Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 19
Sau khi cúp máy, Bùi Thư Vũ lập tức ra gara lấy xe, chạy thẳng đến trường. Nhưng anh
không ngờ, xe mới đi được nửa đường thì trên trời bắt đầu đổ tuyết trắng xóa, khiến giao
thông cũng kẹt lại, dù đã cố hết sức tranh thủ, đến ký túc xá vẫn muộn mất một lúc.
Dừng xe ở gần tòa nhà ký túc xá, anh bung ô đi bộ vào, suốt dọc đường không thấy bóng
người. Ngay cả những công nhân thường ngày cũng đã về quê nghỉ Tết. Hai bên đường,
cây cối đã rụng sạch lá, chỉ còn trơ lại những cành khô xác. Tuyết liên tục rơi phủ trắng mặt
đất. Ngôi trường vốn ngày thường đầy ắp tiếng cười đùa náo nhiệt, nay chỉ còn nghe thấy
tiếng chim lẻ loi thỉnh thoảng vang lên.
Đập vào mắt là khung cảnh vắng lặng đến lạnh người.
Cũng chỉ có kiểu người nghèo rớt như Mạnh Dao, yêu tiền như mạng, mới cam lòng ở lại
đến tận lúc này.
Cánh cửa ký túc kêu lên một tiếng kẽo kẹt yếu ớt, ngay giây đầu bước vào, Bùi Thư Vũ đã
lập tức nhìn về phía giường của Mạnh Dao. Trên giường chỉ thấy một đống chăn phồng lên,
Mạnh Dao cuộn tròn cả người, kể cả đầu cũng trùm kín trong chăn, hoàn toàn không lo bị
ngạt mà chết.
Bùi Thư Vũ cao nên đứng ở đầu giường là có thể dễ dàng kéo chăn ra. Mạnh Dao quay
lưng về phía anh, anh chỉ thấy được một bên mặt của cậu. Lông mày hơi nhíu lại, nhìn là
biết không ổn. Tay còn chưa chạm đến, đã cảm nhận được hơi nóng phả ra từ mũi cậu, vừa
chạm trán còn giật mình hơn nữa.
Anh chưa từng chăm sóc ai, nên cũng không biết có nên gọi cậu dậy hay không. Gọi dậy thì
ngoài trời đang tuyết rơi, xe để khá xa, chẳng lẽ phải cõng cậu xuống? Không đời nào, Bùi
Thư Vũ chưa từng làm chuyện đó, mà cõng người xuống còn rườm rà, như thể đang diễn
cảnh khổ tình bi lụy gì đấy. Nhưng nếu không gọi dậy, vậy anh đến đây làm gì? Mạnh Dao
trông rõ ràng rất khó chịu, liệu có cầm cự được không?
Đứng ở đầu giường nhìn suốt một phút, ngoài việc giúp cậu đắp lại chăn cẩn thận, Bùi Thư
Vũ vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì tiếp theo.
Đang suy nghĩ thì Mạnh Dao khẽ động đậy, tuy chưa tỉnh nhưng Bùi Thư Vũ để ý đến chiếc
chăn của cậu. Lớp vải bọc bên ngoài thì cũ kỹ, thô ráp và đã xù lông, Bùi Thư Vũ đưa tay sờ
thử, bên trong là loại bông ép mà anh từng thấy ở căn nhà cũ của mình, vừa nặng lại chẳng
giữ ấm. Có khi đây còn chẳng phải bông thật, chỉ là mấy loại sợi tạp nham tùy tiện nhét vào.
Nhìn màu sắc của chăn, cũng chẳng biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.
Nếu nhớ không nhầm, đây là chăn mà nhà cậu gửi lên. Bùi Thư Vũ không rõ cái này tốn bao
nhiêu tiền vận chuyển, nhưng nghĩ thầm ba mẹ cậu đúng là… Có tiền gửi đồ kiểu này,
chẳng bằng mua cái mới cho con mình cho rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Thư Vũ cuối cùng gọi điện cho quản gia, bảo mang theo bác sĩ trong
nhà đến, đây là cách giải quyết tốt nhất.
