Chương 1: Cuộc sống mớiMạnh Dao sinh ra tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở vùng Tây Nam, giao thông vô cùng bất tiện. Tình hình kinh tế gia đình tuy không đến mức trắng tay, nhưng cũng chẳng khá khẩm là bao. Nơi đó thậm chí còn không bị ảnh hưởng bởi chính sách kế hoạch hóa gia đình, vậy nên ba mẹ Mạnh Dao sinh liền ba người con. Theo lý, Mạnh Dao là con trai, mà con trai thì trong thời đại ấy vốn rất được coi trọng, đến tận thế kỷ 21 vẫn vậy – vì vậy địa vị trong nhà lẽ ra không thể tệ. Thế nhưng Mạnh Dao lại kém may mắn hơn một chút, bởi cậu là đứa con thứ hai trong gia đình.Nếu bạn là con thứ trong một gia đình, chắc chắn sẽ hiểu được sự khó xử của vị trí này. Nhất là khi cậu đã có một người anh trai hơn mình tận năm tuổi, phía sau lại có thêm một cô em gái kém hai tuổi. Gia đình đủ cả trai lẫn gái, nên sự tồn tại của Mạnh Dao bỗng trở nên... thừa thãi.Anh trai cậu tên là Mạnh Đông Bình, sinh vào mùa đông, lại là con đầu lòng nên được cha mẹ là Mạnh Khánh Trung và Hồ Lan cưng chiều hết mực. Họ hy vọng con trai lớn lên bình an, nên đặt tên là “Bình”, thậm chí còn nói chỉ cần con bình an là đủ, không cần xuất chúng cũng không sao. Còn cô em gái thì tên là Mạnh Dương, chào đời vào đúng buổi trưa khi mặt trời rọi gay gắt, nên đặt là “Dương”. Vì đã có con trai rồi nên con gái cũng được yêu thương. Chữ “Dương” không chỉ tượng trưng cho ánh mặt trời mà còn mang nhiều ý nghĩa tốt đẹp, thể hiện sự trân trọng.Còn cái tên “Mạnh Dao” của cậu thì chẳng có hàm ý gì đặc biệt. Chỉ là vì bà nội vẫn còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, thấy sinh con trai thì bèn đem bát tự của đứa trẻ đi hỏi thầy bói trong làng. Thầy xem xong thì nhíu mày, bảo rằng đứa nhỏ này mệnh thiếu Thổ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gọi là Dao đi.” Là thầy bói đặt tên nên vợ chồng Mạnh Khánh Trung cũng không có ý kiến gì. Ồ, hôm đó thầy bói còn nói thêm: tuy bát tự không đẹp, nhưng giờ sinh rất tốt, nếu được nuôi dạy cẩn thận, sau này tương lai không tồi. Không rõ ông bà nội có nghe vào không, nhưng dù sao điều này cũng chẳng thay đổi được vị trí “thừa thãi” của Mạnh Dao trong nhà.Cuộc sống của Mạnh Dao trước năm mười tám tuổi vô cùng bình lặng, bởi gia cảnh nghèo khó, không có dư dả để cậu tạo ra những câu chuyện xúc động lòng người. Có lúc ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng chưa chắc đảm bảo, nói gì đến mấy chuyện khác. Khi còn rất nhỏ, cuộc sống của Mạnh Dao chỉ xoay quanh những trò như chơi bùn với lũ trẻ trong làng, bắn ná, trèo cây hái trộm trái cây nhà hàng xóm, mùa hè thì xuống sông mò cá trê cá cỏ. Lớn thêm chút nữa thì bắt đầu đi học và phụ giúp cha mẹ làm ruộng - nhổ cỏ cấy lúa, gieo hạt tưới nước, nấu cơm nấu nước... nói chung là việc nặng nhọc nào cũng từng làm, mà việc nào cũng làm không tệ.