Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 14
Bùi Thư Vũ hoàn toàn không hứng thú với việc đón giao thừa.
Bà Lam Ân và Bùi Thượng Tông thì lại khá coi trọng những ngày như thế này, nhưng từ hồi
trung học, ngoại trừ Tết Thanh minh, Trung thu và đêm Giao thừa, hai người họ cũng chẳng
còn đưa anh chơi lễ nữa.
Thường đến những dịp như thế, anh hoặc là đến nhà ông bà ngồi trò chuyện để duy trì tình
cảm ông cháu, hoặc là đến Cage hát hò, tán gẫu với đám Dư Dương, uống chút rượu nhẹ
rồi để đêm qua đi như vậy.
Cho nên anh thật sự không hiểu ngày này có gì đặc biệt. Chẳng phải chỉ là Trái Đất lại quay
thêm một vòng sao? Nếu nói vậy thì ngày nào chẳng đáng kỷ niệm? Chẳng lẽ con người
sống chỉ để đi kỷ niệm hết ngày này đến ngày khác thôi chắc?
Năm ngày trước, Dư Dương đã gọi cho anh, hỏi năm nay có đến tụ tập không. Bùi Thư Vũ
tất nhiên biết rõ tên nhóc này tính toán gì chứ? Anh là ông chủ, mấy dịp thế này thì ngoài
việc phát lì xì, anh còn phải miễn phí toàn bộ đồ ăn thức uống. Bùi Thư Vũ vốn chẳng ngại
chuyện tiền nong, lễ tết mà, quan trọng là mọi người vui vẻ. Nhưng lý do anh không đồng ý
là vì Dư Dương cuối cùng cũng cưa đổ được cô gái mà anh ta đã theo đuổi bấy lâu trước
khi tốt nghiệp. Mấy lần gần đây đến chỗ đó, lần nào bạn gái anh ta cũng có mặt, hai người
chẳng kiêng dè gì, ôm ấp hôn hít giữa chốn đông người. Nghĩ đến việc đêm Giao thừa chắc
chắn cũng không ngoại lệ, Bùi Thư Vũ chẳng muốn lại phải chứng kiến kiểu yêu đương làm
tổn thương người khác như vậy.
Nhiều lúc, Bùi Thư Vũ thấy mối quan hệ khác giới cũng rất kỳ lạ. Anh nghĩ cả đời này anh
tuyệt đối không thể làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn đến mức đánh mất cả lý trí như thế.
Anh thật sự không hiểu nổi vì sao phần lớn người ta, cứ yêu vào là chẳng còn giống chính
mình nữa, làm ra biết bao hành vi khiến người khác khó lý giải. Không nói đến mấy cặp đôi
kỳ quặc thường xuyên ôm nhau quấn quýt dưới ký túc xá như thể không nỡ rời xa, chỉ tính
riêng những người xung quanh anh như Lưu Á Quyền và Dư Dương thôi cũng đủ thấy rồi.
Hai người này lúc còn độc thân thì một mực tuyên bố sẽ không vì yêu mà đánh mất lí trí,
đều cho rằng tình yêu chỉ là gia vị chứ không phải thứ thiết yếu. Nếu vui thì tiếp tục yêu,
không vui thì đổi người. Vậy mà ngoảnh lại, một người vì tình yêu mà đi xóa hình xăm, một
người vì tình yêu mà thay đổi hướng đi sau khi tốt nghiệp.
— Bản thân Dư Dương sẽ rời Bắc Kinh và về quê của mình ở Trùng Khánh vào năm tới.
Rõ ràng, khi ở bên nhau họ sẽ đối mặt với vô số phiền phức lớn nhỏ, vậy mà họ vẫn cam
tâm tình nguyện, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ khi tự trói mình vào gông cùm như thế.
Nếu là anh thì, tuyệt đối sẽ không bao giờ như vậy.
Thế nhưng, chỉ một ngày sau, Bùi Thư Vũ lại ngồi trong một quán lẩu ở khu Vương Phủ
Tỉnh, quận Đông Thành.
Đối diện là Lương Vũ Phi, cậu bạn cùng phòng mà anh không ưa, chéo góc là Từ Chính
Hoa, gã bạn nối khố của hắn. Còn bên cạnh anh là cậu bạn hiền lành hay bị bắt nạt, Mạnh
Dao.
Buổi chiều cả ba người họ không có tiết học, Bùi Thư Vũ thì đã biến mất từ sáng. Lúc Mạnh
Dao nhắn tin thì anh chỉ bảo đang cân nhắc. Đến tám giờ tối, ba người kia đã ngồi trong
quán, còn đang bàn xem có nên gọi món trước hay đợi Bùi Thư Vũ đến rồi mới gọi.