Anh xuất phát từ bên Thạch Cảnh Sơn, còn quản gia thì từ nhà cũ đi ra nên gần hơn chút.
Chưa tới bốn mươi phút sau, bác sĩ đã xách theo hộp thuốc tới nơi. Vì ở giường tầng trên
không tiện làm gì, Bùi Thư Vũ đành phải gọi Mạnh Dao dậy.
Vừa quay đầu thấy Bùi Thư Vũ, Mạnh Dao còn tưởng mình đang mơ. Cậu không làm gì, chỉ
ngây ra nhìn anh chằm chằm như thằng ngốc, Bùi Thư Vũ liền đưa tay véo thẳng một cái
vào mặt cậu một cái. Cơn đau khiến Mạnh Dao lập tức tỉnh hẳn.
“Cậu sao lại ở đây?” Mạnh Dao ngồi dậy hỏi.
“Không đến thì chờ đến lúc khai giảng dọn xác cậu à? Khi đó ký túc thối hoắc, ai dám ở?”
“……” Đã quen với miệng lưỡi của Bùi Thư Vũ, bác sĩ và quản gia cũng không phản ứng gì.
Mạnh Dao thì mơ mơ hồ hồ, ngồi đó chớp mắt liên tục, không nói được câu nào.
Thấy cậu như vậy, Bùi Thư Vũ thở dài: “Xuống đi, đo nhiệt độ, truyền nước.”
Mạnh Dao “ờ” một tiếng, rất ngoan ngoãn vén chăn, bám vào lan can chuẩn bị bước xuống
giường. Nhưng vừa bước xuống một bậc, eo đã bị một cánh tay vòng ngang qua, trực tiếp
bế cậu xuống luôn.
Quản gia thấy vậy liền “Ồ” một tiếng, vội vàng móc khẩu trang từ túi áo ra đưa cho Bùi Thư
Vũ.
“Cậu chủ, đeo cái này đi, lỡ bị lây thì phiền lắm.”
Bùi Thư Vũ xua tay, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, khiến người ta có cảm giác chuyện thế này
đã từng xảy ra với anh rất nhiều lần rồi.
“Chú quản gia, chú lớn tuổi thì mặc kệ chú, nhưng tôi lớn rồi, đâu phải còn là đứa con nít cứ
bệnh hoài đâu? Làm ơn nhìn nhận lại tuổi tác của tôi đi.”
“Cũng nên nhìn nhận lại tuổi tác của chú nữa đó, sao chú không đeo khẩu trang đi.”
Khóe miệng quản gia giật giật, im lặng không nói gì thêm.
Ban đầu Bùi Thư Vũ định đặt cậu lên ghế, nhưng đi được vài bước lại đổi hướng, ôm thẳng
Mạnh Dao tới giường của mình, bảo quản gia lấy chăn mới ra đắp cho cậu.
Bác sĩ đo nhiệt độ, kết quả là 39.8°C. Mạnh Dao hoàn toàn không nghĩ mình lại sốt cao đến
thế, còn nghi ngờ nhiệt kế bị hỏng, liền bị Bùi Thư Vũ lườm cho một cái trắng mắt. Bác sĩ
hỏi cậu có dị ứng với loại thuốc nào không, Mạnh Dao không chắc, từ nhỏ tới lớn cậu chưa
từng truyền dịch, cùng lắm là bị tiêm vào mông một phát. Nghe vậy, bác sĩ liền làm thử phản
ứng da, xác nhận không vấn đề gì mới bắt đầu truyền nước.
Bùi Thư Vũ khá rành các thao tác cơ bản như thay chai truyền hay rút kim, sau khi hoàn tất
thì bảo bác sĩ và quản gia rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn lại đôi mắt mở to tròn của Mạnh
Dao và khuôn mặt đầy bất mãn của Bùi Thư Vũ.
“Cậu đến tìm tôi à?” Mạnh Dao hỏi với giọng yếu ớt.
Bùi Thư Vũ kéo ghế ngồi cạnh, hừ một tiếng rồi châm chọc: “Tôi rảnh quá, tiện đường ghé
qua thôi.”