Điều đáng nói là, không chỉ giỏi làm việc, thành tích học tập của cậu cũng nổi bật không kém.Suốt chín năm học phổ thông, Mạnh Dao đều theo học ở thị trấn nhỏ gần làng. Về sau khi lên cấp ba, cậu thi đỗ vào một trường trọng điểm của thành phố, đó cũng là lần đầu tiên cậu thật sự “ra ngoài”. Nhưng thành phố ấy cũng chỉ là một đô thị hạng bốn hạng năm, nói là “thành phố” thì thật ra cũng chẳng có gì hoa lệ hay hiện đại. Đi lại vẫn chủ yếu bằng xe buýt, ăn uống vẫn xài tiền mặt, chỉ cần mưa một chút là mặt đường ổ gà ổ voi như ở quê, giày dép tất cả đều lấm lem bùn đất.Mãi sau này, Mạnh Dao thi đỗ đại học.Mà không phải đại học bình thường đâu, mà là một trường đại học ở Bắc Kinh! Bắc Kinh là gì chứ? Đối với bất kỳ ai không có hộ khẩu ở thủ đô, nơi đó đều là điểm đến mơ ước trong đời, huống hồ là đối với người lớn trong nhà. Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, ngay cả chính Mạnh Dao cũng ngỡ mình đang mơ.Khi mang thư báo về đưa cho Mạnh Khánh Trung và Hồ La, cậu nhận ra hai người có chút bối rối. Không trách được, người ta khi vui quá cũng thường như vậy. Đó là lần đầu tiên Mạnh Dao nhìn thấy nụ cười thật lòng từ ba mẹ dành cho mình. Kể cả khi anh trai thi đỗ đại học danh tiếng, họ cũng không phấn khích đến mức này bởi vì trường của anh ấy không ở Bắc Kinh.Mạnh Dao chợt nhận ra, thì ra thành tích tốt cũng có ích như vậy.Chưa được mấy hôm, Mạnh Khánh Trung và Hồ Lan liền tổ chức một bữa tiệc trong làng, dù không có tiền cũng vẫn cứ làm. Ngay cả ông bà nội keo kiệt cũng lôi cả tiền để dành ra góp phần. Chỉ vì một chữ: sĩ diện. Nhà họ Mạnh trước nay vốn nổi tiếng nghèo nàn trong làng, lúc chưa có ai thi đỗ đại học, người ta cười chê không ít. Hồ Lan ghi nhớ những điều đó, nay có cơ hội thì sao có thể không nở mày nở mặt? Người trong làng ai nấy đều tinh tường, ai cũng cười toe toét chúc mừng Mạnh Khánh Trung và Hồ Lan, nói: “Ôi chao, sao tôi không có phúc như hai người, sinh ra con giỏi thế, hai đứa con trai nhà họ Mạnh đều là sinh viên đại học, sau này có mà sướng không hết!”Những lời chúc đó chân thành hay giả tạo thì tạm không bàn đến, điều mà ba mẹ Mạnh Dao cần làm chỉ là khiêm tốn đáp lại: “Không dám không dám, tôi với ông nhà chẳng biết chữ, chỉ biết làm lụng chân tay, từ nhỏ cũng chẳng mấy khi quản con cái, đều do chúng nó tự cố gắng. Tụi nhỏ hiểu chuyện, vừa làm việc nhà vừa học hành, chịu cực chịu khổ không ít đâu.”Chịu cực chịu khổ thật sao? Mạnh Dao lại không thấy thế. Dù việc học vất vả, cậu cũng không phải thiên tài gì, điểm số là do ngày này qua ngày khác cần mẫn mài bút mà nên. Những tháng ngày dậy sớm thức khuya, tuy mệt nhưng không đau khổ. Bởi vì cậu yêu việc học, quá trình tiếp nhận tri thức khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Nhất là khi cậu xem việc học như con đường duy nhất để thoát khỏi quê hương, để bước ra thế giới bên