Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 15
Sau khi nói chuyện thẳng thắn, bốn người lại gọi thêm một lượt đồ ăn. Âm lượng trò chuyện trên bàn cũng rõ ràng cao hơn, chủ đề câu chuyện cũng thú vị hơn nhiều. Lương Vũ Phi thậm chí còn gọi thêm hai chai rượu vang ít cồn, ăn uống no nê rồi mới đứng dậy rời đi.
Ăn uống xong, bốn người cùng đi dạo quanh khu vực gần đó. Còn hai tiếng nữa mới đến giao thừa, nhưng trên đường phố đã chật kín người. Nói là chen không lọt cũng không quá lời. Người lớn, trẻ con, khách du lịch, doanh nhân… cả con đường không còn một chỗ nào để đặt chân.
Bùi Thư Vũ nhạy cảm với mùi, thật sự không thể chịu nổi cái môi trường khó nói này, nên quay đầu dẫn theo ba người kia đến câu lạc bộ của nhà mình.
Mạnh Dao chưa từng đến những nơi như thế này, vừa vào là không thể không liếc mắt nhìn khắp nơi. Cả câu lạc bộ có tông màu vàng ấm, bài trí thanh nhã, hoàn toàn không giống với ấn tượng đầy khói thuốc và hỗn tạp mà cậu tưởng tượng. Ngược lại, nơi đây rõ ràng là chốn lui tới của tầng lớp thượng lưu. Nói thật, vì nghe nhiều chuyện đồn thổi ở huyện nhỏ từ trước, Mạnh Dao theo phản xạ đã liên tưởng từ “câu lạc bộ” với một số giao dịch không đàng hoàng, nên lúc mới bước vào còn thấp thỏm bất an. Giờ thì cậu cảm thấy xấu hổ vì đã vội vàng định kiến như vậy. Rõ ràng nhân viên ở đây đều rất thân thiện và tử tế, nụ cười đúng chuẩn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, lịch sự vô cùng.
Những người ở đây ai cũng rất ưa nhìn, Mạnh Dao cúi đầu, không dám nhìn lâu, cậu sợ đối diện ánh nhìn của mọi người.
Bùi Thư Vũ bảo cả đám đứng nguyên một chỗ đợi, còn anh thì tự đi đến quầy lễ tân. Không biết anh nói gì với cô nhân viên kia, sau đó cô ấy rời đi một lúc rồi quay lại cùng một người đàn ông tự xưng là quản lý đến đón tiếp họ.
Quản lý cũng rất thu hút ánh nhìn. Anh ta cao ráo trắng trẻo, chỉ là hơi gầy một chút, nụ cười thì vừa đủ và đúng mực. Mạnh Dao không thể không nhìn anh ta thêm vài lần, còn được người ta mỉm cười đáp lại. Kết quả là lập tức bị Bùi Thư Vũ liếc cho một cái, Mạnh Dao không dám nhìn lung tung nữa.
Đợi ở sảnh một lúc thì có người dẫn họ vào phòng. Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa được dẫn đi nơi khác, chỉ còn Bùi Thư Vũ và Mạnh Dao ở lại.
Căn phòng tối om, chỉ có màn hình phía trước phát ra chút ánh sáng chiếu rọi trong phòng. Mạnh Dao tạm thời chưa đoán ra họ sắp làm gì, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó không lành, nhất là khi cậu và Bùi Thư Vũ đều đã đồ giống như áo choàng tắm vậy.
Mạnh Dao người nhỏ con, mặc loại áo cổ chữ V này, chỉ cần cúi xuống một chút là dễ bị hớ hênh. Mặc dù là con trai nhưng Mạnh Dao vẫn thấy không thoải mái, cố gắng kéo cổ áo lên một chút. Sau đó cậu nhìn sang phía Bùi Thư Vũ, anh đã ngả người nằm dài trên ghế rồi.
Cuối cùng anh cũng tháo khẩu trang ra. Khi còn ở bên ngoài, Bùi Thư Vũ cứ khẽ ho khan, Mạnh Dao thấy hối hận vì không mang theo bình nước nóng cho anh.