Mạnh Dao lại một lần nữa cảm thấy, ngoài khuôn mặt ra thì Bùi Thư Vũ đúng là chẳng có
điểm gì tốt. Muốn đến thì đến, không đến thì cũng nói rõ một câu, khó lắm sao? Vậy mà anh
cứ lấp lửng, khiến người khác cứ phải chờ, và như vậy thật sự rất đáng ghét.
Ừm… cũng không hẳn là vậy, Bùi Thư Vũ vẫn là người rất tử tế. Mặc dù lúc này Mạnh Dao
rất muốn dạy dỗ anh một trận.
Mạnh Dao ngồi không yên, cảm thấy có lỗi với hai bạn cùng phòng vì nhiệm vụ không hoàn
thành, nên đề nghị gọi món trước vì thời gian ngồi có hạn, không thể cứ ngồi không mà đợi
được. Nếu Bùi Thư Vũ đến thì sẽ gọi thêm sau.
Theo thời gian đã hẹn, Bùi Thư Vũ, người đến trễ mười một phút, cuối cùng cũng bước vào
quán.
Vừa ngồi xuống, anh liền nói “Kẹt xe” trước, coi như là lời giải thích cho việc đến trễ. Rốt
cuộc có đúng là kẹt xe hay không thì chẳng ai biết được. Giao thông trong khu vực nội
thành Bắc Kinh vốn đã rất tệ, huống gì hôm nay còn là đêm Giao thừa. Mạnh Dao và mấy
người kia đã chứng kiến cảnh tượng chen chúc khủng khiếp ngay từ lúc đi tàu điện ngầm,
nên cũng không ai dám trách anh. Lý do này coi như khá hợp lý, ít ra cũng cho mọi người
một cái cớ để dễ chịu hơn. Mà việc anh chịu đưa ra lý do, cũng chứng tỏ mọi chuyện vẫn
còn có thể thương lượng, coi như giữ thể diện cho mấy người bạn cùng phòng này.
Mạnh Dao và hai người kia gọi một nồi lẩu uyên ương. Ba người đến trước đều là dân ăn
cay, chỉ có Bùi Thư Vũ là chuộng vị thanh đạm. Đây là kết luận mà Mạnh Dao rút ra sau nửa
học kỳ ăn cùng anh. Dù có hơi bực vì thái độ của Bùi Thư Vũ, nhưng đến lượt gọi món,
Mạnh Dao vẫn vô thức chọn theo khẩu vị của Bùi Thư Vũ, bao gồm thịt bò ba chỉ, khoai
môn, khoai mỡ,cá tuyết, chả tôm, lòng bò, củ sen… Rồi lại đi pha nước chấm cho anh, một
chút dầu ớt, thêm ngò rí, không hành lá, không tỏi băm, một thìa nước tương, một thìa giấm
trắng và một chút đường. Bùi Thư Vũ vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn ngay, nhưng vẫn không
vừa ý. Khi thì chê ít đường, khi lại đòi thêm tương mè và đậu phộng giã nhỏ. Mạnh Dao chỉ
còn cách cầm đĩa đi tới đi lui thêm gia vị. Nhưng khi vừa trở lại chỗ của mình thì lại bị Bùi
Thư Vũ kéo vào phòng riêng trên lầu hai.
Quán lẩu đầy khói nghi ngút, mùi hăng nồng vẫn còn vương vấn, cộng thêm họ đặt bàn khá
muộn, chỗ ngồi lại gần lối đi, thật sự không phải nơi lý tưởng. Bùi Thư Vũ vốn đã ghét ăn ở
những nơi ồn ào, trước đây không ăn ở căn-tin cũng vì lý do này. Lúc Mạnh Dao đi pha
nước chấm, anh đã ra quầy đổi chỗ khác.
Từ khi Bùi Thư Vũ đến, bầu không khí đã có chút gượng gạo, nhưng ít ra còn có âm thanh
ồn ào xung quanh làm nền. Giờ chuyển lên phòng riêng và đóng cửa lại, những tiếng ồn ấy
lập tức bị ngăn cách bên ngoài, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.
Từ Chính Hoa là người lanh lợi nhất trong ký túc xá, lời nói việc làm đều có chừng mực.
Cậu ta muốn xoa dịu không khí, nên chủ động tìm đề tài trò chuyện.
“Cậu làm cách nào mà lấy được phòng riêng vậy? Tôi đặt lịch trước cũng phải xếp hàng rất
lâu đấy.”