“…” Mạnh Dao không ngu đến mức tin, “Cậu đến tìm tôi thật đúng không…”
“Biết còn hỏi, ngủ mau đi. Truyền xong mà chưa hạ sốt thì tôi mặc kệ cậu luôn đó!”
Nghe xong, Mạnh Dao lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng chỉ được một lúc lại lo
lắng kéo chăn ra hỏi: “Tôi ngủ rồi cậu không buồn hả…”
Bùi Thư Vũ gõ mạnh một cái lên trán cậu, nghiến răng nói: “Điện thoại là để trưng cho đẹp
à?”
Mạnh Dao lúc này mới yên tâm ngủ, trong mắt cậu thì Bùi Thư Vũ chính là một con nghiện
điện thoại điển hình. Nhưng thực tế, sau khi Mạnh Dao ngủ say, Bùi Thư Vũ lại tắt máy, suốt
cả quá trình truyền ba chai nước biển, anh không hề động đến điện thoại một lần.
Anh ngồi nhìn gương mặt lộ ra ngoài chăn của Mạnh Dao một hồi, chẳng nghĩ gì đặc biệt,
chỉ đơn thuần là nhìn. Nhìn mỏi mắt rồi thì xoa xoa ấn đường, quay sang nhìn bình truyền,
thấy truyền quá chậm, lâu lắm mới nhỏ được một giọt, anh liền nhích tốc độ lên một chút,
sau đó kiểm tra tay Mạnh Dao xem có bị sưng không. Không thấy gì bất thường, anh lại tự
đắc nghĩ thầm tay nghề mình cũng giỏi đấy chứ. Bắt đầu tưởng tượng nếu trước đây mình
theo ngành y thì biết đâu giờ đã là danh y nổi tiếng rồi, một dao xuống cứu người như chơi,
ai ai cũng tôn kính gọi một tiếng “Bác sĩ Bùi”.
Mơ mộng hão huyền, Bùi Thư Vũ rõ ràng đã hơi lệch lạc về nhận thức của bản thân.
May mà anh vẫn còn một chút lý trí.
Bùi Thư Vũ đi dạo quanh phòng, thấy khăn mặt và chậu rửa của Mạnh Dao, liền rất trượng
nghĩa đem đến bồn nước ngâm. Sau một hồi tự trấn an, anh mới đưa tay vào làn nước lạnh
buốt, mặt nhăn như ăn khổ, vắt khô khăn rồi gấp lại qua loa, đắp lên trán Mạnh Dao.
Ngồi xuống lại, thấy lọ cồn bác sĩ để lại, Bùi Thư Vũ nhớ lúc nhỏ mình bị bệnh thì Lam Ân sẽ
dùng cồn lau người cho anh. Anh liền chấm que bông vào cồn, rảnh rỗi chấm lên mặt Mạnh
Dao lung tung, đến khi mệt rồi mới dừng tay, vứt que đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Do trước đây rất ít khi truyền nước, nên cơ thể Mạnh Dao vẫn còn nhạy thuốc, ba chai
truyền xong, hiệu quả thấy rõ. Dù chưa khoẻ hẳn, nhưng sắc mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều,
không còn như lúc nãy gần hấp hối nữa.
Mạnh Dao tự tỉnh lại, lúc đó kim truyền đã được tháo ra, chỗ tiêm đã dán băng cá nhân. Bùi
Thư Vũ chống cằm ngồi ở ghế bên nhắm mắt dưỡng thần, chỉ cần Mạnh Dao động đậy một
cái thì anh lập tức hé mắt nhìn sang.
Toát mồ hôi một trận, Mạnh Dao mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Bùi Thư Vũ.
Chăn cũng bị cậu làm ướt, vậy nên ngại không dám nằm tiếp.
Thấy cậu ngồi dậy, Bùi Thư Vũ đưa nhiệt kế ra: “Đỡ chưa? Đo lại xem nhiệt độ thế nào.”
Mạnh Dao khẽ đáp “Ừm”, nói mình đỡ nhiều rồi, ngoan ngoãn nhận lấy nhiệt kế kẹp vào
nách.
