất hứng
nên phải thêm tương ớt vào.
Đùi gà được chia như thường lệ, một cái cho anh cả, một cái cho em gái. Hồ Lan
gắp cho Mạnh Dao một miếng thịt gà béo ú. Hồi nhỏ, thấy mẹ chia như thế, Mạnh
Dao còn dỗi bảo cũng muốn ăn đùi. Nhưng giờ cậu đã hiểu, mẹ chỉ có một trái tim,
ba đứa con không thể nào đối xử y như nhau được.
Huống chi, ở tuổi hai mươi, Mạnh Dao nhận ra đùi gà cũng chẳng ngon hơn các
phần khác là bao. Chỉ vì không thường được ăn nên ta mới tưởng tượng nó ngon
đến thế.
Con người là vậy, luôn gán cho thứ khó với tới một vẻ đẹp quá đỗi tuyệt vời, mà đâu
biết, ảo tưởng ấy mong manh như là bong bóng, chỉ cần thổi nhẹ là vỡ tan.
Trên bàn ăn, mọi câu chuyện đều xoay quanh anh cả và em gái. Thi thoảng nhắc tới
Mạnh Dao, thì thường chẳng phải lời hay ý đẹp gì. Nếu nói ba mẹ có thiên vị phải
quan sát kỹ mới nhận ra, thì ông bà nội thiên vị ra mặt, ai có mắt đều có thể nhìn
thấy. Chỉ vì hồi nhỏ Mạnh Dao nghịch ngợm quá, cộng thêm vụ “cướp đồ ăn vặt”
năm đó, khiến cậu trong mắt người lớn gần như bị gán mác là một đứa trẻ hư hỏng.
Từ đó, Mạnh Dao cũng chẳng còn chủ động chào hỏi nữa, mà người lớn thì vốn
chẳng thích mấy đứa trẻ như vậy.
Bữa cơm tất niên, dù vậy, vẫn kết thúc trong tiếng cười rôm rả. Ăn xong, Mạnh Dao
vào bếp rửa bát, Hồ Lan lại vào phụ. Thấy tay mẹ thô ráp như vỏ cây, cậu vội đuổi
bà ra ngoài. Em gái thì lạnh không chịu nổi. Mặc bộ đồ ngủ lông mịn đang hot trên
mạng, lon ton chạy lại, hai tay xoa xoa, thở ra một làn hơi trắng:
“Anh hai, anh hai, anh hai, nhanh lên! Mau rửa xong đi!
Mạnh Dao tưởng cô bị lạnh, ngẩng đầu lên khỏi đống nồi niêu xoong chảo, quát
nhẹ: “Về phòng đi! Ở đây có việc gì của em đâu?”
“Không, không, em chờ anh! Em với chị Linh Dương đang đợi anh, thiếu một người
chơi nè!”
Linh Dương là chị họ của Mạnh Dao. Mỗi tối giao thừa, chị luôn là người khởi xướng
màn chơi bài để thức suốt đêm. Linh Dương nghiện bài, lại chơi bài rất tốt. Chị luôn
là người đầu tiên ngồi vào bàn và là người cuối cùng rời đi. Cô luôn quyết tâm gom
hết tiền lì xì của đám em vào túi mình.
Nhà họ Mạnh không đông anh em, Mạnh Dao vốn đã là con áp út. Người lớn không
thích chơi bài nên thường thiếu người, Mạnh Dao không mê đánh bài, nhưng năm
nào cũng bị em gái năn nỉ, không thể từ chối đành phải chơi cùng.
Đêm Giao thừa, chén bát chất đống. Nhà ngói cũ gió lùa tứ phía, Mạnh Dao rửa
chén mất gần mười mấy phút, lại dọn dẹp bếp núc sạch sẽ nên mất thêm nửa tiếng
nữa.