Cảm nhận được ánh mắt cậu, Bùi Thư Vũ quay sang, lười biếng nói: “Đứng đó làm gì? Cậu định mát-xa cho tôi hả?”
Mạnh Dao còn chưa kịp hiểu câu đó có ý gì, thì cửa đã mở, hai chàng trai mặc sơ mi trắng quần tây đen bước vào, thắt lưng buộc khăn đỏ nâu có gắn bảng số. Ai nấy đều có gương mặt trắng trẻo dễ nhìn, thậm chí còn nổi bật hơn mấy người ngoài sảnh. Họ cầm theo khay đựng trái cây, đồ uống và đồ ăn vặt. Đặt xong khay trước ghế nằm, một người bước lại gần về phía cậu.
Cậu trai lịch sự mời cậu nằm xuống, Mạnh Dao có hơi lúng túng nhưng vẫn làm theo. Sau khi nằm xuống, thấy Mạnh Dao không động đậy, cậu trai kia ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt chân cậu vào bồn nước nóng. Mạnh Dao hoảng hốt đứng dậy nói xin lỗi, cậu trai kia bật cười. Có vẻ như cậu ta chưa bao giờ gặp vị khách nào như vậy.
Bị nụ cười ấy làm đỏ mặt, Mạnh Dao được khuyên nên thả lỏng, đừng quá căng thẳng. Sau đó, cậu cảm thấy có đôi bàn tay nhẹ nhàng bắt đầu di chuyển trên đầu mình. Cậu trai hỏi có vừa lực không, Mạnh Dao vội đáp là được, thế là cậu kia im lặng, chuyên tâm mát-xa.
Lúc này Mạnh Dao mới hiểu ra thì ra đây là chỗ mát-xa thư giãn.
Ở nơi lạ, Mạnh Dao sẽ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng người quen. Bùi Thư Vũ bên kia đã bắt đầu ăn, cầm nĩa chậm rãi xiên từng miếng trái cây bỏ vào miệng, dáng vẻ thoải mái lười nhác, rõ ràng là rất quen với việc được người ta phục vụ.
Có người ngoài xung quanh, Mạnh Dao muốn nói chuyện với anh cũng thấy ngại, nên chỉ lén nhìn vài lần rồi quay đầu lại.
Cậu trai dường như cảm nhận được sự căng thẳng của Mạnh Dao. Toàn thân cậu cứng ngắc, nên cậu ta khéo léo cúi người nói chuyện, cố ý phân tán sự chú ý của cậu.
Cách này đúng là hiệu quả, tuy chỉ hỏi vu vơ vài câu nhưng Mạnh Dao rất nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời, nên cảm giác tiếp xúc cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng đến khi đầu, vai, cổ, lưng đều đã mát-xa xong, nước ngâm chân cũng đã gần nửa tiếng, cậu trai liền ngồi xuống ghế nhỏ phía dưới, cầm khăn chuẩn bị lau chân cho Mạnh Dao.
Nếu nói Mạnh Dao có bộ phận nào trên người tuyệt đối không thể để người lạ chạm vào, thì đó chính là bàn chân. Không phải vì ngại ngùng gì, mà do lòng bàn chân cậu rất nhạy cảm, hễ bị chạm vào là sẽ không nhịn được mà bật cười. Hơn nữa, cậu luôn nghĩ chân mình rất bẩn, để người ta xoa bóp những chỗ như vậy thì thật áy náy.
Thế nên khi cậu kỹ thuật viên số 13 vừa nắm lấy cổ chân cậu và chuẩn bị bắt đầu mát-xa, Mạnh Dao dột nhiên rụt chân lại. Đối phương không ngờ Mạnh Dao lại phản ứng mạnh như vậy, ngẩn người một lát, tưởng mình làm sai gì đó nên vội đứng dậy hỏi có phải cậu thấy không thoải mái không.
Động tĩnh quá lớn, Bùi Thư Vũ bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nhìn qua.