“Nhưng hơi khát…” Mạnh Dao vừa nói vừa bước xuống giường, “Tôi đi uống chút nước…”
Bùi Thư Vũ không nói gì. Mạnh Dao vừa định đi thì phát hiện dép mình để ở phía bên kia.
Phòng ký túc xá mới được dọn dẹp, rất sạch sẽ, nên cậu không quá để ý, cứ chân trần
bước xuống, ai ngờ nền gạch lạnh buốt khiến cậu run lên một cái.
Bùi Thư Vũ lập tức bật cười, còn mắng: “Đồ ngốc.”
Mạnh Dao vội mang dép vào, cầm cốc nước trên bàn học rồi ra máy lọc nước rót nước
nóng.
Uống hai ngụm xong, cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng người vẫn còn yếu, đi lại hơi
choáng nên cậu quay lại ngồi trên ghế.
Bùi Thư Vũ lại tỏ vẻ không hài lòng: “Sao vậy, giường có đóng đinh à, ngồi lên là chết chắc?
Áo cũng không thèm mặc thêm cái nào, muốn tôi chăm cậu à?”
Mạnh Dao vội giải thích: “Không phải… Tôi ra nhiều mồ hôi quá, sợ làm bẩn giường cậu
mất, chẳng phải cậu có bệnh sạch sẽ à?”
Bùi Thư Vũ nghiến răng: “Cậu đã ngủ lên đó rồi còn nói mấy câu này!”
Mạnh Dao sợ đến mức muốn nhảy dựng lên: “Tôi lát nữa sẽ giặt sạch cho cậu sau!”
“Cần cậu giặt chắc?” Bùi Thư Vũ ra vẻ khinh khỉnh nói: “Quản gia sẽ đến mang đi.”
Mạnh Dao lại cười toe toét: “Vậy… hôm nay cảm ơn cậu nhé, không có cậu thì chắc tôi
không khỏe lại nhanh vậy đâu…”
Bùi Thư Vũ xoay chìa khoá xe trong tay: “Vậy cậu phải nhớ kỹ hôm nay đấy, vì cậu mà tôi
mất cả giấc trưa!”
Anh còn định nói gì thêm thì điện thoại vang lên. Vừa nhấn nghe, giọng oang oang của Lam
Ân đã vọng khắp phòng:
“Con lại đi lêu lổng ở đâu đấy hả! Mẹ bay về tận đây để mừng sinh nhật con mà con còn
không chịu về nhà, tối qua không thấy tăm hơi, trưa nay cũng không thấy về, ăn trưa ăn
sáng đều bỏ, con định bỏ luôn cái nhà này à? Mẹ nuôi con lớn vậy là để con chọc tức mẹ
sao! Mẹ đau lòng chết mất!”
“….” Lỗ tai của Bùi Thư Vũ bị hành hạ nghiêm trọng, buộc phải giơ điện thoại ra xa. Mạnh
Dao ở bên cạnh cũng bị dọa đến nín thở, không dám lên tiếng.
Ngày kia là đêm giao thừa, Lam Ân về không phải vì sinh nhật của anh, mà là về nhà lớn ăn
bữa cơm đoàn viên, tiện thể lấy cái cớ mắng Bùi Thư Vũ một trận.
Bùi Thư Vũ đương nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không vạch trần
“Con về ngay đây, được chưa Lam Ân phu nhân, đừng đau lòng nữa, đau lòng sẽ mau già
đấy. Con cảm ơn mẹ đã sinh và nuôi con, ơn nghĩa lớn lao, con sẽ ghi lòng tạc dạ.”
Biết con rõ nhất vẫn là mẹ, Lam Ân lập tức đổi giọng: “Con nghĩ mẹ mắng con là cố tình à?
Tối qua đến giờ chưa ăn gì, mẹ xót con muốn chết! Mau về bồi bổ! Đừng tưởng cao lớn rồi
là muốn làm gì thì làm, thực ra sức con không chịu nổi một đấm của ba con đâu!”
“Biết rồi, biết rồi.” Bùi Thư Vũ nghe như gió thoảng bên tai, “À, con dẫn bạn về, mẹ nhờ dì
Lý chuẩn bị chút món thanh đạm cho cậu ấy nhé.”