Khi quay về phòng, anh cả và ba mẹ đang ngồi xem tivi. Hồ Lan đang bóc quýt, bóc
xong liền đưa cho anh cả. Anh cả cầm điều khiển tivi, vừa chỉnh kênh vừa cúi đầu
ăn từng múi quýt. Bố vốn trầm mặc, lúc này gương mặt cũng trở nên thư thái, ánh
mắt dõi theo chiếc màn hình nhỏ, thỉnh thoảng liếc sang nhìn vợ con.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống, cả căn nhà ngập tràn bầu không khí ấm cúng. Mạnh
Dao đứng sững ở cửa, tựa như một người lạ vô tình nhìn thấy khoảnh khắc thân
mật của một gia đình không thuộc về mình. Cảm giác như nếu bước vào sẽ phá vỡ
khung cảnh ấy, cậu liền đứng ngoài gọi to:
“Mẹ ơi, con đi qua nhà bà một lát, lát nữa con về, mẹ nhớ để cửa cho con nhé.”
Tiếng tivi quá lớn, hoặc cũng có thể là tiếng pháo nhà hàng xóm quá rộn ràng, Hồ
Lan chỉ lơ đãng nghe thấy cậu nói muốn ra ngoài, liền phẩy tay đồng ý cho đi.
Nhà ông bà nội không xa, đi vài bước chân là đến. Vừa mới đi vòng ra sau nhà,
Mạnh Dao đã nghe thấy tiếng cười của Mạnh Linh Dương và Mạnh Dương, xen lẫn
là giọng nam hơi khó nghe. Là em trai của Linh Dương, đang học năm 2 trung học
cơ sở, là đứa nhỏ nhất trong nhà, thường xuyên bị hai chị ăn hiếp.
Mạnh Dao bước vào, chào ông bà trước. Bà nội ngẩng đầu lên, “Chào” một tiếng lấy
lệ, ông vẫn nằm im bất động, chỉ đưa mắt liếc qua một cái. Mạnh Dao đã quen với
thái độ này nên không để tâm, lập tức đi tìm em gái.
Trên đất lót chiếu cói, Mạnh Dao vừa tới, còn chưa kịp tháo giày thì đã bị em gái kéo
xuống ngồi. Linh Dương mắt sáng rực, hét lên:
“Cuối cùng cũng tới rồi, chờ em nãy giờ, phí mất bao nhiêu thời gian!”
Nói xong còn tặng cho em trai một cái tát vào đầu, rồi ra lệnh: “Mạnh Hải Bân, chia
bài nhanh lên!”
Hải Bân đau đớn rú lên, ánh mắt đầy oán hận nhìn chị gái. Kết cục là lại ăn thêm
một đòn nặng hơn.
“Mau lên! Đừng để chị phải cho mày ăn thêm cái tát nữa!”
Linh Dương cực kỳ thiếu kiên nhẫn. Hải Bân quay sang mách với Mạnh Dao:
“Anh ba anh nhìn kìa, đi học đại học đừng bao giờ yêu kiểu con gái như chị em, thật
đấy, con gái quê mình toàn là cọp cái… Á!”
Chữ “cọp” còn chưa dứt, hai chị gái đã nhào tới đánh túi bụi. Hải Bân lần này rút
kinh nghiệm, nhanh chóng núp sau lưng Mạnh Dao. Cậu bật cười, đứng ra hòa giải:
“Được rồi, được rồi, không phải đang đánh bài sao? Hơn chín giờ rồi, không chơi
nhanh là phải đi ngủ đấy.”
“Ngủ gì mà ngủ!”
Cú tát đáng lẽ giáng lên đầu Hải Bân nay đáp xuống nền xi măng. Linh Dương thở
dài, quay sang Mạnh Dao, vẻ mặt đau lòng: “Một năm mới gặp có vài lần, không
chơi tới ba, bốn, năm, sáu giờ sáng thì sao gọi là Tết chứ? Em có xứng làm em chị
không?”
“Đúng đó,” Mạnh Dương hùa theo: “Thanh niên mà ngủ sớm trong đêm Giao thừa
thì còn ra cái gì! Anh hai, anh đừng phá hỏng niềm vui mỗi năm chứ!”
Mạnh Dao đỏ mặt, dù không đồng tình với lý lẽ của em gái nhưng vẫn không nỡ từ
chối. Cậu đành nói: “Được rồi, được rồi, anh chơi với em. Nhưng mà nếu buồn ngủ
thì anh chịu không nổi đâu, cố được đến khi nào hay khi đó.”