Mạnh Dao luống cuống giải thích: “Không, không, không phải lỗi của anh, anh làm tốt lắm. Là tôi… tôi không thích bị người khác chạm vào chân thôi.”
Mạnh Dao cũng từng đi làm thêm, biết rõ công việc này vất vả thế nào, gặp khách hàng khó tính cũng đau đầu lắm. Huống chi sếp người ta còn đang ngủ bên cạnh nữa.
Cậu thấy có chút bối rối, theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía Bùi Thư Vũ. Bùi Thư Vũ thấy cậu ra hiệu cầu cứu, tuy không rõ lý do nhưng vẫn mở miệng bảo cậu trai kia rời đi.
“Cậu ấy không muốn mát-xa, cậu cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi. Chỉ cần nói với quản lý một tiếng là được, sẽ không sao đâu.”
Cậu trai thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào cả hai rồi rời khỏi. Mạnh Dao cũng vội vàng cúi đầu đáp lại.
Ngay sau đó, cậu nghe Bùi Thư Vũ bật cười khẽ: “Đừng có nhìn lung tung nữa, cất mắt về đi.”
Giọng nói lười nhác, nhưng đủ dọa người. Mạnh Dao tưởng Bùi Thư Vũ không vui khi cậu nhìn anh, vì vậy tầm mắt cậu liền hướng về phía cậu kỹ thuật viên trẻ còn lại.
Cậu ta quả thật rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, nói chuyện lại rất nhẹ nhàng. Cậu không có việc gì làm nên cứ ôm chân ngẩn người nhìn chằm chằm tay người khác một cách đờ đẫn. Có ba người trong phòng nhưng không ai nói gì. Bùi Thư Vũ cầm điện thoại không biết đang lướt gì, Mạnh Dao bắt đầu thấy mệt, lại được mát-xa thư giãn, nên dần dần thả lỏng người và ngủ thiếp đi mất.
Khi cậu tỉnh lại, là bị người ta lay dậy. Vừa mở mắt, Mạnh Dao đã thấy Bùi Thư Vũ đeo khẩu trang, đã thay đồ xong xuôi, đứng trước ghế nằm với một tay đút túi, nhìn chằm chằm vào cậu.
“Cậu là heo hả? Ở cái chỗ như thế này mà cũng ngủ được?”
“Ồ… xin lỗi, tôi buồn ngủ quá, chỉ định chợp mắt một lát thôi mà…” Mạnh Dao vẫn còn mơ màng, chờ hoàn hồn lại mới đột ngột nhớ ra mục đích ban đầu của họ khi ra ngoài, “Bây giờ mấy giờ rồi? Đừng nói là qua giao thừa rồi nhé?!”
Bùi Thư Vũ nhún vai: “Giờ mới hỏi à? Đã qua lâu rồi.”
“A!” Mạnh Dao vội vàng tìm điện thoại, “Vậy sao cậu không gọi tôi dậy? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là sẽ cùng nhau đón giao thừa sao…”
Bùi Thư Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu mở điện thoại rồi nhìn thấy giờ giấc trên màn hình.
“Là sao…,” Mạnh Dao chỉ nhìn thấy con số to tướng “23:35” trên màn hình, không hề nghĩ Bùi Thư Vũ sẽ làm ra chuyện vô vị như lừa mình, “Sao có thể chứ? Chẳng lẽ là đêm hôm sau rồi sao?”
“… Đồ ngốc,” Bùi Thư Vũ lần này thật sự nhịn không nổi mắng một câu, rồi xách cậu từ ghế lên, thúc giục: “Còn chưa đến giao thừa đâu, mau thay đồ rồi ra ngoài đón cái năm mới vớ vẩn gì đó đi.”
Nghe vậy, Mạnh Dao cũng quên luôn chuyện bị lừa, vội vàng xỏ giày, đứng dậy đi thay đồ.
Hai người rời khỏi câu lạc bộ, lúc này Mạnh Dao mới nhớ ra hỏi về Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa. Bùi Thư Vũ không buồn trêu chọc cậu nữa, chỉ bảo rằng hai người đó đang đợi ở chỗ hẹn cũ, đợi cậu tỉnh rồi đến.