ngoài – thì những khổ cực ấy lại càng biến thành động lực.Cậu tha thiết mong muốn được nhìn thấy những phong cảnh đa dạng trong sách Địa lý, khao khát được trải nghiệm tàu cao tốc và máy bay như lời thầy cô kể, càng háo hức với cuộc sống đại học muôn màu mà anh trai từng miêu tả.Cậu muốn rời khỏi nơi này. Muốn hòa nhập với thành thị. Không muốn giống như phần lớn bạn bè đồng trang lứa trong làng – suốt đời sống quanh quẩn trên mảnh đất quê hương, không bao giờ ngẩng đầu nổi.Vì vậy cậu cố gắng. Cậu nỗ lực. Cậu quyết tâm. Cậu biết rõ rằng thi đỗ đại học, một đại học danh tiếng là con đường duy nhất của mình. Nếu trượt, gia đình cậu cũng không đủ khả năng cho cậu học tiếp ở trường tư hay đại học hạng hai.Và cậu đã làm được.Dù quá trình ấy không dễ dàng, nhưng Mạnh Dao vẫn kiên trì đến cùng. Bởi cậu luôn tin vào sức mạnh của sự bền bỉ.Hiện tại, Mạnh Dao đã cắt tóc mới, mặc đồ mới, đi giày cũ, đeo ba lô cũ, kéo theo túi du lịch cũ của anh trai và chiếc túi da rắn ở nhà, và lên chuyến tàu hướng về Bắc Kinh.Cậu biết rằng cuộc sống mới của mình sắp bắt đầu.Tuy vẫn còn nhiều điều chưa biết, nhưng điều đó không ngăn nổi Mạnh Dao bước chân về phía trước.
muốn tự tay làm một món quà tặng cậu, hay là đợi sau Tết tôi đưa cho cậu nhé.”
Quà tặng tự tay làm thì tình cảm càng quý giá. Bùi Thư Vũ nghĩ ngợi, bản thân anh cũng
chẳng thiếu tiền, cũng chưa từng được ai tặng quà thủ công, nghe xong thấy cũng thú vị,
nên tạm thời nguôi giận.
Sau đó, anh bảo Mạnh Dao đi cùng anh về nhà. Mạnh Dao rất không thức thời, nói là tối nay
phải bắt tàu hỏa, sợ đi lại không kịp, nếu lỡ chuyến thì phải ở lại Bắc Kinh ăn Tết một mình.
Bùi Thư Vũ giận đến nghiến răng: “Có siêu xe đưa đi đón về, nếu trễ thì trực tiếp đưa cậu
về thẳng quê luôn, được không?”
Dù Bùi Thư Vũ đảm bảo như vậy, nhưng Mạnh Dao vẫn không thực sự yên tâm. Một phần
vì lo chuyện bắt xe, phần khác là vì trong lòng cậu còn có nỗi bất an khác —
Cậu hơi sợ phải đến nhà Bùi Thư Vũ.
Chỉ cần nghĩ đến người lớn trong nhà anh là cậu đã muốn rút lui rồi. Có lẽ vì hoàn cảnh
riêng của mình, Mạnh Dao từ nhỏ đã có cảm giác sợ hãi tự nhiên đối với người lớn, huống
chi đó lại là người nhà Bùi Thư Vũ.
Nhận thức của cậu về giới nhà giàu toàn đến từ những lần xem phim truyền hình ít ỏi. Trong
phim, người giàu đều cực kỳ khó gần, đủ loại mâu thuẫn giữa chồng và nàng dâu, nhà cửa
lục đục, đối xử với người nghèo bằng ánh mắt khinh thường.
Họ coi thường người khác, chê bai cách ăn mặc, chế giễu vẻ ngoài. Người từ nông thôn thì
luôn bị cho là mang theo mùi nghèo, chẳng đủ tư cách xuất hiện ở nơi sang trọng. Nhưng,
sợ thì sợ, so ra vẫn sợ Bùi Thư Vũ giận hơn. Nếu hôm nay cậu không đi, anh nhìn thế nào
cũng giống kiểu sẽ tuyệt giao với cậu luôn vậy.
Thế là, bệnh nhân Mạnh Dao mang theo thân thể mệt mỏi và cái túi hành lý cũ kỹ, lên chiếc
Urus của Bùi Thư Vũ.