Linh Dương bèn nghiêm túc dạy đời: “Mạnh Dao à, đều là sinh viên rồi, em là người
duy nhất còn ngủ sớm đấy. Hồi chị học đại học, chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đâu.
Bạn cùng phòng chị lúc đầu còn đi ngủ lúc 10 giờ, chưa được nửa học kỳ là bị tụi
chị ‘cảm hóa’, bắt đầu mê mẩn cảm giác thức khuya luôn. Em chưa thử nên chưa
biết thôi, mà một khi đã thử rồi thì không quay đầu lại được đâu!”
Mạnh Dao không dao động, ngược lại còn khuyên Linh Dương: “Ngủ muộn không
tốt đâu. Chị Linh Dương, chị không nên như vậy. Nhất là con gái, phải giữ sức
khỏe…”
“Thôi, thôi, thôi,” Linh Dương khoát tay, lười nghe cậu lên lớp,
“Nói ít thôi, chơi đi! Bài chia xong rồi, ai cầm 4 rô thì ra bài đầu tiên!”
Mạnh Dao bất đắc dĩ ngậm miệng, cúi đầu xem bài.
Cứ thế chơi suốt ba tiếng.
Đến đúng nửa đêm, tiếng pháo vang lên từ khắp nơi, rộn ràng không dứt. Tuy rất vui
nhưng lại ảnh hưởng đến việc nghe bài, Linh Dương gào vài câu không ai nghe, bèn
bỏ cuộc, kéo em trai và em gái ra đốt pháo hoa. Họ mua đủ thể loại: loại nhỏ, loại
lớn, loại xoay tròn, bắn lên trời, pháo bông nhỏ, đồ chơi hình dáng kỳ lạ… Linh
Dương rất thích mấy thứ đó, lại được bố mẹ chiều nên có bao nhiêu tiền là đem
mua hết. Nhưng nói thích là thế, Linh Dương lại không dám tự tay đốt vì sợ nguy
hiểm. Mạnh Dương thì lại rất hăng hái, nhưng bị Mạnh Dao ngăn cản, nên cuối cùng
cậu đành ôm hết nhiệm vụ đốt pháo.
Thật ra Mạnh Dao cũng rất thích pháo hoa—
Ai mà không thích cơ chứ? Lộng lẫy, rực rỡ, có phần nguy hiểm nhưng lại rất quyến
rũ. Cậu trời sinh đã mê mẩn những thứ như vậy.
Không khí vui vẻ khiến người ta tạm quên cái lạnh, họ chơi mãi trong sân nhà suốt
gần một tiếng đồng hồ. Linh Dương và Mạnh Dương hồn nhiên bản tính, bắt Mạnh
Dao và Hải Bân chụp cho hai chị em cả tá ảnh. Hai người chụp đến mệt mà chẳng
tấm nào vừa ý, kết cục tất nhiên là lại bị mắng te tua.
Tuy chụp người không ổn, nhưng Mạnh Dao tự thấy mình chụp được vài bức pháo
hoa khá đẹp. Cậu chẳng nghĩ ra ai để chia sẻ, nhưng khi lướt qua bảng tin WeChat
vừa quét nửa ngày, liền nảy ra ý tưởng. Vốn chưa từng đăng bài cá nhân, Mạnh
Dao quyết định up ảnh, coi như ghi lại khoảnh khắc cuộc sống.
Dòng trạng thái cũng rất tùy hứng, chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Pháo hoa quê nhà.”
So với bài đăng của người khác, dòng thời gian của Mạnh Dao có thể nói là cực kỳ
đơn sơ, tẻ nhạt, quê mùa, chẳng có điểm gì đáng để dừng lại xem kỹ, thuộc loại mà
người ta lướt qua còn chẳng buồn bấm xem ảnh, chứ đừng nói là cân nhắc bố cục
hay kỹ thuật gì cả.