Thật ra Mạnh Dao cũng không ngủ bao lâu, hai người kia cũng vừa rời khỏi câu lạc bộ. Nơi đó thoải mái, lại là chỗ của tiểu thiếu gia, nên dịch vụ khỏi phải nói, chu đáo đến từng chi tiết. Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa còn muốn ở lại đến hết giao thừa, nhưng cũng hiểu đây là chỗ của Bùi Thư Vũ, chiếm tiện nghi quá cũng không hay, nên khi gần đến giờ họ gửi tin nhắn cho Bùi Thư Vũ để báo với anh là đã rời đi.
Bùi Thư Vũ trả lời rằng bên anh còn chút việc, bảo hai người kia đến trước, lát nữa anh và Mạnh Dao sẽ đến sau. Nhưng chờ khoảng hai mươi phút mà Mạnh Dao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, anh do dự không biết có nên gọi cậu dậy không. Dù sao anh cũng chẳng mấy hứng thú với việc đi đón giao thừa. Thế nhưng nghĩ lại, cái tên ngốc này lúc trước đã háo hức bao nhiêu khi nhắc đến chuyện đi đón năm mới. Nếu cậu ngủ quên thì chắc cậu sẽ buồn lắm? Thế là Bùi Thư Vũ vẫn quyết định lay cậu dậy.
Bị anh nói vậy, Mạnh Dao đỏ mặt, vô thức xin lỗi, nói rằng không hiểu sao lại ngủ quên mất, bình thường vào giờ này cậu chưa từng ngủ bao giờ. Bùi Thư Vũ quay đầu nhìn cậu. Sau khi sống ở Bắc Kinh nửa năm, da của Mạnh Dao đã trắng hơn hồi khai giảng một chút, nên quầng thâm mắt cũng lộ rõ hơn.
Bùi Thư Vũ tranh thủ mỉa mai: “Cả ngày đi làm thêm, không mệt chết mới lạ. Cẩn thận đến lúc có mạng kiếm tiền mà không có mạng xài tiền.”
“Này… hôm nay là ngày đón năm mới mà, đừng nói mấy lời xui xẻo được không…”
Bùi Thư Vũ cười khẩy: “Không ngờ cậu cũng mê tín vậy?”
Mạnh Dao lí nhí: “Không phải mê tín, là do cậu nói khó nghe quá thôi…”
Bùi Thư Vũ nghe thấy, trừng mắt nhìn cậu: “Cậu nói gì?”
Mạnh Dao im bặt, giả vờ nghiêm túc nhìn quanh tìm hai người bạn cùng phòng còn lại. Khổ nỗi người quá đông, Mạnh Dao lại không đủ cao nên chỉ có thể trông cậy vào Bùi Thư Vũ.
Cảnh tượng đông nghịt chen lấn, Bùi Thư Vũ bị đám đông làm cho khó chịu, chẳng buồn đi tìm ai nữa. Với lại, người đông nghịt ai cũng quấn kín như bánh chưng, anh cũng không nhận ra nổi. Mới đi được một đoạn, anh liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại thì Mạnh Dao đã mất tiêu.
Phản xạ đầu tiên là cúi đầu tìm quanh, nhưng vẫn không thấy. Vừa định rút điện thoại gọi thì anh thấy ở phía sau có một cánh tay nhỏ đang ra sức vẫy về phía mình. Dáng vẻ đó trông ngốc muốn chết, y như một chú gấu nhỏ hậu đậu.
Bùi Thư Vũ từ khi vào khu đông người này đã cảm thấy hơi khó thở. Mọi người chen sát vào nhau, không khí ngột ngạt, cái cảm giác đáng sợ và khó chịu đã lâu không gặp lại đang dần trỗi dậy. Nếu cứ tiếp tục ở đây e rằng sẽ có chuyện. Không do dự thêm, anh quyết định
bỏ qua hai người bạn kia, chen ngược dòng người quay lại chỗ Mạnh Dao, kéo cậu đến một nơi thoáng hơn. Mạnh Dao không kịp hỏi gì, chỉ biết đi theo anh rời khỏi đám đông.