Bùi Thư Vũ chẳng buồn để ý đến mấy chuyện vặt vãnh. Ai cảm thấy khó xử thì mặc kệ, anh
thì không. Anh gắp một lát thịt bò nhúng vào phần nước chấm Mạnh Dao pha cho, định nếm
thử, nghe đối phương hỏi thì cũng chẳng ngẩng đầu, hờ hững đáp: “Nhà hàng này tôi có cổ
phần.”
Hai người đối diện chỉ hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng kiềm chế biểu cảm. Dù sao
thân phận đặc biệt của Bùi Thư Vũ vốn không phải điều gì xa lạ. Một người mà ngay ngày
nhập học đã khiến hiệu trường đích thân đến ký túc xá chào hỏi, thì hoặc là có người chống
lưng, hoặc là sở hữu khối tài sản khổng lồ.
Chỉ có Mạnh Dao, sau khi nghe câu đó sợ đến mức tay run lên, viên chả vừa gắp lên lại rơi
tõm vào nồi lẩu đỏ rực.
Thấy cậu phản ứng lớn như vậy, Bùi Thư Vũ đột nhiên nổi lên chút ý xấu. Sau khi chậm rãi
ăn hết một miếng thịt, anh thản nhiên nói thêm: “Sao lại kích động gì như thế? Cả tòa nhà
này tôi đều có cổ phần đấy.”
Nhà họ Bùi kinh doanh nhiều đời, đến đời Bùi Thư Vũ thì không biết đã là đời thứ mấy giàu
có nữa. Từ thời nhà Thanh mà tính thì cũng phải bốn hoặc năm đời rồi. Dù anh là con một
trong nhà, nhưng trên anh vẫn còn ba người anh họ. So với cha anh, thì ông nội anh lại
thích chú cả hơn. Tuy vậy, không biết vì lý do gì, trong đám cháu, ông lại quý nhất là Bùi
Thư Vũ.
Lễ thành niên mười tám tuổi, tức đầu năm nay, theo yêu cầu của Bùi lão gia, tất cả các công
ty thuộc tập đoàn Bùi thị mà gia đình nắm cổ phần, Bùi Thư Vũ đều phải sở hữu ít nhất 5%
cổ phần. Đừng xem thường con số 5% ấy, với bất kỳ công ty nào, nó cũng đủ để đảm bảo
cho anh nửa đời sau dù chỉ nằm một chỗ cũng chẳng lo thiếu tiền tiêu, vẫn sống như hoàng
tử giàu sang.
Thế là các hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tặng cho, cùng với hợp đồng liên quan đến
động sản và bất động sản lần lượt xuất hiện.
Ngày hôm đó, Bùi Thư Vũ ngồi trong căn nhà cổ của gia tộc họ Bùi, bên ngoài cửa sổ kiểu
Pháp có tuyết rơi lất phất. Ba chữ “Bùi Thư Vũ” liên tục xuất hiện trên những tờ giấy trắng
tinh như tuyết. Trong thành phố với hàng ngàn tòa nhà chọc trời này, những người trẻ tuổi
cần mẫn đang uống cà phê, tán gẫu chuyện phiếm và than thở về công việc, không biết
được rằng người nắm giữ tương lai của họ đã âm thầm được định sẵn từ lúc này.
Còn Mạnh Dao, mười tám tuổi, khi ấy đang lo lắng vì kỳ thi đại học sắp tới.
Với người giàu, dường như cuộc đời không cần phải có bất kỳ bước ngoặt bắt buộc nào.
Nhưng với người bình thường, kỳ thi đại học tuy không phải là con đường duy nhất, nhưng
nó thực sự là một trong số ít những bước đệm quan trọng trong cuộc sống. Nếu vượt qua
được, cuộc sống sau này có thể sẽ hoàn toàn khác. Tầm nhìn sẽ trở nên rộng mở, tầng lớp
tiếp cận đa dạng hơn, nhận thức về thế giới cũng sẽ thay đổi. Bên cạnh bạn có vô số nguồn
lực tiềm ẩn, như bạn học, thầy cô, hay một người nào đó bạn từng giúp đỡ… Nếu biết tận
dụng tốt, có lẽ con đường vươn đến đỉnh cao sẽ ít quanh co hơn. Còn nếu không vượt qua
được, cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm đến mức chết người, chỉ là bạn sẽ cần nhiều
thời gian và công sức hơn để tìm lối đi khác mà thôi.
Lúc này không chỉ Mạnh Dao, đến cả Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa cũng để lộ vẻ mặt
phức tạp. Mạnh Dao biết nhà Bùi Thư Vũ giàu, nhưng giàu như thế nào, rốt cuộc giàu đến
mức nào thì cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng rất bình thường, bởi
đó là do hoàn cảnh sống quyết định. Con người rất khó tưởng tượng ra thế giới ở tầng lớp
cao hơn mình.