Năm chữ, năm tấm ảnh, chụp bằng điện thoại hàng nhái giá rẻ, không có độ phân
giải cao, tông lạnh tông ấm lẫn lộn, đúng là một đống ảnh rác.
Phải nói rõ, Mạnh Dao không phải chưa từng đăng bài, chỉ là trước nay đều liên
quan đến các hoạt động ở khoa hoặc câu lạc bộ. Còn về “đời sống cá nhân” của
Mạnh Dao, đây đúng là bài đầu tiên.
Một đống ảnh vô thưởng vô phạt như thế, vốn tưởng rằng trong đêm giao thừa ai
cũng cày mạng xã hội, bạn bè, người quen đủ kiểu – từ thân thiết đến từng chỉ nói
một câu – nhìn thấy cũng sẽ không chút do dự mà vuốt qua.
Thế mà kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Đối với Mạnh Dao, một cậu bạn quê mùa từ vùng xa đến, mọi người không những
không bài xích mà còn đặc biệt khoan dung và yêu mến, không chỉ thi nhau thả tim
mà còn để lại bình luận dưới bài đăng đầu tiên của cậu.
Bình luận đầu tiên đến từ “hội trưởng nghiện mạng” Nhâm Liễu, một màn tâng bốc
vô điều kiện: “Oa oa oa, để xem ai đăng bài đây, hóa ra là Mạnh Dao nhà mình!
Chụp đẹp ghê! Ai bắn pháo hoa vậy, Mạnh Dao tự bắn à?” Ngữ điệu y như bà mẹ
cưng chiều con nít.
Ngay sau đó là bình luận của lớp trưởng Ngô Trọng Khang: “Ối chà, Mạnh Dao, quê
cậu vẫn sướng ghê, còn được đốt pháo hoa. Bên tôi buồn hiu à, sang năm cho tôi
về quê cậu chơi nhé!”
Ngô Trọng Khang được xem là người bạn thân thứ hai của Mạnh Dao sau Bùi Thư
Vũ, nhờ vào tính cách cởi mở, hay chủ động. Trên lớp thường thích ngồi cạnh Mạnh
Dao, danh nghĩa là “gần đèn thì sáng”, muốn tiếp thêm động lực học, thực chất là để
tiện tranh thủ rủ Mạnh Dao cùng làm bài tập nhóm đầu tiên.
Đúng vậy, nếu hỏi sinh viên đại học ngày nay điều gì phiền phức nhất: là mấy hoạt
động bắt buộc để tích lũy tín chỉ, hay là những bài tập nhóm vô nghĩa? Câu trả lời
chắc chắn là kẻ tám lạng người nửa cân. Ngay cả Bùi Thư Vũ cũng từng than phiền
về vấn đề này không biết bao nhiêu lần.
Còn có cả bình luận từ lớp phó Hà Mẫn: “Ngàn năm mới gặp một lần nha Mạnh
Dao, không tệ không tệ, tổ chức đánh giá rất cao màn thể hiện lần này, mong đợi bài
đăng thứ hai của cậu.”
Ngoài những người quen cũ kể trên, còn có các bạn từ câu lạc bộ tranh biện, hội
tình nguyện… cũng lũ lượt vào comment góp vui. Tuy đại học không giống cấp ba,
không đến mức chỉ cần biết tên là mặc nhiên xem như thân quen, nhưng bảo không
có bạn bè chung trên mạng xã hội thì cũng không đúng. Nhất là kiểu như Mạnh Dao,
vừa vào trường đã tham gia cả đống tổ chức, còn chưa kể những hoạt động linh tinh
khác. Do đó số bạn trên WeChat từ mấy chục thời phổ thông đã tăng vọt lên ba, bốn
trăm người.
Thật sự phải nói, thời đại này có WeChat thì liên lạc đúng là tiện hơn rất nhiều.
Không biết từ bao giờ và do ai khởi xướng, chuyện vừa tí là lập nhóm chat đã trở
thành thói quen phổ biến. Dù phiền nhưng không thể phủ nhận, đây đúng là một
trong những cách mở rộng mối quan hệ.