May thay, vì Bùi Thư Vũ cao lớn như vậy, lại đi trước mở đường, nêu hầu như cậu không bị ai đụng trúng. Chỉ có vài người vô tình giẫm lên chân Bùi Thư Vũ, đôi giày trắng của anh đã bị dính vài vết bẩn. Bình thường, Bùi Thư Vũ chắc chắn sẽ lập tức cúi xuống lau sạch rồi mới đi tiếp, nhưng lần này anh lại đứng yên một chỗ, sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Dao không rõ có chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt anh như đang chịu đựng gì đó, nghe thấy tiếng thở khác thường, cậu hỏi Bùi Thư Vũ làm sao vậy. Nhưng anh không trả lời, chỉ ra hiệu bảo cậu im lặng.
Mạnh Dao chợt nhớ lúc nãy lúc anh kéo tay mình, bàn tay ấy lạnh ngắt. Lần này cậu không hỏi anh thêm gì nữa. Sau khi suy nghĩ một lúc, Mạnh Dao dù không được phép lên tiếng đã nắm lấy hai bàn tay anh, đút vào túi áo khoác của mình.
Hai người cứ thế đứng đó, xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến góc nhỏ nơi họ đứng lại càng thêm khốn khổ. May mà chỉ một lúc sau, nhịp thở của Bùi Thư Vũ dần ổn định lại, tiếng hít thở cũng dịu đi. Mạnh Dao lúc này mới dám mở miệng:
“Cậu làm sao vậy? Lúc nãy là thấy không khỏe sao?”
Bùi Thư Vũ thở hắt ra, rồi rút tay về, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt: “Không có gì, bị ngộp quá không thở nổi thôi.”
Mạnh Dao không biết có phải anh đang giấu mình không. Nghĩ một hồi, cậu vội lấy bình nước của Bùi Thư Vũ từ trong ba lô ra, dùng chiêu cũ đối phó anh: “Hay là… uống chút nước ấm nhé?”
Nếu hỏi tại sao Mạnh Dao lại làm vậy, thì tất cả là tại Bùi Thư Vũ. Chính anh hay ho khan, nhưng lại thường xuyên quên mang bình nước. Là bạn cùng phòng kiêm bạn thân, Mạnh Dao tự thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc cho cậu chủ trẻ đang phải chịu khổ khi xa nhà này.
Bùi Thư Vũ lấy điện thoại nhắn tin vào nhóm ký túc xá, nói đại ý là mỗi người một nơi đón giao thừa, không cần để ý đến anh và Mạnh Dao nữa.
Gửi xong tin nhắn, anh thu lại điện thoại, nể mặt Mạnh Dao đã cất công vác bình nước theo mà miễn cưỡng uống một ngụm. Uống xong lại vô cùng tự nhiên đưa lại cho cậu, nhìn Mạnh Dao cẩn thận cho lại vào ngăn bên ba lô, anh bỗng cúi người ghé sát, hỏi: “Nói thật đi, cậu đeo ba lô ra đường, không phải là cố ý mang theo cho tôi chứ?”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến Mạnh Dao giật nảy, nhưng cậu vẫn trả lời đầy hợp lý: “Đúng vậy, cậu lúc nào cũng ho, sức khỏe yếu như vậy, không uống nhiều nước sao được. Mà cậu lại toàn quên mang bình nước theo, thế là tôi phải mang giúp thôi, cậu có bạn nào khác đâu…”
Câu cuối cùng nói nhỏ xíu, Bùi Thư Vũ không nghe rõ, nhưng lại khó chịu khi bị nói là sức khỏe yếu, “Ai nói lúc nào cũng vậy? Tôi chỉ thỉnh thoảng thôi, nói cứ như tôi sắp chết đến nơi ấy. Tin không, tôi đấm một cái là đưa cậu thẳng vào bệnh viện.”