Ngay cả loài kiến còn chẳng biết đến sự tồn tại của loài voi, thì làm sao Mạnh Dao có thể
biết được cuộc sống của Bùi Thư Vũ.
Mạnh Dao há hốc miệng, trong mắt đầy kinh ngạc, bật thốt lên: “Cậu không đùa đấy chứ…”
Bùi Thư Vũ không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn có ý trêu cậu: “Có cần gọi quản lý
tòa nhà này ra xác nhận cho cậu không?”
“Không cần, không cần… tôi không có ý đó…”
Thật ra Mạnh Dao vừa hỏi xong là đã hối hận. Cậu không phải không tin Bùi Thư Vũ, chỉ là
vì bản thân thiếu hiểu biết nên mới dễ bị sốc, câu đó hoàn toàn là buột miệng mà nói ra.
Bùi Thư Vũ cũng không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu ăn món ăn kèm.
Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa liếc nhìn nhau, Từ Chính Hoa là người rất biết điều, lập tức
chuyển chủ đề. Khi sắp đến lúc tan tiệc, Lương Vũ Phi rốt cuộc cũng mượn hơi rượu nhạt
của vài ly nhị oa đầu vừa uống để nói ra những điều hắn kìm nén suốt đêm.
“Mạnh Dao, chuyện trước đây là do tôi cư xử không phải, tôi muốn chính thức xin lỗi cậu.”
Cũng chẳng cần biết là chuyện gì, Lương Vũ Phi nói xong liền ngửa đầu uống cạn một ly.
Mạnh Dao trước giờ chưa từng gặp cảnh tượng thế này, cậu lại mềm lòng, thấy Lương Vũ
Phi làm vậy thì cảm thấy áy náy, dù bản thân không thích uống rượu, nhưng cũng luống
cuống nuốt một ngụm, miệng không ngừng nói: “Không sao, có gì nghiêm trọng đâu, cậu
không cần xin lỗi…”
“Còn nữa…” Lương Vũ Phi rót đầy ly rượu, quay đầu nhìn sang Bùi Thư Vũ, ngập ngừng
một lúc mới nói tiếp: “Bùi Thư Vũ, những gì cậu nói tôi đều thừa nhận, đúng là lỗi của tôi.
Tôi sẽ sửa, tôi chỉ muốn nói, làm bạn cùng phòng cũng là cái duyên, chuyện đã qua thì cho
qua. Đêm hôm đó cậu cũng đã trút giận rồi… Sau này chúng ta hòa thuận, cố gắng để lại ấn
tượng đẹp trong quãng đời đại học, được không?”
Bùi Thư Vũ liếc nhìn hắn, thái độ hờ hững chẳng buồn quan tâm, lạnh lùng nói: “Không thì
sao, vốn dĩ là lỗi của cậu mà.”
“…,” Trong phòng riêng lặng đi vài giây, Lương Vũ Phi cười gượng, cố nặn ra một nụ cười:
“Phải, nhưng mà cậu cũng mắng rồi, đập rồi, chắc cũng hả giận rồi. Thì thôi cho qua đi, anh
em mình sau này cứ sống tử tế với nhau là được.”
Lương Vũ Phi nói rất chân thành, người khác nghe vậy chắc chắn sẽ không trách móc gì
thêm. Nhưng Bùi Thư Vũ lại chẳng có tí dao động nào: “Đập rồi thì tôi cũng đền rồi còn gì.
Sao, không vừa lòng à—”
Chữ cuối còn chưa kịp thốt ra, thì trên đùi Bùi Thư Vũ bỗng truyền đến một luồng ấm nóng.
Cúi đầu nhìn xuống, là tay của Mạnh Dao. Theo hướng tay đó nhìn lên, Mạnh Dao đang cau
mày, vẻ mặt căng thẳng nhìn anh.
Bùi Thư Vũ làm sao không hiểu ý cậu chứ. Anh hừ hai tiếng rồi quay đi không thèm để ý
nữa. Hai người đối diện cũng không vui vẻ gì. Dù gì Lương Vũ Phi cũng đã nói hết lời, mà
thái độ của Bùi Thư Vũ vẫn không có chút thay đổi nào.
“Được rồi, tôi lái xe đến nên không uống rượu đâu. Cậu biết lỗi thì tốt.” Bùi Thư Vũ mang
dáng vẻ như đại gia, cầm ly nước trái cây trên tay chạm nhẹ vào ly của Lương Vũ Phi, uống
một ngụm, rồi thản nhiên nói:
“Cho qua chuyện đi.”
Mạnh Dao ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhận được một cái liếc xéo từ
Bùi Thư Vũ.