Điện thoại hàng nhái của Mạnh Dao đã lâu bị mấy cái group làm lag đến mức quét
mã QR còn không nổi. Việc đầu tiên mỗi sáng sau khi tỉnh dậy là dọn bộ nhớ. Với
những nhóm thường xuyên có thông báo 99+, cách của Mạnh Dao là lưu lại tài liệu
mình cần, sau đó không chần chừ xóa sạch lịch sử trò chuyện. Những cuộc nói
chuyện tán gẫu trong đó, Mạnh Dao chỉ liếc sơ một cái là bỏ qua, trừ một lần người
ta đang bàn tán về trai xinh gái đẹp, có nhắc đến tên Bùi Thư Vũ.
Lúc đó Mạnh Dao mới nghiêm túc đọc hết toàn bộ đoạn hội thoại, thậm chí còn lưu
lại một bức ảnh hiếm hoi chụp nghiêng không đeo khẩu trang của Bùi Thư Vũ, và
kết luận cuối cùng của cả nhóm là: Bùi Thư Vũ đúng là một soái ca chính hiệu.
Lần đầu tiên Mạnh Dao lên tiếng trong nhóm và hoàn toàn đồng tình với nhận xét
ấy.
Đăng bài xong, Mạnh Dao tắt điện thoại, phải vận hết sức bình sinh mới thoát khỏi
đám họ hàng để về lại nhà. Trong sân đã tràn ngập mùi pháo cháy. Cậu bước qua
lớp xác pháo đỏ rực dưới đất để vào căn phòng nhỏ. Vừa dọn dẹp xong, còn chưa
nằm ấm chăn thì anh cả đã từ ngoài đường trở về.
Hai anh em đã lâu không ở chung một không gian. Sau khi lớn lên, giữa họ như có
một khoảng cách âm thầm, hỏi thăm nhau đôi câu rồi mỗi người lại quay lưng chui
vào chăn, im lặng ngủ.
Sau khi trả lời tin nhắn của bạn học và định thoát WeChat để tắt màn hình, một bình
luận mới lại bất ngờ bật lên, phá hỏng hoàn toàn bầu không khí ấm áp, hài hòa nơi
phần bình luận.
Bùi Thư Vũ (bạn cùng phòng): “Cái gu thẩm mỹ gì đây, không kiếm nổi sáu tấm
ảnh à, sao chỉ có năm cái thế, có thể nghĩ đến cảm nhận của người bị ám ảnh
cưỡng chế một chút không?”
Bùi Thư Vũ (bạn cùng phòng): “Điện thoại nhà Thanh à? Nhìn thấy gì đâu, toàn là
nhiễu trắng xóa. Chụp ảnh không cần bố cục, nhưng ít ra phải có tí chủ ý chứ? Cậu
chụp như đang bị truy sát, chụp vội rồi giấu đi luôn ấy? Với cả, đây là pháo hoa á?
Đường nét xiêu vẹo đủ hướng, ống kính thì lóa sáng, cậu không nói thì tôi còn
tưởng là đèn đường đấy.”
Bùi Thư Vũ (bạn cùng phòng): “Lần sau mà định đăng cái đống ảnh lộn xộn như
vậy thì nhớ chặn tôi trước nhé, cảm ơn.”
Quá thẳng thắn, nếu là người khác thì đã tức tối lật mặt rồi, chỉ có Mạnh Dao là vẫn
ngốc nghếch vui mừng vì nhìn thấy bình luận của Bùi Thư Vũ. Tuy trong lòng có
chút không phục, nhưng Mạnh Dao lại cảm thấy Bùi Thư Vũ nói đúng thật.
Cậu chụp ảnh đúng là không đẹp lắm, nếu không thì Mạnh Dương đâu có đuổi theo
đánh cậu. Bạn bè khác đều vì nể tình mà khen ngợi, còn Bùi Thư Vũ tuy lời lẽ khó
nghe, nhưng lại là lời thật lòng, Mạnh Dao chấp nhận được.
Vì vậy, ngay giây tiếp theo, Mạnh Dao đã hí hửng ôm điện thoại chạy đi nhắn tin
riêng cho Bùi Thư Vũ rồi.