“… Bùi Thư Vũ!” Mạnh Dao trở nên nghiêm túc, đôi mắt nhỏ trừng anh, “Đừng có nói mấy lời xui xẻo như thế!”
“…” Rất hiếm khi thấy Mạnh Dao tức giận như vậy, Bùi Thư Vũ ngừng lại một chút, rồi nói đùa rằng: “Được rồi, được rồi, nếu cậu không muốn nói thì không nói. Nhìn xem, tôi búng, búng bay hết nếp nhăn trên trán luôn.”
Mạnh Dao hất tay anh ra, đang định nghiêm túc giảng đạo lý thì Bùi Thư Vũ như có thần giao cách cảm, giơ tay chặn miệng cậu lại.
Ngón trỏ anh đặt lên môi cậu, sau đó Mạnh Dao thấy Bùi Thư Vũ chỉ về hướng bọn họ vừa bước ra. Ở đó, vô số khách du lịch đang tụ tập, ai cũng giơ điện thoại lên. Giây tiếp theo, Mạnh Dao thấy màn hình LED khổng lồ trên tường ngoài trung tâm thương mại bắt đầu đếm ngược.
“10—”
“9—”
“8—”
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người như đã được tổng duyệt từ trước, đồng loạt hô vang theo từng con số hiển thị trên màn hình. Giọng hô to, rộn ràng, át cả tiếng nhạc đang phát xung quanh, từng khuôn mặt đều rạng rỡ niềm vui.
Năm cũ cứ thế trôi qua từng giây, năm mới đến trong tiếng reo hò của hàng ngàn người.
Dù cho năm qua có bao nhiêu chuyện không vui, bao nhiêu nỗi buồn đã xảy ra, con người ta dường như vẫn luôn đầy mong chờ trước sự xuất hiện của một năm mới.
Như thể năm cũ là điểm kết thúc của mọi điều xui xẻo, còn năm mới sẽ mở ra vô vàn hy vọng.
Đếm ngược còn ba giây, Mạnh Dao cũng bị bầu không khí cuốn theo, quên sạch những điều muốn nói khi nãy, nhỏ giọng hô theo cùng mọi người. Giây cuối cùng kết thúc, cậu quay sang, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh pháo hoa từ màn hình, còn trong ánh pháo hoa ấy lại phản chiếu gương mặt đang nhìn cậu của Bùi Thư Vũ.
“Chúc mừng năm mới!”
Khóe mắt Bùi Thư Vũ hơi cong lên, không rõ là cười thật hay chỉ nhếch miệng cho có, anh đưa tay chọc nhẹ trán cậu, giọng nói dịu dàng hơn mọi khi nhiều:
“Ngốc, năm nào cũng có, vui cái gì chứ, đúng là không hiểu nổi cậu.”
Mạnh Dao cũng gật gật đầu đồng tình: “Năm ngoái không vui, năm nay vui.”
Bùi Thư Vũ tùy tiện hỏi tiếp: “Sao năm ngoái không vui?”
“Vì năm ngoái còn chưa biết mình có đậu vào Bắc Kinh hay không, không đậu thì không được học nữa, không được học thì tôi sẽ phải đi làm.”
Bùi Thư Vũ bắt bẻ: “Giờ cậu cũng đang đi làm mà?”
“Không giống nhau, bây giờ việc chính là học, việc phụ mới là làm thêm,” nói đến đây, Mạnh Dao bỗng chân thành tiếp lời, “Hơn nữa, năm ngoái tôi còn chưa biết năm nay sẽ gặp được cậu…”
“Khụ… khụ,” Bùi Thư Vũ đột nhiên ho vài tiếng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý, “Có tôi làm bạn cùng phòng, cậu đúng là phải vui rồi, phúc mấy đời mới có đấy.”
“Đúng vậy, cậu là người bạn rất quan trọng với tôi đó.”
Lúc Mạnh Dao nói, mắt cậu sáng lấp lánh. Bùi Thư Vũ bỗng cảm thấy không dám nhìn thẳng. Anh đưa tay ấn đầu cậu, xoay mặt về phía màn hình lớn phía trước.