“Bạn?” Lam Ân lập tức đổi giọng, đầy tò mò và hóng chuyện, “Nam hay nữ? Quan hệ gì với
con?”
“…Bạn cùng phòng! Mẹ nói xem là nam hay nữ?!”
“…Được rồi.” Lam Ân nghe như có vẻ hơi thất vọng, “Mẹ biết rồi, là đứa hôm nay bị ốm phải
không? Chú Trương về kể hết rồi, con từ khi nào tốt bụng thế, biết quan tâm bạn học rồi
hả?”
“Con tốt từ trước đến giờ rồi!” Bùi Thư Vũ đáp, rồi nhanh chóng cúp máy.
Mạnh Dao ngồi bên cạnh há hốc mồm. Cậu rõ ràng bắt được trọng điểm, liền hỏi: “Hôm nay
là sinh nhật cậu thật à?”
“Ừm,” Bùi Thư Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Dao, ánh mắt như trách móc tại
sao giờ cậu mới biết chuyện này, rồi ra vẻ không quan trọng mà bảo: “Cậu nhìn điện thoại
xem đi.”
Mạnh Dao ngơ ngác, vẫn lấy điện thoại ra xem. Mở WeChat không có tin mới, lại nhấn vào
nhóm lớp có dấu đỏ, cuối cùng cũng hiểu vì sao từ nãy đến giờ Bùi Thư Vũ lại cứ muốn nói
lại thôi.
Nhóm lớp này không có thầy cô, chủ yếu để thông báo các hoạt động như đăng ký sự kiện,
tình nguyện, hiến máu,… Trong đó có một hoạt động quen thuộc là tổ chức sinh nhật hằng
tháng do ủy ban lớp dẫn dắt.
Ai sinh nhật thì ủy ban lớp sẽ khởi xướng chúc mừng trong nhóm, các bạn khác sẽ nối tiếp.
Đúng mười hai giờ đêm hôm qua, lời chúc sinh nhật cho Bùi Thư Vũ tràn ngập cả khung
chat, đủ kiểu icon đủ màu sắc không biết là gõ tay hay copy, khiến bộ nhớ như nổ tung.
Mạnh Dao dám khẳng định đây là lần sinh nhật xôm tụ nhất cậu từng thấy. Kéo lên trên một
chút, cậu liền hiểu rõ nguyên nhân.
Thì ra là vì Bùi Thư Vũ phát bao lì xì trong nhóm.
Loại bình thường, Mạnh Dao tưởng mình chẳng nhận được, ai ngờ bấm vào vẫn còn… Hai
trăm!
Thì ra anh ấy chia đều theo đầu người, lớp có ba mươi lăm người, Bùi Thư Vũ phát hai
lượt, mỗi lượt giới hạn tối đa là hai trăm. Thế là Mạnh Dao vừa tỉnh dậy đã lời to bốn trăm.
Bốn trăm là gì? Là công cậu làm trong bốn ngày. Là tiền vé xe đi về Bắc Kinh. Là bốn mươi
bữa ăn…
Dù vui, nhưng Mạnh Dao thấy xót ví anh thật sự.
“Sao cậu lại phát tiền vậy, còn phát nhiều như thế?”
“Người ta chúc mừng sinh nhật cậu thì cậu không nên hồi đáp à? Không như ai kia, chẳng
thèm chúc câu nào còn trắng trợn nhận lì xì của tôi.”
Nghe ra ẩn ý, Mạnh Dao cuống quýt giải thích: “Tối qua tôi ngủ mất tiêu… Xin lỗi mà, cậu
muốn gì, cậu nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng!”
Bùi Thư Vũ nhướng mày: “Cậu chắc chứ?”
“Cái gì đắt quá thì tôi tạm thời chưa mua nổi…”
Bùi Thư Vũ cũng không thực sự muốn cậu phải tốn kém, anh chỉ đơn giản là muốn thử xem,
một người như Mạnh Dao thì có thể nỡ lòng bỏ ra bao nhiêu tiền cho anh.
“Vậy cậu dám chi cho tôi nhiều nhất là bao nhiêu?”